Dịch: Hoangforever
Ngày 14 tháng 2 năm 2020, ngày lễ Tình nhân.
Lâm Phong Dật đã đi công tác ba ngày rồi mà vẫn chưa về nhà. Dù trong lòng biết rõ anh chắc chắn đang làm việc gì đó quan trọng, nhưng Bối Tây Tây vẫn không nhịn được mà gọi điện hỏi anh có về nhà ăn tối không.
Câu trả lời của Lâm Phong Dật là không.
Bối Tây Tây ăn một bữa tối dưới ánh nến chỉ có một mình.
Những kế hoạch như xem phim mà cô đã chuẩn bị trước đó cũng không còn lý do gì để tiếp tục. Trang điểm cẩn thận và làm tóc tỉ mỉ khiến cô thêm phần xinh đẹp và tinh tế, nhưng lại mang theo một chút cô đơn, giống như những cái cây trong khu phố đã cởi bỏ lớp trang trí lễ hội sau Tết Nguyên đán.
Bối Tây Tây không hề trách cứ Lâm Phong Dật không về nhà cùng mình, chỉ là trong lòng có chút thất vọng mà thôi.
Cô ngồi trên ghế sô pha, nhìn vào chiếc điện thoại của mình, rất là ngạc nhiên khi nhận ra tại sao mình không chủ động nhắc anh hôm nay là lễ tình nhân.
Có phải vì sợ nhắc anh rồi mà anh vẫn không thể ở bên mình, sẽ khiến cô càng thêm thất vọng hơn?
Hay là vì cô không dám tùy hứng trước mặt anh, không dám đòi hỏi anh dù anh đang làm gì, thì cũng phải nhất định về nhà ở bên cạnh mình?
Tại sao không dám?
Lâm Phong Dật là chồng của cô, họ đã lấy giấy đăng ký kết hôn vào ngày 20 tháng 5 năm 2019, tổ chức lễ cưới vào ngày 21 tháng 5, đến nay đã kết hôn được hơn nửa năm.
Cô dần cuộn mình lại trên ghế sô pha, tay ôm lấy đôi chân, cằm gác lên đầu gối.
Từng nghĩ rằng, nhất định phải tìm một người đàn ông rất yêu rất yêu mình, yêu đến mức có thể chết vì mình, yêu đến mức có thể chấp nhận vô điều kiện tất cả những đòi hỏi thất thường của mình, yêu đến mức luôn đặt mình lên hàng đầu.
Những yêu cầu tùy hứng và ích kỷ đó, vừa là nhiệt huyết của tuổi trẻ, vừa là sự tự tin tuyệt đối từ nhan sắc và gia thế.
Nhưng dường như không biết từ lúc nào, cô đã đánh mất một số thứ.
Cô khẽ thở dài.
"Mình thật là sến súa."
Cô tự trách mình như vậy.
Vậy mà lại cảm thấy bất mãn vì Lâm Phong Dật không thể ở bên mình.
Cô đâu còn là thiếu nữ mười mấy tuổi, cần dựa vào ngày lễ này để hẹn hò và thỏa mãn những rung động trẻ con.
Hơn nữa, giữa cô và Lâm Phong Dật, rõ ràng là anh đã hy sinh vì cô nhiều hơn.
Cô đứng dậy khỏi ghế sofa, tìm điều khiển từ xa, bật tivi, xem một bộ phim và một chương trình tạp kỹ.
Có lẽ vì tâm trạng không tốt, những trò đùa trong chương trình tạp kỹ hoàn toàn không khiến cô bật cười.
Cô ném điều khiển từ xa sang một bên, xỏ đôi dép lê ấm áp vào chân và đi về phía phòng làm việc.
Phòng làm việc không lớn, nhưng trên giá sách có rất nhiều sách.
Hầu hết những cuốn sách này đều được chuyển từ thư phòng của nhà họ Lâm, một số ít là do cô và Lâm Phong Dật mua từ bên ngoài.
Những cuốn tạp chí, báo, tiểu thuyết và truyện ký mà cô mua về có vẻ hơi lạc lõng giữa một rừng sách.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận