Dịch: Hoangforever
Cô tiện tay lấy một cuốn sách, ngồi vào chiếc ghế xoay mà Lâm Phong Dật thường ngồi để đọc sách.
Vẫn không thể tập trung được.
Cô cau mày, đóng sách lại, đứng dậy định để sách về chỗ cũ thì nhìn thấy ngăn kéo bàn làm việc, ánh mắt khẽ dừng lại nơi đó một chút, rồi cô kéo ngăn kéo ra.
Ngăn kéo không khóa, cũng không có dấu hiệu ám chỉ không cho ai lục lọi. Chỉ là Bối Tây Tây không bao giờ ở lại phòng làm việc để đọc sách, nơi này đối với cô mà nói có phần quá nghiêm túc.
Cô thích ngồi đọc sách trên bệ cửa sổ trong phòng ngủ, vừa đọc sách vừa nhâm nhi cà phê, thỉnh thoảng ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, thật thư thái và thoải mái.
Những thứ trong ngăn kéo khiến Bối Tây Tây nhướn mày.
Một cuốn sổ tay bọc da, ba cây bút và một số ruột bút đã dùng hết.
Số lượng ruột bút nhiều đến nỗi trông có vẻ hơi hoành tráng khi xếp trong ngăn kéo.
Bìa cuốn sổ tay có màu xỉn, dường như đã được sử dụng nhiều năm.
Cô cầm cuốn sổ lên lật qua lật lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may quá, không phải nhật ký.
Khi còn học trung học, khi đề cập đến quyền riêng tư, ví dụ kinh điển về việc cha mẹ lục lọi nhật ký của con cái đã khắc sâu vào tâm trí cô, khiến cô nhớ kỹ rằng tuyệt đối không được tùy tiện xem nhật ký của người khác.
Những trải nghiệm cuộc sống cũng đã dạy cô rằng phải học cách tôn trọng bí mật của người khác, mỗi người đều có những bí mật không thể nói cho ai biết, và đôi khi sự tò mò cũng có thể gây ra tổn thương.
Nhưng mặc dù không phải là nhật ký, nội dung bên trong cũng khiến cô cảm thấy rất khó hiểu. Dường như có rất nhiều tên người, sau đó là một số ngày tháng.
Đây là cái gì vậy?
Bối Tây Tây cau mày, thôi bỏ đi, đây đều là đồ của Lâm Phong Dật, cô không cần phải tìm hiểu những ghi chép này đại diện cho điều gì.
Ngay khi cô chuẩn bị đóng cuốn sổ lại, có thứ gì đó rơi ra từ bên trong.
Hả?
Cô đặt cuốn sổ lên bàn, cúi xuống nhặt tờ giấy rơi ra từ cuốn sổ.
Tờ giấy rất mỏng và ố vàng, rõ ràng là đã được cất giữ nhiều năm.
Cô mở tờ giấy ra, lông mày không khỏi giật giật.
Thư tình?
Điều này khiến cô không khỏi mỉm cười. Lâm Phong Dật vậy mà cũng biết viết thư tình. Thật sự là chuyện khó mà tưởng tượng ra nổi.
Cô cứ nghĩ anh là kiểu người hoàn toàn không cần quan tâm đến những chuyện lãng mạn như thế này, sẽ có vô số cô gái xinh đẹp và tài năng chủ động tiếp cận anh.
Ai bảo Lâm Phong Dật là nam thần trong các nam thần chứ?
Ngay khi bước chân vào Đại học Bạch Thành, anh đã gây ra một cơn sốt.
Chỉ cần một bức ảnh chụp lén cũng có thể gây náo loạn trên mạng, được vô số nhà tìm kiếm tài năng đến tận cửa thuyết phục anh gia nhập làng giải trí.
Nếu chỉ có vậy thì cũng chẳng nói làm gì, nhưng thành tích học tập của anh lại vượt xa tất cả mọi người.
Trong môi trường cạnh tranh khốc liệt như ở Bạch Thành, anh vẫn đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi đại học và trở thành thủ khoa.
Trong mắt các học bá, anh là thiên tài; trong mắt những người học kém, anh là thần thánh.
Chưa hết, trong khi học đại học, anh theo học ngành liên quan đến máy tính với thành tích xuất sắc, nhưng khi lên cao học, anh lại chọn chuyên ngành toán học, và kết quả học tập vẫn xuất sắc như thường.
Hiện tại, anh vừa làm một số nghiên cứu học thuật tại Đại học Bạch Thành, thỉnh thoảng có thời gian rảnh, anh còn giảng dạy vài tiết cho sinh viên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận