Dịch: Hoangforever
Lâm Phong Dật được mọi người ở Đại học Bạch Thành gọi là "phong cảnh di động", nhưng dù bạn có dừng lại để chiêm ngưỡng phong cảnh tuyệt đẹp này, thì phong cảnh ấy cũng không bao giờ dừng lại vì bất kỳ ai.
Bối Tây Tây cầm tờ giấy mỏng manh trên tay, cảm giác như đang cầm một trò đùa tinh quái.
Nhưng không, đó thực sự là một bức thư tình, do chính tay Lâm Phong Dật viết.
Chữ viết của anh vẫn đẹp như vậy, vừa phóng khoáng vừa tiết chế, hoàn toàn phù hợp với khí chất toát ra từ con người anh.
"Bạn học XXX, xin chào!
Thật xin lỗi vì đã làm phiền bạn, mong bạn hãy tha thứ cho sự mạo muội của tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi viết một lá thư như thế này, không biết phải bắt đầu từ đâu, thậm chí đã tra cứu rất nhiều sách và tìm kiếm trên mạng, nhưng càng tìm hiểu lại càng không biết nên viết như thế nào. Vậy thì, tôi nghĩ, hãy viết những suy nghĩ thật sự của mình vậy!
Tôi đã từng đọc một cuốn sách, trong đó có một câu nói mà tôi vẫn còn nhớ mãi đến tận bây giờ.
Cuốn sách nói rằng, khi chúng ta gặp được một người mà mình thích, đó là một điều may mắn, bởi vì ngay cả khi có người thích chúng ta, chúng ta cũng không thể biết người đó có phải là người mình thích hay không, có phải là người mình mong muốn nhất hay không; nhưng khi chúng ta thích một người, chúng ta có thể hiểu rõ ràng rằng, người đó chính là người mình thích, người mình mong muốn nhất.
Lúc đó, tôi không hiểu hết ý nghĩa sâu xa của nó, nhưng bây giờ, tôi dường như đã hiểu phần nào, bởi vì tôi đã gặp được bạn.
Tôi muốn có được may mắn đó, bạn có thể cho tôi cơ hội để có được may mắn này không?
Lâm Phong Dật
Ngày 10 tháng 11 năm 2011"
Bối Tây Tây nhìn lá thư nháp đã bị Lâm Phong Dật sửa đi sửa lại nhiều lần, viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, trong lòng vừa tò mò vừa chua xót.
Cô tò mò về người con gái có thể khiến Lâm Phong Dật cẩn thận dè dặt như vậy, chắc hẳn phải là một người vừa tài năng vừa xinh đẹp.
Cô chua xót vì những quá khứ thuộc về Lâm Phong Dật mà cô không được tham gia vào.
Cô thậm chí có thể cảm nhận được sự cẩn trọng và mong đợi của anh từ những dòng chữ và những phần bị xóa đi.
Ngày 10 tháng 11 năm 2011, ngày này khiến cô sững sờ mất vài giây.
Đó là lúc cô đang học năm nhất đại học, lúc đó Lâm Phong Dật đã có người trong lòng?? Nhưng cô chưa từng nghe nói anh hẹn hò với ai.
Đây chỉ là bản nháp, vậy bức thư được chép lại kia liệu anh có gửi cho người đó không?
Sau nhiều năm, anh vẫn giữ bức thư này cẩn thận như vậy, người đó chắc hẳn chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng Lâm Phong Dật.
Người đó là ai?
Là cô gái xinh đẹp nổi tiếng nhất khoa Phát thanh Truyền hình lúc đó, hay là nữ thần tài sắc vẹn toàn kia? Hay là một người con gái xinh đẹp nhưng không mấy nổi bật?
Nhưng Lâm Phong Dật đã dùng giấy xóa che tên người đó đi, trên giấy xóa lại trống trơn. Chẳng lẽ anh không muốn nhìn thấy cái tên đó, cái tên sẽ khiến anh đau lòng?
Bối Tây Tây rất khó hiểu, nếu không muốn bị nhắc nhở, hoàn toàn không cần giữ lại bức thư này, nhưng đã giữ lại rồi, vậy mà lại cố tình che giấu tên đối phương.
Với sự tò mò mãnh liệt, cô từ từ xé ba miếng giấy xóa ra.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận