Dịch: Hoangforever
“Cậu có thể không cần nói.”
Khóe miệng Lâm Phong Dật hơi nhếch lên,
“Có bút không?”
Hà Thành Huy ném qua một chiếc bút máy.
Lâm Phong Dật đón lấy, tháo nắp bút rồi gắn vào đuôi bút. Đồng thời, anh rút ra một tấm thiệp.
Anh cầm bút, dường như đang suy nghĩ xem nên viết gì.
Mãi một lúc lâu sau, anh mới viết ra một câu đơn giản —— “Valentine vui vẻ, Tây Tây của anh!”
“Lãng mạn thật đấy!”
Hà Thành Huy cười trêu, nhìn Lâm Phong Dật vài giây với ánh mắt và biểu cảm đầy tò mò,
"Rốt cuộc tại sao cậu lại cưới Bối Tây Tây? Phải thừa nhận rằng cô ấy xinh đẹp, rất xinh đẹp, nhưng bên cạnh cậu thiếu gì mỹ nhân? Sao lại là cô ấy chứ!"
Hà Thành Huy thực sự không hiểu nổi điều này.
"Tò mò lắm sao?"
Lâm Phong Dật tháo nắp bút ở đuôi, đậy lại ngòi bút, nắp bút chạm vào ngòi phát ra một tiếng động nhỏ.
Hà Thành Huy gật đầu.
Lâm Phong Dật mỉm cười, nụ cười ấy khiến cả người anh toát lên vẻ như ánh trăng dịu mát trong đêm thanh:
“Vậy thì tôi sẽ không phá hỏng sự tò mò của cậu đâu.”
"Cậu..."
Hà Thành Huy thật sự rất tò mò,
“Tôi nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý. Cô ấy và bạn thân gặp tai nạn xe, cậu giúp đưa vào bệnh viện cấp cứu, coi như là ân nhân cứu mạng đi! Chuyện này, chẳng phải nên là cô ấy lấy thân báo đáp cậu sao, sao hai người lại ngược lại vậy?"
“Quá trình không quan trọng, kết quả giống nhau là được.”
Hà Thành Huy bĩu môi, lắc đầu, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Hai người ngồi trong xe, tiếp tục theo dõi máy tính xách tay.
Hà Thành Huy cầm bộ đàm, vừa nhìn hình ảnh trên máy tính, vừa nhỏ giọng dặn dò các đội chú ý.
Hôm nay tuyệt đối không được xảy ra sai sót, nếu không thì nửa tháng nỗ lực vừa qua sẽ đổ sông đổ biển, được nghỉ phép hay tiếp tục tăng ca là phải xem tối nay như thế nào.
Lâm Phong Dật liếc nhìn anh ta, trong đầu nghĩ rằng sau khi bắt giữ, việc thẩm vấn sẽ kéo dài liên tục. Làm gì có thời gian mà nghỉ ngơi?
Thấy hiện tại vẫn là khoảng lặng trước cơn bão, Lâm Phong Dật dựa lưng vào ghế, tay gối đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Một lúc lâu sau mới mở mắt ra, lấy ra một cuốn sách đọc.
Hà Thành Huy đã sớm quen với việc người bạn thân này đọc sách ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào. Người khác đọc sách là để giết thời gian hoặc học tập, còn Lâm Phong Dật đọc sách là để tiếp thu kiến thức và kỹ năng.
Một việc chưa từng làm qua, anh ta chỉ cần đọc qua lý thuyết là có thể bắt tay xử lý ngay, khiến người khác lập tức nhận ra sự khác biệt giữa thiên tài và người thường.
Hà Thành Huy không để ý lắm, đến khi nhìn rõ cuốn sách trong tay Lâm Phong Dật, cậu ta nghi ngờ tưởng rằng mình hoa mắt, còn khoa trương dụi dụi mắt.
"Cậu không nhìn nhầm đâu."
Lâm Phong Dật thản nhiên nói.
"Này này này, đừng như vậy chứ. Tôi thừa nhận cậu rất giỏi, nếu đi nghiên cứu thiên văn địa lý, chưa biết chừng tên cậu còn được lưu danh sử sách. Tôi thừa nhận chỉ số IQ và mức độ thiên tài của cậu, nhưng cậu đâu cần phải nghiên cứu mấy thứ phi nhân tính đó, sao lại giống các nhà khoa học vĩ đại, cuối cùng lại tin vào thần học thế này?”
Cuốn sách trong tay Lâm Phong Dật, chính là mô tả những hiện tượng thần bí của con người, những hiện tượng thần bí tự nhiên có thể tồn tại trong cuộc sống hiện đại, một số hiện tượng thần bí không thể giải thích được bằng khoa học.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận