Hôm đó cách năm mới chỉ có mấy ngày, Gia Phù theo mẫu thân tới bến tàu Chân gia.
Nơi này không chỉ có xưởng sửa chữa và chế tạo tàu mà còn có một lượng lớn gia đình sống bằng lều. Chân gia tốt bụng, từ đời tổ tiên đã dựng phòng ở cho thủy thủ và người chèo thuyền nghèo khổ của Chân gia ở nơi này, để bọn họ có chỗ đặt chân sau khi lên bờ. Về sau, những người đó cưới vợ, sinh con, số người ngày càng tăng, số hộ gia đình sống bằng lều cũng ngày càng nhiều. Đến đời của phụ thân Gia Phù, nơi này đã có tới trăm hộ cư trú. Hiện giờ, gia quyến của những thủy thủ theo phụ thân ra biển không trở về ba năm trước vẫn được ở lại nơi này. Đám quả phụ dựa vào làm việc lặt vặt ở bến tàu để sống qua ngày, tuy cuộc sống gian nan nhưng ít ra trên đỉnh đầu còn có cái mái ngói che mưa che gió, cũng có thể nuôi sống bản thân và con cái. Mấy năm nay, mỗi khi tới cuối năm, Mạnh phu nhân đều sẽ tự mình tới nơi này tặng chút gạo thịt cho đám cô nhi quả phụ, biếu mỗi nhà hai xâu tiền để bọn họ cũng có thể ăn tết.
Hàng năm, Gia Phù đều đi cùng mẫu thân, năm nay cũng vậy. Thời điểm ra bến tàu thăm cô nhi quả phụ, bỗng nhiên nàng nhớ tới thiếu niên mình gặp được sau đó mang về chữa bệnh, không biết có cứu sống được hắn không. Vì thế, nàng ngừng bước chân, hỏi một quản sự bến tàu bên cạnh.
Ban đầu quản sự kia còn không nhớ, thật sự bến tàu có rất nhiều người làm việc vặt, một lúc sau hắn mới vỗ đầu, nói: "Nhớ ra rồi! Lần đó Trương quản gia sai người đưa tiểu tử kia tới! Hắn đã được cứu, bệnh cũng khỏi rồi. Hiện giờ hắn đang làm việc tại bến tàu. Nô tài gọi hắn tới dập đầu với tiểu thư nhé?"
Gia Phù nói: "Cứu được thì tốt rồi. Vừa rồi ta chợt nhớ tới nên hỏi một câu, không cần đặc biệt gọi hắn tới đâu."
Quản sự cười nói: "Tiểu thư tốt bụng, lại vẫn còn nhớ rõ hắn. Cũng là tiểu tử kia may mắn, lúc ấy gặp được tiểu thư nên mới nhặt được cái mạng trở về. Nếu như người Kim gia, hiện giờ không biết hắn đã táng thân vào bụng con cá nào rồi."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Gia Phù bị câu "táng thân bụng cá" đụng trúng tâm sự, nhớ tới phụ thân, tâm tình liền chùng xuống. Quản sự nói ra miệng rồi cũng lập tức ý thức được mình nói lỡ, “bang” dùng sức vả miệng mình, cuống quít khom người nhận tội: "Tại nô tài nói hươu nói vượn, tiểu thư chớ trách."
Gia Phù biết hắn cũng vô tâm, thoáng cười. Quay đầu thấy đoàn người mẫu thân đã đến cửa bến tàu, nàng nhắc váy bước nhanh tới.
Bến tàu ở sát cảng, trước giờ gió biển mạnh mẽ, nơi bến tàu này lại càng hút gió. Ngay cả khung cố định cọc gỗ bên đường Gia Phù đi qua cũng bị gió thổi vù vù.
Khung nhà đã xây dựng lâu ngày, đứng nơi này hứng gió táp mưa sa, đã cũ nhưng lại chưa kịp thay mới. Gió lớn thổi tới, khung nhà kẽo kẹt đong đưa. Dây thừng bỗng nhiên đứt phựt. Một thanh gỗ còn cao hơn đầu Gia Phù rầm rầm lăn xuống, lao thẳng về phía Gia Phù.
Cọc gỗ này vừa được chuyển đến vào mấy ngày trước đợi dùng, còn chưa kịp kéo đi, không quá lớn, đường kính chỉ bằng cái chén. Nhưng dù vậy, nhiều cọc gỗ như vậy đồng loạt lăn xuống, nếu bị đè trúng, hậu quả cũng thật không dám tưởng tượng.
Gia Phù cúi đầu nhìn đường, ban đầu cũng không để ý động tĩnh bên cạnh, đến khi phát hiện ra tình huống bất thường cũng không kịp phản ứng, cứ đứng ngây tại chỗ.
Mạnh phu nhân đứng ở cổng lớn của bến tàu, vừa nói chuyện với mấy người Trương Đại, vừa chờ nữ nhi lên. Bà nghe thấy phía sau vang lên tiếng động lạ, quay đầu nhìn lại, sợ đến mức hồn bay phách lạc. Đám người Trương Đại cũng phát hiện ra, lập tức vọt tới nhưng cũng đã không kịp, mắt thấy Gia Phù sắp bị thanh gỗ sụp rơi trúng. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đó, bỗng nhiên bên cạnh có một thiếu niên quần áo tả tơi chạy tới, bước chân nhanh như bay, bóng người lao như một tia chớp, vọt đến bên người Gia Phù. Nhìn thấy trước khi thanh gỗ đầu tiên lăn xuống bên chân Gia Phù, hắn vòng qua eo nàng, mang theo nàng tránh sang bên cạnh. Hai người cùng bổ nhào trên mặt đất.
Đám người Trương Đại chạy tới gần đó, cố định lại mấy thanh cọc gỗ, cứu người. Nhất thời, bến tàu nhốn nháo cả lên.
Mạnh phu nhân bị dọa đến mức trắng bệch cả mặt, vội vàng chạy tới gần. Bà tách đám người ra, thấy thiếu niên vừa rồi quỳ rạp trên mặt đất, bảo vệ thật kỹ nữ nhi mình ở bên dưới. Bà cuống quít nhào tới, nói: "A Phù! Con có sao không? Con ổn không? Con đừng dọa mẹ!"
Động tác của thiếu niên này mau lẹ đến mức Gia Phù có chút đầu váng mắt hoa, chưa kịp nhìn rõ đã bị hắn nhào vào người. Giờ phút này nàng phục hồi lại tinh thần, nghe thấy tiếng mẫu thân, nàng mở to hai mắt, run giọng nói: "Mẹ, con vẫn ổn.. Con không sao đâu."
Thiếu niên kia nhanh chóng bò dậy khỏi người nàng, tách hai người ra. Mạnh phu nhân và Trương Đại rất lo lắng cho Gia Phù nên ban đầu cũng không để ý tới thiếu niên kia. Bọn họ đỡ Gia Phù đứng dậy từ trên mặt đất, thấy ngoại trừ váy áo dính chút bùn đất ra và khuôn mặt bị dọa thành trắng bệnh, thân thể đúng là không bị thương. Lúc này bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra.
Mạnh phu nhân chưa hết hoảng loạn, ôm lấy Gia Phù, miệng không ngừng niệm phật. Nghe Trương Đại quát lớn mấy quản sự bến tàu làm việc sơ xuất, Mạnh phu nhân chợt nhớ tới thiếu niên vừa rồi cứu nữ nhi mình, nhìn qua, thấy hắn đi ngày càng xa. Bà vội gọi người đỡ Gia Phù lên xe ngựa nghỉ ngơi trước, bản thân đi tới gọi thiếu niên kia lại. Nhìn thoáng qua, thiếu niên kia quần áo tả tơi, ngày mùa đông mà dưới chân cũng chỉ có một đôi giày rơm thủng một lỗ, mặt dính đầy bùn đất nhưng nhìn kỹ dung mạo lại rất tuấn tú. Bà cũng không chê hắn dơ, nắm lấy bàn tay hắn, nói: "Đứa nhỏ ngoan! Hôm nay may mà có ngươi! Ngươi tên là gì? Là con nhà nào?"
Trương Đại đuổi tới, thấy thiếu niên này, luôn cảm thấy có chút quen mắt mà nhất thời lại không nghĩ ra đã gặp ở nơi nào. Nhưng hắn đã xuất hiện ở chỗ này, vậy chắc hẳn là người làm trên bến tàu nhà mình. Thấy thiếu niên này không hé răng, Trương Đại chuyển hướng sang quản sự.
Quản sự thấy bản thân sơ sẩy, vừa rồi suýt chút nữa thành ra họa lớn, mặt như tro tàn, cuống quít nói: "Hắn là tiểu tử mà mấy tháng trước tiểu thư sai người đưa tới. Lúc ấy bệnh sắp chết, nô tài nhớ kỹ dặn dò của Trương quản gia và tiểu thư nên vẫn luôn dốc lòng cứu chữa cho hắn. Sau khi cứu sống, nô tài đã kêu hắn ở lại bến tàu làm chút việc vặt."
Lúc này, Trương Đại mới nhớ ra, nhìn thiếu niên này một cái, kể lại chuyện lúc trước vừa khéo nhặt được hắn về cho Mạnh phu nhân nghe. Mạnh phu nhân cảm kích không ngớt, không ngừng khen ngợi hắn. Nói vài câu, để ý thấy thiếu niên này không còn vẻ nhanh nhẹn như lúc vừa rồi lao tới, chỉ cúi đầu, đứng đó không nhúc nhích, không nói một tiếng, nhìn ngốc nghếch, bà khó hiểu nhìn về phía quản sự.
Quản sự nói: "Thưa phu nhân, tiểu tử này là người câm, không nói được, có lẽ là do lần sốt cao đó gây ra choáng váng, ngày thường đầu óc cũng không linh hoạt lắm." Vừa nói, hắn vừa thét lớn với thiếu niên kia, muốn thiếu niên chào hỏi Mạnh phu nhân.
Mạnh phu nhân à một tiếng, càng thương tiếc hơn, vội ngăn quản sự, thở dài: "Có thể thấy được đứa nhỏ này rất tốt bụng. Đầu óc không được linh hoạt, vậy mà vẫn còn nhớ rõ chuyện Gia Phù cứu hắn, vừa rồi không màng tính mạng cũng muốn trả ơn. Ta thấy dáng dấp hắn cũng tuấn tú, nếu có phụ mẫu bên cạnh, không biết sẽ được yêu chiều đến mức nào. Chắc là bị người ta bắt cóc đi, tự dưng thành ra như vậy, thật đáng thương!" Nói xong, bà bảo quản sự lập tức đưa bộ quần áo dày dặn và giày mới cho thiếu niên, dặn dò hết lần này đến lần khác phải đối tốt với hắn, không được ức hiếp hắn. Quản sự luôn miệng đồng ý.
Mạnh phu nhân lại nói vài câu rồi mới buông tay thiếu niên kia ra, xoay người trở lại xe ngựa. Bà nói với Gia Phù: "Đứa nhỏ đó thật đáng thương, là một người câm, đầu óc cũng không linh hoạt lắm."
Gia Phù đã nghỉ ngơi trong xe ngựa một lát, vừa rồi tâm trí cực kỳ hoảng loạn cũng dần ổn định lại. Nhìn mẫu thân buông tay hắn ra, hắn lại cúi đầu tiếp tục đi về phía trước. Gia Phù nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, luôn cảm thấy bước chân hắn có chút cứng ngắc, hơi tập tễnh, dáng đi khác hoàn toàn người lúc trước lao đến cứu mình. Chần chừ một chút, nàng bảo mẫu thân chờ mình một lát, xuống xe ngựa, bước nhanh đuổi theo ngăn thiên niên kia lại.
Thiếu niên giương mắt, thấy nàng, dường như hắn hơi ngẩn ra, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Gia Phù nở nụ cười tươi, dịu dàng hỏi: "Vừa rồi chân ngươi bị thương à? Ta thấy ngươi đi có chút khó khăn."
Thiếu niên không đáp.
"Ngươi nghe hiểu ta nói gì không?" Giọng nói của Gia Phù càng dịu dàng, đi lại gần hắn: "Nếu có thương tích gì thì cứ nói ra, đừng sợ."
Nàng ghé lại gần. Dường như thiếu niên ngửi thấy hương thơm phảng phất từ trên người nàng, mùi hương như có như không, lặng lẽ thấm vào gan phổi hắn. Mùi hương hoàn toàn khác mới hương vị tanh mặn nhàn nhạt trong không khí mà hắn đã dần quen thuộc khi đến nơi này, càng không giống với huân hương quý báu hay hương phấn son tràn ngập nơi cung điện lộng lẫy mà hắn đã từng quen thuộc.
Tai hắn không tự chủ mà hơi đỏ lên, may mà mặt hắn dính đầy bùn đất nên nàng không thấy.
Hắn lắc đầu, cúi đầu tránh khỏi nàng, đi nhanh qua bên cạnh nàng.
Gia Phù quay đầu, nhìn chằm chằm chân hắn, nhìn thấy dưới đế dày mài mòn chỉ còn một lớp gân cỏ rịn ra một vệt máu đỏ tươi.
"Ngươi đứng lại!"
Nàng gọi hắn lại.
Trương Đại chạy đến, cởi giày của thiếu niên kia ra.
Một thanh tre to bằng ngón tay út tựa như thanh đao nhỏ sắc bén, đâm thật sâu vào giữa lòng bàn chân hắn.
Đối diện với ánh mắt đau lòng của Gia Phù, hai tròng mắt vốn luôn phủ một tầng âm u của thiếu niên dần lô ra chút sắc thái sáng ngời.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, hơi mỉm cười.
Một nụ cười chợt lóe lên, cũng chỉ mình nàng bắt được biểu cảm rất nhỏ của hắn.
...
Trừ tịch năm Vĩnh Hi thứ ba đã trôi qua như vậy. Năm cũ qua đi, dân chúng thành Tuyền Châu khua chiêng gõ trống, vui múa hoan ca. Mới ngày mùng ba, Gia Phù đã biết được một tin tức.
Người từ phủ Tuyền Châu tới truyền đạt mệnh lệnh của bên trên, lệnh Chân gia báo cáo danh sách toàn bộ người làm không hộ khẩu bao năm qua, đặc biệt là thiếu niên tuổi khoảng mười ba mười bốn thì càng không thể bỏ sót. Nếu giấu diếm không báo lên, quan phủ phát hiện sẽ trị tội nghiêm không tha.
Người tới xưa nay có quan hệ thân thiết với Trương Đại, truyền lệnh xong rồi cho lui người khác, ghé lỗ tai nói với Trương Đại: "Người phía trên này cũng không đơn giản là người phía trên thôi đâu, là Cẩm Y Vệ... Người tới họ Vương, nghe nói là một nhân vật cực kỳ lợi hại, đại nhân chúng ta thấy hắn cũng tái cả mặt. Trên thuyền và bến tàu Kim gia dùng không biết bao nhiêu người làm không hộ khẩu, không biết lợi hại trong đó nên giấu không báo mấy người, cho rằng không có việc gì. Xui xẻo, tối qua mấy người bị kêu đi, những người không hộ khẩu còn sống bị tra xét một hồi, rồi bắt đi sung quân. Hơn nữa, ta nghe nó có hai tiểu tử làm việc trên bến tàu nhà hắn bị đánh chết, khi kéo ra bụng chảy máu đầy đất. Lời này đáng ra ta không nói cho người khác đâu. Nhưng Chân gia các ngươi làm buôn bán lớn, nhiều năm như vậy, khó tránh khỏi sẽ dùng mấy người không hộ khẩu. Ta không đành lòng thấy các ngươi gặp họa nên lúc này mới nhiều lời. Nhớ đừng truyền ra ngoài!"
Trương Đại tiễn người đi, sau đó bẩm báo với Hồ lão phu nhân. Vẻ mặt lão phu nhân nghiêm trọng, lập tức sai hắn lập danh sách, liệt kê toàn bộ người không hộ khẩu, bao gồm: lái thuyền, người buôn bán ở bến tàu, khuân vác, thợ mộc và người giúp việc, toàn bộ đều báo lên, xem xét người thật kỹ, không sót một người.
Lúc ấy, Mạnh phu nhân cũng ở bên cạnh, sau khi trở về, bà nhắc tới với Gia Phù, thở dài: "Lại không biết xảy ra chuyện gì, lòng ta hoảng loạn không thôi. Mấy ngày này phải trông chừng kỹ ca ca con, đừng để hắn ra ngoài chạy loạn, lỡ đâu gây ra chuyện."
Mạnh phu nhân nói xong, vội vàng rời đi. Gia Phù cũng có chút không yên lòng.
Căn cứ theo lời quản sự, thiếu niên kia chẳng những là người câm, đầu óc cũng không bình thường.
Nhưng Gia Phù có cảm giác chưa chắc đầu óc thiếu niên kia đã thật sự không linh hoạt.
Ngày đó nàng gặp nạn, thiếu niên kia kéo nàng ra ngoài. Lúc ngã trên mặt đất, tạm thời chưa bàn đến động tác của hắn thế nào, ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt hai người thoáng chạm nhau.
Lúc ấy, tuy nàng bị dọa sợ ngây người, tay chân hoàn toàn không nghe sai bảo nhưng giờ phút này nàng vẫn nhớ rõ cặp mắt hắn nhìn nàng, trắng đen rõ ràng.
Còn có sau khi nàng phát hiện chân hắn bị thương, hắn hơi mỉm cười. Lúc ấy, ánh mắt hắn long lanh như tia sáng mặt trời, ngay cả mặt đầy bụi đất cũng không thể che lấp cặp mắt sáng trong và sống động của hắn.
Nói đầu óc hắn không bình thường, Gia Phù thật sự cảm thấy không giống.
Nếu hắn cố ý giả vờ thì đó là vì sao? Rốt cuộc sau lưng thiếu niên này còn có bí mật gì? Vừa sang năm mới, quan phủ đã có hành động như vậy, chẳng lẽ thật sự không có liên quan với thiếu niên này?
Gia Phù nhớ tới Tiêu Dận Đường bỗng nhiên xuất hiện ở Tuyền Châu, nhớ tới một màn trải qua trên đảo Phúc Minh, dáng vẻ của những chú tiểu bị trói xích sắt rõ ràng ngay trước mắt.
Không biết Cẩm Y Vệ kia cùng với Vương đại nhân tới Tuyền Châu này có phải cùng một đám người không?
Trương Đại nghe lệnh của tổ mẫu, nhất định sẽ thêm thiếu niên này vào danh sách.
Xuất phát từ cảm giác khó nói thành lời của mình, Gia Phù cũng không muốn như vậy. Gia Phù bỗng cảm thấy lo lắng thay cho thiếu niên kia.
Nhưng nàng biết cách làm của tổ mẫu cũng không sai. Cẩm Y Vệ tựa như lang sói, không chỗ nào không nhúng tay. Nếu Chân gia dám có chút mờ ám, lỡ như bị tra ra, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Gia Phù muốn nói cho hắn tin tức này, để hắn lặng lẽ rời đi nhanh chóng, nhưng lại có chỗ kiêng dè.
Nàng còn đang do dự cả đêm, ngày hôm sau, rốt cuộc vẫn không nhịn được đi tìm Trương Đại, giả vờ hỏi thăm vết thương ở chân của thiếu niên kia.
Trương Đại nhìn Gia Phù, cẩn thận nói: "Tiểu thư, mấy ngày trước ta bận rộn quá nên quên nói với tiểu thư. Tiểu tử kia mất đêm giao thừa rồi. Có người thấy hắn một mình đi ra bờ biển, nhảy xuống rồi không thấy lên nữa. Đã nhiều ngày cũng không thấy người ở bến tàu, chăn đệm và bộ quần áo mới kia cũng vứt bừa bãi, giống như là nửa đêm ngủ mơ mơ màng màng rồi bò dậy. Nghe người ngủ bên cạnh nói là hắn bị tiếng pháo trúc dọa, hồ đồ đi ra ngoài, nhảy xuống biển..."
Gia Phù vừa bất ngờ vừa đau khổ.
Nàng vốn chỉ lo lắng hắn đang ở trong nguy hiểm, hoàn toàn không ngờ tới hắn đã chết vào đêm trừ tịch.
Không biết vì sao, người này và nàng vốn chỉ là hai người xa lạ, tin về cái chết bất ngờ của một thiếu niên nàng ngẫu nhiên thuận tay cứu về lại khiến nàng cảm thấy phiền muộn như thế.
Có lẽ lúc trước, ánh mắt tràn ngập ý muốn sống của thiếu niên sắp chết hướng về phía nàng, khiến nàng đồng cảm như chính bản thân mình. Cũng có lẽ vì mấy ngày trước, hắn dùng thân thể thiếu niên gầy guộc ngăn cản nguy hiểm giúp nàng, sau đó một mình yên lặng rời đi, bóng dáng tập tễnh cô độc kia khiến nàng khó có thể quên được.
Nàng ngây người một lát, đè nén cảm giác khổ sở trào ra trong lòng, nói: "Trương thúc, làm phiền thúc sai người đốt cho hắn hai nén nhang."
Trương Đại nói: "Lão thúc nhớ rồi. Tiểu thư người đừng đau buồn."
Gia Phù hơi mỉm cười, gật đầu.
Mười ba tháng giêng, cách nguyên tiêu hai ngày nhưng trong thành Tuyền Châu, trước mỗi cửa nhà đã treo đèn hoa đăng. Ban đêm, hoa đăng và ánh trăng giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, cả thành tràn ngập không khí vui mừng.
Đối lập với cảng tượng tươi sáng trong thành là cảnh tượng ngoài bến tàu yên tĩnh không một bóng người.
Đó là một đêm quang đãng, trăng sáng treo trên trời cao, một thiếu niên ngồi một mình trên đê biển, dáng người bị nuốt chìm trong bóng đêm. Gió biển thổi thốc tới, hắn vẫn không nhúc nhích, mặt hướng về phía sóng biển dần dâng lên, bóng dáng cô độc.
Bỗng nhiên, hắn nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo và giày, thả người nhảy xuống biển, như một cục đá rơi vào trong sóng triều.
Một lát sau, một tiếng vạch nước "rào" rất nhỏ vang lên, đầu thiếu niên lộ ra khỏi mặt nước. Cánh tay hắn gạt nước vài cái thì đã tới gần bờ đê, trong tay có thêm một thứ.
Đây là một đồ vật hình lập phương bao bọc bởi da trâu thuộc mềm, nhỏ cỡ lòng bàn tay. Vật đó ướt đẫm, nằm trong tay thiếu niên, không ngừng nhỏ nước.
Mùa đông ở Tuyền Châu, phần lớn mọi ngày đều rất lạnh. Dường như thiếu niên lại không cảm nhận được cái lạnh thấu xương của nước biển. Hắn chậm rãi cởi bỏ lớp da trâu, hai mắt nhìn chằm chằm đồ vật nằm trong lòng bàn tay mình.
Một khối ngọc tỷ, phần núm tạo bởi năm con rồng, trên có khắc tám chữ chữ triện: "Vâng mệnh trời cao, ấn ký vĩnh hằng", toàn thân không dính chút bụi bặm. Dưới ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi, sắc ngọc óng ánh, lòng bàn tay thiếu niên nâng nó cũng ánh thành màu da thịt trong suốt nhàn nhạt.
Đó là ngọc tỷ truyền quốc từ sau nhà Tần, đồ vật quan trọng của một nước. Ngàn năm qua, nó khi xuất hiện khi không, các triều đại Đế vương không khỏi đều coi nó đại diện cho lệnh trời.
Đại Ngụy lập quốc, Thái Tổ tình cờ lấy được ngọc tỷ truyền quốc, mừng rỡ vạn phần, cất giấu nó trong Nguyên Thủy điện trong cung, mỗi lần đại lễ tế trời lại dùng ngọc tỷ này đóng trên chiếu thư tế trời, tỏ rõ ý trời hướng về mình.
Mà nay Vĩnh Hi đế, ban đầu mới lên ngôi, sở dĩ lời bán tán nghi ngờ không ngừng, chính là bởi vì trong tay hắn thiếu một khối ngọc tỷ truyền quốc đại diện cho sự trao nhận hoàng quyền.
Nghe nói, sau khi Thiếu đế Tiêu Úc té ngựa bỏ mình, khối ngọc tỷ truyền quốc này cũng biến mất một cách lạ kỳ.
Ban ngày, bên sườn đê này người qua người lại, không ai ngờ ba năm qua nó được một tấm da trâu bao bọc, giấu phía dưới một lỗ trống do nước biển ăn mòn ra.
Mỗi ngày sóng triều lên xuống, nó yên tĩnh mà cô độc nằm trong bóng tối giống như chủ nhân của nó - thiếu niên này.
Thiếu niên nhìn chằm chằm ngọc tỷ trong tay. Sau một lúc lâu, hắn chợt tự giễu cong khóe môi, tự nhủ: "Ta giữ lại người còn tác dụng gì nữa? Không bằng để ngươi đi theo sóng biển, từ đây không ràng không buộc, thăm thú bốn bề, khỏi phải trốn trốn tránh tránh, quanh năm không thấy mặt trời!"
Hắn bò lại đê biển, đứng thẳng lên, đột nhiên nâng cánh tay, hướng ngọc tỷ trong tay về phía ánh trăng, định ném nó vào trong sóng biển.
Một khi rơi xuống biển, sau khi sóng biển mãnh liệt cuốn đi, từ đây thứ này sẽ vĩnh viễn chìm dưới biển khơi, không trở lại nữa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận