Giờ đã vào giữa tháng tư. Tầm này năm ngoái, đầu xuân ấm áp hoa nở, năm nay lại không giống năm trước. Mấy ngày nay, chẳng những trận rét tháng ba kéo tới, tối qua trời còn xuất hiện một trận mưa tuyết khiến cho nhụy hoa mềm mại vươn ra từ đầu cành hải đường Tây Phủ trước đình viện cũng bị đông lạnh, héo rũ đi. Đã sớm qua giờ thắp đèn, lúc này Bùi Hữu An mới trở về. Trời tối đen, gió thổi mang theo hơi lạnh giá. Hắn xoay người xuống ngựa, chà xát ngón tay lạnh cóng, đi qua cửa lớn, bước nhanh vào trong.
Mấy ngày nay, nếu buổi sáng trước khi ra ngoài, hắn không cố ý nhắc nhở, bất kể muộn thế nào, dù bụng đói kêu vang, Gia Phù cũng nhất định phải đợi hắn về mới dùng cơm tối. Đáng ra đã có thể về từ chạng vạng nhưng lại bị chậm trễ bởi một việc đột xuất nên giờ này mới trở về. Đã là giữa giờ Tuất, sợ Gia Phù đói lả, bước chân hắn cũng có chút vội vàng. Hắn lập tức bước vào cửa phòng nhưng bất ngờ không nghe thấy tiếng bước chân nàng vội vàng ra đón. Hắn dừng lại, nhìn về phía trước, hỏi thăm thị nữ Ngân Hoàn.
Ngân Hoàn nhận lấy áo choàng hắn cởi ra, nói: "Chân cô nương còn chưa dùng cơm, chắc giờ đang ở phòng ngủ. Chắc đại nhân đói bụng rồi ạ? Nô tỳ lập tức đi gọi cô nương xuống."
Bùi Hữu An đến phòng ăn, rửa sạch tay, ngồi vào bàn. Người làm mang lên đồ ăn và hai bộ chén đũa. Bùi Hữu An đợi một lát Ngân Hoàn mới vội vàng trở lại: "Cô nương không ở trong phòng! Vừa rồi nô tỳ bảo mọi người đi tìm xung quanh nhưng vẫn chưa thấy nàng ấy!"
Bùi Hữu An ngẩn ra: "Ban ngày nàng ấy đi ra ngoài sao?"
Ngân Hoàn lắc đầu: "Không ạ." Bỗng nhiên nghĩ tới, nàng ta lại vội nói: "Đúng rồi! Ban ngày tiểu thư Chương gia ở Sở Hùng tới đây!"
"Nàng ta tới đây làm gì?" Mặt mày Bùi Hữu An trầm xuống.
"Nói là nghe nói biểu muội của đại nhân tới, đặc biệt tới thăm. Đến khi nàng ta đi rồi, nô tỳ đi lên lầu, thấy Chân cô nương một mình ngồi ngây người ở cầu thang, sắc mặt trắng bệt, nhìn có chút bất thường. Nô tỳ hỏi nàng có chỗ nào không thoải mái, nàng ấy lắc đầu rồi đi lên phòng. Dường như sau khi đi lên, không thấy nàng ấy đi xuống."
Bùi Hữu An lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía tòa lầu Gia Phù ở. Bước lên lầu, đẩy cửa ra, hắn thấy bên trong trống rỗng, không thấy bóng nàng. Một chiếc áo ngoài màu hồng nhạt đặt bên mép giường, góc áo lẳng lặng rủ trên mặt đất.
"Gọi người đi tìm! Toàn bộ phòng ở, mọi ngóc ngách, một chỗ cũng không được bỏ sót!"
Bỗng dưng Bùi Hữu An quay đầu lại, cao giọng nói.
Ngân Hoàn xoay người vội vàng đi xuống. Toàn bộ hạ nhân trong Bùi phủ đều khẩn trương tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy người. Bùi Hữu An tự mình tới cửa hỏi chuyện người gác cổng. Người gác cổng xác nhận cả ngày hắn đều ở đây, không rời đi nửa bước, cũng không thấy nàng đi ra ngoài.
Bùi Hữu An cau mày, trầm ngâm một lát, quay đầu hướng về cửa sổ gian phòng kia, tầng mắt dừng lại ở tầng lầu cao nhất. Hắn đột nhiên xoay người, bỏ lại mọi người, chạy vội vào trong. Tới trước tòa lầu tròn, hắn bước lên cầu thang, ba bước làm một chạy thẳng lên tầng cao nhất. Dọc theo chiếc thang hẹp dài, hắn leo lên một đài nhỏ thiết kế làm nơi phòng thủ trong thời chiến. Đi vào còn chưa đứng vững, tầm mắt hắn lập tức quét một vòng bốn phía.
Đài này đã sớm bỏ hoang, ngày thường gần như không có ai đi lên. Lúc này trời tối đen như mực, gió lạnh thổi hây hây bốn phía. Trong một góc có bóng dáng người nhỏ nhắn, đúng là Gia Phù. Thời tiết như vậy mà nàng chỉ mặc một lớp xiêm y mùa xuân, ôm đầu gối ngồi dựa vào lan can gỗ. Thoáng nhìn, bóng dáng nàng như hợp thành một với bóng đêm.
Bùi Hữu An bước tới.
"Sao lại âm thầm không tiếng động chạy tới nơi này? Biết vừa rồi bao nhiêu người đi tìm muội không?"
Giọng nói của hắn không tự chủ lộ ra nghiêm khắc.
Dường như Gia Phù không nghe thấy, vẫn ngồi đó không nhúc nhích.
Gió thổi vù vù bên tai hắn, cuốn tung bay vạt áo. Hắn dừng lại, đợi một lát, chần chừ lại gần hơn. Cuối cùng tới phía sau nàng, lúc này hắn cúi người, hạ thấp giọng.
"Theo ta đi xuống trước, nơi này lạnh lắm."
Dường như lúc này Gia Phù mới nhận ra hắn đến, giật nảy thân mình. Nàng chậm rãi quay đầu, nhìn thoáng qua Bùi Hữu An đứng phía sau, nói rất nhỏ: "Rất xin lỗi, biểu ca... Vừa rồi ta không để ý..."
Giọng nàng cực kỳ yếu ớt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió đêm thổi tan. Nói xong, nàng nắm lấy lan can, dựa vào đó, chậm rãi đứng lên, xoay người đi vào trong. Mới đi được hai bước, thân mình lung lay. Bùi Hữu An kinh hãi, vươn tay tới đỡ nàng theo bản năng.
Thân thể Gia Phù đổ vào trước ngực Bùi Hữu An, không nhúc nhích.
Trong khoảnh khắc, cảm giác mềm mại giống như đã từng có này lại lần nữa tràn ngập cõi lòng.
Bùi Hữu An ổn định tinh thần, chậm rãi cúi đầu. Dựa vào chút ánh sáng ảm đạm, hắn thấy vầng trán mềm mại của nàng chống vào ngực trái của mình, đôi mắt hơi khép lại, hai hàng lông mi dài, cong vút lờ mờ, vì khoảng cách quá gần mà có thể đếm rõ ràng từng sợi.
Nơi ngực trái bị trán nàng đặt vào như có như không đập loạn một nhịp.
"Biểu muội..."
Hắn cảm thấy trọng lượng cơ thể nàng đè tới, chần chừ gọi nàng một tiếng rồi không nói gì nữa. Sau đó hắn thoáng dịch ra một chút, bả vai vừa động, người trong ngực mất chỗ dựa, thân mình mềm nhũn, lặng yên không tiếng động nhào vào bên chân hắn dưới mặt đất.
Bùi Hữu An lắp bắp kinh hãi, vội vàng ngồi xổm xuống, nâng mặt nàng, nào ngờ thấy hai mắt nàng nhắm chặt, bất tỉnh. Nhớ tới lời Ngân Hoàn vừa nói, hắn rùng mình, lập tức đỡ nàng dậy. Cách lớp quần áo, hắn cảm giác da thịt nàng lạnh băng, thân mình nhẹ như con bướm không xương. Hắn nhanh chóng đưa nàng vào phòng, cởi giày, đặt nàng nằm thẳng lên giường.
Vừa rồi trên đài cao tối tăm, giờ này hắn mới thấy rõ, sắc mặt nàng như trắng như tuyết, hai cánh môi bình thường hồng hào cũng trắng nhợt vì lạnh, không biết đã hứng gió lạnh bao lâu rồi. Hắn đắp chăn cho nàng kín mít, chỉ lộ một bàn tay nhỏ yếu ớt ra ngoài. Hắn chậm rãi thở ra một hơi, nín thở tĩnh khí, sau đó đặt hai ngón tay xuống khám mạch cho nàng.
Mạch đập của nàng nhỏ yếu, hơi thở phập phồng nhưng mạch đập ổn định, hẳn là do sức lực không đủ. Sau khi nghỉ ngơi một lát, vấn đề hẳn không lớn.
Bùi Hữu An thả lỏng, nhẹ nhàng đắp chăn che cánh tay nàng lại, liếc nhìn gương mặt tái nhợt của nàng rồi xoay người, định bảo Ngân Hoàn tới hầu hạ.
"...Đại biểu ca..."
Hắn mới vừa xoay đi thì nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng vụng về mềm mại tinh tế.
Bùi Hữu An quay đầu.
Hàng lông mi Gia Phù nhẹ nhàng run rẩy, hai mắt chậm rãi mở ra, tỉnh lại.
Bùi Hữu An trở lại, dịu dàng nói: "Tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào? Đói bụng không? Muội đừng xuống giường, ta sai người mang đồ ăn lên cho muội." Hắn nói xong, nàng lắc đầu nói không đói bụng, nằm trên gối, đáy mắt chậm rãi hiện lên ánh nước long lanh, dáng vẻ cực kỳ đáng thương. Hắn nhớ tới ban nãy trên đài, khi vừa tìm được nàng, giọng điệu của hắn quá cứng rắn, không khỏi có chút hối hận, vẻ mặt hiền hòa, nói: "Sao vậy?"
Gia Phù không nói, chỉ yên lặng nhìn hắn chăm chú, ánh nước trong mắt càng hiện rõ, rất nhanh đã tụ đầy hốc mắt. Nước mắt đột nhiên tràn mi, lăn dọc theo gò má rồi biến mất bên tóc mai nàng, chỉ để lại một vệt nước mắt ướt át.
Giọng Bùi Hữu An càng nhẹ nhàng hơn: "Đừng khóc. Có việc gì cứ nói với ta."
"Đại biểu ca... Huynh có người trong lòng chưa?"
Gia Phù giơ tay lau qua loa nước mắt trên mặt, dùng giọng mũi mềm nhẹ hỏi hắn.
Bùi Hữu An sửng sốt nhìn về phía nàng, thấy nàng mở to mắt nhìn mình. Hắn nhịn xuống cảm giác quái dị trào ra trong lòng, nói: "Muội hỏi điều này làm gì?"
"Đại biểu ca cứ trả lời ta trước đi, cầu xin huynh..."
Bùi Hữu An cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hắn hoàn toàn có thể không để ý tới nghi vấn đột ngột này của nàng nhưng hắn ngừng một chút rồi nhàn nhạt nói: "Không có."
Gia Phù ngồi dậy.
"Ban ngày vị hôn thê của thế tử - nữ nhi Chương gia chạy tới đây thăm muội. Nàng ta nói với muội một đống chuyện, ý tứ là muốn muội đi theo thế tử! Muội không muốn, muội từ chối nàng ta nhưng lại cực kỳ sợ hãi! Muội sợ ta đắc tội với hắn lần nữa, người như thế tử, hắn sẽ tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho muội... Đại biểu ca, lúc trước huynh nói sẽ giúp muội, nhưng hiện tại huynh giúp, cũng không giúp được về sau, sớm hay muộn muội cũng sẽ về Tuyền Châu. Đại biểu ca cũng việc của mình. Tới lúc đó, nếu thế tử còn gây bất lợi cho muội hoặc lấy người nhà muội ra uy hiếp, muội biết làm thế nào? Muội thật sự rất sợ hãi..."
Nàng vốn đã lau nước mắt, nói xong, nước mắt lại chảy xuống. Bỗng nhiên nàng nhào vào trong ngực Bùi Hữu An, ôm chặt lấy hắn không buông, tựa như đêm đó ở dịch xá nàng chợt thấy hắn xuất hiện.
Bùi Hữu An đứng yên.
Gò má Gia Phù dán vào ngực hắn, nước mắt làm ướt nhẹp vạt áo hắn.
"Đại biểu ca, không phải huynh đã đồng ý giúp muội sao? Nếu huynh chưa có người trong lòng, vậy để muội trở thành người của huynh, được không?"
Bùi Hữu An chấn động, thậm chí có thể nói là kinh hãi.
"Không thể!"
Hắn quả quyết từ chối, giơ tay muốn gỡ hai tay đang ôm chặt lấy mình ra. Gia Phù lại càng ôm chặt hơn.
"Muội biết bản thân không xứng với Đại biểu ca nhưng muội nghĩ tới nghĩ lui, chỉ khi thế tử biết muội là người của huynh rồi thì hắn mới chịu thu tay, không gây dồn ép nữa. Muội cũng không dám chiếm vị trí chính thế, chỉ cần Đại biểu ca gật đầu, muội làm thiếp cũng được. Nếu huynh thật sự ghét bỏ muội, để muội mang cái danh là người của huynh thôi cũng được."
"Đại biểu ca, cầu xin huynh."
Gia Phù ngửa mặt nhìn hắn, đôi mắt chứa chan nước, ánh mắt chờ mong, như hoa lê dính mưa, nhìn thấy mà thương. Dù người ý chí sắt đá đến mấy chỉ sợ cũng phải mềm ba phần.
Bùi Hữu An cúi đầu chăm chú nhìn nàng, vẻ khiếp sợ ban đầu dần biến mất, sắc mặt trở nên nghiêm nghị.
Cuối cùng, hắn vẫn từ từ gỡ được hai tay Gia phù, trầm ngâm một lát rồi nói: "Bản tính của thế đúng là ta có biết chút ít, nhưng cách này của muội thật sự quá mức hoang đường. Đừng nghĩ nữa, ta sẽ không đồng ý đâu. Muội nghiêm trọng hóa vấn đề rồi, không chừng ảnh hưởng đến tinh thần đó, đừng nghĩ nhiều nữa. Ta gọi người hầu hạ muội, muội nghỉ ngơi sớm đi, ngủ một giấc rồi sẽ ổn thôi. Yên tâm, ta đã nhận lời bảo vệ muội thì chắc chắn sẽ làm được."
Quả nhiên hắn không dễ dàng đồng ý, một người sắt đá như hắn, nàng có quyến rũ, yếu đuối cầu xin thế nào cũng vô dụng.
Điều này vốn cũng nằm trong dự đoán của Gia Phù.
Nàng cắn chặt môi, ai oán nhìn hắn. Từ trên giường, bỗng nhiên nàng tốc chăn ngồi dậy, giày cũng không mang, chạy chân trần ra ngoài.
Bùi Hữu An ngẩn ra, gọi một tiếng "Biểu muội", vội vàng đuổi theo.
Lúc này, Gia Phù giống như con thỏ, động tác linh hoạt lạ thường, chớp mắt đã leo lên đài cao, chạy tới lan can ban nãy nàng ngồi, thân thể rướn qua. Thấy Bùi Hữu An đuổi theo, nàng hô lên: "Huynh đừng lại đây! Huynh lại gần muội sẽ nhảy xuống! Muội mơ thấy sớm muộn cũng có một ngày rơi vào tay người kia. Nếu đã vậy, muội thà không sống nữa, cũng miễn cho huynh chê cười muội bức ép huynh..."
Nàng vừa la hét, vừa rướn thân thể ra ngoài lan can.
Bùi Hữu An kinh hãi, lạnh lùng nói: "Nguy hiểm! Muội quay lại cho ta!" Nói rồi hắn đi rời kéo nàng.
"Đại biểu ca, huynh đừng lo cho muội, dù sao huynh cũng không thật lòng giúp muội!"
Gia Phù đang ồn ào, đột nhiên lan can nàng dựa vào phát ra một tiếng rắc rất nhỏ. Gia Phù còn chưa kịp phản ứng, cảm thấy phía sau lưng trống rỗng, thì ra lan can bị gãy. Nàng bỗng chốc mất điểm tựa, người lao ra ngoài.
Lúc chạng vạng nàng đã chọn nơi này, vốn định uy hiếp Bùi Hữu An một chút, thể hiện quyết tâm của mình, sau đó chờ hắn kéo mình về là được. Nàng hoàn toàn không ngờ tới lan can này đã cũ, dãi nắng dầm mưa nhiều ngày, thoạt nhìn vẫn tốt, thật ra lại không thể chịu lực.
Lầu này ba tầng, cao ít nhất mười trượng, ngã từ đây xuống thì đúng là không cần lo Tiêu Dận Đường bức ép nữa.
"Đại biểu ca, cứu muội..."
Đầu Gia Phù chúi xuống, hơn nửa người đã rơi ra ngoài, hét lên theo bản năng. Cổ tay bỗng nhiên được nắm lấy, thân thể đang rơi lập tức dừng lại. Sau đó, nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì toàn thân đã được kéo lên từ giữa không trung, "Bịch" một tiếng, ngã lên mặt đất.
Vừa rồi Gia Phù sợ tới nỗi hồn lìa khỏi xác, giờ phút này còn chưa hoàn toàn trở về vị trí cũ. Cả người nàng run bần bật, ngã trên mặt đất. Nàng "ui da" một tiếng, nước mắt chảy ra, sau đó chân không còn chạm đất, thân thể bị người ta nhấc lên. Bùi Hữu An xách Gia Phù như xách con gà, đi xuống, trở lại phòng nàng rồi ném nàng lên giường.
"Ta nuông chiều muội quá mức nên muội mới dám làm loạn tới mức này có phải không?"
Hắn nghiến răng nói từng chữ.
Gia Phù ngẩng đầu, đối diện với gương mặt giận dữ của Bùi Hữu An.
Nàng chưa từng thấy hắn giận dữ, trước giờ cũng chưa từng nghĩ có lúc hắn sẽ tức giận như vậy.
Bên ngoài truyền đền tiếng hạ nhân.
Vừa rồi trên mái nhà phát ra động tĩnh, dù ngắn ngủi nhưng cũng đủ để khiến người chú ý.
"Đi xuống cả đi! Không cho gọi thì đừng vào!"
Hắn quát một tiếng với bên ngoài.
Sau một tràng tiếng bước chân sột soạt rất nhỏ, ngoài cửa đã yên tĩnh lại.
Hắn chậm rãi quay đầu, lần nữa nhìn chằm chằm Gia Phù, ánh mắt u ám.
Gia Phù co rúm người, cuống quýt cúi đầu, cuộn tròn trong một góc giường, thở cũng không dám thở mạnh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận