Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 39: 39

Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)

  • 3832 lượt xem
  • 4061 chữ
  • 2021-12-08 13:26:47

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ngày hôm đó, trên đường về kinh thành, Bùi Hữu An vừa trải qua một màn ám sát sinh tử. Mà cùng lúc đó, ở Chân gia Tuyền Châu cách xa vạn dặm, hôm nay cũng được định trước không phải một ngày tầm thường.

Năm nay, rất nhiều địa phương kẹp giữa Vân Nam và kinh thành bị ảnh hưởng bởi chiến sự, đồng ruộng phần lớn bỏ hoang, người dân lũ lượt di tản. Tuy Tuyền Châu có vẻ vẫn như thường ngày nhưng cũng không phải hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Chiến tranh cần tiền, tất nhiên triều đình sẽ quét ánh mắt về phía nơi giàu có và đông đúc như Tuyền Châu. Một năm, quan phủ cưỡng ép tăng thuế má liên tiếp ba lần, hơn nữa bên trên còn nhiều lần bòn rút. Cuối cùng, mỗi nhà mỗi hộ đều phải nộp thuế, từ thương hộ giàu có đến nhà nghèo cũng không thể may mắn thoát khỏi. Người dân oán giận không ngừng, quan thu thuế cũng kêu khổ thấu trời. Lúc trước vốn dân chúng còn ôm tâm trạng xem náo nhiệt, sôi nổi bàn luận xem rốt cuộc Hoàng thượng hay Vương gia thắng, sau đó biến thành ngóng trông cuộc chiến này mau chóng kết thúc. Mặc kệ người nào thắng, miễn là dân chúng bọn họ được khôi phục ngày tháng thái bình, đó mới là quan trọng nhất.

Sau giờ Ngọ, Trương Đại nghe người gác cổng la hét chạy tới báo tin, nói quan phủ cho người tới. Trương Đại vốn cho rằng lại tới thu thuế, một năm nay, người tới cửa thu thuế đã không biết bao nhiêu lần rồi. Hắn thầm mắng một câu, nhíu mày quát lên: "Tới thì tới, gào cái gì mà gào, kinh động tới lão phu nhân." Không ngờ người gác cổng lại nói: "Là Tuần phủ Cao đại nhân tự mình tới! Nói là tuyên thánh chỉ!"

Trương Đại sửng sốt: "Ngươi nói cái gì? Tuần phủ đại nhân? Thánh chỉ?"

Người gác cổng rối rít gật đầu: "Nói là tuân theo thánh chỉ của Hoàng thượng, gọi cả nhà ra tiếp chỉ!"

Tuần phủ chủ quản cả một tỉnh, ngày thường cao chót vót phía trên. Tuy Trương Đại thường xuyên qua lại với quan phủ nhưng cùng lắm chỉ giới hạn trong châu phủ Tuyền Châu, nào đã từng gặp qua quan to cấp cao như vậy? Nghe được tin hôm nay quan lớn tự mình tới nhà mình, Trương Đại không nhịn được chấn động.

Không lâu trước đây, thành Tuyền Châu đã lan truyền tin Tam Vương gia sắp đánh đến kinh thành. Trương Đại vừa định hỏi người nào là Hoàng thượng, đầu chợt lóe lên, kéo người gác cổng lại: "Có nói là chuyện gì không?"

Người gác cổng lắc đầu. Trương Đại lập tức gọi người đi thông báo với lão phu nhân, còn bản thân thì chỉnh trang áo mũ, nhanh nhẹn ra ngoài tiếp đón. Tới cửa, Trương Đại thấy khoảng chục chiếc kiệu quan dừng ở đó, ở giữa là kiệu lớn bốn góc, bên cạnh là quan viên châu phủ. Một đám nha dịch cầm nghi trượng, phô trương lẫm liệt, thu hút rất nhiều ánh mắt của người qua đường, cũng không biết là họa hay phúc. Đè nén cảm giác thấp thỏm trong lòng, Trương Đại chạy ra quỳ gối dưới bậc thang, nói: "Không biết Cao đại nhân và các vị đại nhân đến, không tiếp đón từ xa, tội đáng chết vạn lần!"

Rèm cửa kiệu quan bị vén lên, Tuần phủ Phúc Kiến Cao Hoài Viễn lộ ra nửa khuôn mặt, tươi cười nói: "Miễn lễ. Bản quan tuân chỉ mà đến. Nhà các ngươi có chuyện vui lớn rồi!"

...

Không lâu sau, Hồ lão phu nhân dẫn theo Chân Diệu Đình đi ra, cung kính dẫn đoàn người Cao Hoài Viễn vào phòng khách.

Cao Hoài Viễn nói: "Thuận An vương làm trái luân thường đạo lý, nay đã đền tội, triều ta có tân Đế đăng cơ, vạn vật đổi dời. Tân Đế đặc biệt thông báo chiếu cáo thiên hạ, trấn an lòng dân. Bản quan đã lệnh cho quan viên các châu phủ dán chiếu thư trước cửa thành bốn phương. Chỗ này của ta còn có một thánh chỉ khác, người Chân gia nghe chỉ."

Lão phu nhân vội vàng dẫn đầu toàn gia đình quỳ xuống, nghe Cao Hoài Viễn trầm bổng đọc một lượt. Đại ý là nhiều thế hệ Chân gia là gia tộc được trọng vọng ở địa phương, bao năm sửa đường xây cầu, cứu trợ thiên tai, làm nhiều việc thiện đến tai thiên tử, vì bài trừ việc ác biểu dương việc thiện, triều đình đặc biệt ban thưởng cho Chân gia một tấm bảng vàng, vàng bạc châu báu, ngoài ra cho triệu nữ nhi Chân gia lập tức vào kinh diện thánh. Những ban thưởng khác ngày sau chuyển đến.

Cao Hoài Viễn đọc xong, trên dưới Chân gia đều kinh ngạc đến ngây người, sau đó mừng rỡ như điên. Hồ lão phu nhân định thần lại, dập đầu tạ ơn, trong lòng vừa sợ vừa lo, không dám chắc chắn.

Từ khi Bùi Hữu An đi tới nay đã hơn một năm, lão phu nhân vẫn luôn chú ý nghe ngóng tin tức bên ngoài. Cuối cùng thời gian trước nghe được tin Vân Trung vương sắp đánh vào đến kinh thành, bà nhẹ nhàng, trong lòng bắt đầu có tính toán ngày. Bà vừa chờ trưởng công tử Bùi gia tới cầu hôn vừa lo lắng, lỡ như hắn ta giàu có quyền thế rồi vứt bở hứa hẹn ban đầu. Không ngờ chưa chờ được Bùi gia phái người đến cầu hôn lại chờ được một đạo thánh chỉ ngày hôm nay.

Dù cho khôn khéo cả đời, giờ phút này Hồ lão phu nhân cũng không nắm chắc rốt cuộc thánh chỉ đến từ tân Hoàng này là có ý gì. Bà chỉ mơ hồ suy đoán nhất định là trong triều có quý nhân nào đó nhìn trúng cháu gái mình. Còn quý nhân kia rốt cuộc là ai, tại sao lại biết đến cháu gái mình, bà thật sự không hiểu.

Lão phu nhân tạm thời kìm nén nghi ngờ trong lòng, nói lời cảm tạ Cao Hoài Viễn rồi tỏ vẻ khó hiểu, hỏi thăm vì sao thánh chỉ lại chỉ đích danh cháu gái mình vào kinh.

Triều đình vừa thay da đổi thịt, vào thời điểm này, người làm quan to địa phương như Cao Hoài Viễn đặc biệt mẫn cảm. Hắn đánh hơi được ý tứ phía sau thánh chỉ này nên lúc này mới không quản ngại gian khổ, tự mình chạy tới Chân gia Tuyền Châu tuyên thánh chỉ. Nghe Chân lão phu nhân đặt câu hỏi, hắn sửa giọng quan, cười nói: "Lão phu nhân chớ nên khách sáo, sau này không cần đa lễ trước mặt bản quan. Theo bản quan thấy, triều đại mới, không khí mới, hẳn là Hoàng thượng cũng biết đến danh tiếng đức độ của quý phủ nên lúc này mới đặc biệt ban thưởng, sợ là quý phủ sắp sinh ra quý nhân đó. Sau này bản quan còn mong lão phu nhân có thể nâng đỡ chút ít."

Lão phu nhân vâng dạ đáp lời. Cao Hoài Viễn nói: "Thánh chỉ nói rất rõ ràng, muốn nữ nhi quý phủ lập tức vào kinh, việc này không thể chậm trễ. Bản quan đang định vào kinh bái kiến Hoàng thượng, đợi quý phủ chuẩn bị xong xuôi, bản quan sẽ dẫn người lên đường. Trên đường nhất định ta sẽ chăm sóc nàng ấy chu đáo, lão phu nhân cứ yên tâm."

Lão phu nhân cảm kích tạ ơn, tiễn người đi rồi lập tức gọi Mạnh thị và Gia Phù tới, kể lại sự tình.

Mạnh thị mơ hồ khó hiểu, nói chuyện với lão phu nhân, suy đoán có thể là Bùi Hữu An xin ân điển với Hoàng đế. Gia Phù ở bên cạnh không nói tiếng nào, trong lòng nàng lại mơ hồ sinh ra một loại dự cảm.

Tuyệt đối không thể là Bùi Hữu An.

Kể cả hắn muốn cưới nàng, với tính cách của hắn, hắn sẽ không làm ra chuyện ồn ào náo động như vậy.

Nhất định có liên quan tới Tiêu Dận Đường.

Theo như nàng biết, cuối cùng Vân Trung vương lên làm Hoàng đế, mà Tiêu Dận Đường cũng dưới một người trên vạn người. Hơn nữa, rất rõ ràng, tuy rằng mọi chuyện đã trôi qua hơn một năm nhưng hắn vẫn không buông tha nàng.

Đây chính là minh chứng.

Trước kia, mỗi khi nghĩ đến Tiêu Dận Đường, đáy lòng nàng luôn sinh ra sợ hãi và chán ghét nhưng hiện tại chỉ còn lại cảm giác chết lặng, không để bụng. Dù đối mặt với tin tức như xét đánh giữa trời quang này, nàng cũng không còn cảm thấy quá sợ hãi, chỉ yên lặng lắng nghe tổ mẫu và mẫu thân bàn bạc. Tất nhiên kết quả bàn bạc là để nàng theo Tuần phủ đại nhân vào kinh rồi chờ tin tức tiếp theo.

Ngoại trừ như vậy còn có thể làm thế nào?

Người hạ mệnh lệnh này là Hoàng đế mới lên đài.

Ngày hôm sau, sau khi lão phu nhân dặn dò năm lần bảy lượt, Gia Phù và mẫu thân Mạnh thị cùng với Trương Đại theo Tuần phủ Cao Hoài Viễn lên đường vào kinh.

Khi một lần nữa bỏ lại Tuyền Châu ở phía sau, Gia Phù biết có lẽ từ đây cuộc sống yên bình như một năm qua sẽ mãi mãi cách xa nàng, không bao giờ trở lại.

Ngày hôm đó cách hôm Bùi Hữu An rời đi là 1 năm lẻ 23 ngày.

...

Để có thể vào kinh thành trước ngày đại lễ đăng cơ của tân Hoàng, suốt cả đường đi Cao Hoài Viễn như lửa thiêu mông. Cuối cùng, chạng vạng tối hôm đó đã tới nơi, cách ngày đăng cơ còn có ba ngày. Hắn thay quan phục, thở cũng chưa kịp thở, cũng không chờ ngày hôm sau mà lập tức đến Lễ bộ báo việc Chân gia. Gia Phù thì theo mẫu thân vào trong nhà.

Lần trước bàn chuyện kết hôn không thành, rời khỏi kinh thành, Chân gia để lại một đôi vợ chồng nô bộc già trông coi phủ. Nay đã hơn một năm trôi qua, hai vợ chồng kia xử lý mọi chuyện rất thỏa đáng. Vân Trung vương đánh vào kinh thành, loạn lạc mấy ngày nay, hai vợ chồng già kia đóng chặt cửa phủ nên không chịu chút tổn thất nào. Chiến loạn qua đi, ban đầu họ vẫn không dám mở cửa, cho đến mấy hôm nay, nghe được người khắp nơi nói thay đổi Hoàng đế, trong kinh ngoại trừ giới nghiêm vào ban đêm, ban ngày vẫn rộn ràng náo nhiệt như cũ. Nhìn bên ngoài không có gì khác trước kia, họ mới nhẹ nhàng thở ra. Không ngờ hôm nay chủ nhân tới, bọn họ vui mừng nghênh đón chủ nhân tiến vào. Đến khi sắp xếp thỏa đáng, trời đã tối đen. Sớm ngày hôm sau, người trong cung tới, dẫn đầu là một thái giám mặt mày non nớt. Gia Phù nhận ra hắn, thái giám này tên là Thôi Ngân Thủy, là con nuôi của Đại thái giám Lý Nguyên Quý, là một người khéo léo, biết đoán ý của người khác, cũng có chút nịnh bợ. Nhưng hắn rất trung thành và tận tâm với Tiêu Liệt. Ở trong cung, hắn từng vẻ vang đắc thế một thời nhưng sau đó, chưa đến 50 tuổi Tiêu Liệt đổ bệnh qua đời, Lý Nguyên Quý tuẫn táng theo chủ, Tiêu Dận Đường lên làm Hoàng đế, dường như Tiêu Dận Đường rất căm hận thái giám này, không bao lâu thì tìm cớ đánh chết hắn.

Hiện giờ, Thôi Ngân Thủy mới vừa theo cha nuôi bước vào hoàng cung, tiền đồ sáng lạn, sao biết vận mệnh của mình ngày sau sẽ ra sao. Giờ phút này, mặt mũi hắn đầy tươi cười, sau khi sai tiểu thái giám khiêng đồ ban thưởng vào, hắn tuyên đọc thánh chỉ trước mặt Mạnh thị và Gia Phù đang quỳ. Thánh chỉ nói nữ nhi Chân gia tốt đẹp thế nào, có phong thái của Ban Cơ thời cổ, chờ thế tử được phong làm Thái tử sẽ lập nàng làm Trắc phi, nói nàng cố gắng chờ một thời gian, cuối cùng bảo nàng tạm thời ở lại kinh thành, chờ thánh chỉ sắc phong tiếp theo.

Trong lòng Mạnh thị đã sớm nhận định Bùi Hữu An là con rể, cũng chỉ muốn gả nữ nhi cho hắn. Một đường vào kinh, tuy bà lo lắng sốt ruột nhưng vẫn luôn ôm hy vọng, ngóng trông Hoàng đế chỉ hôn nữ nhi cho Bùi Hữu An,  không ngờ sáng sớm đã nghe được tin tức như vậy, lập tức đơ người tại chỗ không nhúc nhích.

Thôi Ngân Thủy cho rằng bà mừng đến ngẩn ra, cười tủm tỉm nói: "Mạnh thị, ngơi và nữ nhi còn không mau tiếp chỉ tạ ơn? Không lâu nữa quý phủ sẽ có một quý nhân, thật đáng mừng."

Mạnh thị không nói nên lời nhìn về phía nữ nhi, lại thấy Gia Phù nói: "Đa tạ Thôi công công, làm phiền Thôi công công giúp dân nữ chuyển lời, dân nữ tự biết tư chất quê mùa, nào dám làm nhục Hoàng gia, khẩn cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban."

Thôi Ngân Thủy sửng sốt, có chút không tin vào lỗ tai mình: "Đây là ơn đức lớn bằng trời, thế mà ngươi lại không muốn?"

Gia phù nói: "Thôi công công, không phải ta không muốn mà là không công không dám nhận lộc, huống chi lại là ân đức lớn như vậy. Dân nữ cả gan cầu xin công công chỉ bảo cho, dân nữ có tài đức gì mà được Kim thượng ban ơn trời bể như thế?"

Tân Hoàng bận rộn trăm bề, vì sao còn muốn hạ một thánh chỉ như vậy, tất nhiên Thôi Ngân Thủy hiểu rõ, chắc chắn là thế tử nhìn trúng nữ nhi Chân gia này, tha thiết cầu xin trước mặt tân Hoàng mà thôi. Trước khi tới hắn còn có chút tò mò, không biết sẽ là một mỹ nhân đẹp cỡ nào, vừa rồi nhìn thấy, quả nhiên là mày ngài tóc xanh, dung mạo như hoa, đẹp như tranh vẽ, không cách nào tả xiết. Trong lòng hắn càng thêm xác định suy đoán của mình, chỉ là lời này khó mà nói ra. Nghe giọng điệu của nữ nhi Chân gia, ấy vậy mà lại không muốn, cũng không biết nàng ta thật sự không muốn hay là giả vờ thoái thác. Nhất thời, hắn không dám chắc, trầm mặt xuống: "Chân tiểu thư, ngươi biết mình đang nói gì không? Nếu không không tiếp chỉ, đó là kháng chỉ đấy, nghĩ cho kỹ đi!"

Mạnh thị sợ hết hồn, đang định ngăn cản Gia Phù thì lại thấy nàng dập đầu: "Dân nữ không dám kháng chỉ. Ban nãy cũng nói rồi, chỉ là dân nữ tự biết bản thân thô bỉ, tuyệt đối không đảm đương nổi ơn đức to lớn của Hoàng gia, khẩn cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban."

Thôi Ngân Thủy kinh ngạc, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thôi. Chuyện như vậy ta mới thấy lần đầu. Ngươi đã khăng khăng, ta trở về bẩm báo lại, xem vận số..."

Hắn vốn định nói "Xem vận số của chính ngươi" nhưng lại nuốt trở về, nước trà cũng không uống đã xoay người dẫn người ra khỏi cửa.

Bọn thái giám vừa đi, Mạnh thị lập tức dẫn Gia Phù vào phòng, đóng cửa nói: "A Phù, con đừng sợ! Lần trước khi trưởng công tử tới, hắn từng đưa tổ mẫu con một miếng ngọc bội làm tín vật, nói là phụ thân hắn để lại cho hắn trước lúc lâm chung. Lần này trước khi đi, tổ mẫu con đã đưa ngọc bội cho ta, nói nếu không dùng được thì tìm cơ hội đưa trả lại cho trưởng công tử. Hiện giờ tuy không biết người ở nơi nào nhưng có tín vật này, nương sẽ đi tìm Bùi lão phu nhân, nhờ Bùi lão phu nhân ra mặt, không chừng có thể ngăn cản việc này."

Lòng dạ Mạnh thị hoảng loạn, xoay người định ra khỏi cửa thì bị Gia Phù ngăn lại, lắc đầu nói: "Mẹ, ngày đó trưởng công tử củng chỉ nói miệng mà thôi, hiện giờ đã qua lâu như vậy, không chừng người ta đã sớm đổi ý rồi. Việc này không nên liên lụy Bùi gia, tránh kéo người ta xuống nước. Chẳng qua là con không muốn gả cho con của Hoàng đế mà thôi, chẳng lẽ ông ta lại đòi chém đầu con?"

Mạnh thị nhìn nữ nhi, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh mà bà ngây ngẩn cả người, màn đêm buông xuống, trằn trọc mất ngủ. Ngày hôm sau, trong cung lại phái người tới, lần này ngoại trừ Thôi Ngân Thủy hôm qua còn có một thái giám trung niên, tướng mạo hiền lành. Mạnh thị nghe nói hắn là Đại thái giám trước mặt Kim thượng, họ Lý. Bà vội vàng cung kính chào hỏi, thấy thái độ hắn rất hiền hoà, dường như không phải tới hỏi tội thì bà mới thoáng bình tĩnh lại.

Lý Nguyên Quý bảo Mạnh thị gọi Gia Phù tới, cho mọi người lui ra chỉ để lại một mình nàng. Hắn đánh giá Gia Phù một lát rồi nói: "Con nuôi ta đã kể chuyện của ngươi cho ta, ta sợ ngươi không hiểu chuyện nên trước tiên không bẩm lên, tự mình lại đây hỏi chuyện ngươi. Ngươi có chuyện gì? Sao to gan lớn mật vậy! Ngươi dám chống đối?" Giọng điệu không nhẹ cũng không nặng, không lộ ra vui buồn.

Gia Phù biết Đại thái giám trước mặt Tiêu Liệt này, tính tình xem như chính trực, không phải kẻ nịnh hót. Nàng lấy lại bình tĩnh, nói: "Đa tạ Lý công công quan tâm, dân nữ cảm kích vạn phần. Trong thánh chỉ của Hoàng thượng không có nửa câu nhắc đến vì sao ban cho dân nữ ơn đức lớn như thế, dân nữ nghĩ tới nghĩ lui, chợt nhớ tới một chuyện. Trước kia có một lần Cẩm Y Vệ tới Tuyền Châu phong tỏa toàn thành, tra xét bắt người. Có một quý nhân xâm nhập vào nhà ta, cuối cùng ta bị người kia mang lên xe ngựa, yểm hộ hắn ra khỏi thành. Tình huống lúc ấy vô cùng hung hiểm, đến nay nhớ lại tình cảnh vẫn rõ ràng trước mắt. Dân nữ cả gan suy đoán vị có lẽ vị quý nhân kia chính là thế tử hiện giờ."

Lý Nguyên Quý không nói.

Gia Phù quỳ xuống trước mặt hắn: "Lý công công, lúc trước khi Hoàng thượng trừ gian, ta ở Tuyền Châu có nghe nói trên đường hành quân, đại quân của Hoàng thượng không mảy may tổn thương dân chúng, thương dân như con, người khắp thiên hạ đều ca tụng, dân nữ cũng cực kỳ kính trọng. Hôm qua dân nữ cũng nói với Thôi công công rồi, tự biết bản thân thô bỉ, tuyệt đối không dám làm nhục Hoàng gia. Nếu Hoàng thượng vì chuyện năm đó nên mới ban ân cho Chân gia, xin Lý công công chuyển lời giúp dân nữ, khẩn cầu Hoàng thượng ban ơn đức khác."

Gia Phù nói xong, đầu chạm đất, quỳ mãi không dậy.

Lý Nguyên Quý chăm chú nhìn Gia Phù, mắt dần lộ vẻ kinh ngạc. Hắn trầm ngâm một lát rồi nói: "Thôi, ban đầu ta còn tưởng rằng ngươi không hiểu chuyện nói bậy nói bạ nên mới lại đây gặp ngươi, thấy ngươi hiểu chuyện vậy. Nếu đã như thế, ta trở về nói giúp ngươi một tiếng, về phần có được hay không thì phải xem ý của Hoàng thượng."

...

Lý Nguyên Quý hồi cung, Tiêu Liệt vẫn bận rộn không ngơi. Tới buổi tối, lúc nghỉ ngơi, bỗng dưng nhớ đến, Tiêu Liệt hỏi: "Ngươi đi nhìn nữ nhi Chân gia kia thay trẫm chưa? Tuy ngày đó Chân gia kia có công cứu giúp Dận Đường nhưng đã lập làm Trắc phi thì con người nàng ta cũng không được có vấn đề."

Lý Nguyên Quý nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, nữ nhi Chân gia đúng là không tệ, chỉ là có một chuyện nô tài không biết có nên nói hay không."

Tiêu Liệt lật tấu chương trong tay: "Nói."

Lý Nguyên Quý nói: "Nô tài đã đi gặp cô nương kia, nghe nàng nói ấy nói vài lời, nô tài nói lại cho Hoàng thượng nghe." Nói xong, hắn bèn thuật lại lời Gia Phù nói với hắn, không thiếu một chữ.

Ban đầu Tiêu Liệt còn lật tấu chương, sau đó dần ngừng lại, mặt lộ vẻ không vui, hừ một tiếng: "Nói như vậy nàng ta không vui với sắp xếp của trẫm?"

Lý Nguyên Quý nói: "Nô tài không biết nên mới nói lại toàn bộ cho Hoàng thượng nghe. Hoàng thượng anh minh, sắp xếp thỏa đáng. Một cô nương nhà buôn mà thôi, có thể hiểu biết bao nhiêu?"

Tiêu Liệt trầm ngâm một lát, nhàn nhạt nói: "Thôi, nàng ta đã không muốn, mất công nàng ta trách ta bức ép, ta cũng không muốn miễn cưỡng. Ngày mai ngươi đi một chuyến, ban thưởng vài thứ rồi đuổi người về đi."

Lý Nguyên Quý cười nói: "Hoàng thượng anh minh. Nô tài đã biết ạ."

"Hoàng thượng!"

Ngoài điện bỗng truyền đến tiếng phụ nữ. Lý Nguyên Quý ngẩng đầu, thấy Chu Vương phi một thân trang phục hoa lệ chậm rãi đi đến, cung nữ phía sau bưng thức ăn. Hắn lộ ra gương mặt tươi cười, đi tới đón, gọi một tiếng "Vương phi".

Chu Vương phi tới bên cạnh Tiêu Liệt, đứng yên, ra hiệu với Lý Nguyên Quý. Lý Nguyên Quý vội vàng lui ra ngoài. Cung nữ kia đặt đĩa thức ăn xuống rồi cũng cúi đầu rời đi.

Xung quanh không còn ai, Chu Vương phi dịu dàng nói: "Hoàng thượng, đêm qua người không trở về tẩm cung, thiếp nghe Dận Đường nói người phê duyệt tấu chương đến sáng. Thần thiếp không yên tâm nên tới đây thăm người, người tạm nghỉ ngơi một chút, nếm thử xem có ngon miệng không?" Nói xong, bà ta vòng ra phía sau, chậm rãi bóp vai cho Tiêu Liệt.

Tiêu Liệt cười nói: "Phiền nàng quan tâm rồi. Triều đại mới vừa định, không tránh khỏi nhiều việc phải làm. Chờ qua thời gian này, trẫm sẽ nhàn rỗi hơn. Nàng trở về tẩm cung trước đi, chút nữa xem xong tấu chương trẫm sẽ trở về."

Chu Vương phi chậm rãi thở ra một hơi, thu tay, cười nói: "Thần thiếp về trước, Hoàng thượng cũng đừng lao lực quá độ."

Tiêu Liệt mỉm cười gật đầu, nhìn theo bóng dáng bà ta dần rời đi. Lúc cúi đầu xuống, Chu Vương phi bỗng nhiên dừng bước chân, xoay người nói: "Hoàng thượng, không phải thần thiếp cố ý nghe lén mà là vừa rồi lúc đi vào điện vô tình nghe được mấy câu. Nữ nhi Chân gia kia thật là không biết điều, ỷ vào việc ngày đó đưa Dận Đường ra khỏi thành, dám không coi lời Hoàng thượng ra gì! Hoàng thượng còn dung túng cho nàng ta?"

Tiêu Liệt ngẩng đầu, liếc nhìn bà ta một cái, nhàn nhạt nói: "Vậy theo ý của nàng thì phải thế nào?"

Chu Vương phi nói: "Nàng ta đây là kháng chỉ không tuân! Không cần lập nàng ta làm Trắc phi, nàng ta không làm còn có rất nhiều người muốn làm. Xung nàng ta vào Hoán Y cục, qua mấy ngày nhìn lại, thần thiếp không tin nàng ta còn dám to gan không coi ai ra gì như thế."

Tiêu Liệt nhíu mày: "Bỏ đi, nữ tử dân gian không hiểu quy củ, việc gì nàng phải so đo. Việc này cứ vậy đi, nàng lui xuống đi."

"Hoàng thượng!"

Chu Vương phi còn muốn mở miệng, Lý Nguyên Quý vội vàng tiến vào, khom người nói: "Hoàng thượng, Bùi lão phu nhân phủ Vệ Quốc công tới cầu kiến Hoàng thượng."

Tiêu Liệt sửng sốt, nói: "Lão phu nhân đang ở đâu?"

"Đang chờ ở cửa Hoa Dương cung."

Tiêu Liệt lập tức gác bút, đứng lên: "Mau, đón lão bà vào đây!"

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top