Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 51: 51

Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)

  • 4721 lượt xem
  • 4293 chữ
  • 2021-12-18 22:18:50

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trời tối lên đèn không bao lâu thì Bùi Hữu An trở về.

Thời tiết nắng nóng, từ lúc chạng vạng sau khi trở về từ đạo quán, Gia Phù đã tắm rồi, lúc này nàng đang chờ hắn. Thấy hắn trở về, nàng ra đón, hỏi hắn dùng cơm chiều chưa. Hắn nói giờ Dậu đã dùng chút điểm tâm với đồng liêu ở phòng làm việc trong cung, lúc này còn chưa đói lắm. Lúc trước Gia Phù cũng ăn một chén chè hạt sen rồi nên lúc này cũng không đói bụng. Biết hắn chắc chắn đổ mồ hôi nên nàng hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo trước, sau đó đôi phu phụ trẻ cùng đến dùng cơm với lão phu nhân và Tân phu nhân. Sau khi trở về, giống như tối hôm qua, Gia Phù lại đến thư phòng với hắn.

Trong viện, ngọc trâm nở rộ. Ban đêm, mùi hương càng thêm nồng đậm, theo gió bay đêm bay vào rèm cửa sổ bằng lụa xanh đậm.

Sau khi Bùi Hữu An ngồi vào bàn làm chuyện của hắn, Gia Phù đứng phía trước kệ sách sau lưng hắn, nhẹ nhàng lật sách trên giá. Hai người không đối mặt, nụ cười vốn có trên mặt nàng dần biến mất, rơi vào suy tư. Cho đến khi nghe thấy Bùi Hữu An bảo nàng lấy giúp hắn một quyển sách, nàng mới lấy lại tinh thần, "Ừm" một tiếng rồi vội vàng buông sách trong tay, ngẩng đầu đi tìm.

"Ô thứ ba tính từ phía trên bên trái, là quyển thứ hai đếm từ bên phải sang."

Bùi Hữu An không quay đầu lại, chỉ tiếp tục nói một câu.

Gia Phù dựa theo chỉ dẫn của hắn, mấy chốc đã tìm được sách, xoay người đưa đến bên cạnh hắn.

Bùi Hữu An nhận lấy, lật mấy trang rồi buông sách, ngẩng đầu cẩn thận nhìn nàng: "Nàng sao vậy? Nếu ban ngày ra ngoài mệt mỏi thì không cần gắng gượng ở đây cùng ta đâu, nàng về ngủ trước đi, lát nữa ta sẽ trở lại."

Đúng là Gia Phù mang tâm sự, hơn nữa còn không nhẹ.

Ngày ấy ở hoàng cung, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Trì Hàm Chân đứng bên đường nói chuyện với Bùi Hữu An, nàng đã mơ hồ cảm nhận được sự uy hiếp. Đương nhiên, cuối cùng nàng làm ra sự việc xấu mặt, mà Bùi Hữu An khoan hồng độ lượng, lựa chọn tha thứ cho nàng rồi bỏ qua, coi như trước giờ giữa hai người chưa từng phát sinh chuyện này. Lúc đó thậm chí còn nhờ họa được phúc, phá bỏ xấu hổ của hai người sau đêm động phòng, xem như một kết quả tốt.

Gia Phù cảm thấy vô cùng may mắn, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy bản thân xúc động và hẹp hòi mà tự biết xấu hổ. Hai ngày nay, bởi sự dịu dàng và thân mật không hề che giấu của Bùi Hữu An lúc không có ai, cuối cùng nàng cũng dần vứt bỏ được suy nghĩ ám ảnh đó.

Nhưng sau hành trình đến đạo quán ngày hôm nay, bóng ma vừa mới tiêu tan kia lại lần nữa chậm rãi bao phủ lấy nàng.

Trực giác nói với nàng rằng rất có khả năng Trì Hàm Chân thật sự có cảm tình với Bùi Hữu An.

Thật ra điều này cũng bình thường. Bùi Hữu An và tổ phụ nàng ta có tình thầy trò, nàng ta qua lại với Bùi gia, quen biết với Bùi Hữu An từ nhỏ. Lúc ấy, hai người lại có tài danh, nàng ta mến mộ hắn cũng không có gì lạ. Gia Phù cũng tin tưởng Bùi Hữu An không phải người xằng bậy.

Nhưng một màn nhìn thấy lúc ban ngày vẫn khiến nàng khó mà quên được.

Vị nữ quan này có kiên cường, có tài danh, xét về cách viết của nàng ta trên cuốn Luận Hành, chữ viết lại mang phong thái của Bùi Hữu An. Bùi Hữu An là ánh mặt trời rạng rỡ sau mưa, nàng ta là làn gió âm thầm nơi rừng sâu. Tuy rằng nàng ta cửa nát nhà tan, sống nhờ đạo quan, hoàn cảnh đáng thương nhưng cốt cách kiên cường. Còn mình, trong lòng Gia Phù rất rõ ràng, trước mặt hắn, nàng luôn là ngước mắt nhìn lên, vì hắn đối tốt với mình mà vừa mừng vừa lo.

Nhưng Trì Hàm Chân lại là người có thể đứng ngang hàng với hắn. Năm đó để bảo vệ trong sạch, thậm chí nàng ta không tiếc ngọc nát.

Đương nhiên, Gia Phù cũng là người đã từng nhảy lầu tình cảnh một lời khó nói hết mà nàng trải qua, đem ra so sánh với Trì Hàm Chân, ngoại trừ xấu hổ thì chỉ có dơ dáy.

Trong mắt Bùi Hữu An, chắc hẳn nàng ta mới là tài giỏi, thanh cao, khiến người ta kính nể.

Trong lòng ngoài bóng ma nhàn nhạt không vứt đi được này, cái chạm mặt tình cờ với Tiêu Dận Đường lúc trở về thành kia càng làm nàng cảm thấy bất an.

Cho tới nay, nàng luôn cảm thấy Tiêu Dận Đường sẽ không dễ dàng buông tha nàng. Cũng là vì vậy, lúc trước gặp Bùi Hữu An - cọng rơm cứu mạng có thể cứu nàng khỏi khốn cảnh, nàng mới bám chặt không buông, một đường lảo đảo, cuối cùng thuận lợi gả cho hắn, được yên ổn.

Chỉ cần có Bùi Hữu An ở đây, dù Tiêu Dận Đường là Thái tử, có lẽ cũng không làm gì được mình, Gia Phù tin tưởng điểm này.

Từ trước khi có ý định bám lấy Bùi Hữu An, gả cho hắn, nàng cũng từng nghĩ tới đời này nếu Bùi Hữu An cũng như kiếp trước, số mệnh đã định không đến 30 tuổi sẽ bệnh mà chết, để tránh ngày sau Tiêu Dận Đường đăng cơ tiếp tục trả thù, gây khó dễ, nàng tình nguyện ra đi cùng Bùi Hữu An, cũng sẽ không sợ hãi.

Đêm tân hôn, nàng nghĩ nam nhân này đáng để nàng làm vậy, nếu hắn đi rồi, nàng sống một mình cũng không thú vị. Đời này, có thể kết phu thê với hắn mấy năm, trải qua mấy năm an ổn, nàng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Từ khi gặp gỡ ở Võ Định, qua một hành trình gập ghềnh, tới được ngày hôm nay, nàng và Bùi Hữu An cũng coi như dần thân thuộc. Rốt cuộc, nàng phát hiện thân thể hắn không hoàn toàn yếu đuối mong manh như trước đó nàng tưởng tượng.

Hắn có hơi gầy gò, dáng người đúng là không cường tráng như người luyện võ nhưng cởi xiêm y ra, thân thể lại là gầy nhưng rắn chắc có lực, hoàn toàn không khác gì nam tử trẻ tuổi bình thường.

Nàng có chút không tin, sao một Bùi Hữu An như vậy có thể tái phát bệnh cũ, nôn ra máu không ngừng rồi đột ngột qua đời ở thành trì xa xôi hẻo lánh nơi tái ngoại.

Sau khi về nhà lúc chạng vạng, khi nằm trong thùng nước tắm nhắm mắt suy nghĩ, Gia Phù chợt nhớ tới một chuyện.

Kiếp trước, trong mấy ngày sắp chết, Tiêu Dận Đường rơi vào ác mộng, nàng quỳ gối trước long sàng, nghe thấy từng câu nói mơ của hắn đều có liên quan đến Bùi Hữu An.

Hắn nói Hữu An, Hữu An, đây là báo ứng ngươi dành cho ta sao? Xin ngươi hãy tha cho ta! Chớ có trách ta! Muốn trách thì phải trách phụ hoàng! Tất cả đều là ông ấy tạo nghiệt!

Nghĩ đến lời nói mơ này của hắn ta, lại nghĩ đến cách chết của Bùi Hữu An đời trước, lúc ấy Gia Phù không khỏi dựng tóc gáy.

Quan hệ thực sự của Bùi Hữu An và Tiêu Dận Đường đúng là không hòa thuận như vẻ bề ngoài, hai người chưa từng âm thầm qua lại. Đặc biệt đời này, bởi vì mình, nhất định Tiêu Dận Đường càng thêm ghen ghét Bùi Hữu An, Gia Phù biết điều này.

Nhưng nếu điều nàng hoài nghi là sự thật, điều khiến nàng khó hiểu chính là giữa hai nam nhân này, nếu không có mình xen vào trong đó thì cũng không có xung đột lớn gì. Mặc dù bình thường Tiêu Dận Đường ghét Bùi Hữu An chiếm sự nổi bật của hắn nhưng lúc ấy khi Tiêu Liệt còn tại vị, Bùi Hữu An đã tự chủ động rời khỏi vinh hoa phú quý, đến thành Tố Diệp ở tận biên ải. Đi một lần là tận mấy năm, không hề có dấu hiệu về kinh. Đối với Tiêu Dận Đường ở vị trí Thái tử mà nói, thật sự không có lý do gì phải mạo hiểm bị Tiêu Liệt phát giác, xuống tay đưa Bùi Hữu An vào chỗ chết.

Gia Phù nghĩ mãi không thông, lại nhận ra hẳn là nàng suy nghĩ nhiều.

Lúc này nghe thấy Bùi Hữu An hỏi, trước mắt nàng hiện ra ánh mắt mang theo tia khác thường của Tiêu Dận Đường nhìn mình khi tình cờ gặp trên đường lúc ban ngày.

"Đại biểu ca..."

Đối diện với ánh mắt chăm chú của hắn, Gia Phù gọi một tiếng rồi lại ngập ngừng.

Bùi Hữu An thoáng trầm ngâm, ngay sau đó gác bút trong tay lên giá, nắm tay nàng, nhẹ nhàng kéo tới. Gia Phù ngồi xuống trên đùi hắn. Hắn đưa tay từ phía sau ôm lấy eo nàng, động tác dịu dàng, tự nhiên vô cùng.

Gia Phù dựa vào cánh tay ôm mình phía sau, đầu hơi nghiêng về phía sau, ngửa mặt nhìn hắn.

Bùi Hữu An hơi cúi đầu, nói: "Ta vừa gặp Nhị thúc, nghe ông ấy nói trên đường trở về các nàng gặp Thái tử? Nàng còn đang sợ hãi à?"

Lúc trước đúng là Gia Phù rất sợ Tiêu Dận Đường nhưng từ sau khi có Bùi Hữu An, nàng không sợ nữa. Chỉ là cảm giác này so với loại sợ hãi đơn thuần lúc trước lại càng khiến nàng thấp thỏm hơn.

"Đại biểu ca, chàng phải cẩn thận với Thái tử... Hẳn là hắn rất hận chàng..."

Rốt cuộc nàng không nhịn nổi mà nói ra.

Dường như Bùi Hữu An có chút kinh ngạc với lời này của nàng, chăm chú nhìn nàng, không trả lời ngay.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hắn, Gia Phù dần trở nên bất an, cắn môi: "Có thể là thiếp suy nghĩ nhiều... Nếu có nói sai, chàng cũng đừng nóng giận... Không phải thiếp cố ý châm ngòi ly gián chàng và Thái tử..."

Bùi Hữu An giãn mi, cười, vòng chặt cánh tay ôm nàng, thấp giọng nói: "Vì sao ta phải giận nàng? Chỉ là vừa rồi có chút kinh ngạc vì nàng nói ra lời như vậy..."

Hắn ngừng lại một chút.

"Đúng là từ trước Thái tử đã có ý so kè với ta, ta vốn cũng không muốn trở mặt với hắn. Nhưng thân ở triều đình, rất nhiều chuyện không thể theo ý mình. Dù không phải vì nàng, hắn cũng có khúc mắc với ta. Nhưng nàng yên tâm, chỉ cần Hoàng thượng còn ở đây, hắn sẽ không đến mức ngang nhiên khó dễ ta. Về phần ngày sau, cho dù sự đời khó đoán, phúc họa khôn lường, ta đã cưới nàng thì nhất định sẽ cố hết sức bảo vệ nàng chu toàn."

Giọng nói của hắn trầm ổn mang theo sức mạnh an ủi lòng người. Mây mù trong lòng Gia Phù dần tiêu tan, nàng thấp giọng gọi hắn một tiếng Đại biểu ca, nâng tay ôm lấy eo hắn, vùi mặt bên gáy hắn.

Bàn tay Bùi Hữu An vỗ nhẹ sau lưng nàng, tựa như đang an ủi tiểu nữ tử bị sợ hãi. Yên lặng ôm nàng như vậy một lát, tay còn lại của hắn nâng cằm nhọn của nàng lên, để mặt nàng hướng về phía mình, tầm mắt rơi xuống cánh môi nàng. Nhìn một lát, hắn hơi ngẩn người. Dường như nhớ tới điều gì, hắn chậm rãi cúi đầu, mặt dán gần xuống phía nàng.

Gia Phù biết hẳn là hắn muốn hôn môi mình.

Tuy đã vài lần cùng hắn làm chuyện nam nữ thân mật hơn hôn môi nhiều nhưng nàng vẫn không khỏi tim đập như hươu chạy, gò má ửng hồng, lông mi khẽ run rẩy, nhắm hai mắt lại. Lúc trên mặt nàng cảm nhận được hô hấp ấm áp của hắn tới gần, nàng không nhịn được chu hai cánh môi đỏ lên đụng vào môi hắn.

Bỗng nhiên, hắn dừng lại. Người này thật sự quá xấu xa, sau đó lại còn cười nhạo một tiếng ngắn ngủi. Tiếng cười rõ ràng lọt vào tai nàng.

Điều này còn chưa tính, cả người Gia Phù ở trong ngực hắn, thậm chí nàng cảm nhận rõ ràng bả vai hắn rung lên. Hiển nhiên, hắn còn đang cực lực nín nhịn, cười thầm nàng.

Nhất thời Gia Phù đỏ bừng mặt, đến lỗ tai cũng nóng lên. Nàng không cần hắn hôn, mở to mắt, đẩy hắn ra, đứng lên, bực mình nói: "Thiếp mệt rồi. Thiếp về phòng ngủ trước, tự chàng ở lại một mình đi." Nói xong nàng quay người muốn đi. Mới nâng một chân lên, phía sau có một bàn tay duỗi tới cầm lấy cánh tay nàng, nhẹ nhàng kéo lại. Nàng không thể theo ý mình, lại trở về trong lòng hắn.

Khuôn mặt nhỏ của Gia Phù còn đỏ bừng. Môi Bùi Hữu An ghé tới bên tai nàng, thấp giọng dỗ dành: "Vừa rồi ta thật sự không cười nàng..."

Hắn nói được nửa câu thì ngừng lại, ngực lại hơi rung động.

"Đại biểu ca!"

Lần này Gia Phù giận thật, dùng sức giãy giụa không chịu ngồi lên đùi hắn. Hai tay Bùi Hữu An bao chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng. Đang dỗ dành thì ngoài thư phòng truyền đến tiếng bước chân, một bà mụ đi tới, nói phía ngoài cửa: "Đại gia, nữ quan Hàm Chân Bạch Hạc quan phái người tới mời đại nhân lập tức qua đó, nói rằng đệ đệ nàng ấy đột ngột phát bệnh."

Gia Phù ngừng giãy giụa, quay đầu nhìn về phía Bùi Hữu An.

Bùi Hữu An nao nao, ý cười trên mặt biến mất, lập tức buông lỏng Gia Phù ra, nói: "Ta đi xem thế nào. Nàng ngủ trước đi."

Gia Phù nhớ tới đứa nhỏ thoáng nhìn qua lúc ban ngày, gầy yếu như con mèo bệnh, sao dám ngăn cản hắn. Nàng gật đầu, theo Bùi Hữu An về phòng, hầu hạ hắn mặc xiêm y xong thì đưa hắn vội vàng ra khỏi viện.

...

Bùi Hữu An mang theo tùy tùng, cưỡi ngựa ra khỏi cửa thành phía Nam, đến Bạch Hạc quan. Đại đệ tử của Hư Trần tên là Thanh Tâm chờ ở cửa, thấy Bùi Hữu An tới thì ra đón. Bùi Hữu An mang theo hòm thuốc đi vào, hỏi thăm tình hình.

Thanh Tâm nói: "Ban ngày vẫn còn khỏe, vừa rồi lại phát bệnh, hôn mê bất tỉnh, miệng sùi bọt mép rất dọa người..."

Bùi Hữu An vội vàng chạy tới Thái Tố quán. Nơi đó cửa mở ra, một tiểu đạo cô đang nôn nóng kiễng chân nhìn xung quanh. Thấy Bùi Hữu An tới, nàng ta vội đón hắn vào.

Bùi Hữu An vào phòng đứa nhỏ kia. Bên trong đèn đuốc sáng trưng. Hư Trần cũng ở đó. Trì Hàm Chân nghe thấy tiếng động, xoay người bước nhanh ra đón, hai mắt sưng đỏ. Không đợi nàng ta mở miệng, Bùi Hữu An đã bước nhanh tới mép giường, xốc chăn lên. Đứa nhỏ kia sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, tứ chi run rẩy, khóe miệng sùi bọt. Hắn nhanh chóng lật mí mắt đứa nhỏ lên xem, lại bắt mạch, rồi lấy gói châm từ trong hòm thuốc ra, gọi người cố định tay chân nó, đâm mấy châm xuống các huyệt vị ở thân thể và đỉnh đầu. Dần dần, hô hấp của đứa nhỏ trở nên vững vàng hơn, nó ngừng run rẩy, mí mắt giật giật rồi chậm rãi mở ra.

"Đệ đệ!"

Trì Hàm Chân mừng quá mà khóc, nhào tới, cầm chặt tay thằng bé.

Bùi Hữu An viết phương thuốc, tự mình bốc dược liệu rồi kêu tiểu đạo cô mang đi sắc. Sau đó hắn trở lại, tiếp tục châm cứu. Ba mươi phút sau, thuốc bưng vào, hắn đỡ đứa nhỏ ngồi dậy uống thuốc. Một lát sau, đứa nhỏ chậm rãi nhắm mắt lại, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Hư Trần nhẹ nhàng thở ra, đưa Bùi Hữu An ra gian ngoài.

Bùi Hữu An thu dọn hòm thuốc. Trì Hàm Chân dặn dò tiểu đạo cô để ý đệ đệ nàng ta, bản thân thì đi theo ra ngoài. Nàng ta nhìn Bùi Hữu An, hai tròng mắt phiếm hồng, nói: "Thật là hổ thẹn, vì em trai ta mà quấy rầy yên tĩnh của đại nhân. Mấy ngày nay bệnh tình của em trai ta vốn đã khá hơn, ban ngày Bùi lão phu nhân còn tới thăm nó. Chạng vạng nó tỉnh dậy, theo dặn dò của đại nhân lúc trước, ta còn đỡ nó đi dạo vài vòng trong viện, không ngờ vừa rồi lại phát bệnh. Ta vốn định gọi người đi mời Hồ thái y nhưng lại sợ tối nay thái y có ca trực trong cung, không ở nhà, nếu tới mà không thấy người, sợ là chậm trễ bệnh nguy cấp..."

Bùi Hữu An xua tay ngăn cản nàng ta, nói: "Không sao. Chứng bệnh của lệnh đệ nguy cấp, đúng là không thể chậm trễ. Ta sẽ ở lại một lát, xác định không có vấn đề gì rồi sẽ đi."

Mắt Trì Hàm Chân lộ vẻ cảm kích. Hư Trần cũng nhẹ nhàng thở ra. Biết Bùi Hữu An thận trọng, lần trước tới xem bệnh xong liền rời khỏi phòng, ở bên ngoài viện chờ hiệu quả, lúc này sợ là cũng thế. Hư Trần sai người dọn bàn ghế ra, bưng mấy loại trái cây tươi ngon tới. Sợ đêm hè trong viện có muỗi, Hư Trần lại sai đệ tử xông hương, tự mình ngồi bên cạnh, ân cần tiếp đãi xong mới rời đi trước.

Bùi Hữu An đứng dưới ánh trăng, quần áo như nước, người tựa ngọc. Trì Hàm Chân tự mình bưng trà, đi ra từ trong phòng, nói: "Ta biết đại nhân tân hôn mặn nồng, tối nay thật sự bất đắc dĩ mới làm phiền đại nhân đường xa tới đây. Ta thật sự cảm kích, lại không có gì báo đáp. Nơi này cũng không có trà ngon, chỉ có một ít Long Nha tầm thường để từ năm ngoái, vừa rồi là ta tự mình pha, mời đại nhân dùng trà."

Bùi Hữu An hơi mỉm cười, nói tiếng không sao rồi tùy tay bưng chén trà kia lên uống một ngụm.

Trì Hàm Chân hỏi bệnh của em trai. Bùi Hữu An buông chén trà, nói: "Là biến chứng của bệnh cũ, người cho hắn uống thuốc theo đúng phương thuốc ta kê, nếu ta đoán không sai, hẳn là sẽ không tái phát nữa."

Trì Hàm Chân yên lặng một lát rồi nói: "Đại nhân, mấy năm nay gia tộc ta lụn bại, bên cạnh không người thân thích, như bèo dạt lênh đênh, nhận hết sự sỉ nhục, nhìn quen tình người ấm lạnh, lòng sớm đã như tro tàn. Gặp được đại nhân, ta mới biết trên đời này còn có người tốt, trái tim mới dần ấm áp lại, xin đại nhân nhận một lạy của ta."

Nói xong, bỏ qua đạo lễ, nàng ta lấy lễ tiết của cô nương tầm thường lạy một cái thật sâu với Bùi Hữu An. Dưới ánh trăng, bóng dáng nàng ta mảnh khảnh như trúc, nhìn thấy mà thương.

Bùi Hữu An nói: "Xin nữ chân nhân đứng lên. Năm đó, tổ phụ người một thân cứng cỏi, trung thành quả cảm, lại có nghĩa thầy trò với ta. Hiện giờ việc này với ta chỉ là thuận tay mà làm thôi, người không cần để trong lòng."

Hắn ngẩng đầu, nhìn vầng trăng phía sau mây dần lên cao, suy nghĩ một lát rồi nói: "Lệnh đệ hẳn là không đáng ngại, vậy ta về trước."

Trì Hàm Chân tự mình đưa tiễn hắn. Bùi Hữu An cứ chối từ mãi, Trì Hàm Chân đành dừng bước chân, nói hắn đi cẩn thận. Nàng ta suy nghĩ một lát, lại nói: "Từ nhỏ đến lớn, ta bỏ không biết bao nhiêu vật ngoài thân, chỉ là không thể bỏ đọc sách. Lần trước cuốn Luận hành đại nhân giới thiệu cho ta, nhân mấy ngày bệnh tình của em trai ổn định, ta đã đọc xong rồi. Chỉ là bên trong có mấy chỗ khó hiểu, nếu đại nhân rảnh rỗi, có thể chỉ điểm cho ta một chút không?"

Từ nhỏ Trì Hàm Chân thích đọc sách, lúc Bùi Hữu An tới Trì gia từng chỉ điểm cho nàng ta mấy lần.

Bùi Hữu An nói: "Ta cũng không hiểu sâu lắm. Nếu ngươi có chỗ nào không hiểu thì có thể tìm sách chú giải để đối chiếu giải thích. Ta nhớ rõ hiệu sách có."

Trì Hàm Chân khựng lại, sau đó lập tức nói: "Ta biết rồi, đa tạ đại nhân chỉ điểm."

Bùi Hữu An hơi mỉm cười, gật đầu với nàng ta, bảo nàng ta dừng bước rồi xoay người bước nhanh, chẳng mấy chốc bóng người đã biến mất dưới ánh trăng.

...

Sau khi tiễn Bùi Hữu An đi, Gia Phù trở về phòng ngủ, cởi áo ngoài, lên giường nhưng nào có ngủ được.

Lúc trước vì hôm nay tình cờ gặp Tiêu Dận Đường nên cảm thấy bất an, sau khi tạm thời xua đi băn khoăn, trùng hợp như vậy, không ngờ Bùi Hữu An lại bị nữ quan kia gọi đi. Ban ngày, vốn đã sinh ra phiền muộn trong lòng, lúc này tuy nàng biết hắn đi xem bệnh cho đứa bé kia nhưng lòng nàng vẫn trống trải, không có tâm tình đọc sách, càng không thể ngủ yên. Nàng lăn qua lộn lại trên giường, chỉ cảm thấy đầu choáng não trướng. Nàng ngồi dậy nhìn canh giờ, đã gia trung khắc giờ Hợi, cũng không biết khi nào Bùi Hữu An mới trở về, lỡ như bệnh tình của đứa nhỏ kia nguy ngập, không chừng cả đêm không thể về. Trong lòng nàng nôn nóng, lại cảm thấy trong phòng nóng bức đổ mồ hôi, nàng đứng dậy định mở cửa sổ. Bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động truyền đến, Bùi Hữu An trở về. Nàng mơ hồ nghe được tiếng hắn nói chuyện với Đàn Hương, dường như đang hỏi mình ngủ chưa. Nàng nhẹ nhàng thở ra, vội xuống giường, xỏ giày định ra ngoài đón hắn. Mới bước được một bước, nàng lại đổi ý, nhanh chóng buông màn trướng xuống, trở lại giường, kéo chăn tùy tiện che lại ngực bụng rồi xoay người vào trong, làm bộ đã ngủ.

Bước chân nhẹ nhàng đi vào. Hắn đi vào phòng tắm trước, một lát sau đi ra, tiếng cởi áo sột soạt rất nhỏ, sau đó màn bị vén lên, bên cạnh nàng có một người nằm xuống.

Gia Phù vẫn bất động. Ban đầu Bùi Hữu An cũng không đụng vào nàng. Một lát sau, nàng cảm thấy có một bàn tay sờ vào sau lưng nàng, chui vào trong y phục, ngón tay sờ soạng đi lên, nhẹ nhàng vuốt ve eo nàng.

Gia Phù rất sợ ngứa, cố gắng chịu đựng, lại bị hắn trêu chọc, nàng thật sự không nhịn được nữa, bật cười khanh khách. Thân mình đã bị tay kia của hắn kéo lại. Bùi Hữu An ôm lấy nàng, ghé sát lỗ tai nàng, nói: "Nàng chăm sóc phu quân của nàng như thế đấy à?"

Gia Phù mở to mắt, lẩm bẩm nói: "Thiếp ngủ rồi bị chàng cù tỉnh. Rõ ràng là chàng bảo thiếp ngủ trước, giờ lại bảo thiếp không tốt."

Bùi Hữu An nhìn gương mặt quyến rũ, yêu kiều của nàng, tầm mắt dần rơi xuống cánh môi anh đào chu lên của nàng. Hắn đột nhiên nói: "Lại cười một cái cho ta xem nào."

Không đầu không đuôi, nhất thời Gia Phù khó hiểu, mờ mịt mở to hai mắt.

"Giống như sáng nay ta đưa các nàng đến Bạch Hạc quan, nàng nhìn ta cười đó."

Lúc này Gia Phù mới nhớ tới tình cảnh lúc ấy. Nàng nhớ rõ hắn nhìn nàng vài lần rồi quay đầu đi, nàng còn tưởng hắn không cảm giác được, không ngờ lúc này lại muốn nàng cười.

Gia Phù không thể từ chối hắn. Nàng im lặng một lát rồi nhếch miệng cười thật, lúm đồng tiền nhỏ xinh bên khóe môi như ẩn như hiện.

Bùi Hữu An nâng mặt nàng, ghé sát lại, hôn lên lúm đồng tiền vấn vương trong lòng hắn rồi từ từ chuyển sang môi nàng, há miệng, ngậm lấy cánh môi nàng.

Bên ngoài màn, đèn bạc le lói. Trong màn, hương thơm ám muội quanh quẩn lòng người. Làn tóc xõa tung của Gia Phù còn ẩm hơi nước. Thân thể ngang dọc, bị hắn đưa đẩy từng đợt, một hồi lại một hồi ma sát khi nhẹ khi nặng, khi nhanh khi chậm. Một cánh tay ngọc không có sức lực buông thõng bên giường, vòng bạc trên cổ tay hơi đong đưa, đụng vào cột giường, phát ra tiếng va chạm rất nhỏ.

"Ta và nàng ấy không có gì, chỉ tới xem bệnh mà thôi. Đêm nay nàng thật hiểu chuyện, rất ngoan. Ngủ đi."

Sau khi xong việc, trước khi ngủ, Bùi Hữu An ôm lấy thân thể Gia Phù, thuận tay xoa đầu nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng, dịu dàng nói.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top