Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 52: 52

Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)

  • 4909 lượt xem
  • 4965 chữ
  • 2021-12-18 22:19:25

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ngày hôm sau, Đông cung truyền ra tin tức, đêm qua, vị Trắc phi Tào thị mới tấn phong của Thái tử bệnh nặng mà chết. Nghe nói, Thái tử phi sợ hãi tỉnh dậy từ trong mộng, giày không kịp xỏ, tóc không kịp búi, vội triệu thái y vào trị bệnh, lại tự mình chăm sóc bên cạnh tới tận bình minh. Chỉ là từ lúc trước khi còn ở Võ Định, Tào thị đã mắc bệnh đau bụng không tiện nói ra, lúc ấy tuy nhiều lần điều trị nhưng chưa thể trừ bệnh tận gốc, lần này chợt phát tác. Bệnh khởi phát đột ngột, cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi, bất hạnh qua đời. Thái tử phi cố nén bị thương, phái người thông báo cho Tông Nhân phủ. Tới hừng đông, tin tức truyền đến Tào gia, trên dưới Tào gia kinh ngạc đến ngây người, khóc rống không thôi. Mẫu thân Tào thị đặc biệt được cho phép vào cung. Lúc được dẫn vào cung, thi thể nữ nhi đã đưa đến Cực Nhạc điện - nơi chuyên chuẩn bị tang sự cho cung phi, chỉ thấy một quan tài gỗ nam, trong điện treo lụa trắng, cung nữ thái giám mặc áo tang trắng đen, vây quỳ đông nghịt trước linh đường, khóc rống bi thương.

Thái tử cũng không thấy xuất hiện, Thái tử phi tự mình gặp Tào mẫu nhưng hai mắt nàng ta sưng đỏ, chưa nói được chữ nào đã rơi nước mắt. Nàng ta nói lúc trước ở Võ Định, Tào thị và mình hầu hạ Thái tử, Tào thị luôn luôn hiền huệ kính cẩn, khi đó mình chưa vào cửa đã thân thiết với nàng ấy, kết thành tình tỷ muội. Cuối cùng, hiện giờ cùng sống tại Đông cung, vốn định ngày sau đồng lòng dốc hợp sức sức hầu hạ Thái tử, không ngờ đêm qua nàng ấy bệnh nặng, thuốc và châm cứu của thái y không có hiệu quả. Nàng ta ở bên cạnh nhìn Tào thị trút hơi thở cuối cùng, từ nay người ma cách biệt, cực kỳ đau thương.

Nói còn chưa dứt, nàng ta lại cực kỳ nghẹn ngào, đến mức không thể nói thành lời, nữ quan đỡ lấy nàng ta nhưng nước mắt vẫn không thể ngừng.

Trước đây, Tào mẫu chưa từng nghe nói nữ nhi có bệnh đau bụng, chợt nghe tin dữ, bà cực kỳ đau buồn nhưng trong lòng cũng nghi ngờ. Chỉ là từ khi nữ nhi vào Vương phủ, bà không gặp lại nữa, chỉ có thể mỗi lễ tết bốn mùa đưa vào Vương phủ chút lễ vật mà thôi. Hiện giờ Vạn tuế lên ngôi, thế tử được phong làm Thái tử, nữ nhi cũng theo đó nước lên thì thuyền lên. Ngày hôm sau đại hôn của Thái tử, nàng ấy được lập làm Trắc phi, lúc đó cả nhà vui mừng, dào dạt đắc ý. Nằm mơ cũng không ngờ tới, vinh quang còn chưa tan, mới qua mấy ngày sau, tin tức nhận được lại là nữ nhi bệnh nặng chết trong cung, chính mình đến gặp mặt lần cuối cũng không thể.

Cho dù trong lòng Tào mẫu có điểm nghi ngờ nhưng sao dám nói ra nửa câu nghi ngờ, chỉ có thể trách nữ nhi mình phúc mỏng, không hưởng được phú quý ngày hôm nay, bà rơi nước mắt không ngừng. Lại nghe Thái tử phi nói nàng ta báo lên trên rằng ngày thường Tào thị đức hạnh tốt đẹp, xin ban tên thụy, tăng thêm trọng thể cho lễ tang, Tào mẫu liền run rẩy quỳ trước Thái tử phi. Thái tử phi lại an ủi một hồi.

Tiêu Liệt trăm công ngàn việc, nhận được tin báo Đông cung có tang, kinh ngạc xong cũng không nghĩ nhiều, ngự bút đỏ thắm viết xuống, đồng ý thỉnh cầu của Thái tử phi. Tào thị được phong tên hào, táng vào hoàng lăng, bốn cung nữ thái giám trước kia hầu hạ tình nguyện tuẫn táng theo chủ, tang lễ cực kỳ vinh quang, Tào gia cũng được an ủi.

Đông cung bất ngờ có một Trắc phi bệnh chết, tin tức này như đá rơi vào mặt hồ, chưa tạo được mấy đợt sóng đã chìm nghỉm không còn dấu vết. Chẳng bao lâu sau đã không còn ai nhắc đến người phụ nữ mệnh mỏng như giấy kia nữa. Nhưng còn Thái tử phi, tân hôn mới được mấy ngày, không khí đang vui mừng thì lại gặp phải chuyện tang tóc. Làm khó nàng ta còn trẻ, ấy vậy mà không hề so đo, chẳng những xử trí thích đáng mà mọi chuyện đều tự tay làm lấy, càng được tiếng nhân hậu thông thấu, tiếng thơm lại lần nữa lan truyền.

Danh tiếng của Chương gia cũng thêm vẻ vang. Nửa tháng sau là sinh thần mẫu thân Thái tử phi, hễ là nữ quyến của quan viên tứ phẩm trở lên đều tới cửa chúc mừng. Hoàng hậu Chu thị cũng sai người đưa lễ vật, cũng đặc biệt cho phép ngày đó Chương Phượng Đồng được về phủ thăm viếng. Chương phu nhân vinh quang rực rỡ, tiếng cung tạ ơn.

Đợi người đi rồi, Lâm ma ma vào điện. Chu thị biết hẳn là bà ta tới bẩm báo tiến triển việc điều tra hành tung Tiêu Liệt đêm đại hôm của Thái tử mà Chu thị lệnh âm thầm nghe ngóng bèn cho cung nhân lui ra.

Lâm ma ma thấp giọng nói: "Khởi bẩm nương nương, nô tỳ âm thầm tra tìm người của chúng ta ở khắp nơi, cuối cùng hai ngày trước nô tỳ thám thính ra một tin tức rằng đêm đó An Định môn phía Bắc thành từng có một đoàn mấy người đi qua, trong đó một người khoác áo choàng che kín mặt, ngồi trên lưng ngựa, không hề xuống đất, không nhìn thấy diện mạo của hắn. Quan làm nhiệm vụ gác cổng thành cũng không nhận ra mấy người tùy tùng, chỉ là trong đó có một người đưa ra lệnh bài cung đình yêu cầu mở cửa thành, nhìn dáng vẻ của hắn ta hình như là thái giám trẻ tuổi trong cung. Mấy người kia ra khỏi thành thì đi về hướng Bắc, không rõ tung tích. Nếu nô tỳ đoán không sai, người kia chính là Vạn tuế gia. Vì đêm đó Lý Nguyên Quý đến Bùi gia chúc mừng, người hầu hạ Vạn tuế gia chính là Thôi Ngân Thủy. Dáng vẻ của thái giám trẻ tuổi kia nghe miêu tả giống hệt Thôi Ngân Thủy."

Chu thị nhíu mày.

Tất nhiên không thể hỏi thăm mấy cận vệ thân tín bên cạnh Vạn tuế gia. Nô tỳ đã đi thăm dò tiếng gió của Thôi Ngân Thủy, nói nương nương biết hắn hầu hạ Vạn tuế gia vất vả, phải ban thưởng cho hắn. Không ngờ hoạn quan này cực kỳ gian xảo, hắn nói bản thân ti tiện, hầu hạ Vạn tuế gia là phúc phận đã tu từ kiếp trước, không dám nhận thưởng của nương nương, nếu nương nương muốn thưởng, vậy hắn sẽ mời cha nuôi nhận thay. Tên nhãi ranh đứt đường con cháu này trơn như con lươn vậy. Nô tỳ nói hai câu hắn đã hiểu, sợ là không thể trông cậy vào việc moi thông tin từ miệng tên hoạn quan này nên nô tỳ cũng không dám nói quá rõ, sợ về sau hắn đi bẩm báo với Lý Nguyên Quý. Nếu để Vạn tuế gia biết, ngược lại sẽ gây họa cho nương nương nên nô tỳ đành trở về. Tất cả đều tại nô tỳ vô dụng, xin nương nương trách phạt."

Lâm ma ma càng nói, thấy mặt mày Chu thị càng nhăn chặt, vội quỳ xuống dập đầu thỉnh tội. Sau một lúc lâu không thấy Chu thị mở miệng, bà ta trộm giương mắt lên nhìn, thấy hai mắt Chu thị nhìn chằm chằm thẳng băng về phía trước, dường như đang xuất thần suy nghĩ gì đó, dáng vẻ quái dị. Nhất thời bà ta không dám phát ra tiếng động, chỉ ngừng thở chờ đợi. Sau một lúc lâu, cuối cùng bà ta nghe thấy Hoàng hậu nói: "Ngươi chắc chắn đêm đó Vạn tuế gia ra phía Bắc thành?"

Lâm ma ma vội dùng sức gật đầu: "Tám chín phần mười là đoàn người kia!"

Chu thị nói: "Ngươi lại phái người đáng tin đến chùa Từ Ân phía Bắc thành âm thầm hỏi thăm cho ta, đêm đó trong chùa có người khác thường nào đến không, đi những nơi nào."

Lam ma ma là nhũ mẫu của Chu thị, lúc trước khi Chu thị được lão Hoàng đế gả cho Tiêu Liệt, bà ta đã theo tới, biết không ít bí mật người ngoài không biết. Bà ta sửng sốt, nhớ tới một chuyện, phun ra một hơi khí lạnh: "Ý nương nương là đêm đó Vạn tuế gia đến chùa Từ Ân?"

Cơ mặt Chu thị hơi co rúm, cắn răng nói: "Đêm hôm khuya khoắt bí mật ra cung, lại còn là phía Bắc thành, không phải nơi đó thì là nơi nào? Nhiều năm đã qua, ta vốn tưởng ông ấy đã sớm buông xuống, không ngờ tới giờ, ông ấy vẫn nhớ mãi không. Mới vào kinh mấy ngày, người sống không ngó ngàng mà lại chạy tới thương nhớ người chết..."

Bà ta đột nhiên dừng lại, môi run nhè nhẹ, mười móng tay nhòn nhọn cắm thật sâu vào da thịt mà cũng không cảm thấy đau, chỉ hít vào một hơi thật dài, cuối cùng đứng dậy, lạnh lùng nói: "Ngươi lập tức đi điều tra, nếu có tin tức thì báo cho ta."

Lâm ma ma dạ một tiếng, bò dậy từ trên mặt đất rồi xoay người đi ra ngoài.

...

Sinh thần của phu nhân Chương gia, Thái tử phi lại được phép về phủ viếng thăm. Ngày đó trước cửa Chương gia, xe thơm, ngựa ngọc qua lại không ngừng. Vì người đến đều là nữ quyến các phủ, Thái tử phi cũng sẽ ra cung về phủ mừng thọ mẫu thân, Chương gia sợ va chạm nên từ sáng sớm đã chặn toàn bộ con phố. Tới chạng vạng, đầu đường cuối phố thắp lên một dãy đèn liên miên bất tận, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày. Các nữ quyến lục tục đi đến, xe ngựa và cỗ kiệu nối đuôi nhau chiếm hết toàn bộ con phố. Người qua đường kiễng chân vây xem từ xa, thấy ngựa tốt, xe chạm khắc đẹp đẽ lại xa xỉ khó có thể miêu tả.

Tuy Bùi Hữu An và Tiêu Dận Đường không âm thầm qua lại nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ hòa thuận. Sau khi Tiêu Liệt vào kinh, mấy hộ gồm Bùi gia, Chương gia, Chu gia được coi là hào môn số một trong kinh thành, ngày thường, khách khứa lui tới không ít. Hôm nay là sinh thần Chương phu nhân, từ sớm Chương gia đã đưa thiệp mời đến Bùi gia, mời Tân phu nhân, Mạnh phu nhân và Bùi đại thiếu phu nhân mới gả về không lâu cùng tới cửa làm khách.

Tới đầu giờ Thân, Gia Phù đã sớm ăn mặc xong, theo Tân phu nhân và Mạnh Nhị phu nhân ra cửa. Tân phu nhân ngồi một mình một xe ngựa, Mạnh Nhị phu nhân kéo Gia Phù ngồi chung xe. Trước sau và hai bên có gia nô đi theo, xe ngựa phía sau là nha đầu, vú già theo hầu, một đường đi tới Chương gia. Tới cửa, quản sự Chương gia đứng chờ lập tức đón bọn họ vào phủ. Còn chưa tới cửa thứ hai đã thấy Chương phu nhân dẫn theo vú già xuất hiện, tự mình ra đón.

Chương phu nhân mặc một thân áo gấm đỏ sậm hoa văn chữ thọ mới tinh, trên trán buộc đai thêu tơ vàng và khảm đá quý các màu, gấm vóc giàu sang, gió xuân đầy mặt. Chương phu nhân đi tới thân thiết tóm tay Tân phu nhân, hai người hàn huyên mấy câu, cười nói: "Chẳng qua là sinh thần náo nhiệt mà thôi, ta vốn cũng không định kinh động khách quý như các ngài. Chỉ là Hoàng hậu nương nương nói trước đó Thái tử phi vất vả, bảo nàng ấy về nhà nghỉ ngơi một chút nên hãy tổ chức cho náo nhiệt. Ta nghĩ nếu nương nương đã dặn dò như thế, vậy dứt khoát dựng cái sân khấu kịch trong viện, mời các phu nhân, thiếu phu nhân ngày thường qua lại thân thiết tới cùng nhau nghe diễn, như thế mới thú vị. Nhà khác không nói, hiện giờ trưởng công tử nhà các ngài được Vạn tuế gia coi trọng, nghe nói ngày ngày khách đến quý phủ đông đúc không ngừng, ta vốn tửng rằng hôm nay phu nhân không rảnh tới hàn xá, thế nhưng các ngài lại tới đây, thật sự là vinh dự vô cùng."

Trưởng tử vinh quang nhưng Gia Phù để ý nụ cười của Tân phu nhân lại không thoải mái, chỉ là người ngoài không nhìn ra được, cũng không cẩn thận lưu ý mà thôi. Chương phu nhân lại tiếp đón Nhị phu nhân, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Gia Phù, thoáng liếc mắt đánh giá. Gia Phù hành lễ gặp mặt, Chương phu nhân cười tủm tỉm nói: "Chắc hẳn vị này chính là Đại thiếu phu nhân được Vạn tuế gia tứ hôn, người tựa như ngọc vậy, ta vừa thấy đã thích rồi. Đừng đứng đây nữa, mau vào thôi!" Nói xong, bà ta dẫn Tân phu nhân đi vào, vừa đi vừa cười nói. Xuyên qua mấy cánh cửa dày nặng, trên đường không thấy một gã sai vặt nam nào, tất cả đều là vú già, nha đầu, cuối cùng vào đến sảnh tổ chức lễ mừng thọ đặc biệt bố trí vì ngày hôm nay. Cả phòng hoa lệ quý giá, gấm hoa rực rỡ. Bên trong đã có rất nhiều người đến, chỉ thấy phụ nữ đông đúc, ai nấy ăn vận đẹp đẽ, lại có mùi son phấn bao quanh, xông vào mũi. Nữ quyến các phủ ăn mặc trang điểm đều lộng lẫy gọn gàng, vừa nói chuyện vừa dùng trà, tiếng nói cười không dứt. Chợt thấy Chương phu nhân tự dẫn khách đi vào, bọn họ đồng loạt nhìn lại đây.

Sau khi gả cho Bùi Hữu An, đây là lần đầu tiên Gia Phù lộ diện trong vòng xã giao với các phu nhân kinh thành.

Tiêu Liệt nể trọng Bùi Hữu An, thậm chí vượt qua cả Vệ Quốc công năm đó. Cũng nhờ Bùi Hữu An, Bùi gia vụt trở thành thế gia số một trong kinh thành, lừng lẫy như khi Bùi Văn Cảnh vào làm chủ trung cung nhiều năm về trước. Những nữ quyến trong phòng người nào không nhận ra Tân phu nhân và Mạnh nhị phu nhân. Thấy Bùi gia tới, bọn họ sôi nổi tươi cười chào đón.

Hôm nay mình chỉ là nhân vật phụ đi theo, tất nhiên phục sức của Gia Phù sẽ không cố tình nổi bật nhưng cũng không thể sơ sài. Biết dung mạo bản thân vốn đã yêu kiều non nớt nên cố tình trang điểm, ăn mặc theo lối chững chạc. Tắm gội xong, nàng phẩy nhẹ lông mày, bôi phấn mỏng, môi tô son đỏ, búi tóc cao, đeo khuyên ngọc. Váy áo trên người là váy mười hai dải, lấy sợi tơ vàng may thành, trên mỗi dải váy thêu những họa tiết chim hoa bốn mùa khác nhau, lịch sự tao nhã lại lộng lẫy. Lúc đi bộ, váy xòe ra giống như đuôi phượng, đoan trang xinh đẹp có một không hai.

Đại hôn của Bùi Hữu An không những được Hoàng đế tứ hôn mà còn được vinh dự tổ chức cùng ngày với Thái tử, đối tượng lại là biểu muội nhà kinh doanh ở Tuyền Châu. Trước khi Gia Phù lộ diện đã khiến không ít người chú ý, lúc này nàng đi theo sau mấy phu nhân, tuy vị trí xếp phía sau nhưng vừa vào sảnh, bao nhiêu ánh mắt đều hướng về phía nàng.

Nữ quyến trong sảnh tổ chức lễ mừng thọ có người Gia Phù nhận ra, như phu nhân Chu Quốc công và phu nhân Viễn An hầu lúc trước từng có qua lại Bùi gia. Phần lớn người nàng không quen biết, tất nhiên không thể thiếu một màn giới thiệu, nói chuyện. Mặt nàng mang theo nụ cười, lời nói cũng không nhiều nhưng đối đáp lại cực kỳ khéo léo. Kể cả trong số đó có người khinh thường gia thế của nàng, khinh nàng nhờ Bùi Hữu An nên mới có địa vị hôm nay nhưng có ai dám công khai đắc tội nàng. Thân phận cao hơn nàng, mọi người đều vô cùng thân thiết. Thân phận ngang hàng với nàng, ai nấy đều cẩn thận nịnh nọt, thậm chí khom lưng uốn gối. Cái gọi là vợ quý nhờ chồng đại khái chính là như thế đấy.

Trong đó có phu nhân Lưu Cửu Thiều và phu nhân Trương Chính Đạo. Vinh quang hôm nay của Trương Chính Đạo đều là nhờ Bùi Hữu An tiến cử. Về phần Lưu Cửu Thiếu, lúc trước khi Võ Định khởi sự, Lưu Cửu Thiếu bị bắt trên chiến trận, nếu không nhờ Bùi Hữu An, sợ là giờ phút này cả nhà đều đã thành quỷ dưới đao của Thuận An vương. Hai vị phu nhân cũng không đợi giới thiệu, tự mình tới bắt chuyện với Gia Phù, thái độ ân cần, cảm kích bộc lộ ra lời nói.

Lúc Gia Phù đang nói chuyện với hai vị phu nhân, bỗng nhiên nàng nhìn thấy Mạnh Nhị phu nhân dẫn theo một người phụ nữ, ngày càng nhích lại gần phía mình. Người phụ nữ kia mặc một thân quần áo đẹp đẽ màu tím bóng mới tinh, mặt chứa đầy ý cười lấy lòng, nàng lập tức nhận ra ngay, không ai khác đó chính là Tống phu nhân - bà ngoại của Toàn Nhi.

Khi Thuận An vương làm Hoàng đế, Tống gia vẻ vang được mấy năm. Sau đó Tiêu Liệt đánh vào kinh thành, đại quân còn chưa tới, nghe nói trong số những quan viên đầu tiên âm thầm đầu hàng Tiêu Liệt có Tống gia. Sau khi Tiêu Liệt đăng cơ, Tiêu Liệt cũng miễn truy cứu Tống gia nhưng dường như rất chán ghét Tống gia. Chức quan của Tống gia liên tục bị giáng, lúc trước Tống đại nhân là quan lớn nhị phẩm, hiện giờ thành một Tự thừa Thái Thường tự lục phẩm không thể nào tầm thường hơn. Trường hợp như vậy, hoàn toàn nhờ vào tài luồn cúi, đưa tặng lễ vật của Tống phu nhân nên rốt cuộc mới được mời, lúc này mới có mặt ở đây.

Nhị phu nhân cười tủm tỉm, dẫn Tống phu nhân tới trước mặt Gia Phù. Nhị phu nhân nghiêng người, nhăn mày, ghé tới thì thầm: "A Phù, vừa rồi nữ nhân này cứ một mực quấn lấy ta, muốn ta dẫn bà ta tới trước mặt con nói chuyện. Ta thật sự e ngại bà ta nên đành phải dẫn tới, con tùy tiện ứng phó vài câu rồi đuổi đi là được."

Lúc Gia Phù chuẩn bị gả, Tống phu nhân từng mặt dày đưa lễ vật trả lễ tới cửa, ngoại trừ những vật quý nhà mình đưa đến lúc trước còn tặng thêm rất nhiều đồ. Mạnh thị nào có cần đồ của bà ta? Vừa tiễn người đi, vừa lập tức sai người trả lại lễ vật.

Nhớ tới lúc trước mẫu thân phải ép dạ cầu toàn, vì mình mà phải nén giận trước mặt bà ta, nếu không gặp thì cũng thôi đi, hiện tại thấy bà ta vẫn mặt dày vô sỉ muốn tới nói chuyện, nàng sao có thể vui nổi. Nàng đè nén sự chán ghét trong lòng, cười: "Mẹ nuôi có khỏe không?"

Tống phu nhân cuống quít xua tay, cười phụ họa: "Sao ta nhận nổi xưng hô như vậy của thiếu phu nhân? Ta nào coi là mẹ nuôi gì chứ. Thiếu phu nhân gọi ta một tiếng thái thái là ta đã cảm tạ trời phật rồi! Ta nghe nói hiện giờ Mạnh phu nhân còn ở kinh thành? Ta có hơi nhớ bà ấy, trong lòng vẫn luôn muốn đến thăm Mạnh phu nhân nhưng biết là bà ấy bận, sợ tùy tiền tới cửa sẽ quấy rầy bà ấy, không biết mấy ngày này có tiện không?" Giọng điệu của bà ta tràn đầy nịnh nọt, đâu có chút ngông cuồng nào như trước kia?

Sau khi tin tức muội mình được Hoàng đế tứ hôn với Bùi Hữu An truyền đến Tuyền Châu, ca ca Chân Diệu Đình lập tức lên đường vào kinh thành, đến khi gặp mặt sẽ đón mẫu thân Mạnh thị trở lại Tuyền Châu. Tính thời gian, chừng khoảng hai ngày nữa sẽ tới

Gia Phù không cố tình làm nhục nữ nhân nịnh bợ này trước mặt mọi người để hả giận nhưng cũng sẽ không để bà ta được thể dây dưa. Nàng nói: "Đúng là mẫu thân ta hơi bận rộn, mấy ngày nay khách tới không ngừng, chẳng mấy khi được nghỉ ngơi thành ra thân thể mệt nhọc. Nếu phu nhân không có chuyện quan trọng, ta thay mẫu thân nhận lấy ý tốt của phu nhân là được rồi."

Tống phu nhân ngượng ngùng gật đầu: "Phải, phải, Mạnh phu nhân đã mệt mỏi, vậy thì nghỉ ngơi cho khỏe..."

Gia Phù cười nhàn nhạt, quay mặt đi không nói chuyện với bà ta nữa.

Một thái giám trong cũng bỗng chạy nhanh vào nói Thái tử phi tới. Tất cả người trong sảnh đều ngừng nói chuyện, dựa theo thứ tự mà cùng Chương phu nhân ra ngoài nghênh đón.

Gia Phù theo mọi người dừng lại ở cửa thứ hai, thấy ngoài cửa lớn tầng tầng lớp lớp nghi trượng, thái giám cung nữ cầm khăn, quạt. Một tiểu thái giám khom lưng tiến lên, vén rèm kiệu cung đình. Chương Phượng Đồng bước xuống từ trong kiệu. Chương phu nhân dẫn theo nữ quyến cả nhà ra đón nàng ta vào, cực kỳ phô trương.

Gia Phù và những người còn lại chia làm hai đi bên cạnh, nhìn Chương Phượng Đồng được mọi người vây quanh, tươi cười mà đi vào trong. Nàng ta mặc một thân cung trang, ung dung cao quý, ánh ánh đèn sáng rọi cả người nàng ta, bày ra không sót phong phạm của Hoàng hậu Đại Ngụy tương lai. Đến khi tới gần, tiểu thư, cô nương được phu nhân dưới nhị phẩm dẫn theo rối rít cúi lạy nàng ta.

Phân vị của Gia Phù xếp hàng đầu, thấy Thái tử phi được miễn hành lễ. Nhìn nàng ta đi qua trước mặt mình, Chương Phượng Đồng, quay đầu, dường như vô tình thấy Gia Phù, trên mặt nở ra nụ cười, dừng bước chân, rẽ lại đây, đi tới trước mặt Gia Phù.

Gia Phù hành lễ thông thường với nàng ta. Nàng ta miễn lễ, thuận tiện bảo những người quỳ bên đường cũng đứng lên, rồi nói với mọi người: "Từ trước ta và Bùi phu nhân là bạn cũ, chỉ là mỗi người bận việc của mình, không thể qua lại thân thiết, vẫn luôn cảm thấy đáng tiếc. Tối nay nhân cơ hội tốt này, nhất định phải vui vẻ tâm sự với Bùi phu nhân". Nói xong, nàng ta cầm tay Gia Phù, muốn nàng cùng vào với nàng ta. Nàng ta lại cười nói với Chương phu nhân: "Mẫu thân, một lát nữa người nhớ sắp xếp chỗ của Bùi phu nhân đến bên cạnh con."

Mọi người thấy Thái tử phi thực sự xem trọng Gia Phù, ánh mắt hướng về nàng càng thêm nhiều phần hâm mộ.

Gia Phù lấy lý do phân vị không đủ để từ chối. Chương Phượng Đồng lại tha thiết yêu cầu, trong lòng Gia Phù biết không thể thoái thác, đành mỉm cười nói cảm tạ.

Vào sảnh bày tiệc, sắp xếp chỗ ngồi, quả nhiên Gia Phù bị xếp chung một bàn với Chương Phượng Đồng, là bàn cao cấp nhất. Người ngồi chung không phải cáo mệnh phẩm cấp siêu cao thì là người lớn tuổi đức cao vọng trọng. Vì Gia Phù nhỏ tuổi nhất, phẩm vị thấp nhất nên vừa vặn ngồi đối diện với Trương Phượng Đồng.

Tiệc mừng thọ bắt đầu, mọi người động đũa.

Trường hợp này vốn không phải nơi ăn cho no bụng, trước khi tới đây Gia Phù đã ăn một chút rồi nên cũng không đói. Lúc này nàng cẩn thận, dè dặt, chấp đũa ngồi bên cạnh phu nhân Tần Quốc công, chỉ gắp vài đũa mấy món ăn bày trước mặt mình mà thôi.

Chương Phượng Đồng cười nói: "Hôm nay là sinh thần mẫu thân ta, làm phiền chư vị trưởng bối, thân thích tới nhà chung vui, ta vô cùng cảm kích. Tuy ta là Thái tử phi nhưng thật ra nhỏ tuổi, bàn về vai vế, ta càng không dám khinh suất trước mặt mọi người. Ta kính mọi người một ly trước."

Nàng ta nói xong, một cung nhân trong tay bưng một bầu rượu tới, đi lên rót rượu cho khách trên bàn. Đầu tiên là chén rượu trước mặt Thái tử phi sau đó luân chuyển theo thứ tự.

Các phu nhân ngồi cùng bàn rối rít khiêm nhường.

Tầm mắt Gia Phù thoáng đảo qua bầu rượu trong tay cung nhân kia, vốn là vô tình, nhìn thoáng qua, trong lòng chợt động.

Bầu rượu này bụng tròn tinh tế, thoạt nhìn cũng không khác biệt lắm với các bầu rượu thông thường. Nhưng màu sắc lại là màu vàng sáng chỉ dùng trong hoàng gia, trên bụng bình vẽ hoa văn rồng phượng mây lành, rồng phượng sống động như thật, cực kỳ tinh xảo, vừa nhìn đã biết là vật ngự dụng trong cung.

Gia Phù luôn cảm giác bầu rượu này có chút quen mắt, dường như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra, cố gắng lục tìm hồi ức. Cung nhân kia rót rượu theo thứ từ, lúc sắp chuyển tới trước mặt Gia Phù, rốt cuộc nàng nghĩ ra.

Kiếp trước, năm thứ năm sau khi Tiêu Dận Đường lên làm Hoàng đế, hắn đã phong một người họ Lương làm phi tử. Khi đó, Lương gia âm thầm có thái độ vùng dậy, đối chọi gay gắt với Chương gia. Lương Quý phi kia lại là lấy đức mà nổi danh, sau khi vào cung, chưa đến nửa năm đã lên đến địa vị chỉ sau Chương Phượng Đồng. Nhưng trung thu năm ấy, trên cung yến trước mặt quần thần, cáo mệnh phu nhân và hậu cung, vậy mà Lương phi kia uống rượu say, chẳng những ngôn từ thất thố mà còn phát điên chửi rủa Hoàng hậu, tùy tiện cởi quần áo, làm trò hề trước mặt mọi người, náo loạn cả bữa tiệc. Tin tức truyền ra ngoài cung, Lương gia mất hết mặt mũi, Tiêu Dận Đường cũng chán ghét nàng ta đến cực điểm. Lương phi lại không ngừng kêu oan, nói bản thân bị người hãm hại, sau khi uống rượu xong thì thần trí mơ hồ. Tiêu Dận Đường cũng là người khôn ngoan, nghĩ thấy cũng bất thường nên sai người tra rõ. Cuối cùng tra ra là một phi tử họ Chu ghen ghét Lương Quý phi, mua chuộc cung nhân trên yến tiệc, dùng một bầu rượu của người thợ lành nghề chế tạo thành, gọi là bình Uyên Ương Càn Khôn. Bề ngoài bầu rượu này thoạt nhìn không khác biệt với những bầu rượu bình thường khác nhưng bên trong lại giấu cơ quan, chia thành hai nửa, rót được hai loại rượu khác nhau. Chỉ cần ấn vào một cái nút bí mật trên bình thì có thể rót ra một loại rượu khác, người ngoài tuyệt đối không biết. Lúc ấy, Lương Quý phi là do uống phải rượu bỏ thuốc nên mới làm ra hành động xấu hổ trước mặt mọi người.

Sau khi biết được chân tướng, Tiêu Dận Đường hạ lệnh thẩm vấn Chu phi, chỉ là trước đó nàng ta đã tự sát. Sau đó, Tiêu Dận Đường đưa bầu rượu kia cho Gia Phù chơi, giúp nàng giải sầu.

Bỗng nhiên Gia Phù hiểu ra mọi chuyện.

Vì sao trên thiệp nói rõ ràng mời nàng cùng đến dự tiệc, vì sao Chương Phượng Đồng muốn ngồi chung một bàn với nàng.

Trên mặt Gia Phù vẫn tỏ ra không có chuyện gì, mang theo nụ cười nhìn cung nhân rót rượu cho phu nhân Tần Quốc công xong rồi nhấc bầu rượu tới bên cạnh nàng, giống như trước đó, đưa miệng bình đến chén rượu trước mặt nàng.

Nàng nhìn rõ ràng, trong tích tắc rót rượu kia, ngón cái của cung nhân đổi sang bấm vào một cái nút nho nhỏ bên trên bầu. Động tác cực kỳ nhỏ, nếu không phải nàng cố tình để ý, tuyệt đối khó có thể phát hiện.

Chất rượu màu vàng vững vàng rót vào chén của nàng. Đến đây, tất cả người trên bàn đều đã được rót rượu, cung nhân nhẹ nhàng đặt bầu rượu trước mặt Chương Phượng Đồng, sau đó rời đi.

Gia Phù nhịn xuống dao động kịch liệt trong lòng, bưng chén rượu lên, chậm rãi nâng hai mắt. Chương Phượng Đồng đứng dậy, bưng chén rượu lên, đôi mắt mỉm cười nhìn lướt qua cả bàn, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên mặt Gia Phù, nói: "Một ly này trước hết kính Đại Ngụy ta mưa thuận gió hòa, Vạn tuế vạn thọ vô cương, mời cùng uống."

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top