Trên bến tàu, người xe chen chúc. Mọi người thấy một chiếc thuyền lớn đậu lại, cửa khoang có bóng dáng tỳ nữ thanh tú qua qua lại lại, bà mụ bận rộn vội vàng, biết chắc là nữ quyến nhà giàu nào đó đi đường thủy vào kinh, sôi nổi dừng bước chân ngắm nhìn.
Mạnh phu nhân nhận tấm sa đội đầu màu tím từ trong tay Lưu ma ma, trùm lên đầu nữ nhi. Tấm sa tím dài đến vai, che khuất gương mặt Gia Phù. Nàng cùng Mạnh phu nhân và Chân Diệu Đình bước ra khoang thuyền. Xuyên qua tấm lụa che mặt phất phơ, nàng liếc mắt nhìn con tuấn mã dừng trên bờ, trên yên ngựa là một nam tử dáng vẻ như một cậu ấm, trẻ tuổi tuấn tú, trên đầu búi trâm vàng, người mặc áo gấm, nổi bật giữa những người lữ hành bụi bặm xám xịt, đặc biệt phú quý chói mắt.
Hắn không ngừng nhìn về phía này, thấy đoàn người Gia Phù xuất hiện ở cửa khoang, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng xuống ngựa, tiến tới đón.
...
Bùi Tu Chỉ bước nhanh lên boong tàu, chào hỏi Mạnh phu nhân, mặt mũi tươi cười nói: "Ta tính toán mấy ngày này mọi người sẽ đến, mỗi ngày đều mong chờ, cuối cùng hôm nay mọi người cũng đến rồi. Đường đi đều thuận lợi chứ?"
Lần trước Mạnh phu nhân vào kinh là từ ba năm trước, sau khi trượng phu bất hạnh qua đời, bà không còn ra Bắc nữa nhưng thật ra bà đã gặp Bùi Tu Chỉ rồi. Năm đó, hắn và đứa cháu ruột ở nhị phòng của mình - Bùi Tu Lạc cùng đi tới Tuyền Châu một chuyến, lúc ấy bọn họ dừng chân ở Chân gia.
"Nhờ phúc của Nhị công tử, tất cả đều ổn." Mạnh phu nhân vui mừng trong lòng, cười nói.
Chân Diệu Đình gọi hắn một tiếng Nhị biểu ca, đồng thời một đám người dưới theo sự dẫn dắt của Trương Đại cũng chào hỏi hắn. Bùi Tu Chỉ gật đầu, ánh mắt hướng về phía Gia Phù.
Lần trước khi hắn tới Tuyền Châu, nàng mới mười bốn tuổi nhưng đã trổ mã rất xinh đẹp. Trở về, hắn cứ nhớ mãi không quên. Nhớ tới vừa rồi khi nàng rời khoang, đúng lúc khăn che mặt bị gió thổi tung, tuy chỉ thoáng nhìn nhẹ nhàng nhưng dung mạo như tiên lọt vào tầm mắt hắn lại càng khiến người ta kinh ngạc.
"Biểu muội."
Hắn nhìn về phía Gia Phù, gọi nàng một tiếng, giọng điệu cực kỳ dịu dàng.
Gia Phù chỉ hơi vén áo hành lễ rồi lướt qua người hắn, được nha hoàn, bà mụ vây quanh đưa lên bờ, chờ ở xe ngựa của nhà mình.
Bùi Tu Chỉ quay đầu, ngẩn ngơ nhìn bóng dáng nàng, cho đến khi bóng dáng nàng biến mất trong xe ngựa mới phục hồi tinh thần. Hắn giành đỡ Mạnh phu nhân lên bờ, bản thân một mình một ngựa đi bên cạnh ngăn người đi đường, một đường che chở hai mẹ con Chân gia về Chân phủ.
...
Dinh thự của Chân gia ở thành Tây, cách phủ Quốc công chỉ hai con phố. Đây vốn là phủ đệ của quan lại nhưng vì họ chuyển ra ngoài kinh, hơn nữa tiền của trong tay eo hẹp nên bán nhà đi. Chân gia mua lại, dùng để chuẩn bị hôn sự, mấy tháng trước đã cử quản sự tới đây, trong ngoài đã sớm được thu dọn cực kỳ thỏa đáng.
Đoàn người Mạnh phu nhân đi vào, nghỉ ngơi một lát, thay quần áo rồi bà dẫn nhi tử, nhi nữ, mang theo người hầu và lễ vật gặp mặt, lại ngồi xe ngựa đi tới phủ Quốc công thăm người thân.
Lão Vệ Quốc công là công thần khai quốc của Đại Ngụy, đi theo Thái Tổ chinh chiến đông tây, thay con cháu giành lấy cơ nghiệp cha truyền con nối không bãi bỏ này. Tường bao của phủ Vệ Quốc công chiếm hơn nửa con phố, cửa lớn mở ở phía Đông Nam. Dưới bậc thang, sư tử đá ngồi đối diện ở hai bên. Vòm mái hiên sơn màu đỏ son, bên trên trạm trổ hoa văn cầu kỳ. Cửa nhà đồ sộ nghiêm trang, khí thế siêu phàm, hoàn toàn khác biệt với cửa lớn nhà quan lại bình thường, đại diện cho địa vị khác biệt của phủ Quốc công.
Cửa lớn thường không mở, lúc này cũng đóng chặt, chỉ mở cửa phụ ở bên cạnh để ra vào ngày thường. Mấy người gác cổng đứng nơi đó, từ xa trông thấy Nhị gia dẫn người tới, nhanh như chớp chạy tới đón, chào hỏi Mạnh phu nhân đang xuống xe ngựa, miệng reo lên: "Phu nhân tính ra, phu nhân chúng ta vừa mới sai người đến hỏi, mau vào đi thôi."
Gia Phù đã tháo sa che mặt, được nha hoàn và bà mụ đỡ xuống xe, theo mẫu thân và ca ca đi qua cửa phụ vào trong, xuyên qua hành lang, cuối cùng đến một viện lớn phía Đông Nam. Cánh cửa lớn sơn dầu đen hé mở, đây là nơi ở của đại phòng phủ Quốc công.
Tân phu nhân mặc thường phục ở nhà, khoác áo ngoài màu tím trơn, ngồi trong phòng nghe thấy tiếng động hỗn loạn của nha hoàn, bà mụ ngoài viện. Biết người tới, bà ta chải tóc mai nhưng lại không đứng dậy. Cho đến khi nghe được tiếng bước chân tới gần, tiếng cười của Mạnh phu nhân truyền vào: "Phu nhân nhà ta có ở trong không?". Lúc này, Tân phu nhân mới đứng dậy đi ra ngoài, theo sau là sáu bảy nha hoàn, bà mụ, đối diện với Mạnh phu nhân, tươi cười nói: "Có đây, ta tới ngay đây!". Bỏ qua đám người theo sau, bà ta tự mình bước nhanh đến, thân thiết đón Mạnh phu nhân, thở dài: "Ngươi thật là, từ xa tới đây, đi đường chắc chắn rất vất vả, vậy mà không để bọn nhỏ nghỉ ngơi. Tới đây muộn mấy ngày thì thế nào, chẳng lẽ ta còn ăn thịt ngươi chắc?" Dứt lời, bà ta lại trách cứ nhi tử: "Lúc trước ta dặn dò ngươi thế nào? Ngươi có sốt ruột đến đâu cũng phải để cho người ta nghỉ lấy hơi đã chứ."
Nha đầu, bà mụ bên cạnh đều cười thành tiếng, nói: "Phu nhân của chúng ta có tấm lòng Bồ Tát, vừa rồi vẫn luôn canh cánh các người đi đường mệt nhọc, đây là đau lòng, ngay cả Nhị gia cũng bị mắng."
Mạnh phu nhân vội cười nói: "Không mệt. Lâu rồi không gặp, lòng ta vẫn luôn nhớ mong, hôm nay đã tới nơi, hận không thể mọc cánh bay đến ấy chứ." Bà nói xong, bảo các con tiến lên chào hỏi.
Chân Diệu Đình chắp tay chào hỏi, Gia Phù cũng hướng về phía Tân phu nhân nói vạn phúc. Tân phu nhân đánh giá Gia Phù, tiến lên yêu thương nắm tay nàng, thở dài nói với Mạnh phu nhân: "Không biết ngươi làm thế nào dưỡng ra được một nữ nhi xinh đẹp thế này. Ta thường nói ta không có phúc, nếu bên cạnh ta có một nữ nhi như vậy, cũng coi như có người để bầu bạn tâm sự."
Nữ nhi được khen, Mạnh phu nhân rất vui mừng, lại nói: "A Phù ngốc nghếch lại không hiểu chuyện, mong ngày sau ngài đừng ghét bỏ là ta đã tạ ơn trời phật lắm rồi."
Bà mụ bên cạnh Tân phu nhân lại nói: "Phu nhân chúng ta yêu thương còn không kịp, sao có thể ghét bỏ?"
Nói mấy lời gặp mặt, hỏi han thân thiết xong rồi, Mạnh phu nhân được mời vào chỗ ngồi. Tân phu nhân hơi cau mày, hỏi bà mụ bên cạnh: "Người bên kia còn chưa tới sao?"
Vừa dứt lời đã nghe tiếng nha đầu ngoài cửa truyền vào: "Nhị phu nhân tới!"
Mạnh phu nhân vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Gia Phù giương mắt, thấy dì của mình - Mạnh nhị phu nhân dẫn theo người đi vào, đi theo phía sau là tứ biểu ca Bùi Tu Hoành. Nhị phu nhân tiến vào, cười nói: "Vừa rồi đáng ra ta muốn tới từ sớm, chỉ là định chờ lão Tam cùng đi. Hắn lại sai gã sai vặt trở về nói hôm nay làm văn được thầy giáo Thái Học khen ngợi, vướng chút chuyện chưa về được, bảo ta thay hắn cáo lỗi với dì, chờ hắn trở về lại tới gặp mặt."
Trên mặt bà ta mang theo ý cười thân mật, thoạt nhìn không có gì thay đổi so với trước kia.
Thật ra ban đầu Nhị phu nhân có ý vun vén Gia Phù cho nhi tử Bùi Tu Lạc nhưng rồi lại có chút băn khoăn dòng dõi Chân gia. Theo ý bà, tốt nhất để Gia Phù làm vợ lẽ của nhi tử mình, bà âm thầm tiết lộ một chút tiếng gió với Mạnh phu nhân, bày tỏ tương lai sau khi gả tới, bà nhất định sẽ coi nàng ấy như nữ nhi ruột, tuyệt đối không để nàng ấm ức. Mạnh phu nhân giả câm giả điếc không đáp lời. Nhị phu nhân cũng biết ý Chân gia là không chịu để nữ nhi làm lẽ, vì thế không nhắc lại nữa. Không ngờ rằng chẳng lâu sau, người lại gả tới đại phòng.
Mạnh phu nhân chỉ có một nữ nhi duy nhất, bất luận thế nào cũng sẽ không để nàng làm vợ lẽ cho người ta, kể cả đối phương là con cháu phủ Quốc công. Nhưng sau khi bên phía Tân phu nhân hỏi cưới, lão thái thái lập tức đồng ý. Bản thân Mạnh phu nhân cũng cân nhắc rồi, tuy nữ nhi là vợ kế nhưng gả đến cũng là phu nhân thế tử phủ Quốc công chân chính, đường đường chính chính sinh hạ nhi tử. Huống chi con thứ đại phòng, bất kể nhân phẩm hay diện mạo đều là trăm dặm mới tìm được một người, thật sự không có lý do để phản đối. Vì thế, hôn sự cứ vậy mà được quyết định.
Vì chuyện trước đó, vốn Mạnh phu nhân còn lo lắng lúc này tỷ muội gặp nhau sẽ ít nhiều có chút khó xử. Giờ phút này thấy thái độ của tỷ tỷ vẫn như trước, cho rằng trong lòng tỷ tỷ không khúc mắc, rốt cuộc bà cũng yên tâm, miệng khen ngợi cháu trai giỏi giang. Gia Phù và ca ca tới chào hỏi, Bùi Tu Hoành cũng cười hì hì gọi một tiếng biểu muội. Họ hàng ôn chuyện xong, Mạnh phu nhân hỏi: "Lão phu nhân có khỏe không? Nếu bà ấy rảnh rỗi, ta muốn dẫn bọn nhỏ đến dập đầu với người."
Tân phu nhân liền sai người đi hỏi, một lát sau, bà mụ kia trở về nói: "Mấy ngày nay thân thể lão phu nhân không khỏe. Người ở phật đường, còn chưa niệm kinh xong, nói Mạnh phu nhân đi đường tới đây vất vả, không cần cố ý tới dập đầu. Lão phu nhân bảo phu nhân và Nhị phu nhân tiếp đãi chu đáo, không thể sơ xuất với thân thích."
Tuy hôn sự của Gia Phù và Bùi Tu Chỉ đã định, trên dưới hai nhà đều biết nhưng trước đó Gia Phù còn chưa hết hiếu kỳ, tất cả chỉ là quyết định ngoài miệng, vẫn chưa chính thức làm lễ nạp thái [1]. Lúc này, lão thái thái dùng từ "thân thích" để gọi người Chân gia, vậy cũng coi như không xa cách.
[1] Lễ nạp thái: sau khi nghị hôn (quyết định xin cưới), nhà trai mang sang nhà gái một cặp "nhạn" (chim nhạn) để tỏ ý đã lựa chọn cô dâu và gia đình thông gia ấy.
Mấy năm nay, thân thể Bùi lão phu nhân không khỏe, cực ít khi tự mình ra mặt tiếp khách, mọi người tập mãi thành quen. Huống hồ với phủ Quốc công mà nói, Chân gia cũng không phải khách quý gì. Lão thái thái đáp như vậy vốn nằm trong dự kiến của mọi người, vừa rồi sai người đi hỏi chẳng qua là diễn mà thôi.
Mạnh phu nhân vội đứng dậy: "Ta đây không quấy rầy lão phu nhân nữa. Chờ ngày đại thọ của lão phu nhân, ta lại dẫn bọn nhỏ tới dập đầu."
Đại thọ là ba ngày sau, cũng nhanh thôi, Tân phu nhân gật đầu nói ừ. Mạnh phu nhân lại nhìn trái phải, từ đầu tới cuối không thấy Toàn Nhi nên hỏi một tiếng.
Tân phu nhân cười nói: "Người nhà họ Tống nói là nhớ Toàn Nhi, hai ngày nay ta ê ẩm xương cốt, nghĩ Toàn Nhi quấy nhiễu, ta không trông chừng được nên đã đưa qua nhà họ."
Bà ta nói lời này thật ra chẳng qua là đang lấp liếm cho bản thân. Hôm qua Toàn Nhi được Tống phu nhân phái người đón đi, nói có đồ chơi mới lạ muốn đón cháu ngoại tới xem. Tân phu nhân không muốn thả người nhưng Toàn Nhi khóc nháo không ngừng, giãy giụa la lối khóc lóc trên mặt đất, đòi phải đi qua bằng được. Tân phu nhân hết cách, đành phải gọi người đưa đi, hôm nay còn chưa trở về.
Khóe miệng Nhị phu nhân lộ ra nụ cười chế giễu. Tân phu nhân thoáng nhìn, hơi bực mình nhưng trên mặt vẫn tươi cười, lại nhìn về phía Nhị phu nhân nói mấy câu: "Tỷ muội các ngươi chưa gặp nhau nhiều năm, hiếm khi có dịp, nếu có chuyện cứ nói với nhau đi, không cần để ý đến ta." Giọng điệu rất chân thành.
Nhị phu nhân cười nói: "Vừa rồi đã nói không ít chuyện, cũng không còn gì nhiều nữa. Ta thấy hai cháu đều mệt mỏi, nếu còn gì thì để lần tới nói cũng không muộn."
Mạnh phu nhân xin tạm biệt, Tân phu nhân giữ lại dùng cơm, Mạnh phu nhân uyển chuyển từ chối. Tân phu nhân nói: "Cũng được, các ngươi đi đường vất vả, trở về nghỉ ngơi cho sớm, ta cũng không giữ nữa.", nói rồi đứng dậy tiễn khách.
Từ khi tiến vào, Gia Phù vẫn luôn đứng bên cạnh mẫu thân, tuy trước sau cúi đầu nhưng nàng vẫn cảm giác được ánh mắt Bùi Tu Chỉ thỉnh thoảng nhìn về phía mình. Gia Phù không nhịn được nhớ tới một màn vợ chồng cuối cùng với hẳn ở kiếp trước, đáng thương, đáng buồn, lại đáng giận. Lúc này bị hắn nhìn vài lần, trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nàng càng rõ ràng những việc xấu xa trong nhà của Tân phu nhân và dì, nửa khắc cũng không muốn ở lại, hận không thể lập tức ra khỏi cửa lớn nhà này. Về phần Chân Diệu Đình, vừa đến kinh thành, mấy năm không tới, đúng là rất nhiều thứ mới mẻ, bị trói buộc ở chỗ này nghe đám nữ nhân tán gẫu chẳng đâu vào đâu, hắn đã sớm mất hết kiên nhẫn. Nghe được có thể đi rồi, hắn nhẹ nhàng thở ra, vội đi theo ra cửa.
Bùi Tu Chỉ không màng Mạnh phu nhân liên tục khước từ, chẳng những đưa ra cửa lớn, hắn còn tự mình đưa bọn họ về dinh thự Chân gia. Mạnh phu nhân vô cùng cảm động, sau khi xuống xe ngựa lại mời hắn vào uống trà. Bùi Tu Chỉ nhìn Gia Phù, mặt lộ vẻ mỉm cười. Gia Phù đột nhiên nói: "Mẹ, hôm nay chúng ta vừa đến, trong nhà bừa bộn, hành lý cũng chưa thu xếp xong, bếp lò còn chưa nhóm lửa. Cứ vậy mời biểu ca vào thì không khỏi thất lễ, hay là để lần khác đi."
Mạnh phu nhân ngơ ngẩn nhìn nữ nhi, thấy sắc mặt nàng nghiêm túc, giọng điệu trịnh trọng, nhất thời có chút khó hiểu.
Gia Phù không đợi Mạnh phu nhân lên tiếng, lại chuyển sang hướng Bùi Tu Chỉ, khẽ cười: "Hôm nay làm phiền Nhị biểu ca ra sức, ta thay mẫu thân cảm tạ huynh. Tất nhiên Nhị biểu ca sẽ không chê trà nhà ta nguội lạnh. Chỉ là mẫu thân ta đi đường xa xôi, hôm nay vừa tới nơi, Nhị biểu ca cũng thấy đó, còn chưa nghỉ lấy hơi đã lại đi thăm họ hàng, thật sự mệt mỏi. Hôm nay có chút không tiện, mong Nhị biểu ca thứ lỗi."
Bùi Tu Chỉ vốn định theo vào, bị Gia Phù nói như vậy, bước chân dừng lại, đành phải nói: "Biểu muội nói phải. Ta cáo từ trước, các người nghỉ ngơi cho khỏe."
Mạnh phu nhân tiễn hắn đi xong, không đợi ai trông thấy, lập tức bị nữ nhi kéo tay đi vào. Toàn thân bà thả lỏng xuống, cười nói: "Lời vừa rồi của con không sai, đúng là mẹ có hơi mệt mỏi. Nhưng hiếm khi được hắn ân cần như vậy, lại còn đưa chúng ta về tận nhà, không cho người ta ăn miếng bánh uống ngụm trà đã đuổi đi, mẹ có chút áy náy. Huống chi các ngươi cũng không phải người ngoài, chờ qua mừng thọ của lão phu nhân..."
"Mẹ! Con và Nhị biểu ca còn chưa đính hôn, kể cả đính hôn rồi, nhà chúng ta cũng không nên giữ huynh ấy ở lâu. Hôm nay huynh ấy vẫn luôn theo bên cạnh, mẹ lại giữ huynh ấy lại, sợ là bên kia sẽ có lời đàm tiếu."
Mạnh phu nhân lập tức tỉnh ngộ, thở dài: "Vẫn là con suy nghĩ thấu đáo, mẹ nhất thời quên mất."
Trong ấn tượng của Mạnh phu nhân, nữ nhi luôn luôn yêu kiều mềm mại, nói gì nghe nấy, hiện giờ sắp gả chồng, lại còn là gả vào phủ Quốc công, vốn bà luôn cảm thấy không yên lòng. Không ngờ nàng suy xét chu đáo như thế, bản thân bà sơ sót mà nàng cũng nghĩ tới. Tuy có chút kinh ngạc nhưng thấy nữ nhi trưởng thành hiểu chuyện, trong lòng bà cũng được an ủi.
Gia Phù kề cạnh mẫu thân, chậm rãi đi vào trong: "Mẹ, trước tiên người nghỉ ngơi cho lại sức, lấy lại tinh thần. Con sai người tới Tống gia đưa thiếp bái kiến. Nếu Tống phu nhân rảnh rỗi, qua giờ Ngọ chúng ta lại đi một chuyến tới Tống gia. Bà ấy là mẹ nuôi của con, con muốn mau chóng tới thăm hỏi bà ấy, cũng thể hiện sự chân thành của chúng ta."
Mạnh phu nhân vừa thương xót lại vừa vui mừng, nói: "Vốn ta sợ con mệt, định ngày mai mới đi. Nhưng con đã nghĩ như vậy, được rồi, chờ bên kia báo tin về, chúng ta đi sớm một chút. Dù gì sớm hay muộn cũng phải đi một chuyến."
Sau khi đưa mẫu thân về nghỉ ngơi, bản thân Gia Phù lại không hề cảm thấy mệt mỏi, nhìn bọn nha đầu Đàn Hương thu dọn đồ đạc, chờ Tống gia hồi âm.
Chưa tới buổi trưa, người nàng phái đi đưa thiếp bái kiến đã trở lại, mang đến tin tức: Tống phu nhân bảo người Chân gia giờ Thân tới đó.
Gia Phù đã sớm dự đoán được câu trả lời sẽ là như vậy.
Kiếp trước nàng và Tống phu nhân đã từng qua lại. Người "mẹ nuôi" này mắt cao hơn đầu, tính cách nóng nảy. Trên đường ra Bắc, nàng đã khiến Diệp ma ma vô cùng bất mãn, sau khi rời thuyền trở lại Tống gia, nhất định bà ta sẽ báo lại từng lời nói hành động của nàng cho Tống phu nhân. Với tính tình của Tống phu nhân, sao bà ta có thể ngồi yên? Cho dù hôm nay nàng không định tới, nhất định bà ta cũng sẽ gọi mẹ con nàng tới.
Cái gọi là bùa cầu con chẳng qua chỉ là ngòi nổ thôi.
Từ sau khi tỉnh lại, nàng vẫn luôn suy xét về vận mệnh tương lai của mình, có được như ước nguyện hay không, hành động kế tiếp mới là mấu chốt.
Hôm nay thật sự là một cơ hội rất tốt, nàng phải nắm bắt.
Bỗng nhiên Gia Phù cảm thấy kích động, trong lòng hồi hộp. Nàng nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, tới khi tinh thần bình ổn lại mới gọi Đàn Hương, nói: "Ta muốn tắm gội thay quần áo."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận