Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Cổ Đại
  3. Binh Lâm Thiên Hạ (Dịch)
  4. Chương 124: Tình cờ gặp mặt ở Long Trung

Binh Lâm Thiên Hạ (Dịch)

  • 85 lượt xem
  • 2131 chữ
  • 2025-02-20 08:31:03

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lưu Tông hôm nay cũng là đi tham dự yến tiệc tại Hoàng phủ, lúc đi ngang qua Long Trung thì ở trong này cùng nhau nghỉ ngơi uống chén rượu, còn có con trai của Thái Mạo là Thái Dật, hai người vốn định uống chén rượu, nghỉ ngơi một lát liền đi, không ngờ vừa lúc gặp Lưu Cảnh và Đào Trạm.

Thay vì nói Lưu Tông trước tiên là nhìn thyas Lưu Cảnh, không bằng nói y thấy Đào Trạm trước. Ba tháng trước khi tại tửu quán Vọng Giang thấy Đào Trạm có dung mạo tuyệt thế đã để lại cho y ấn tượng cực kỳ sâu, y còn nghe được, thiếu nữ mỹ mạo vô song này là con gái của Đào Thắng.

Y lập tức sai người đưa một phần thiệp mời, mời Đào Trạm một lần, không ngờ Đào Trạm lại lấy cớ trong nhà có việc, rời khỏi Phàn Thành trở về Sài Tang, khiến Lưu Tông hối hận vài ngày, trong lòng vẫn nhớ mãi không quên.

Khi Đào Trạm đi lên lầu, ánh mắt của Lưu Tông lập tức sáng ngời, giai nhân đã trở lại rồi, váy trắng như tuyết, giai nhân như ngọc, ánh mắt của y nhìn đến thất thần, tận đến khi Lưu Cảnh xuất hiện mới khiến y phục hồi lại tinh thần.

Lưu Tông vội vàng đi tới, cười tủm tỉm nói:

- Cảnh đệ, sao đệ lại ở chỗ này?

Nói là hỏi Lưu Cảnh nhưng ánh mắt lại liếc về phía Đào Trạm, không đợi Lưu Cảnh trả lời, Lưu Tông lại liền vội vàng khom người thi lễ,

- Đào cô nương, lần trước cô đi không từ giã, làm ta thật đáng tiếc!

Từ khi vừa thấy Lưu Tông, Lưu Cảnh liền phát hiện ánh mắt của y thỉnh thoảng liếc về phía Đào Trạm, trong ánh mắt có một loại nóng bỏng kìm nén không được, trong lòng Lưu Cảnh chỉ hơi phản cảm nhưng không kỳ quái, từ lúc lên lầu, rất nhiều sĩ tử nhìn chằm chằm Đào Trạm, ánh mắt ai nấy cũng đều mê say.

Tuy nhiên việc Lưu Tông biết Đào Trạm, điều này làm cho Lưu Cảnh ngẩn ra, lập tức cảnh giác lên, quay đầu lại hỏi Đào Trạm:

- Cửu nương, cô biết huynh trưởng ta?

Trong lòng Đào Trạm căm ghét bộ dáng đắm đuối của Lưu Tông tới cực điểm, nàng sợ Lưu Cảnh hiểu lầm, vội vàng lại gần bên Lưu Cảnh một chút, rồi hướng về Lưu Cảnh cười duyên dáng nói:

- Ngươi đã quên sao? Lần trước gặp ở tửu quán Vọng Giang, ngươi cũng ở đó, chẳng phải cũng là ngày ta trở về Sài Tang đó sao?

Nàng vẫn không hề nói cho Lưu Cảnh biết là lần đó nàng vì sao không từ giã trở về Sài Tang, đó là sợ ảnh hưởng đến quan hệ huynh đệ bọn họ, nàng cho là mình lạnh nhạt sẽ khiến trong lòng Lưu Tông biết rõ, bởi vậy thu tay lại, không ngờ hôm nay Lưu Tông nhắc lại, chuyện xưa, rõ ràng không chịu dừng tay, nàng cũng đơn giản không giấu diếm nữa, hàm súc mà đem chân tướng nói cho Lưu Cảnh.

Lưu Cảnh giờ mới hiểu được nguyên nhân Đào Trạm về Sài Tang, hoá ra Lưu Tông coi trọng nàng, trong lòng của hắn lập tức có chút căm tức, Lưu Tông lại dám đoạt người phụ nữ của mình?

Tuy trong lòng hắn căm tức không biểu hiện ra vẻ mặt, hắn thản nhiên cười,

- Tông huynh, Thái cô nương đâu rồi, sao không thấy?

- Nàng tự đi Hoàng phủ cùng mẫu thân rồi.

Biểu hiện trên mặt Lưu Tông có chút mất tự nhiên, khi đang nói chuyện, Đào Trạm cư nhiên lại đứng sát bên Lưu Cảnh, việc này chẳng khác nào là ám chỉ cho mình.

Trong lòng Lưu Tông hết sức bất mãn, mình đường đường là con trai của Châu Mục, không ngờ cô ta chỉ coi trọng em họ mình.

Mặc dù lòng thì ủ rũ, nhưng mỹ mạo của Đào Trạm lại khiến trong lòng Lưu Tông không thể từ bỏ được, y tiến lên với Đào Trạm sâu thi lễ,

- Đào cô nương, tối hôm qua ta đã nói với phụ thân, ngày sinh thần lệnh tổ bảy mươi tuổi, để cho ta thay phụ thân đến mừng thọ, ta tin tưởng Đào gia nhất định có thể tiếp nhận ta.

Lời nói của Lưu Tông rất thẳng thắn, ánh mắt của Lưu Cảnh chậm rãi nheo lại, y nói lời này là có ý gì?

Lúc này, Lưu Tông lại quay sang Lưu Cảnh, cười nói:

- Cảnh đệ, Đào cô nương, không bằng cùng nhau ngồi xuống uống chén rượu nhạt, sau đó lại cùng đi Hoàng phủ.

- Không cần, chúng ta đi trước một bước.

Lưu Cảnh và Đào Trạm nhìn nhau, hai người xoay người vừa định đi, Lưu Tông nhanh chóng nháy mắt với thị vệ của mình, một gã thị vệ tiến lên ngăn cản Đào Trạm.

- Cảnh công tử có thể đi, nhưng vị cô nương này nhất định phải ở lại cùng.....

Y còn chưa dứt lời, trường đao bên hông Lưu Cảnh chợt bổ ra, một đao kia chém vào vai thị vệ, thị vệ kêu thảm một tiếng, lăn quay xuống lầu.

Đào Trạm sợ tới mức hoa dung thất sắc, hai tay che miệng, hoảng sợ nhìn thị vệ bị thương nằm ở trên bậc thang.

Lưu Cảnh chậm rãi thu đao vào vỏ, quay lại nhìn Lưu Tông lạnh lùng nói:

- Chúng ta cũng không phải bé con ba tuổi, ta khuyên ngươi, có những chuyện tốt nhất không nên làm, lúc trước khi ta đưa Huyền Lân kiếm cho ngươi, là đã cảnh cáo ngươi, người của ngươi ta không cần, nhưng người của ta, ngươi cũng đừng mơ tưởng nghĩ cách.

Lưu Tông giật mình trợn mắt há hốc mồm, lui về phía sau hai bước, sau một lúc lâu một câu cũng nói không nên lời, lúc này, Thái Dật phía sau cười lạnh một tiếng nói:

- Đao của Cảnh công tử thật là nhanh, nhưng đao của ngươi dù có nhanh đến thế nào đi chăng nữa cũng không so được với quyền lực của Châu Mục. Ngươi cho rằng Đào gia chọn con trai Châu Mục, hay là cháu Châu Mục?

Lưu Cảnh nhìn y một cái thật sâu, thản nhiên nói:

- Ngươi không ngại có thể thử một lần!

Nói xong, hắn kéo cổ tay của Đào Trạm, xoay người đi xuống lầu....

Lưu Tông đi đến trước cửa sổ, mặt âm trầm nhìn Lưu Cảnh hộ vệ xe ngựa đi, trong mắt hiện lên một tia thẹn quá thành giận, không ngờ cô ta không nói một tiếng, như vậy là không nể mặt mình.

- Tông công tử, tâm tư của phụ nữ là rất kỳ quái.

Thái Dật chậm rãi đi tới bên cạnh Lưu Tông, nhìn chăm chú vào xe ngựa đi xa, thản nhiên nói:

- Đừng để ý nàng hiện tại rất lạnh nhạt với ngươi, chỉ khi nào ngươi có được nàng, nàng sẽ một lòng theo ngươi.

- Nhưng.. Lưu Cảnh này cũng không dễ chọc, phụ thân có đôi khi còn thiên vị hắn.

Lưu Tông phẫn nộ nói.

Thái Dật liếc mắt nhìn y, trong lòng thầm nghĩ, "Khó trách phụ thân nói Lưu Tông dễ dàng khống chế, quả nhiên không tệ, yếu đuối mà vô năng, nếu có thể để y đăng vị, quả thật phù hợp với lợi ích Thái gia nhất.

Lưu Cảnh này lại khó đối phó, tuy nhiên có thể lợi dụng người phụ nữ này để khiến hai huynh đệ y trở mặt, như thế một thủ đoạn thật tốt."

Nghĩ vậy, Thái Dật lạnh lùng nói:

- Mỹ nhân giang sơn, chỉ có kẻ mạnh mới có được, chẳng lẽ đường đường chủ nhân Kinh Châu tương lai ngay cả một nữ nhân mình thích cũng không chiếm được sao?

Thái Dật dùng một phép khích tướng một đơn giản, lời nói không nhiều lắm, nhưng cũng rất rõ ràng, nhưng cũng chính là câu nói đơn giản rõ ràng này lại là một đao đã đâm trúng chỗ yếu của Lưu Tông.

"Mỹ nhân giang sơn, chỉ có kẻ mạnh mới có được!"

Lưu Tông thì thào lẩm bẩm, y lại nghĩ tới lời mẫu thân, Lưu Cảnh ủng hộ đại ca, sớm muộn cũng là chướng ngại tranh đoạt vị trí chủ nhân Kinh Châu của y, đúng vậy! Nếu như ngay cả một nữ nhân cũng không chiếm được, y còn có mặt mũi gì đi tranh đoạt chức vị đứng đầu Kinh Châu.

Từ trong xương cốt Lưu Tông vốn đã khinh thường Lưu Cảnh, từ ngày đầu tiên nhìn thấy Lưu Cảnh, loại khinh thị này đã mọc rễ ở trong lòng y rồi, y sao có thể để Lưu Cảnh cướp đi nữ nhân mà y thích.

Lưu Tông chậm rãi xiết chặt nắm đấm.

....

Xe ngựa không bao lâu liền rời đi trấn nhỏ Long Trung, dọc theo quan đạo tiếp tục đi về hướng bắc, nơi này cách Hoàng phủ còn khoảng hai mươi dặm, nhiều nhất nửa canh giờ là đến, hai bên quan đạo thế núi nhấp nhô, núi rừng rậm rạp, trên cảnh đầy quả ô- liu, từng bầy chim tước từ trong rừng cây bay ra, xoay quanh quan đạo.

Lưu Cảnh trên đường trầm tư không nói chuyện, Kinh Châu đã dần dần tạo thành hai phe phái gia tộc lớn, phái của Lưu Kỳ và phái của Lưu Tông, mà Lưu Biểu lại đem an bài đứa cháu Lưu Khánh làm Quận Thừa TS, rõ ràng cho thấy muốn cho Lưu Khánh nắm trong tay quận TS, như vậy, ngoài phái Lưu Kỳ và phái Lưu Tông, lại thêm một phái của Lưu Khánh nữa.

Đương nhiên, dòng họ Lưu thị hình thành phe phái, bây giờ còn chỉ là một hình thức ban đầu, tuy nhiên theo thời gian phát triển, loại vận mệnh dòng họ phe phái này sẽ càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng trở nên thủy hỏa bất dung.

Nhưng Lưu Cảnh suy xét nhiều hơn là bản thân, Lưu Khánh sắp trở thành phái TS, như vậy mình thì sao? Mình nằm trong tranh đoạt các thế lực tại Kinh Châu có thể hình thành phái của Lưu Cảnh hay không.

Từ tình hình trước mắt xem ra, Lưu Biểu dường như có lẽ đã dao động, tính toán để hắn độc lập là một phái, điều này hẳn có liên quan đến trận chiến ở Tân Dã đã làm thay đổi thái độ của Lưu Biểu đối với mình.

Hôm nay ở tửu quán gặp được Lưu Tông, giữa bọn họ có một trận tranh đấu đã khiến Lưu Cảnh có một loại dự cảm, sớm hay muộn có một ngày, hắn sẽ cùng Lưu Tông không đội trời chung, đây không chỉ là đối lập với Lưu Kỳ và Lưu Tông, đó cũng là kết quả tất yếu hắn và Lưu Tông tranh đoạt thế lực Kinh Châu...

Trong lòng Lưu Cảnh cực kỳ lo âu, hắn chưa từng bức thiết hy vọng có được địa bàn thuộc về mình như hôm nay.

Bên trong xe ngựa tâm tình của Đào Trạm cũng không tốt, lần trước gặp ở tửu quán Vọng Giang, sự xuất hiện của Lưu Tông khiến nàng cực kỳ mất hứng, hôm nay, vốn tâm tình đang hưng phấn vui vẻ lại một lần nữa bị Lưu Tông làm nhiễu loạn, tất nhiên sự căm ghét Lưu Tông tăng thêm không cần phải nói.

Nhưng lúc này trong nội tâm nàng lại có một loại lo lắng không hiểu, Lưu Tông nói y muốn đi Sài Tang thăm hỏi phụ thân của mình, nàng hiểu ý tứ sau lời nói này, y là có ý gì, nếu muốn kết hôn với con gái Thái gia, vì sao còn muốn có ý đồ với mình?

Nếu là người khác, Đào Trạm sẽ tỏ vẻ khinh miệt ngay, nhưng Lưu Tông lại không giống, y là con trai của Châu Mục, là chủ nhân một nửa Kinh Châu, lấy thân phận của y tạo áp lực với cha mình, phụ thân có thể bởi vậy mà đáp ứng hay không.

Đây mới là việc Đào Trạm lo lắng, mặc dù trong lòng nàng tràn đầy phẫn hận và chán ghét đối với Lưu Tông, nhưng nàng lại không thể không bình tĩnh suy xét sẽ xuất hiện hậu quả.

Lúc này, Đào Trạm xuyên thấu qua màn xe trộm nhìn thoáng qua Lưu Cảnh ngoài xe ngựa, tuy rằng nàng cảm thấy bản thân còn chưa rơi vào lưới tình, vẫn duy trì một phần tỉnh táo và lý trí như cũ, nhưng nàng cũng không phủ nhận mình rất có cảm tình với Lưu Cảnh, cũng nguyện ý tiếp tục giữ vững loại cảm tình này, thậm chí còn sẽ cho hắn một cơ hội.

Nhưng trong lòng hắn có suy nghĩ như vậy hay không? Vì sao không trực tiếp thổ lộ với mình.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top