Nửa đêm, than trong lò cháy hết, giường đất liền trở nên lạnh lẽo. Từng đợt khí lạnh theo những vết nứt chui lọt vào. Tấm chăn cũ dù đã được A Cúc mang ra phơi nắng nhiều lần nhưng vẫn đông cứng lại, chẳng thể ấm lên nổi. Nàng ngủ không ngon giấc. Đợi đến canh năm trở mình, ổ chăn cũng bị nàng đạp rơi xuống.
Lạnh.
Bồ Châu cuộn tròn cơ thể trong chăn. Khí lạnh đột ngột xâm nhập khiến nàng tỉnh táo, nhưng vì tiếc nuối đoạn thời gian thơ bé trong mơ nên mới không muốn tỉnh dậy.
Khi đó nàng mới sáu bảy tuổi, tổ phụ lời ít ý nhiều, dung mạo người so với chân dung tổ tiên treo trong từ đường chẳng khác là bao, khiến nàng sợ hãi, không dám đến gần. Phụ mẫu bất hạnh mất sớm, nhưng nàng vẫn là thiên kim con vợ cả duy nhất, cao quý nhất Bồ phủ. Chiếc chăn nàng đắp vào mùa hè được làm từ loại tơ tằm trắng tinh xảo nhẵn mịn, chất liệu mỏng mát được gọi là Bích Lăng. Loại vải này khiến những bà vú già tay thô đến chạm cũng không dám chạm, vì sợ làm xước sợi vải. Mùa đông thì dùng vỏ chăn được may từ gấm nhung ngũ sắc do người Túc Đặc [1] ở Tây Vực xa xôi tiến cống, giá một tấm cũng đủ cho để hộ gia đình năm người bình thường trang trải sinh hoạt trong mấy tháng.
[1]
Tổ phụ cả đời sống thanh bạch, giản dị, nhưng lại ngầm chấp thuận cuộc sống xa hoa của tiểu tôn nữ. Khi còn nhỏ, Bồ Châu không hiểu, luôn nghĩ tổ phụ không thích mình, chỉ kính sợ chứ không hề thân thiết. Cho đến ngày chiêu ngục ập vào Bồ gia, trước khi rời đi, tổ phụ vẫn không nói lời nào, lặng lẽ đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, ánh mắt lưu luyến nhìn nàng hồi lâu. Giờ nghĩ lại, ánh mắt ấy, nếu không phải chứa đầy yêu thương, áy náy, thì còn là gì nữa? Nàng chỉ biết trách mình ngày đó ngốc nghếch không nhận ra, rồi đến khi nhận ra thì cũng là chuyện của rất nhiều năm sau này.
Còn có A Cúc, mỗi đêm khi nàng ngủ, bà đều tự tay xông nhẹ hương an thần trên giường. Dù có gặp ác mộng, chỉ cần nàng thổn thức thành tiếng, bàn tay mềm mại của A Cúc sẽ vươn tới, ôm nàng vào lòng, dỗ dành cho đến khi nàng lại chìm vào giấc ngủ, mặc kệ trong mộng nàng vừa bật khóc vì gặp phụ mẫu đã sớm qua đời.
“Vú à.” [2]
[2]
Bồ Châu không chịu được lạnh, ngay cả trong mơ cũng không muốn rời khỏi chăn. Như khi còn bé, nàng mơ hồ cất tiếng gọi, giống như chú chim non vô thức rúc đầu vào lòng chờ đợi.
A Cúc bị câm điếc bẩm sinh, không thể đáp lại nàng bằng lời, nhưng sẽ dùng lòng bàn tay vỗ về, giúp nàng an tâm ngủ tiếp.
Thế nhưng, lần này, nàng không đợi được điều quen thuộc ấy.
Nàng khựng lại, bất giác bừng tỉnh, vội vươn đầu ra khỏi chăn, nhìn quanh trong ánh sáng mờ mờ của màn đêm.
Chiếc sạp nhỏ bên ngoài đã trống trơn.
A Cúc chẳng biết đã rời đi từ lúc nào, chỉ để lại chiếc áo bông cũ dày nhất của bà, phủ lên chăn nàng.
Mùa xuân đã về đến vùng biên giới phía Bắc, nhưng chỉ mấy hôm trước, một đợt rét cuối xuân lại ập đến, tuyết phủ trắng trời. Dù tuyết đã ngừng rơi, nhưng cái rét vẫn căm căm, đủ để làm đông cứng tai người.
Bồ Châu liếc nhìn cửa sổ được bịt kín bởi lớp chăn cũ, ngoài trời tối mịt nhưng trực giác mách bảo nàng hiện giờ đã vào khoảng canh năm.
Còn lâu nữa mới đến bình minh. Nghĩ đến A Cúc mặc áo khoác mỏng, giẫm lên tuyết, từng bước khó nhọc đến làm việc ở dịch xá… [3]
[3]
Bồ Châu rùng mình, chui ra khỏi chăn, nhanh nhẹn mặc quần áo, rồi thắp ngọn đèn dầu leo lét trên bàn. Sau đó, nàng mở cửa đi ra bếp, lấy nước rửa mặt.
Trong nhà đã lạnh, ngoài trời lại càng lạnh hơn. Vừa mở cửa, cơn gió lớn đã tạt thẳng vào mặt, lạnh như dao cắt, chà xát lớp da mặt.
Tám năm nay, từ khi tám tuổi bị lưu đày đến đây, nàng đã dần quen với mùa đông dài và khắc nghiệt chốn biên cương. Nhưng dường như kể từ nửa tháng trước, khi nàng sốt cao suýt chết nhưng lại may mắn qua khỏi, nàng bỗng trở nên yếu ớt hơn, chẳng còn chịu đựng nổi cái lạnh nữa.
Thực ra, thân thể nàng đã quen. Chỉ là tâm lý chưa thích nghi mà thôi, nàng tự nhắc nhở mình như vậy.
Bởi lẽ, từ sau cơn sốt ấy, trong đầu nàng bỗng hiện lên rất nhiều ký ức không thuộc về hiện tại, sống động, chân thực đến mức như chính nàng đã từng trải qua. Những hình ảnh ấy khắc sâu đến nỗi nàng tin rằng đó chính là cuộc đời mình.
Không lâu sau, nàng sẽ gặp được thời cơ, thoát khỏi nơi này, trở về kinh thành, trở thành Thái tử phi, rồi làm Hoàng hậu. Nhưng cuối cùng… thôi, nàng không muốn nghĩ đến nữa. Mỗi khi nghĩ đến kết cục ấy, trong lòng nàng lại tràn ngập cảm giác uất ức khó chịu.
Ban đầu, khi những hình ảnh ấy hiện ra, nàng chỉ thoáng ngỡ ngàng. Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng không thể khống chế được nữa, tựa như bản thân trong “kiếp trước” đã hoàn toàn dung hợp với con người hiện tại. Những ngày qua, đầu óc nàng cứ mơ mơ màng màng, tựa hồ vẫn đang sống trong những năm tháng ở Đông cung, hoặc trên ngôi vị Hoàng hậu cao quý, hưởng vạn dặm giang sơn và sự sủng ái vô song mà kiếp trước từng có được.
Có lẽ chính vì vậy, nàng vẫn chưa thể trở về với thực tại của hôm nay. Dù rằng ở kiếp trước, nàng chỉ làm một Hoàng hậu đoản mệnh vỏn vẹn vài năm, nhưng dù sao cũng từng là người phụ nữ cao quý nhất thiên hạ.
Cái gọi là “Vượt khó thì dễ, vượt sướng thì khó”,[4] chính là thế đấy. Huống hồ, kiếp trước, nàng cẩn thận từng chút một, nhẫn nhịn từng li từng tí, hạ hết những người đàn bà hết lòng tranh sủng nhằm đoạt lấy vị trí của nàng, giữ chặt trái tim của trượng phu, ngồi tới vị trí Hoàng hậu.
[4]
Thế nhưng trời xanh trêu ngươi, chiếc ghế Hoàng hậu nàng ngồi còn chưa ấm chỗ, còn chưa kịp học cách để trở mẫu nghi thiên hạ thì đột nhiên, phú quý bỗng tan thành mây khói.
Dù có luyện thành thần tiên cũng tức đến hộc máu chứ đừng nói một người phù phiếm luôn chạy theo vật chất như nàng.
Bồ Châu cười khổ, hà hơi sưởi ấm lòng bàn tay, bước ra khỏi ngưỡng cửa, men theo chân tường đi về phía nhà bếp.
Đây là kiểu nhà dân thường thấy ở trấn nhỏ vùng biên giới Hà Tây. Một sân vuông hẹp, mấy gian nhà ngang, tường được xây từ đất vàng trộn với cành liễu đỏ và lau sậy, vốn luôn là những thứ dễ tìm thấy ở nơi đây. Tuy thấp bé nhưng lại chắc chắn, phù hợp với khí hậu gió lớn, hanh khô quanh năm của vùng này.
Năm ngoái, nhà họ Dương chuyển từ phủ đệ ở quận thành về căn tiểu viện thuộc trấn Phúc Lộc này. Nơi ở hết sức chật hẹp, nàng và A Cúc phải ở chung một phòng. Phòng bên cạnh vốn là một gian nhỏ dùng để chứa đồ linh tinh, hồi trước bà tử làm việc vặt trong nhà còn ở thì tối ngủ tại đó. Tiếp theo là căn bếp. Căn phòng lớn duy nhất nằm ở hướng đối diện là nơi ở của vợ chồng gia chủ, cũng là ân nhân đã cưu mang nàng, Dương Hồng và phu nhân của Dương Hồng, Chương thị. Căn phòng được tường đất ngăn làm hai gian, vợ chồng họ ở gian trong, còn gian ngoài là chỗ ở của Lâm thị, một nhũ mẫu già đã theo hầu Chương thị nhiều năm.
Nam chủ nhân Dương Hồng công việc bận rộn, thường xuyên vắng nhà. Nửa tháng trước, ông lại rời đi để tuần tra các trạm phong hỏa, [5]nơi xa nhất cách đây phải đến hàng trăm dặm, đến giờ vẫn chưa trở về. Giờ trong căn phòng đó chỉ có Chương thị cùng Lâm thị và đứa bé còn đang bú sữa.
[5]
Vợ chồng Dương Hồng từng có một người con trai, lúc trước nàng hay tranh thủ dạy cậu bé học chữ, nhưng đáng tiếc mấy năm trước cậu lại mất vì bạo bệnh. May thay, năm ngoái Chương thị sinh thêm một đứa con trai, giờ đã tròn một tuổi.
Tuyết trong sân sớm đã được quét sạch, nhưng đống than ở góc tường đã đông cứng thành từng tảng băng lớn. Bên cạnh cửa phòng chứa đồ, một con chó đất được cột lại làm nhiệm vụ trông nhà. Nghe thấy tiếng động khi nàng ra khỏi phòng, nó lập tức lao ra từ ổ cỏ, vừa vẫy đuôi vừa lắc đầu.
Sợ đánh thức người ở phòng đối diện, Bồ Châu nhanh chân bước tới, vỗ nhẹ rồi nhỏ giọng lệnh cho nó nằm xuống.
Chú chó ngoan ngoãn nghe lệnh.
Ngay lúc Bồ Châu chuẩn bị quay người đi vào bếp, tiếng ho của lão Lâm thị đột nhiên truyền đến từ căn phòng đối diện, tiếp đó là tiếng khóc của đứa bé bị đánh thức. Đèn trong phòng nhanh chóng được thắp lên, ánh sáng hắt qua cửa sổ. Nàng nghe lão Lâm thị từ trong phòng lớn giọng gọi mình:
“Bồ Châu, dậy chưa? Đi lấy xô nước nóng vào đây! Tiểu chủ dậy rồi.”
Gần đó có một dịch xá, nhiều năm qua vốn là điểm nghỉ chân của các quan viên, sứ thần và thương nhân khi di chuyển qua lại giữa kinh thành và các nước Tây Vực. Sau khi chuyển đến đây vào năm ngoái, ở đó đang thiếu nhân công, để phụ thêm chi tiêu cũng như để tránh khỏi ánh mắt xét nét của Chương thị, mỗi ngày A Cúc đều đến đó làm việc từ canh năm. Biết lúc này bà đã rời đi, trời thì lạnh, lão Lâm thị không muốn tự động tay nên thuận miệng sai bảo Bồ Châu.
Dương Hồng là người hiền hậu, trước đây từng được phụ thân Bồ Châu giúp đỡ, tám năm trước khi biết Bồ gia gặp biến cố, nữ nhi còn nhỏ của ân công theo tộc nhân bị đày đến nơi này sung công, ông liền tức tốc đi tìm, sau đó nghĩ trăm phương ngàn kế để che chở. Sau khi đại xá, thương nàng không được thân tộc thu nhận, bơ vơ không nơi nương tựa, liền dứt khoát đưa về nuôi dưỡng cho đến tận ngày nay.
Dương Hồng đối với nữ nhi Bồ gia có thể nói hết lòng hết sức, nhưng vợ của ông là Chương thị thì không được như thế.
Ban đầu Dương Hồng giữ chức hầu quan [6]. Dù chức quan không lớn, nhưng lại có thực quyền, không chỉ quản lý hơn mười trạm phong hỏa, chỉ huy mấy chục hầu trưởng và toại trưởng [7] dưới quyền, mà còn phụ trách việc trông coi đồn điền và xây dựng phòng tuyến tại các trấn thuộc khu vực cai quản. Ở biên quận, cấp bậc cao hơn chính là Đô uý hoặc Đại đô hộ. Vì vậy, khi nữ nhi họ Bồ vừa đến đây, ông mới có thể ra tay giúp đỡ.
Khi ấy, Chương thị ra vào đều có kiệu xe, trong nhà cũng có vài nô bộc hầu hạ. Hơn nữa, bà A Cúc bên cạnh nữ nhi họ Bồ không chỉ khéo thêu thùa mà còn chịu khó làm việc, hỗ trợ lo liệu nhiều việc vặt vãnh. Bởi vậy, dù không ưa chuyện trượng phu thu nhận nữ nhi họ Bồ, nhưng vì nể mặt ông, Chương thị cũng không tỏ thái độ quá rõ ràng.
[6]; [7]
Dương Hồng là người tận tụy trong công việc, từng nhiều lần tham gia các trận chiến với dân tộc Địch. [8] Dù chỉ là những cuộc giao tranh quy mô nhỏ diễn ra quanh vùng biên giới Trường Thành, nhưng ông luôn dũng mãnh xông pha, chỉ huy có phương pháp, tích lũy được không ít công lao. Nhờ vậy, trong hàng ngũ binh lính trấn thủ, ông rất được kính trọng, uy vọng không nhỏ. Theo lẽ thường, với bấy nhiêu năm công trạng, đáng lẽ ông đã thăng quan tiến chức. Thế nhưng, vì tính tình cương trực, không giỏi luồn lách, lại đắc tội với cấp trên, nên suốt nhiều năm vẫn không được đề bạt, con đường làm quan chẳng những bế tắc mà còn gặp vận suy. Năm ngoái, do bị xếp hạng thấp trong đợt khảo hạch, ông bị giáng chức, từ hầu quan bị hạ xuống làm hầu trưởng.
[8]
Hầu quan và hầu trưởng chỉ khác nhau một chữ, nhưng một người là quan viên chính thức do triều đình bổ nhiệm, còn một người chỉ là tiểu lại ngoại biên không thuộc biên chế chính quy.
Từ quan viên xuống làm lại dịch, không chỉ địa vị sa sút mà đãi ngộ cũng tụt dốc không phanh.
Quan dinh bị thu hồi, bổng lộc giảm mạnh, chỉ trong vòng hơn một năm, nhà họ Dương đã phải dọn nhà hai lần, nơi ở ngày càng thu hẹp. Nửa năm trước chuyển đến đây, những người hầu trước kia cũng lần lượt bị cho nghỉ, cuối cùng chỉ còn lão Lâm thị và bà A Cúc lo liệu việc nhà.
Lão Lâm thị cậy già, lại quen thân với Chương thị nên sơ hở là lại tìm cách để trốn việc. Lúc đầu chỉ sai bảo A Cúc, về sau thấy không đủ, dần chuyển sang bắt nạt nữ nhi họ Bồ. Từ chỗ e dè, sợ nàng sẽ mách với Dương Hồng, nhưng kể từ khi nhận ra dù có sai bảo thế nào nàng cũng chưa từng hé răng với gia chủ, bà ta liền quay ngoắt thái độ, càng lúc càng xem nhẹ nàng.
Đến bây giờ, chỉ cần Dương Hồng không có mặt ở nhà, lão Lâm thị liền mở miệng sai khiến hết việc này đến việc khác: quét dọn, giặt giũ, nấu ăn. Trông nàng chẳng khác nào một nha đầu thô sử, bị sai khiến không chút nể nang.
Lão Lâm thị làm vậy nhưng chẳng nhẽ Chương thị lại không hề hay biết? Nhất định là có sự ngầm cho phép của bà ta.
Năm ấy, tổ phụ của nàng từng đảm nhiệm chức tam công, nhưng họ tộc ngoài việc được hưởng ruộng cúng tế và học điền của dòng tộc, thì chẳng nhận được bao nhiêu lợi lộc từ ông. Điều này khiến bọn họ bất mãn, ngấm ngầm trách tổ phụ bạc tình, không chịu cất nhắc người nhà. Đến khi tổ phụ bị kết tội, cả gia tộc chịu liên lụy, bị biếm đến biên cương để làm việc trong các điền trang, lòng hận càng thêm sâu. Vậy nên, hai năm sau khi gặp đại xá được phép hồi hương, cả tộc không có lấy một nhà chịu đứng ra đón nhận Bồ Châu, khi ấy mới chỉ tròn mười tuổi.
Chỉ sau một đêm, từ ánh mây xanh rơi thẳng xuống bùn đất. Trên đường sung quân về hướng biên thuỳ, tận mắt chứng kiến những thân tộc từng hết lòng tâng bốc mình ngày trước nay lại liên tục giễu cợt, thậm chí không tiếc lời mắng nhiếc, nàng đã biết mình đã không còn là tiểu thiên kim nhà họ Bồ. Nàng luôn cảm kích Dương Hồng vì những năm tháng ông hết lòng chăm sóc và thu nhận mình, cũng như hiểu rõ Chương thị chẳng ưa gì mình. Cùng với bà A Cúc câm điếc, hai người sống nương nhờ nhà họ Dương, muốn yên ổn tồn tại dưới ánh mắt Chương thị, từ nhỏ nàng đã học được cách quan sát sắc mặt người khác, hiểu rõ sở thích lẫn điều cấm kỵ của bọn họ, cố gắng không khiến nữ chủ nhân chán ghét, chỉ mong đổi lấy một mái nhà che thân cho mình và A Cúc.
Huống hồ, hiện nay nhà họ Dương cũng chẳng còn được như trước. Hoàn cảnh khó khăn là sự thật, giờ lại thêm một miệng ăn, chuyện gì cũng phải dùng đến tiền. Chương thị không vì thế mà cãi cọ với Dương Hồng, cũng không đuổi hai người bọn họ đi, nàng đã vô cùng cảm kích. Nàng không muốn A Cúc phải làm việc quá sức, một thân gánh vác gần như toàn bộ việc nặng trong nhà, vậy nên bình thường có rất nhiều việc, chẳng cần đợi lão Lâm thị sai bảo, nàng sẽ tự giác đi làm.
Nàng làm nhiều thêm một việc, A Cúc liền bớt đi một việc.
Nói đến nhà họ Bồ, mấy đời vinh hiển. Tổ phụ từng giữ chức cao trong triều, lại là người chủ biên quốc sử, được kẻ sĩ trong thiên hạ, nhất là những kẻ sĩ vùng Kinh Phụ, ngưỡng vọng. Phụ thân nàng am hiểu tiếng nước ngoài, mang theo hoài bão lớn lao, không quản hiểm nguy nhiều lần đi sứ Tây Vực, nhằm phòng ngừa hiểm họa phương Bắc, cũng vì vậy mà về sau bất hạnh lâm nạn, hồn phách lưu lạc, không thể hồi hương. Mẫu thân nàng cũng là tài nữ lâm hạ chi phong [9] nổi danh khắp chốn kinh thành đương thời.
[9]
Xuất thân từ một gia đình danh giá như vậy, Bồ Châu hiểu rõ bản thân đã làm ô uế gia phong. Bề ngoài, nàng tựa như nhũ danh “Xu Xu” [10] mà mẫu thân đã đặt, dịu dàng nhu hòa, đoan trang nhã nhặn. Dù lớn lên nơi biên cương khắc nghiệt, áo vải trâm cài thô sơ, nhưng khi ra ngoài, khí chất nàng vẫn khác biệt với những nữ lang nghèo khó có cách ăn mặc y hệt.
[10]
Thế nhưng, nội tâm nàng lại chẳng có được sự thanh tao như vẻ ngoài. Chỉ có nàng mới biết, thực chất mình tầm thường biết bao.
Mỗi khi đêm khuya vắng lặng, trằn trọc khó ngủ, lắng nghe hơi thở đều đặn của bà A Cúc sau một ngày lao lực, nàng luôn trăn trở nghĩ mãi một chuyện: rốt cuộc làm thế nào, nàng mới có thể thay đổi số phận, rời khỏi miền biên ải khổ cực này? Làm thế nào để bản thân và cả bà A Cúc về sau không còn phải cực nhọc vất vả, mà có thể sống những ngày tháng an nhàn thảnh thơi?
Khi ấy, nàng nào ngờ rằng, không lâu sau, số phận mình thật sự sẽ thay đổi. Một cơ hội lớn từ trên trời rơi xuống, nàng phải nắm bắt chặt chẽ.
Nhưng cũng chẳng thể ngờ được rằng, về sau, tất cả như giấc mộng Hoàng Lương. Mộng tan, nàng tỉnh dậy, trở về mười năm trước, lại một lần nữa làm thiếu nữ côi cút nương nhờ nhà người nơi biên cương lạnh lẽo.
Nghĩ lại, thật sự cảm thấy không cam lòng. Sự tình vốn dĩ không nên như vậy. Nếu lúc ấy nàng đủ nhẫn tâm, hạ quyết tâm mà ra tay tàn độc hơn một chút…
…
Lão Lâm thị cất tiếng gọi, có lẽ nghĩ rằng nàng vẫn còn ngủ, liền cao giọng lặp lại một lần nữa.
Bồ Châu vội đáp một tiếng, xoay người đẩy cánh cửa nhà bếp khép hờ, thắp sáng đèn.
A Cúc hiểu rõ nếu mình không ở nhà, mọi việc sẽ bị lão Lâm thị giao hết cho Bồ Châu làm. Vì thế, bà thà dậy sớm hơn mỗi ngày, trước khi ra ngoài nhất định phải đun sẵn nước nóng, còn chuẩn bị luôn bữa sáng để trong nồi giữ ấm. Như thế, khi nàng thức dậy, có thể bớt đi phần nào vất vả.
Bồ Châu múc nửa thau nước nóng vào mâm gỗ, hai tay bưng lấy, rảo bước đưa sang gian đối diện. Sắp đến nơi, nàng chợt nghe thấy giọng điệu khó chịu của Chương thị vọng ra từ trong phòng:
“Sao lề mề thế? Bà đi kiểm tra nàng ta! Tay chân vụng về, đưa nước cũng không xong! Con ta phải được tắm rửa sạch sẽ, thoải mái rồi mới chịu nín khóc!”
Lão Lâm thị liên tục đáp vâng dạ.
Tiếng bước chân vội vã dẫm trên nền gạch vang lên, cánh cửa từ bên trong bị đẩy ra.
Luồng khí nóng hầm hập trộn lẫn với chút mùi khai từ trong phòng lập tức phả ra ngoài.
Lão Lâm thị khoác một chiếc áo bông chắp vá, ngáp dài, thò đầu ra ngoài. Mái tóc búi của bà ta đã xẹp lép sau giấc ngủ. Bà ta nhìn vào chậu nước nóng trên tay Bồ Châu, sau đó liền lách người sang một bên, bĩu môi ra hiệu cho nàng mang nước vào.
Hiểu rằng bà muốn mình tiếp tục mang nước vào trong, nhưng Bồ Châu đặt chậu nước xuống ngay trước cửa. Sau đó, nàng đứng thẳng dậy, mỉm cười đáp lại ánh mắt bất mãn của lão Lâm thị:
“Trên người ta nhiễm phải hơi lạnh, bước vào phòng sợ ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Phiền Lâm mụ mang vào thay ta, ta còn phải đến dịch xá giúp nhũ mẫu ta làm việc.”
Dứt lời nàng quay người rời đi, sau khi rửa mặt qua loa lại vào phòng cầm theo kiện áo bông mà A Cúc đã đắp cho mình, trùm kín người, mặc kệ những lời lầm bầm của lão Lâm thị.
Hằng ngày chú chó giữ nhà ở Dương gia vẫn thường được nàng chia cho chút đồ ăn nên rất thân thiết với nàng, biết nàng sắp ra ngoài liền vọt ra, theo sát đằng sau.
Vào canh năm trước khi trời sáng, xung quanh vẫn chìm trong im lặng. Lọt vào tai Bồ Châu chỉ có tiếng bước chân giẫm lên tuyết lõm bõm của nàng và tiếng thở hổn hển của chú chó đang vui vẻ chạy quanh. Màn đêm vẫn bao trùm vạn vật, kể cả Trường Thành ở phía Bắc bên ngoài trấn. Đó vốn là nơi mà vào ban ngày, nếu được đứng nơi cao nhất, nàng có thể dễ dàng nhìn thấy những dãy núi xa thuộc vùng đất của những dị tộc cường hãn phương Bắc, được chia tách rạch ròi bởi đường chân trời nối dài tới phía Bắc Trường Thành.
Vùng đất này đầy rẫy gió cát, gian khổ và tuyệt vọng, giết chóc và tử vong, nhưng cũng có những mảnh đất phì nhiêu, sông ngòi, ốc đảo và sự sống, thịnh vượng cùng hy vọng. Thế nhưng, trước khi mặt trời mọc, không có ánh dương chiếu rọi, nơi đây chỉ còn lại sự hoang vắng thê lương tựa như nuốt chửng mọi thứ, kéo dài từ thuở sơ khai đến tận bây giờ.
Bồ Châu không thích cảm giác hoang vu này, nhưng nàng đã quen thuộc với nó từ lâu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận