Lý Huyền Độ để Trương Tróc và Úy Trì ở lại, dặn cả hai tiếp tục hộ tống người Khuyết đi về hướng Tây, cho đến khi gặp được cô mẫu của hắn, Kim Hi. Dặn dò xong, hắn không trì hoãn thêm dù chỉ một khắc, thu xếp hành trang gọn nhẹ, lập tức lên đường quay về.
Dầm mưa dãi gió, bôn ba trên đường, từ nơi này sang nơi khác, giữa lên đường và trở về, vó ngựa chưa từng ngơi nghỉ.
Hai năm nay, hắn đã dần quen với nhịp sống thế này. Nhưng bất luận hắn đang ở phương nào, hoàn cảnh có gian nan đến đâu, mỗi khi mệt mỏi hay không ngủ được giữa đêm khuya thanh vắng, chỉ cần nghĩ đến nàng vẫn đang ở nơi hắn xuất phát, dù có là ngàn núi vạn sông, gió sương mưa tuyết, miễn là hắn trở về và nàng vẫn đứng đó chờ hắn, thì mọi khó nhọc và cả sự cô đơn đều sẽ tan biến không còn dấu vết.
Lần này cũng vậy, hắn vẫn rời đi như mọi khi.
Thoạt đầu, hắn thậm chí còn không nhớ nổi mình đã từ biệt nàng ra sao. Mãi đến sau này, hắn sực nhớ đến cảnh tượng lúc khởi hành: khi ấy, hắn vừa cứu được biểu muội và nóng lòng muốn lên đường cữu phụ cùng tộc nhân đang lâm nguy của mẫu quốc; nàng đã ngăn hắn lại, bảo hắn hãy ngủ một giấc trước đã.
Nàng nói hắn mệt quá rồi và hắn cũng cần được nghỉ ngơi. Hắn nghe lời nàng, chợp mắt một lúc. Sang ngày hôm sau, vừa canh năm, hắn đã mang theo hành trang do chính tay nàng thu xếp, vội vã lên đường.
Ngay cả một lời từ biệt cho ra hồn cũng không có.
Chỉ đến khi xoay người bước đi, hắn mới chợt nhớ tới nàng, quay lại ôm nàng, dặn nàng hãy giúp hắn lo liệu những việc mà hắn không thể lo liệu được.
Hắn coi việc nàng ở lại và chờ hắn về là lẽ đương nhiên.
Nhưng lần này, hắn không thể thấy nàng đứng ở nơi hắn cất bước, đợi hắn về nữa.
Con đường quanh co uốn lượn, hành trình trở về kéo dài đằng đẵng; nỗi lo và cả tự trách đã khiến sự bất an trong lòng hắn như bị phóng đại đến cực độ, nuốt chửng toàn bộ lý trí. Hai mắt hắn đỏ hoe, gần như không ngủ không nghỉ, ngày đêm giục ngựa quay về. Hơn một tháng sau, thời điểm gần đến đích cũng là lúc những con ngựa hắn mang theo từ lúc xuất phát để thay phiên cưỡi đều đã kiệt sức, chẳng còn hơi sức chạy tiếp.
Đi ngang qua vùng ngoại ô Yến thành, Lý Huyền Độ tạm dừng một lát để đổi ngựa. Vừa đổi ngựa xong, hắn tiếp tục hành trình mà không vào nội thành.
Nhưng đi chưa được bao xa, phía sau chợt có người gọi với theo.
Lý Huyền Độ ghìm cương, dừng lại giữa đường.
Đô hộ phủ không hề tiết lộ với bên ngoài về việc vương phi mất tích. Bảo Lặc vương cũng không biết gì về chuyện xảy ra ở thành Sương thị. Y chỉ được thông báo rằng Lý Huyền Độ đã quay về, có ghé qua Yến thành để đổi ngựa. Nghe xong, nghĩ đến mối bận tâm đã gác trong lòng tận mấy tháng nay, y bèn xuất thành, vội vàng đuổi theo. Khi đã đuổi kịp, thấy Lý Huyền Độ cả người phong trần, vẻ mặt mỏi mệt, y muốn lấy lòng, hỏi han đường xa nhọc nhằn. Y nói dù sao cũng đã đi ngang qua Yến thành, sao không vào trong nghỉ ngơi một lúc. Trong cung đã bày sẵn tiệc rượu, y muốn mời Lý Huyền Độ ở lại qua đêm, bảo hắn sáng mai rồi quay về Đô hộ phủ cũng chưa muộn. Lời còn chưa dứt thì đã bị Tần vương cắt ngang. Tần vương nói sẽ ghi nhận ý tốt của y rồi giật cương, giục ngựa tiếp tục lao đi. Thấy thế, Bảo Lặc vương cuống cuồng đuổi theo: “Tần vương xin dừng bước! Tiểu vương còn chuyện khác muốn thưa!”
Lần này, Bảo Lặc vương không dám vòng vo nữa. Y tiến lên, kể lại việc hôm nọ trong yến tiệc mừng công ở Đô hộ phủ, y uống say, buột miệng cầu hôn Lý tông chủ thay cho tộc đệ ngay giữa bàn tiệc.
“Tiểu vương hồ đồ! Chưa hỏi rõ đầu đuôi, lại uống nhiều hơn mấy chén, men rượu bốc lên nên mới mạo muội cầu thân tông chủ thay cho xá đệ. Nếu biết tông chủ là người của điện hạ, dù có cho tiểu vương mười lá gan, tiểu vương cũng không dám có ý nghĩ xằng bậy ấy. Hôm đó quả thực tiểu vương đã quá nóng vội, mạo phạm điện hạ, làm nhục tông chủ, mong điện hạ chớ trách!” Nói đoạn không ngừng chắp tay tạ lỗi.
Dám chặn đường hắn chỉ vì lý do hoang đường thế này đây.
Lý Huyền Độ không kìm được sự nôn nóng và bực bội trong lòng, cũng không giữ được vẻ phong nhã thường ngày, lạnh giọng nói: “Tông chủ là biểu muội của ta, khi nào lại thành người của ta? Hôn sự của nàng, nàng tự quyết, liên quan gì đến ta? Đúng là nực cười! Ngươi cứ làm tốt việc của ngươi thôi, quay về đi!”
Nói xong, hắn đẩy Bảo Lặc vương vẫn đứng chắn trước mặt sang một bên, thúc ngựa phóng đi.
Bảo Lặc vương đứng tại chỗ, nhìn theo bóng ngựa khuất dần ở cuối đường, ngẩn người hồi lâu.
Theo ý Tần vương, hình như Lý tông chủ không phải người của hắn?
Y thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nhớ lại vẻ mặt khác thường, cùng thái độ giận dữ của Tần vương ban nãy, y tự hỏi chẳng lẽ câu nói nào của mình đã vô tình đắc tội với hắn chăng?
Lý Huyền Độ bỏ lại Bảo Lặc vương đang thấp thỏm bất an, giật cương cho ngựa phi như bay, về thành Sương thị ngay trong ngày.
Trong Đô hộ phủ, Diệp Tiêu đã đuổi theo Hàn Vinh Xương, A Cúc vì quá lo lắng mà ngã bệnh. Sương thị thì mới chuyển đến dạo gần đây, vừa chăm sóc Nhược Nguyệt sắp đến ngày lâm bồn, vừa ra mặt quản lý mấy việc vặt trong phủ. Nghe tin Lý Huyền Độ trở về, bà lập tức dẫn người ra nghênh đón.
Vừa trông thấy Lý Huyền Độ, Lạc Bảo đã đỏ hoe cả mắt. Hắn nghẹn giọng gọi: “Điện hạ, cuối cùng người cũng về rồi!”, rồi nhào tới, “phịch” một tiếng quỳ xuống, đau lòng ôm lấy ống giày của Lý Huyền Độ, úp mặt xuống đất, không dám khóc to, chỉ nức nở sụt sùi, nước mắt giàn dụa.
Tiếng khóc của Lạc Bảo khiến ai nấy trong phòng đều đỏ mắt, bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt.
Lý Huyền Độ không rút chân ra, để mặc Lạc Bảo ôm lấy chân mình mà khóc, đồng thời quay sang Sương thị hỏi đầu đuôi sự việc. Khi biết hai viên thị vệ đi cùng ngày hôm đó đã được thả về, hắn lập tức cho gọi để hỏi mọi chuyện, tra xét cặn kẽ tình hình sau khi lên đường. Tiếp đó, hắn được báo rằng Diệp Tiêu đã đuổi theo được mấy ngày nhưng đến nay vẫn chưa rõ tin tức, xem ra còn chưa bắt kịp.
Sương thị lên tiếng trấn an Lý Huyền Độ: “Điện hạ cũng đừng quá sốt ruột. Hàn Vinh Xương không dám làm khó vương phi, vương phi sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
Tuy bà không nói thẳng, nhưng ai cũng ngầm hiểu chuyện này do vị Hoàng đế trẻ tuổi ở kinh đô sai khiến.
Lý Huyền Độ đứng đó, trầm mặc đến đáng sợ. Không khí trong đại sảnh nặng nề khác thường, đến cả Lạc Bảo cũng không dám sụt sùi thêm, lặng lẽ buông tay khỏi chân hắn, cúi rạp người chảy nước mắt.
Một lúc sau, Lý Huyền Độ mới lên tiếng. Giọng hắn bình thản, chân thành tạ ơn Sương thị, sau đó nhờ bà tiếp tục để tâm, lo liệu công việc trong những ngày sắp tới. Cuối cùng, hắn truyền lệnh chuẩn bị ngựa và lựa chọn nhân thủ.
Hắn quấn roi ngựa trong tay, đứng ngoài Đô hộ phủ, chờ người ngựa tập hợp, ánh mắt hướng về Ngọc Môn Quan cách nơi này phải đến ngàn dặm.
Tất cả sự lo lắng, áy náy cùng phẫn nộ trong lòng hắn, giờ phút này đều hóa thành một ý niệm duy nhất. Hắn phải đuổi theo nàng, bằng mọi giá.
Bất kể nàng đang ở đâu hay sẽ bị đưa đến đâu, hắn đều phải đuổi kịp nàng.
Cho dù, có khi… lúc hắn đến nơi, nàng đã thay lòng…
Không, không thể có chuyện đó được! Hắn nghiến răng, tự nhủ với mình như thế.
Ngày đó, trước mặt tổ mẫu, nàng đã tỏ rõ thái độ, cam tâm tình nguyện theo hắn đến nơi này, chừng đó đã đủ chứng minh chí hướng của nàng. Huống chi sau khi đến đây, mọi việc nàng làm đều là bằng chứng cho điều ấy.
Nếu không có nàng, Đô hộ phủ không thể sớm có được diện mạo như ngày hôm nay.
Sao nàng lại thay lòng được chứ?
“Điện hạ, đã chuẩn bị xong, có thể lên đường vào bất cứ lúc nào!”
Trương Thạch Sơn bước đến phía sau hắn, bẩm báo.
Hắn biết, hẳn nàng đang ngày đêm chờ đợi, chờ hắn đến cứu nàng.
Lý Huyền Độ tự lặp lại điều ấy thêm lần nữa, nhịn xuống thứ cảm xúc rối bời trong lòng. Hắn ngoảnh lại nhìn đoàn tùy tùng phía sau, mọi thứ đều đã được sắp xếp đâu ra đó, giờ đang đợi lệnh xuất phát. Hắn gật nhẹ đầu, vừa định lên ngựa thì đập vào mắt là một kỵ binh từ hướng cổng thành phóng tới, nhắm thẳng về phía con dốc nơi Đô hộ phủ tọa lạc.
Kẻ đó đến rất nhanh. Đó là một binh sĩ nhận nhiệm vụ canh gác tại một trạm phong hỏa cách đây hàng chục dặm. Hắn kể một sứ giả đến từ phía Đông, là võ sĩ dưới quyền Hàn Vinh Xương, đã được phái đến để chuyển thư cho vương phi.
Lý Huyền Độ sửng sốt, gần như không dám tin. Hắn đón lấy bức thư, xé bỏ niêm phong, rút thư ra.
Ánh mắt hắn lướt nhanh, đọc mười dòng liền một lúc, phần nội dung đầu được đọc rất nhanh.
Câu đầu tiên nàng viết đã nói rõ khi viết thư này, nàng đang ở phía ngoài Ngọc Môn Quan, nhưng đã an toàn, không có gì nguy hiểm.
Hàn Vinh Xương quyết định thả nàng trở về, song vì lo ngại gia quyến của ông đang bị Lý Thừa Dục khống chế, nàng định cầu cứu sự trợ giúp từ Thôi Huyễn và tạm lánh ở chỗ nghĩa phụ Khương Nghị một thời gian để chờ tin, dặn hắn không cần phải lo lắng cho nàng.
Không ngờ chuyện lại biến chuyển theo cách này.
Lý Huyền Độ đọc đoạn này đến hai lần, không sai, đây đúng là nét chữ của nàng. Hắn thở ra một hơi, song ngay sau đó, trong lòng hắn chính là nỗi xót xa và cả hối hận muộn màng.
Nếu Hàn Vinh Xương có mặt ở đây, ngay lúc này, hắn sẽ dùng kiếm đâm nát ông ta.
Làm tổn thương hắn thì không sao, nhưng sao ông ta lại dám động đến nàng!
Hắn cố dằn lòng, đọc lướt xuống rồi, cho đến khi lọt vào mắt là tin Thái hoàng Thái hậu họ Khương, tổ mẫu của hắn, đã băng hà.
Ánh mắt hắn dừng lại trên hàng chữ ấy, đứng lặng thật lâu, rồi ngẩng đầu nhìn về hướng kinh đô, bàn tay siết chặt phong thư đến nhăn lại, hốc mắt dần ướt.
Ngày ấy rời kinh, vào lúc chia tay, hắn đã có linh cảm rằng đây có thể là lần cuối cùng hắn được gặp tổ mẫu.
Giờ thì điều đó đã ứng nghiệm. Tổ mẫu đã đi rồi.
Điều hắn không ngờ là tổ mẫu lại sắp xếp mọi việc chu toàn như vậy trước khi qua đời.
Trong thư, nàng còn gửi lời xin lỗi vì không báo tin tổ mẫu nguy kịch sớm hơn.
Nhưng sao hắn có thể trách nàng được?
Rõ ràng đó là ý nguyện của tổ mẫu.
Núi non cách trở, sông nước trùng điệp, nhưng tình cảm dạt dào của người ở nơi cách xa nghìn dặm, lẫn hình ảnh người vào ngày chia tay, nở nụ cười hiền từ, phất tay bảo hắn đi đi, sẽ mãi mãi ghi tạc trong tim hắn.
Hắn cắn răng, ngửa mặt thề với trời: một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ đưa tổ mẫu về nơi an táng, hương khói đầy đủ, phụng thờ dài lâu.
Ở cuối thư, nàng kể cho hắn nghe những chuyện liên quan đến biểu muội Đàn Phương.
Những việc ấy, hắn đều đã biết.
Hắn liếc qua một lượt, rồi đọc kỹ lại phần đầu bức thư thêm lần nữa. Hắn gấp thư, cố gắng trấn tĩnh trước hai tin mừng dữ đan xen khiến lòng hắn vừa hoan hỉ lại vừa nặng trĩu. Rồi bỗng, hắn phát hiện trong phong thư dường như có thêm một tờ khác, chỉ là không gấp chung với bức vừa rồi nên ban đầu hắn không để ý lắm.
Hắn khựng lại, lấy bức thư ấy, mở ra xem. Ngay khi mấy chữ “Ngọc lang, trượng phu của thiếp, thấy chữ như thấy người” đập vào mắt, tim hắn như bị ai gõ mạnh một cái.
Hắn nhớ rất rõ, ngoại trừ cái đêm nàng say rượu ở nước Khuyết hồi năm ngoái, quấn lấy hắn và gọi hắn là “Ngọc Lân nhi”, từ đó về sau, dù tình cảm của họ có nồng nàn, say đắm đến đâu, nàng vẫn chỉ giữ cách xưng hô trang trọng là “Điện hạ”.
Hắn không ngờ rằng, ngay đầu bức thư này, nàng lại một lần nữa dùng cách xưng hô đầy thân mật, chan chứa yêu thương ấy để gọi hắn.
Tim hắn bất giác đập loạn, vành tai cũng nóng bừng lên.
Trực giác mách bảo, đây là thư riêng, chỉ mình hắn mới đọc được.
Hắn ngẩng đầu theo phản xạ, thấy Trương Thạch Sơn cùng mấy người tùy tùng vẫn đứng chờ ở bên, liền gấp thư lại, nói ngắn gọn: “Thư của vương phi, báo giờ không có gì đáng ngại.” Hắn bảo họ giải tán chờ lệnh, sau đó cầm thư, bước nhanh vào sảnh nghị sự gần nhất, đóng chặt cửa, ngồi xuống, hít sâu một hơi, mở thư ra xem.
Hắn đọc xong bức thư của nàng thì ngây người, cơ thể bất động trên ghế. Mãi đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa liên tùng tục, giọng Sương thị vọng vào, hắn mới giật mình, vội giấu thư đi, định thần lại rồi đứng dậy mở cửa.
Lúc này Sương thị cũng chẳng màng đến lễ nghi, gần như xông thẳng vào. Chân vừa bước qua ngưỡng cửa, bà đã hỏi: nghe nói vương phi có gửi thư về, bà muốn hỏi thăm tình hình.
Lý Huyền Độ biết bà quan tâm đến Bồ Châu nên kể rõ mọi việc cho bà nghe.
Sương thị nghe xong, cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng. Bà ra cửa, sai thị nữ đến hậu viện báo tin vui cho A Cúc và Vương tỷ Nhược Nguyệt, dặn dò xong mới quay lại, nói: “Vương phi bình an là tốt rồi, điện hạ cũng đừng quá lo nghĩ. Đường xa vất vả, trước tiên hãy vào trong nghỉ ngơi một lúc, những việc khác, từ từ bàn bạc cũng chưa muộn.”
Lý Huyền Độ gật đầu, cảm ơn bà lần nữa.
Sương thị đáp không cần khách sáo, bảo mình không quấy rầy hắn nghỉ ngơi thêm nữa, rồi quay người định rời đi.
Lý Huyền Độ tiễn bà ra ngoài, đi được mấy bước, thấy bà bỗng dừng lại, tựa như nhớ ra điều gì, quay sang nhìn mình, ánh mắt do dự như muốn nói lại thôi, hắn liền bảo: “Nếu phu nhân có điều gì muốn nói, xin cứ nói thẳng.”
Sương thị nhìn hắn một cái, đi tới đóng cửa lại, rồi quay về nói: “Vì điện hạ đã nói vậy, ta đành cậy già lên tiếng hỏi một câu vốn chẳng nên hỏi. Điện hạ với Lý tông chủ, rốt cuộc là quan hệ thế nào?”
Lý Huyền Độ không ngờ bà sẽ hỏi đến chuyện này, hắn thoáng sững người: “Nàng ấy là biểu muội của ta, ngoài ra chẳng có quan hệ gì khác.”
Sương thị nói: “Lời điện hạ nói là thật chứ?”
Lý Huyền Độ đáp ngay: “Phải. Chỉ là biểu muội mà thôi.”
Sương thị nói: “Điện hạ quang minh chính trực, nhưng người khác chưa chắc đã nghĩ được như thế. Ta không có ý nói tông chủ là người xấu, nhưng nói thẳng ra, chưa chắc tông chủ chỉ xem mình là biểu muội của điện hạ. Từ khi tông chủ đến đây, gần như ai nấy đều biết tông chủ là người của điện hạ. Điện hạ, người có nghĩ đến cảm nhận của Xu Xu nếu con bé biết chuyện này không? Điện hạ đã từng khiến con bé an tâm chưa? Điện hạ đã tỏ rõ thái độ để người ngoài nhìn vào cũng biết rằng, giữa điện hạ và tông chủ chỉ là quan hệ biểu huynh biểu muội, ngoài ra không hề có dây dưa nào khác chưa?”
Lý Huyền Độ nhớ tới cảnh Bảo Lặc vương đuổi theo khi hắn đi ngang qua Yến thành, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện.
Hắn thấy có phần hổ thẹn, không biết nên phản bác thế nào.
Sương thị nhìn hắn, giọng dịu lại: “Điện hạ, chuyện này vốn chẳng đến lượt ta xen vào, nhưng ta rất thương Xu Xu. Tông chủ tới đây cũng mấy tháng rồi, nhưng lúc ở chỗ ta, Xu Xu chưa từng nhắc đến chuyện này, cũng chưa một lời oán thán, dù ta biết rõ, con bé đã phải chịu đựng những gì.”
Bà dừng lại.
“Hẳn điện hạ cũng nghe ít nhiều về chuyện xưa, ta từng ngưỡng mộ phụ thân của Xu Xu thế nào. Chuyện bắt đầu khi ông ấy cứu ta một mạng, khiến ta đem lòng cảm kích rồi nảy sinh tình ý. Sau đó, ta giúp ông ấy một số việc, chúng ta dần trở nên thân quen. Thành thật mà nói, hồi đó ta trẻ người non dạ, ông ấy luôn đối xử với ta bằng sự tôn trọng, giữ lễ, trong khi ta thì chỉ nhất mực muốn được gả cho ông ấy, quyết không từ bỏ. Để giữ ông ấy lại, ta còn cho người dựng một đình viện kiểu Giang Nam ngay trong tòa lũy, khiến ai nấy đều tưởng giữa ta và ông ấy hẳn có điều gì mờ ám. Không chỉ thế, ta còn trơ trẽn đến mức viết thư cho mẫu thân của Xu Xu, nói rằng về sau ta có thể trợ lực cho ông ấy trong chuyện Tây Vực. Mẫu thân của Xu Xu hồi âm cho ta, nói rằng bà ấy bằng lòng tiếp nhận ta, đợi ông ấy về, sẽ khuyên ông ấy gật đầu. Lúc đó ông ấy đang đi sứ ở Tây Vực, ta vô cùng vui mừng, mang thư đi tìm ông ấy. Ông ấy nói, dù mẫu thân Xu Xu đồng ý, nhưng ông ấy biết, khi viết thư, chắc hẳn bà ấy đã rất đau lòng. Sở dĩ bà ấy rộng lượng đến vậy là vì nghĩ rằng ông ấy cũng muốn nạp ta, còn ông ấy thì không nỡ để bà ấy phải chịu tủi nhục. Thế rồi ông ấy lại một lần nữa từ chối ta. Không những vậy, chẳng bao lâu sau, trong một buổi tiệc rượu, ngay trước mặt mọi người, ông ấy đã nhận ta làm nghĩa muội.”
“Sau chuyện đó, ta đã rút ra được bài học cho riêng mình. Không chỉ xúc động trước tình cảm chân thành, sâu sắc giữa ông ấy và mẫu thân của Xu Xu mà chính ta cũng tự thấy hổ thẹn. Từ đó về sau, ta không dám làm phiền ông ấy thêm nữa.”
“Một năm sau, ta gả chồng, đáng tiếc người ấy đoản mệnh, chưa được mấy tháng đã qua đời. Không bao lâu sau, ta nhận được tin ông ấy gặp nạn…”
Mắt bà Sương thị lấp lánh ánh lệ, bà quay mặt, đưa tay gạt đi.
“Ta coi Xu Xu như con gái ruột của mình. Lý tông chủ bị người Quỷ quốc bắt đi, Xu Xu tới tìm ta mượn người dẫn đường. Chính vì ta từng có trải nghiệm tương tự, nên ta mới cảm thấy tông chủ có tình ý với ngài. Nhưng Xu Xu nói với ta rằng, con bé không muốn thấy ngài đau lòng tự trách nếu biểu muội chẳng may gặp chuyện, do đó con bé muốn giúp ngài, mau chóng cứu được người về.”
“Điện hạ! Xu Xu nghĩ rằng ngài có tình cảm với biểu muội, nên mới muốn tác thành cho hai người! Nếu điện hạ thực sự không có chút tình cảm nào với biểu muội, thì đợi Xu Xu trở về, chẳng lẽ điện hạ không nên làm gì đó để chứng tỏ hay sao?”
Lý Huyền Độ đứng sững thật lâu. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy Sương thị đã rời đi từ lúc nào không hay. Thấy Lạc Bảo đang thập thò ngoài cửa, hắn đè nén mớ hỗn độn trong lòng, gọi Lạc Bảo vào.
Lạc Bảo “dạ” một tiếng, hấp tấp chạy vào. Hắn lau vệt nước mắt chưa khô hẳn trên mặt, hỏi: “Điện hạ, vương phi có nói khi nào sẽ về không?” Nói xong lại không nhịn được, mắng Hàn Vinh Xương: “Khi nào cũng cười cười, còn tưởng thật thà, ai ngờ dám làm chuyện động trời này! Cũng may lão còn biết điều. Đợi vương phi trở về, nếu thiếu mất một sợi tóc, nô tài nhất định sẽ cầm đao chém lão!”
Lý Huyền Độ không đáp, trầm mặc một lúc, bỗng hỏi: “Ở đây có rất nhiều người đang truyền tai nhau rằng, ta và tông chủ từng có hôn ước sao?”
Lạc Bảo ngẩn ra, không nghĩ Tần vương lại hỏi chuyện này, sẵn một bụng tức nên đáp: “Chứ còn gì nữa! Hôm tông chủ được điện hạ cứu về, sau khi điện hạ rời đi, ngày nào vương phi cũng chăm sóc nàng ta, bận không để đâu cho hết, vậy mà Trương Tróc còn tới hỏi nô tài chuyện ấy, nói rằng khắp nơi đều đang đồn tông chủ vốn là người của điện hạ. Ngoài mặt vương phi không nói gì, nhưng chắc người cũng đau lòng lắm chứ! Hôm tông chủ nhận được thư của điện hạ, vương phi đã sắp xếp người đưa nàng ta lên đường ngay. Lúc tiễn người đi, vương phi đứng còn không vững, suýt nữa ngất xỉu, dọa nô tài sợ muốn chết…”
Lạc Bảo càng nói càng thấy xót lòng, bèn quỳ sụp xuống: “Điện hạ, dù có bị phạt đánh, nô tài cũng phải nói một câu. Đợi chuyến này vương phi trở về, liệu điện hạ có thể trấn an người dù chỉ một câu thôi không? Nô tài thấy vương phi đáng thương quá đi mất…” Nói rồi lại đưa tay lau nước mắt.
Lý Huyền Độ nhắm mắt, bảo Lạc Bảo lui ra. Hắn một mình quay về trước án thư, lấy phong thư nàng viết riêng cho mình, đọc đi đọc lại từng chữ từng dòng không biết bao nhiêu lượt. Cuối cùng, hắn nhìn chằm chằm vào những dòng cuối cùng, được viết bằng nét chữ nguệch ngoạc: “Còn trong lòng thiếp, chỉ yêu duy nhất một người. Nhưng đâu biết lòng người thế nào? Nếu lòng chàng phải chia hai, thiếp nguyện thành toàn cho người hữu tình.” Đọc đến đây, khóe mắt hắn đỏ hoe.
Hắn luôn cảm thấy rằng Xu Xu của hắn chỉ một lòng theo đuổi ngôi vị Hoàng hậu, yêu quyền thế hơn yêu con người hắn.
Hắn vẫn luôn nghĩ, nàng sẽ chẳng bận tâm đến việc giữa hắn và Lý Đàn Phương rốt cuộc có quan hệ gì. Hồi còn ở nước Khuyết, tại đình đá trước phần mộ y quan của mẫu thân hắn, nàng thản nhiên đáp ứng đề nghị liên hôn của Đàn Phương, dáng vẻ như chẳng hề bận tâm. Cảnh tượng đó khiến hắn khắc cốt ghi tâm, đến nay vẫn chưa từng phai nhạt.
Hắn càng không thể quên được thời điểm hắn ôm đầy nhiệt huyết, từ biệt cô mẫu, đi thẳng một mạch từ thành Ngân Nguyệt đến tận mã tràng Thượng Quận để gặp nàng, nàng ngồi trên khung xích đu, vạt áo lay động theo gió, đẹp đến nao lòng, hắn thổ lộ tình cảm của mình với nàng, nhưng điều chờ đợi hắn lại là lời đáp rằng nàng tin tưởng hắn, và nghĩ rằng hắn sẽ trở thành Hoàng đế vào một ngày nào đó.
Sau này, nàng theo hắn đến Tây Vực, chịu đựng biết bao gian khổ nhưng chưa từng than phiền, cùng hắn giải quyết hết khó khăn này đến khó khăn khác. Cuối cùng, họ mới có được ngày hôm nay, tình cảm cũng dần trở nên sâu đậm. Đêm trăng hôm ấy, khi hắn đón nàng về từ trang viên Sương thị, hai người ngồi trên vách đá sau hậu viện, thậm chí, hắn còn tâm sự với nàng về những bí mật chôn giấu trong lòng suốt bao năm. Nhưng dù là vậy, trong thâm tâm hắn vẫn luôn có một giọng nói, thi thoảng lại nhắc nhở hắn rằng:
Người Xu Xu thích không phải là con người Lý Huyền Đô, mà là Tần vương Lý Huyền Độ, người có thể giúp nàng thực hiện tâm nguyện trở thành Hoàng hậu.
Hắn không nhận ra nàng để tâm đến hắn nhiều đến cỡ nào, muốn độc chiếm hắn nhiều đến nhường nào.
Hắn không kìm được, mở bức thư ấy ra, đọc thêm một lần nữa, ký ức về lần đầu gặp nàng ở Hà Tây dần lấp đầy trái tim hắn.
Sau đó, hai người nên duyên vợ chồng. Tân hôn chưa được mấy ngày, nàng đã cho rằng hắn ôm dã tâm, sốt ruột đến mức trở nên ngốc nghếch, mở miệng ép hắn mưu phản.
Tiếp đó, vào mùa săn thu, hai người ở chung một trướng, vì chuyện con cái mà nàng luôn nghĩ cách dụ hắn sập bẫy, bất chấp mọi kiểu dày vò…
Giờ đây, đối diện bức thư này và hồi tưởng những chuyện cũ từng khiến hắn chẳng mấy vui vẻ, khóe môi hắn bất giác cong lên. Hắn bật cười, nhưng vừa cười, hốc mắt cũng dần cay nóng.
Nàng nói, đợi ngày gặp lại, nàng muốn được nghe chính hắn trả lời.
Hắn không thể chờ thêm được nữa.
Hắn vẫn nghĩ mình sẽ không bao giờ có lại cảm giác tương tư đến gần như vỡ òa, điều đã thôi thúc hắn từ thành Ngân Nguyệt chạy đến tận Thượng Quận với mong muốn gặp nàng.
Thế mà giờ đây, nó đang sống dậy.
Trái tim của hắn, Lý Huyền Độ, vốn rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ chứa được mỗi mình nàng, dù chỉ một sợi tóc của người khác cũng không chen vào được.
Hắn muốn nói với nàng rằng nàng quá ngốc. Dù phải chịu đựng quá nhiều bất công, tại sao nàng vẫn mãi im lặng, không chịu mở lời với hắn?
Hắn vốn tưởng rằng Lý Đàn Phương đã sớm dứt bỏ tình cảm với mình, cũng như cho rằng nàng chẳng hề bận tâm đến điều đó.
Giờ đây, hắn thậm chí còn để lạc mất nàng.
Hắn phải tự mình đi tìm nàng, ngay bây giờ!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận