Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 16: Biến Cố Hồ Xuân

Bồ Châu (Dịch)

  • 12 lượt xem
  • 3042 chữ
  • 2025-11-30 15:16:28

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hiếu Xương Đế bản tính khô khan, không đam mê đàn ca sao trúc, vì thế, cả một ban nhạc lớn được Minh Tông bồi dưỡng suốt bốn mươi năm cũng bị cắt giảm hơn phân nửa, chỉ còn lại một nhóm nhỏ để phục vụ cho tế lễ, yến tiệc triều đình và đại điển mừng công. Hoàng đế lại càng không muốn Thái tử sa đà vào những thanh âm phù phiếm rồi trở nên mê muội, đánh mất ý chí. Lý Thừa Dục nghe lời, bên cạnh lại luôn có Thái phó Quách Lãng khuyên răn, nên mấy năm nay, y luôn kiềm chế bản thân, không động đến những thú vui ấy, cùng lắm cũng chỉ thỏa mãn chút đam mê bằng cách tham gia hướng dẫn nữ quyến trong Đông cung gảy đàn, thổi sáo.

Nhưng sở thích bẩm sinh của con người rất khó thay đổi.

Bồ Châu hiểu rõ điều đó, vì vậy nàng dám chắc rằng cách đơn giản và hiệu quả nhất để thu hút sự chú ý của y chính là diễn tấu khúc “Phượng Hoàng Đài” mà y yêu thích nhất. Nếu còn cố tình đánh sai một vài nốt quan trọng, một ngày không được thì hai ngày, hai ngày chưa đủ thì ba ngày, chắc chắn sẽ khiến y cồn cào, ngứa ngáy đến mức không kìm được phải hiện thân.

Mọi thứ đều diễn ra đúng như dự liệu của nàng, ngay cả loài côn trùng vô tri như con ong mật này cũng đến góp vui, trợ giúp đúng thời điểm nhất, nàng đang hân hoan mừng rỡ vì đạt được mục tiêu nhỏ ban đầu thì đột nhiên lại xảy ra một biến cố ngoài dự tính.

Bồ Châu mở to mắt, chạm phải ánh nhìn lãnh đạm từ người nọ. Hắn đang đứng xa xa, khoanh tay sau lưng, lạnh lùng quan sát nàng. Trong lòng nàng vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, hai gò má đỏ ửng lên như màu gan lợn.

“Nhìn này nhìn này! Nhờ ta đập được đấy!”

Tiếng reo đắc ý của tiểu vương tử vang lên bên tai khiến Bồ Châu giật bắn mình, nàng hoàn hồn, nhận ra bản thân đã thất thố.

Nàng đang làm gì thế này? Cũng chỉ là sự cố nho nhỏ ngoài ý muốn mà thôi sao nàng lại mất bình tĩnh ngay trước mắt hắn? Chẳng phải càng chứng tỏ nàng đang chột dạ hay sao?

Ngay cả chuyện này cũng không vượt qua được, còn nói gì đến sau này?

Nàng thu hồi ánh mắt, quay đi.

Tiểu vương tử vẫn đang khua tay loạn trước mặt nàng, chỉ con ong mật đã chết thảm trong tay cậu, biểu cảm như đòi được tuyên dương.

Bồ Châu vuốt nhẹ tóc mai, nhỏ giọng cảm tạ, dáng vẻ đúng với một người vẫn còn chưa hết bàng hoàng.

Hôm nay tiểu vương tử theo Tần vương Lý Huyền Độ đến quận thành, Thái tử đích thân xuất thành nghênh đón.

Chốn này xuân về, hồ nước trong xanh, hoa nở đầy cành, mỹ nhân tựa ngọc, thế nhưng cậu bé lại đột nhiên xuất hiện, phá ngang cuộc trò chuyện về đàn ca giữa y và tiểu nữ lang mới quen. Điều này khiến Thái tử có phần cụt hứng, nhưng đối diện với vị tiểu thúc có danh phận rõ ràng này, y cũng không tiện tỏ thái độ. Nghĩ rằng cứ chiều theo cậu là tốt nhất, y cười tủm tỉm nói: “Hóa ra là Hoài Vệ! Sao ngài lại tới đây?”

Hoài Vệ liếc nhìn nữ lang vừa may mắn thoát nạn nhờ sự cứu giúp của mình, hắng giọng, nghiêm nghị nói: “Sao lại vô lễ thế kia! Lẽ nào Thái tử không nên gọi ta là tiểu thúc thúc?”

Lý Thừa Dục sao có thể gọi một đứa trẻ miệng còn hôi sữa từ vùng biên tái xa xôi là thúc thúc, huống hồ lại còn ngay trước mặt một nữ lang? Y bật cười gượng gạo, nói lảng: “Tối nay, Dương Đô úy mở tiệc tẩy trần đón tiếp ngài đấy, ta xem cũng sắp đến giờ rồi. Ngài đến đây đã báo với hoàng thúc chưa? Coi chừng hoàng thúc không tìm thấy lại cuống lên đấy.”

Hoài Vệ bĩu môi, ra hiệu cho y nhìn về phía sau mình, miệng lầu bầu: “Không cho ta đi đâu một mình dù chỉ một bước! Ngay cả lúc đi tiểu cũng phải theo sau giám sát! Sớm biết vậy, ta thà ở lại thành Ngân Nguyệt chơi còn hơn…”

Lúc này, Thái tử mới nhìn thấy Lý Huyền Độ, hơi khựng lại.

Vị Hoàng thúc này của y chỉ hơn y ba bốn tuổi mà thôi.

Tám năm trước, khi Tần vương mười sáu tuổi còn rong ruổi trên thiên nhai ở kinh thành, sống cuộc đời phóng khoáng của một thiếu niên, thì Thái tử khi đó vẫn chỉ là một hoàng tôn chưa trưởng thành, mờ nhạt trong phủ Tấn vương.

Thái tử Lý Thừa Dục mang một cảm xúc vô cùng phức tạp đối với vị hoàng thúc từng trải qua bao thăng trầm, lên voi xuống chó, thậm chí đến nay vẫn bị người đời sau chỉ trích vì ép cung mưu nghịch, phạm vào tử tội nhưng lại may mắn thoát tội nhờ hoàng tổ xá miễn.

Trước khi Lý Huyền Độ bị kết tội, hắn từng là người mà Lý Thừa Dục ngưỡng mộ và sùng bái trong một thời gian dài.

Mười sáu tuổi đã có thể đảm nhiệm chức tướng quân của Ưng Dương vệ thuộc cấm quân Bắc Nha, nếu không có thực tài, dù mang thân phận hoàng tử, e rằng cũng không thể thống lĩnh được nhóm binh sĩ tinh nhuệ trong số những binh sĩ tinh nhuệ nhất ấy.

Không chỉ ngồi vững trên vị trí đó, hôm ấy, dù không lộ diện nhưng chỉ vẻn vẹn một tấm lệnh bài cũng khiến thân binh trung thành nhất với Hoàng đế làm phản.

Phải có sức hút lớn thế nào mới có thể làm được điều này?

Về công là thế, về tư, vị hoàng thúc thiếu niên ấy cũng rất quan tâm đến đám hoàng tôn bọn họ, thường dẫn theo họ đến Thái Uyển, đích thân dạy cưỡi ngựa, bắn cung. Những món bảo vật quý hiếm được hoàng tổ phụ ban thưởng, ngày hôm sau thường nằm trong tay bọn họ.

Lý Thừa Dục nhớ rõ, hắn đặc biệt để tâm đến y. Khi ấy, trong số các hoàng tôn, dù y lớn tuổi hơn, nhưng vì từ nhỏ bị Tấn vương quản giáo nghiêm khắc, hình thành nên tính cách rụt rè, nhu nhược, thậm chí có lúc còn bị đám hoàng tôn nhỏ tuổi hơn trong phủ Sở vương bắt nạt. Lần đó khi bắt gặp, hắn đã ra mặt dạy dỗ tiểu hoàng tôn phủ Sở vương thay y.

Thuở ấy, vị hoàng thúc trẻ tuổi khoác áo rực rỡ, cưỡi ngựa tung vó trong mắt y chính là một vị thần linh bất khả xâm phạm.

Nhưng tất cả cũng đã là quá khứ.

Dẫu đến tận bây giờ, đôi khi hồi tưởng lại những ngày tháng cùng hắn săn hươu tại Thái Uyển, Lý Thừa Dục vẫn cảm thấy hoài niệm, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Hiện tại, trong lòng y chỉ còn lại tiếc nuối và đề phòng.

Y không còn là con người của ngày trước nữa, và vị hoàng thúc này cũng không còn là hoàng thúc thiếu niên khi xưa.

Từ ngày hắn trở thành một đầy dã tâm, phản bội hoàng tổ phụ, Thái tử biết rằng thần tượng trong lòng mình đã sụp đổ.

Lý Thừa Dục khựng lại một thoáng, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười, bước tới, cung kính gọi một tiếng: “Tứ hoàng thúc.”

“Người đến khi nào vậy?”

Lý Huyền Độ mỉm cười, gật đầu với đứa cháu từ nhỏ vẫn thường chạy theo sau lưng hắn: “Vừa rồi chỉ quay người một chút đã không thấy Hoài Vệ đâu, ta sợ nó gây chuyện nên tìm đến đây.”

Lý Thừa Dục đã nghe nói về việc tiểu vương tử suýt bị thích khách tập kích bên ngoài Ngọc Môn Quan. Dù phe cánh của Lưu Sùng đã bị tiêu diệt, nhưng chưa chắc không còn kẻ lọt lưới hoặc đồng bọn ẩn nấp. Để bảo đảm an toàn cho tiểu vương tử, Lý Huyền Độ luôn ở cạnh cậu, ăn cùng ngủ cùng, không để cậu rời khỏi tầm mắt dù chỉ nửa bước.

Phủ Đô úy khá rộng, lại không phải nơi quen thuộc, hắn cẩn thận cũng là điều dễ hiểu. Vì thế, Lý Thừa Dục thuận theo ý hắn nói: “Có hoàng thúc bảo vệ tiểu vương tử, ta cũng yên tâm rồi.”

Ánh mắt Lý Huyền Độ hướng về phía trước, nơi Hoài Vệ đang chạy quanh nữ lang nhà họ Bồ, hỏi: “Thái tử quyết định ngày khởi hành chưa?”

Nhiệm vụ của Lý Thừa Dục lần này đã hoàn thành, dự định là sau khi mọi người đến đủ thì sẽ cùng nhau trở về. Nay bọn họ đã tới, ngày khởi hành hẳn cũng chỉ trong một, hai ngày nữa.

Nhưng bỗng nhiên y thấy chưa thỏa lòng.

Y nghiêng đầu, liếc nhìn bóng dáng yêu kiều trong bộ váy màu hạnh, ngập ngừng một chút rồi nói: “Hoàng thúc và Hoài Vệ đường xa vất vả, nay đã đến đây, sao không nghỉ ngơi thêm hai ngày? Đợi tinh thần hồi phục rồi cùng lên đường về kinh, chắc cũng không làm chậm trễ đại thọ của Thái hoàng Thái hậu. Hoàng thúc thấy thế nào?”

Lý Huyền Độ đã thu hết vẻ ngoảnh lại nhìn quanh của cháu trai vào mắt, nhưng chỉ cười mà không nói gì: “Hoàng tổ mẫu rất mong gặp Hoài Vệ, nói ngày nhớ đêm mong cũng chẳng sai, ta muốn sớm lên đường. Tốt nhất cháu cũng nên đi cùng.”

Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu thực sự không tiện, cháu có thể tự quyết định ngày trở về. Ngày mai ta sẽ đưa Hoài Vệ đi trước.”

Lý Thừa Dục không lên tiếng, chỉ ngoái lại nhìn bóng dáng kia.

Lý Huyền Độ hơi nheo mắt, quay đầu gọi Hoài Vệ: “Đi thôi!” Giọng điệu bình thản.

Bồ Châu không quay đầu lại, không biết lúc này vẻ mặt của Lý Huyền Độ ra sao, nhưng không rõ có phải là ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy giọng nói nghe có vẻ không chút cảm xúc kia dường như ẩn chứa một tia giận dữ.

Nàng vội hạ giọng giục tiểu vương tử: “Ngài ấy gọi ngài kìa, ngài mau đi đi.”

Tiểu vương tử vẫn bất động.

Trước khi gặp Lý Huyền Độ, hàng ngày cậu đều bị nhốt trong buồng xe trên lưng lạc đà. Sau khi gặp Lý Huyền Độ, không chỉ mỗi ngày bị nhốt trong buồng xe mà thảm hơn nữa, đi nhà xí cũng không được tự đi một mình. Cậu thực sự buồn bực, vừa rồi bị tiếng đàn thu hút, nhân lúc Lý Huyền Độ không để ý liền lần theo tiếng đàn lén trốn ra đây, vậy mà lại gặp được một tiểu nữ lang xinh đẹp đến thế, trong lòng chỉ muốn nàng chơi với mình, làm sao chịu đi ngay được?

“Ta là A Thế Tất, mẫu thân đặt cho ta cái tên khác là Hoài Vệ. Tỷ tên là gì?””

Tiểu vương tử hai tay nâng cằm, người nằm bò lên đầu cây đàn, cái đầu tròn trịa thân thiết rúc tới, ghé sát lại nói chuyện với nàng.

Nhưng Bồ Châu lúc này nào còn tâm trí dỗ dành một đứa trẻ? Nàng cảm thấy lòng mình rối bời.

Xui xẻo thật.

Lại vô tình dẫn Lý Huyền Độ đến đây. Nếu đã như vậy, thôi thì cứ tránh trước, ở lại thêm không chỉ vô ích mà còn có thể gây hại.

Họ không đi, vậy nàng đi trước, kết thúc tình cảnh bất lợi này, chuyện khác tính sau.

Nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại, đứng dậy, đang định xoay người cáo từ thì không ngờ vào đúng lúc này, dầu hoa hạnh bôi trên tóc lại thu hút ong mật. Hơn nữa không chỉ có một con mà là ba con, chúng vo ve bay vòng quanh trên đầu nàng không chịu rời.

Thực ra Bồ Châu không sợ côn trùng nhỏ. Những năm tháng lưu đày nơi biên giới, đến cả địa long và gián nàng cũng đã quá quen mắt, huống hồ chỉ là mấy con ong mật.

Nhưng bốn con mắt phía sau lúc này đang chăm chú nhìn nàng.

Vừa rồi mới có một con ong bay tới, nàng đã hoảng sợ đến nỗi thất sắc, cần Thái tử bảo vệ. Bây giờ lại có hẳn ba con, biết làm thế nào đây?

Khi nàng đang bị đẩy vào thế tiến thoái lưỡng nan, thì may sao, A Thế Tất Hoài Vệ nhào tới, hưng phấn kêu lên: “Đừng động! Để ta giúp tỷ!”

Vừa rồi nàng còn đang ngồi trên ghế đá, giờ đứng dậy, thành ra Hoài Vệ lại thấp hơn một chút, vừa bảo nàng đừng nhúc nhích, vừa dốc hết sức nhảy lên, vươn tay đập con ong giúp nàng.

Bồ Châu dở khóc dở cười, nghĩ bụng thế này cũng tốt, đang định nhân cơ hội ngồi xuống để cậu bé giải quyết tình huống khó xử này, nào ngờ lúc Hoài Vệ nhảy lên rồi hạ xuống, chân lại trượt trên nền đất bùn, cơ thể mất thăng bằng, loạng choạng lùi về sau mấy bước, suýt chút nữa ngã xuống hồ.

Cậu bé hốt hoảng kêu vang “a a a a”, hai tay không ngừng vung loạn lên như chong chóng, cố gắng tự cứu mình để giữ lại cân bằng, nhưng tình thế chẳng mấy khả quan, trông chừng sắp ngã nhào xuống nước.

Bồ Châu giật mình hoảng sợ.

Hiện đã vào đầu xuân, mưa rơi nhiều hơn, mấy đêm nay đều có mưa rào, đêm qua cũng vừa đổ một trận, nước hồ dâng cao.

Đời này, ai gặp chuyện thì gặp, nhưng tiểu vương tử tuyệt đối không được xảy ra chuyện ngoài ý muốn giống như kiếp trước.

Đại vương tử của Đại Trưởng công chúa về sau mắc bệnh cấp tính qua đời, e rằng số mệnh khó bề thay đổi. Nhưng những trường hợp chết vì tai nạn như Hoài Vệ, nàng đã chứng minh được rằng hoàn toàn có thể thay đổi.

Đời này, nàng còn trông chờ vào Hoài Vệ kế vị, giúp Đại Trưởng công chúa ổn định cục diện Tây Vực.

Nếu chỉ vì nàng mà cậu bé còn gặp chuyện sớm hơn cả kiếp trước, xảy ra bất trắc gì…

Bồ Châu không kịp nghĩ ngợi nhiều, ba chân bốn cẳng lao về phía Hoài Vệ, đưa tay túm lấy cánh tay cậu bé, dốc hết sức bình sinh kéo cậu trở lại.

Tiểu vương tử thì đứng vững không sao rồi, nhưng lần này, đến lượt Bồ Châu gặp nạn.

Nàng đã đánh giá thấp thể trọng của A Thế Tất Hoài Vệ, sau khi dùng toàn lực kéo cậu bé đã nghiêng hẳn về phía sau trở lại, cánh tay nàng vừa thả lỏng, bản thân nàng lại mất thăng bằng. Huống hồ, bùn đất bên hồ rất mềm, chân trượt một cái, cả người liền “bõm” một tiếng, rơi thẳng xuống nước.

Bồ Châu vốn chẳng khác nào vịt cạn, vừa rơi xuống nước, cả người như một cục chì, lập tức chìm thẳng xuống, bên dưới trống rỗng không tìm ra chỗ đặt chân.

Nước trong hồ nhanh chóng ngập qua đỉnh đầu. Nàng muốn kêu cứu, nhưng vừa mở miệng, nước đã tràn vào mũi miệng, khiến nàng sặc nước, hoảng loạn tột độ. Nhắm chặt mắt, nàng chỉ còn biết vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Tiểu vương tử trừng to mắt nhìn nàng bị nước hồ nhấn chìm, lúc này mới sực tỉnh, đứng trên bờ giậm chân: “Không xong! Không xong! Có người chết đuối!”

Vừa rồi, khi tiểu vương tử lảo đảo suýt ngã xuống hồ, hai chú cháu đang nói chuyện bên kia lập tức lao tới. Nhưng đến nơi thì tiểu vương tử vẫn bình an vô sự, còn người rơi xuống nước lại là nàng.

Lý Huyền Độ xông lên trước, nhanh chóng đến mép hồ, cúi người vươn tay định nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang chới với trên mặt nước. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Lý Thừa Dục cũng kịp lao tới, chụp lấy cổ tay nàng, dồn lực kéo mạnh, lập tức đưa nàng từ dưới nước lên.

Bàn tay đang vươn ra của Lý Huyền Độ thoáng khựng lại trên mặt nước, rồi chầm chậm thu về. Hắn đứng thẳng người, trong khi tiểu vương tử ở bên cạnh vẫn la hét om sòm, cùng giúp Lý Thừa Dục kéo nàng lên bờ.

Nàng ho sặc sụa không ngừng, toàn thân ướt đẫm, y phục xộc xệch, bám chặt vào thân hình mảnh mai. Cổ áo rộng mở, để lộ bờ vai trắng ngần, mái tóc dài ướt sũng quấn quanh.

Làn da trắng mịn, mái tóc đen huyền, hình ảnh ấy mê hoặc ánh nhìn, khiến người ta khó lòng rời mắt.

Lý Huyền Độ tất nhiên không có hứng thú nhìn lâu, nghiêng mặt sang hướng khác. Nhưng vừa liếc đi, hắn lại phát hiện cậu em trai Hoài Vệ của mình đang trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm không chớp. Hắn nhíu mày, định bước qua xoay đầu cậu nhóc sang hướng khác thì Thái tử đã nhanh chóng cởi ngoại bào, cẩn thận khoác lên người nàng.

Đợi nàng ho xong, nhổ ra mấy ngụm nước đục lẫn rêu tảo, y cúi xuống, lo lắng hỏi: “Nàng không sao chứ? Nàng ổn chứ?”

Nàng mặt tái nhợt, hàng mi ướt nước run nhẹ, yếu ớt lắc đầu, rồi cố sức quỳ xuống cảm tạ Thái tử đã cứu mạng.

Thái tử đau lòng không thôi, lập tức quay lại phân phó cung nhân đi mời lang trung, sau đó tự mình bế nàng lên, sải bước rời đi.

Lý Huyền Độ và tiểu vương tử đứng bên hồ, dõi theo bóng dáng y ôm nàng đi xa, chẳng mấy chốc đã khuất sau cánh cửa. Một lúc lâu sau, Lý Huyền Độ cúi đầu, Hoài Vệ ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau.

“Tứ huynh, sao vừa nãy huynh không cứu nàng, không bế nàng? Nếu đệ là người lớn chắc chắn không để cháu trai đệ không làm mà vẫn có hưởng.” Tiểu vương tử thong thả nói, giọng điệu có chút hờn trách.

Lý Huyền Độ coi như không nghe thấy.

“Đi thôi. Lần sau còn chạy loạn gây họa, ta nhất định không tha!”

Hắn lạnh giọng nói, sải bước bỏ đi.

Hoài Vệ rụt cổ, cuống quýt đuổi theo.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top