Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 26: Tần Vương Hồi Kinh, Gặp Gỡ Bất Ngờ

Bồ Châu (Dịch)

  • 5 lượt xem
  • 2693 chữ
  • 2025-12-01 20:09:08

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Cánh cổng hùng vĩ tráng lệ mang tên Vĩnh Lạc nằm ở phía Tây kinh thành, từng là nơi chứng kiến bao vinh quang vô thượng của triều đại họ Lý, khi các tướng quân viễn chinh khải hoàn trở về, nhưng đồng thời, đó cũng là nơi chứng kiến cơn mưa thu rả rích và đàn nhạn cô độc bay đầy trời trong ngày công chúa hòa thân, đến vùng biên tái phía Tây.

Hôm nay, đầu hạ tháng sáu, đương lúc kinh thành cỏ hoa như gấm, trước cổng thành lại xuất hiện một đoàn người có phần khác thường.

Đi đầu là một người đàn ông trẻ tuổi, eo thẳng lưng thẳng. Hắn khoác trên mình bộ thanh y bình dị, song bên hông lại thắt một chiếc đai ngọc tê giác quý giá, một món đồ không phải ai cũng có thể sở hữu.

Theo sau hắn là hơn mười tráng sĩ cưỡi ngựa, ai nấy đều cao lớn cường tráng. Khi đoàn người đến dưới cổng thành, họ lập tức dừng lại.

Gần đây, ngày nào cũng có những đoàn người ngựa lớn tiến vào kinh thành. Thị vệ canh cổng liếc nhìn một lượt, vừa định tiến lên kiểm tra như thường lệ thì bất chợt vệ lệnh phía sau cản lại.

Viên vệ lệnh này vẫn còn nhớ rõ bài học ngày hôm ấy, khi không nhận ra Khương Nghị, suýt nữa chuốc họa vào thân. Y biết rõ trong hoàng thành nước sâu khó lường, chắc chắn còn vô số nhân vật quyền thế lui tới. Dù Thẩm Dương có hạ lệnh đối xử công bằng với tất cả mọi người, nhưng đó chỉ là lời nói suông. Nếu thật sự đắc tội với người không nên đắc tội, người chịu thiệt rốt cuộc vẫn là bản thân y. Vì vậy, mấy ngày nay, y trở nên đặc biệt cẩn trọng, lo sợ lại nhận nhầm người, thậm chí còn cố ý điều một lão binh đi theo bên mình. Lúc này, vừa thấy đoàn người đến gần, lão binh liền ghé tai nhắc y về thân phận của người thanh niên trẻ dẫn đầu, đó là Tần vương, Tứ đệ của Hoàng đế. Nghe vậy, y nào dám cản trở, tiến lên hành lễ, sau đó cho qua.

Lý Huyền Độ ra lệnh cho Diệp Tiêu dẫn người đến dịch xá trước, còn hắn thì đến cung Bồng Lai.

Khuyết phi mất sớm, từ nhỏ hắn đã sống trong cung Bồng Lai, mãi đến năm mười bốn tuổi mới xuất cung lập phủ riêng. Cung vệ ở đây hầu hết đều là những người lớn tuổi, nhiều năm qua không có sự thay đổi. Chỉ cần đứng trước cửa cung, gương mặt hắn đã đủ làm giấy thông hành, lập tức được nghênh đón vào trong.

Nghe nói Thái hoàng Thái hậu đang ở thủy các trong Phương Lâm Uyển, hắn liền đi thẳng tới đó. Khi sắp đến nơi, hắn bỗng nghe thấy giọng nói vọng ra từ một thạch đình ven hồ phía bên cạnh. Vừa nghe, hắn đã nhận ra ngay. Đây là giọng của Hoài Vệ, đang lớn tiếng la hét đòi “ăn hết, ăn hết”, thế là thuận mắt nhìn qua.

Quả nhiên là Hoài Vệ, cậu bé đang cùng một thiếu nữ có vẻ là cháu gái của hắn, Ninh Phúc, đánh cờ trong đình. Nhưng sau bụi hoa cách đó không xa, lại có một gã đàn ông đứng lấp ló, lưng rộng vai dày, bộ dạng lén la lén lút như đang nhìn trộm thứ gì. Lý Huyền Độ nương theo ánh mắt của kẻ ấy, bước chân không thể không khựng lại.

Bên hồ, có một nữ lang mặc thanh y, thắt đai lụa đỏ, cài trâm hoa mẫu đơn, tựa như đang soi bóng xuống nước, nét mặt thấp thoáng vẻ thương cảm. Dù khoảng cách có hơi xa, dù hắn chỉ kịp thoáng nhìn, dù nàng ăn mặc khác hẳn trước kia, Lý Huyền Độ vẫn nhận ra ngay.

Thì ra là tôn nữ nhà họ Bồ.

Vì sao nàng xuất hiện ở cung Bồng Lai, hẳn cũng không khó đoán.

Dù ở bên ngoài nhưng những chuyện lớn xảy ra trong kinh thành, Lý Huyền Độ đều đã nắm rõ.

Trong khoảng thời gian hắn gấp rút trở về quận Tây Hải, vụ án của Bồ Du Chi đã được lật lại, con cháu nhà họ Bồ cũng được triệu vào kinh.

Đã vào kinh rồi, với bản lĩnh lấy lòng Hoài Vệ của nàng, nhân cơ hội xuất hiện trước mặt Thái hoàng Thái hậu là chuyện bình thường, không làm vậy mới là lạ.

Chỉ là… kẻ đang lén nhìn trộm kia rốt cuộc là ai?

Có thể ra vào cung Bồng Lai, hẳn là người trong hoàng thất.

Lý Huyền Độ bị giam lỏng trong cung Vô Ưu từ năm mười sáu tuổi. Hai năm sau, khi phụ hoàng băng hà, hắn mới vội vã từ cung Vô Ưu trở về kinh thành, nhưng chưa được bao lâu thì lại lên đường đến hoàng lăng, canh giữ lăng mộ.

Ba năm sau, hắn hồi kinh lần thứ hai, nhưng chỉ ở vài ngày rồi lại phải đi biên quận.

Khoảng thời gian tám năm đó, hắn chỉ hồi kinh đúng hai lần, mỗi lần đến đi đều hối hả nên không nhận ra tiểu bối đã trưởng thành cũng là chuyện dễ hiểu.

Dáng người vạm vỡ…

Lý Huyền Độ chợt nhớ đến một người, dáng dấp có vài phần giống cháu ngoại của hắn: Hàn Xích Giao.

Nó đang làm gì vậy chứ?

Lý Huyền Độ chợt thấy bực bội, không nhịn được liếc thêm lần nữa, nhưng đúng lúc ấy, nữ quan họ Trần mặt mày rạng rỡ bước ra từ thủy các. Hắn bèn gạt bỏ tâm tư, thu ánh mắt về rồi sải bước đi tới.

“Điện hạ!”

Lão nữ quan vui mừng gọi một tiếng, nước mắt rơi lã chã.

Bà là người Khuyết, thông minh và hiểu biết rộng. Nhiều năm trước, bà theo Khuyết phi tiến cung với thân phận nữ quan, từ nhỏ đã chăm sóc Lý Huyền Độ. Hắn cũng vô cùng kính trọng bà. Thấy bà rơi lệ, hắn bước tới, hạ giọng nói: “Ma ma này, bao năm qua bà vẫn chẳng già đi chút nào! Vẫn là mỹ nhân đệ nhất cung Bồng Lai, ngay cả Hoàng tổ mẫu cũng không thể sánh bằng.”

Lão nữ quan bật cười, nước mắt còn chưa kịp lau hết đã vội trách yêu: “Lớn tướng rồi mà vẫn như hồi bé, miệng ngọt như rót mật, chỉ biết lấy lòng người ta thôi! Điện hạ mau vào đi, Thái hoàng Thái hậu không nói thẳng ra, nhưng trong lòng không biết đã nhớ điện hạ đến mức nào rồi.”

Lý Huyền Độ nhìn về phía lối vào thủy các.

Buổi chiều, làn gió nhẹ nhàng lướt qua, lay động bức màn xanh che nắng. Phía sau màn, một làn hương mỏng manh uốn lượn bay ra, tan dần trong không trung, yên tĩnh hệt như thế giới hắn vẫn quen thuộc mỗi khi tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa thời thơ ấu.

Hắn sải bước nhanh trên hành lang gỗ, đi vào thủy các, đến trước mặt một bà lão tóc bạc trắng đang dựa trên sạp gấm, vén vạt áo quỳ xuống trước gối bà.

Lý Huyền Độ ngước gương mặt tuấn tú từ nhỏ đã khiến người ta yêu thương lên, cười tươi nói: “Hoàng tổ mẫu, Ngọc Lân Nhi về rồi này, khiến Hoàng tổ mẫu phải nhớ mong suốt bao năm nay, tội đáng chết!”

Khương thị cúi đầu, nhìn khuôn mặt trước mắt, hồi lâu không động đậy, chỉ có hốc mắt dần ẩm ướt. Đột nhiên, bà giơ tay lên vỗ vào đầu hắn một cái, khẽ trách: “Càng lớn càng không đàng hoàng, vừa nói gì thế hả?”

Lý Huyền Độ làm ra vẻ đau đớn, “hít” một tiếng, đưa tay xoa đầu, lại cười: “Hoàng tổ mẫu càng ngày càng khỏe ra. Cú đánh này còn đau hơn so với hồi con trèo lên điện Trường Sinh ngã bị người phạt.”

Khi còn nhỏ, hắn vô cùng nghịch ngợm, lại được phụ hoàng cưng chiều, nên gan to bằng trời. Khi mới bảy tám tuổi, hắn đã leo lên nóc điện Trường Sinh nơi mình ở, ngồi vắt vẻo trên xà ngang để ngắm phong cảnh bên ngoài, mặc cho đám cung nhân phía dưới quỳ rạp, khẩn cầu hắn leo xuống. Kết quả hắn không cẩn thận, trượt chân ngã xuống, may mắn có một cung nhân trẻ tuổi tên Lạc Bảo dũng cảm lao tới đón được. Hoàng tử không sao, nhưng Lạc Bảo lại bị gãy tay. Sau đó, Minh Tông sợ hãi, dù có trách phạt ấu tử nhưng hình phạt nặng nhất lại giáng xuống những cung nhân bị coi là “thất trách” kia. Chuyện ấy đến tai Khương thị, bà đích thân đánh hắn một trận, từ đó hắn mới yên phận hơn, không dám leo lên nóc điện nữa.

Chuyện cũ thuở ấu thơ đã cách bao năm bỗng được hắn thuận miệng kể lại, Khương thị cũng không nhịn được bật cười, chăm chú nhìn đứa cháu trai từ nhỏ đã được mình nuôi nấng. Thấy hắn phong trần mệt mỏi, gầy đi không ít so với trong ký ức, bà không khỏi chua xót, giơ tay âu yếm xoa chỗ vừa bị đánh trên đầu hắn, khóe mắt đỏ hoe.

Lần này Lý Huyền Độ không còn làm bộ làm tịch nữa, ngoan ngoãn quỳ đó để mặc cho Khương thị xoa đầu mình, giọng trầm xuống: “Tôn nhi mọi thứ đều ổn, Hoàng tổ mẫu yên tâm. Bao năm qua Hoàng tổ mẫu có khỏe không?”

Khương thị gật đầu, lúc này Trưởng công chúa bước lên, mỉm cười khuyên nhủ: “Tứ đệ cũng đã trở về, con thấy đệ ấy trông còn có tinh thần hơn trước, Hoàng tổ mẫu, thọ yến của người đã viên mãn rồi! Nào, người đừng buồn nữa, nên vui mừng mới phải…”

Nàng vừa nói vừa lấy khăn tay chấm nhẹ khóe mắt, không biết là vui mừng hay xúc động, ra vẻ lau nước mắt.

Khương thị rất nhanh bình tâm lại, buông Lý Huyền Độ ra. Lúc này hắn mới đứng dậy, hành lễ với Trưởng công chúa, mỉm cười gọi một tiếng: “Hoàng a tỷ.”

Trưởng công chúa đặt khăn tay xuống, vừa định mở miệng thì chợt nghe bên ngoài có tiếng huyên náo, có người hô lớn cầu cứu, nghe giọng hình như là con trai mình. Nàng giật mình, lao đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Bên bờ nước cạnh thạch đình phía đối diện có người rơi xuống, đang ra sức vùng vẫy trong nước, bọt tung trắng xóa, không ngừng kêu cứu.

Trưởng công chúa hốt hoảng kêu lên thành tiếng, vội chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi người đến giúp.

Khi nàng chạy đến bên bờ nước, đám cung nữ trong đình cũng đã lục tục kéo Hàn Xích Giao lên bờ.

Hắn ngồi bệt dưới đất, trông chẳng khác nào một con gà dính nước.

Trưởng công chúa chỉ có một đứa con trai này, ngày thường cưng chiều hết mực, thấy vậy sợ đến mức hồn vía bay mất, nhào tới, hỏi hắn có sao không.

Hàn Xích Giao vẫn còn chưa hoàn hồn, thở hồng hộc từng hơi.

Vừa rồi hắn trốn sau tán cây nhìn trộm dáng vẻ yêu kiều của cháu gái nhà họ Bồ, nhìn đến mức nhập thần, không nhận ra động tĩnh phía sau. Khi ấy, Bồ Châu đã nghe cung nhân hô lên rằng Lý Huyền Độ đến, trong lòng có chút căng thẳng, muốn mau chóng quay về thạch đình, bèn đứng dậy.

Hàn Xích Giao thấy nàng định đi, nhịn không được liền bước ra tiến đến, không ngờ phía sau còn có Hoài Vệ, cậu bé lao thẳng đến, chất vấn hắn định làm gì.

Lúc đó trong mắt trong lòng Hàn Xích Giao chỉ có vị thục nữ nhà họ Bồ, không phòng bị Hoài Vệ đột nhiên xông tới, giật nảy mình, lùi mấy bước, định tìm cớ giải thích, không ngờ lại sẩy chân, giống hệt như Bồ Châu trước đó, cả người rơi tõm xuống nước, tạo nên một màn náo loạn vừa rồi.

Khương thị và Lý Huyền Độ cũng đã đến nơi.

Khương thị lo lắng, vội sai người đi gọi Thái y.

“Con làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại rơi xuống nước?” Trường công chúa vừa lau nước trên mặt con trai, vừa hỏi.

“Con chỉ hỏi cháu ngoại một câu xem nó định làm gì, thế mà nó tự nhảy xuống!”

Hoài Vệ lập tức nhảy ra, lớn tiếng nói, khuôn mặt đầy vẻ hoang mang.

Hàn Xích Giao nhìn tiểu thục nữ Bồ gia, miệng mấp máy.

Nếu hắn biện bạch, nói mình bị Hoài Vệ dọa sợ, có khi Hoài Vệ lại tố hắn dụ dỗ tiểu thục nữ Bồ gia.

Lỡ như vì vậy mà mẫu thân không ưa nàng, sau này hắn còn cưới nàng thế nào đây?

Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển nhanh như chớp, Hàn Xích Giao dứt khoát nhận luôn, gật đầu nói: “Thời tiết nóng quá, con muốn xuống nước, quên mất là mình không biết bơi.”

Trường công chúa vừa giận vừa đau lòng.

Xung quanh có hơn chục cung nữ đứng xem, còn có một thiếu nữ xinh đẹp mặc lễ phục mà trước đây nàng ta chưa từng gặp. Nhìn hoa văn trên lễ phục, có thể xác định nàng là Đình chủ. Trường công chúa liền nghĩ ngay đến người mà gần đây các mệnh phụ trong kinh thường nhắc đến: tôn nữ của Bồ gia. Xem ra nàng ta đây rồi. Càng nghĩ càng thấy mất mặt, nàng ta đỡ con trai đứng lên, bảo hắn đi thay y phục.

Bồ Châu cũng có phần ngơ ngác, ban nãy nàng không hề thấy Hàn Xích Giao ngã xuống nước thế nào. Khi ấy, nàng chỉ nghe Hoài Vệ quát lên một câu “Ngươi muốn làm gì”, tiếp theo sau là tiếng “bõm” vang lên, vừa ngoảnh đầu đã thấy hắn rơi xuống nước.

Mặc dù lý do này nghe có phần khó tin, nhưng chính hắn đã thừa nhận, thì chắc là thế thật rồi?

Lý Huyền Độ cũng đã đến, đứng ngay đối diện.

Nàng không ngờ hôm nay đến cung Bồng Lai lại chạm mặt hắn, người vừa mới hồi kinh. Không muốn gây chú ý, nhân lúc mọi người đều dồn ánh mắt về phía Hàn Xích Giao, nàng lặng lẽ lui về sau, ẩn mình sau các cung nữ, cúi đầu không nhúc nhích. Đợi đến khi Trường công chúa đỡ con trai rời đi, nàng mới ngẩng lên, liền chạm phải hai ánh mắt đang nhìn về phía mình.

Lý Huyền Độ liếc nhìn tôn nữ Bồ gia đang lẩn sau các cung nữ, sau đó dìu Khương thị rời đi.

Tim Bồ Châu run lên, nhìn theo bóng lưng xa dần phía trước, trong lòng bỗng thấy hờn giận, lại xen lẫn chút ấm ức.

Trước kia người ta nói nàng quyến rũ cháu hắn là Lý Thừa Dục, nàng sảng khoái thừa nhận, bởi đúng là như thế thật.

Nhưng nàng chẳng có lấy nửa điểm hứng thú với đứa cháu ngoại này của hắn, thậm chí còn mong đừng chạm mặt thêm nữa kìa.

Người này kiếp trước đã hại Hoài Vệ gặp chuyện chẳng lành, kiếp này chắc chắn cũng là sao chổi, hễ gặp phải liền chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

Nhưng Lý Huyền Độ lại nhìn nàng như thế, là có ý gì?

Bồ Châu cảm thấy không vui, trong lòng lại dâng lên một dự cảm bất an khó tả.

Nàng cố đè nén cảm giác bất an ấy xuống, nán lại thêm chốc lát. Đợi đến khi Thái y đến xem bệnh cho Hàn Xích Giao, xác nhận hắn không sao, Trường công chúa mới vội vàng đưa con trai rời đi. Ngay sau đó, nàng cũng theo Hoài Vệ trở lại bên cạnh Khương thị, nói rằng không tiện quấy rầy thêm, bởi đã đến lúc nàng nên xuất cung trở về.

Lý Huyền Độ đứng ngay bên cạnh Khương thị, vừa rồi dường như đang trò chuyện cùng bà, không rõ đã nói gì, chỉ thấy Khương thị mỉm cười. Lúc nàng bước vào cáo từ, Khương thị gật đầu nói: “Cũng được, hôm nay ta có việc, không giữ cô lại nữa, hôm khác cô lại vào cung chơi nhé.”

Bồ Châu cụp mắt, không nhìn Lý Huyền Độ, cung kính đáp lời, quỳ xuống hành lễ, sau khi đứng dậy thì cúi đầu lui ra ngoài.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top