Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 28: Long Ân Sâu Nặng và Ám Ảnh Quá Khứ

Bồ Châu (Dịch)

  • 4 lượt xem
  • 3567 chữ
  • 2025-12-01 20:10:59

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hôm sau, Hoàng đế Hiếu Xương đến điện Tử Thần, việc đầu tiên ngài làm là tiếp kiến Tần vương Lý Huyền Độ, người vừa đặt chân đến kinh đô ngày hôm qua.

Điện Tử Thần là cung điện chuyên dùng để Hoàng đế bàn chính sự trong nội triều cũng như sinh hoạt hằng ngày. Vị đại thần nào được triệu vào nghị sự tại đây đều được xem là đạt được vinh hạnh lớn lao.

Lý Huyền Độ khoác triều phục thân vương, hành lễ trước điện, hô lên: “Thần đệ bái kiến Hoàng đế bệ hạ.”

Trong tiếng cười thân thiết, Hoàng đế bước xuống từ trên ngự tọa, đích thân đỡ hắn đứng dậy, ban ngồi rồi cười nói: “Hôm nay ở đây không có quân thần, chỉ có huynh đệ.” Đoạn quan sát Lý Huyền Độ một lượt, cảm khái: “Bao năm qua, Tứ đệ ở nơi biên cương xa xôi, tuy nói đệ tận dụng được tài năng, trấn thủ biên cương thay triều đình, vỗ về dân chúng, công lao hiển hách, nhưng trong mắt trẫm, Tứ đệ vẫn là ấu đệ như thuở nào. Mỗi khi nghĩ đến Tây Hải hoang vắng, khí hậu khắc nghiệt, trẫm lại không đành lòng. Vừa hay lần này là đại thọ Hoàng tổ mẫu, cuối cùng cũng đợi được ngày đệ hồi kinh. Vương phủ trước đây của đệ vẫn được trẫm giữ lại cho đệ, luôn đợi ngày đệ trở về. Lần này hay tin đệ hồi kinh, trẫm đã sai Nội phủ chuẩn bị đầy đủ nô tỳ và hoạn quan cho vương phủ, đệ cứ đến xem thử, nếu có chỗ nào chưa thỏa đáng thì cứ bảo Thẩm Cao sắp xếp lại. Hiện tại, nơi ấy có thể xem như phủ đệ tại kinh thành của đệ, đệ nhất định phải ở lại lâu hơn, thay trẫm tận hiếu với Hoàng tổ mẫu.”

 Lý Huyền Độ cung kính đáp lời, lại hành lễ tạ ơn.

Hoàng đế gật đầu, tiếp tục chuyện trò đôi câu về nỗi vất vả xa cách, rồi chuyển sang nhắc đến loạn cục ở hai vùng Hà Tây và Thiên Thủy. Khi nhắc tới Quảng Bình hầu Hàn Vinh Xương, sắc mặt Hoàng đế sa sầm: “Hàn Vinh Xương thực sự khiến trẫm thất vọng. Nếu không nể mặt trưởng tỷ, lần này trẫm chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua. May mà có Tứ đệ ở đó. Đệ đã lập công cứu nguy, chưa kể ngay từ đầu còn có công kịp thời phát giác, cảnh báo lên triều đình. Nếu không, chỉ e Hà Tây, Thiên Thủy lúc này đã đại loạn. Công lao ấy, trẫm nhất định phải trọng thưởng, thế nào cũng không quá đáng!”

Lý Huyền Độ đáp rằng đó là bổn phận của thần tử, không dám nhận ân sủng to lớn của Hoàng đế.

Hoàng đế bảo hắn không cần khách sáo. Lúc này như chợt nhớ ra chuyện gì, bèn nói: “Hồng Lư Tự tấu trình, trong đoàn sứ thần các nước đến chúc thọ Hoàng tổ mẫu lần này, có cả sứ thần nước Khuyết. Sứ quan ấy không phải ai xa lạ, mà chính là cữu phụ của đệ. Trẫm đã sai người tiếp đón ông ấy bằng lễ nghi dành cho thượng khách, an bài nghỉ lại ở dịch quán. Đã nhiều năm đệ chưa gặp thân thích bên ngoại, chắc cũng nhớ mong, khi nào có thời gian thì cứ đến thăm, không cần kiêng kỵ điều gì.”

Triều đình có quy chế, hoàng tử và đại thần đều không được tự ý giao thiệp riêng với sứ thần nước ngoài, nếu vi phạm, nặng thì sẽ bị luận tội.

Thế nhưng Hoàng đế lại đích thân cho phép Lý Huyền Độ, có thể thấy rõ sự sủng ái dành cho hắn sâu đậm đến nhường nào.

Lý Huyền Độ vui mừng, lần nữa quỳ xuống tạ ơn: “Thần đệ tạ ơn long ân của bệ hạ, vô cùng cảm kích, sẽ chọn ngày đến dịch quán thăm cữu phụ.”

Cuộc gặp gỡ giữa hai huynh đệ, quân thần này diễn ra suôn sẻ và tốt đẹp, anh em như thể tay chân, [1] thật khiến người ta phải xúc động.

[1] gốc 棣萼之情: lệ ngạc chi tình. Thành ngữ Trung Quốc ẩn dụ về tình anh em. Chữ “lệ” (棣) đồng nghĩa với chữ “đệ”. (弟) Chữ “ngạc” (萼) là đài hoa, cái bầu để bảo hộ cánh hoa. Người ta lấy hai chữ hoa ngạc 花萼 để nói về tình anh em, cũng là lấy cái ý đài với hoa cùng bảo hộ nhau vậy. (Chú thích do mình tìm hiểu trên baidu và Quick Trans). Mình mượn lại câu “anh em như thể tay chân’ của Việt Nam thay thế.

Hắn bước ra khỏi điện Tử Thần, bên ngoài điện, dưới tán một cây tùng già cành lá xù xì, có hơn chục quan viên văn võ đang đứng đợi để diện kiến Hoàng đế. Họ đều vận triều phục màu tím hoặc đỏ thắm, đó đều là những đại thần giữ chức vụ quan trọng, quan hàm từ ngũ phẩm trở lên ở kinh thành.

Những người này đã đến từ sớm, đứng chờ dưới gốc cây rất lâu. Nay vừa trông thấy Tần vương Huyền Độ đã xa cách nhiều năm bước ra từ trong điện, đám người lần lượt tiến lên, cười nói thăm hỏi. Có người tán thưởng phong thái hắn thậm chí còn oai hùng hơn nhiều so với trước đây, lại có người chúc mừng hắn vì đã lập được đại công cho triều đình.

Lý Huyền Độ chỉ mỉm cười, gật đầu đáp lại, ánh mắt vô tình lướt qua một bóng người đứng lẻ loi bên gốc tùng: Quảng Bình hầu Hàn Vinh Xương, người anh rể xuất thân danh môn nhưng vận thế đang ngày một sa sút.

Hàn Vinh Xương bắt gặp ánh nhìn của hắn, khóe môi thoáng hiện một nụ cười khổ. Đúng lúc này, một tên hoạn quan từ trong điện bước ra, triệu chư vị đại thần vào nghị sự. Hàn Vinh Xương khẽ gật đầu với hắn, rồi theo sau đoàn người phía trước, nối hàng đi vào phía trong.

Lý Huyền Độ đứng dưới gốc tùng một lúc, sau đó xoay người rời cung. Hôm sau, hắn đến dịch quán, gặp lại Lý Tự Nghiệp, người cậu ruột đã tám năm chưa gặp.

Nhiều năm trước, sau khi được ban họ, người trong hoàng tộc nước Khuyết đều lấy họ Lý, cậu ruột của hắn cũng không ngoại lệ.

Lý Tự Nghiệp đã ngoài bốn mươi, ăn mặc chẳng khác gì người kinh thành. Nếu chỉ nhìn khí chất, càng khó nhận ra ông là một người Khuyết nổi danh dũng võ. Ông có dung mạo thư sinh, da trắng, để râu, trông giống một nho sĩ hơn là một tiểu vương nước Khuyết.

Ông là cậu ruột của Lý Huyền Độ, tình cảm cậu cháu rất sâu sắc. Năm Lý Huyền Độ mười sáu tuổi, nếu không xảy ra biến cố ngoài ý muốn, vốn dĩ hắn đã rời kinh đến nước Khuyết thăm bên ngoại.

Hôm nay, dù Lý Huyền Độ đã sai người báo tin trước, nhưng khi gặp mặt, Lý Tự Nghiệp vẫn vô cùng vui mừng, đích thân ra ngoài dịch quán nghênh đón, mời hắn vào trong chỗ ở của mình. Sau khi cho lui hết người ngoài, hai cậu cháu hàn huyên một lúc, Lý Huyền Độ liền hỏi thăm về ngoại tổ phụ của mình là lão Khuyết vương.

Lý Tự Nghiệp cười nói: “Sức khỏe phụ vương rất tốt, chỉ là vẫn lo lắng cho con. Nếu biết con mọi sự đều ổn, người cũng sẽ yên tâm hơn.”

Ngoại tổ phụ của Lý Huyền Độ, phụ thân của Khuyết phi, chính là người năm đó kiên quyết lựa chọn quy phục triều đình họ Lý, giúp Khương thị cùng ra quân xuất chinh.

Lý Huyền Độ hồi tưởng chuyện cũ, xúc động nói: “Bây giờ ngoại tổ chắc cũng sắp bảy mươi tuổi rồi nhỉ? Tại con bất hiếu, chẳng những không giúp được gì còn khiến ngoại tổ phụ phải lo lắng cho con!”

Lý Tự Nghiệp cười nói: “Chỉ còn mấy tháng nữa là ngoại tổ của con tròn bảy mươi tuổi rồi. Giờ con hồi kinh rồi, nếu lúc đó vẫn chưa đi thì tới gặp người một lần, chắc chắn người sẽ vô cùng vui mừng khi gặp con.”

Nói rồi, như thể chợt nhớ đến điều gì, nụ cười trên gương mặt ông liền tan biến. Ông đứng dậy tới bên cửa sổ, phóng mắt nhìn ra bên ngoài. Thấy không có gì khác lạ, ngoài cửa cũng có người của mình canh giữ, ông mới quay trở lại, lắc đầu thở dài: “Thôi vậy, lúc nãy cữu phụ chỉ buột miệng nói thế thôi. Nếu không tiện, con cũng không cần phải cố đi. Ngoại tổ biết được tấm lòng của con là đủ, đừng để rước lấy những nghi kỵ không đáng có.”

Năm đó, khi chuyện của Lương Thái tử bại lộ, Lý Huyền Độ bị kết tội, có kẻ liền nhân cơ hội vu khống nước Khuyết, nói rằng người Khuyết cũng là thế lực đứng sau lưng Lương Thái tử. Minh Tông nổi trận lôi đình, suýt nữa sai sứ thần đến nước Khuyết để khiển trách, may mà Khương thị đã kịp thời ngăn lại.

Đó cũng là lần duy nhất Khương thị đứng ra bảo vệ một người trong tất cả những kẻ bị cuốn vào vụ án của Lương Thái tử năm đó.

Bà đích thân lên tiếng ngăn cản, nói rằng nếu không có sự ủng hộ của lão Khuyết vương, trận đại chiến dốc toàn lực chống Địch cũng chẳng thể giành được thắng lợi. Lão vương Khuyết thấu hiểu đại nghĩa, tuyệt đối không thể có lòng phản bội triều đình. Sự nghi ngờ nhắm vào ông chẳng khác nào dồn sự nghi ngờ vào chính bản thân bà.

Khương thị đã nói đến vậy, Minh Tông nào dám hành động thêm, chuyện này mới tạm lắng xuống.

Dù chuyện đã qua nhiều năm, nhưng với thân phận nhạy cảm của Lý Huyền Độ, tất nhiên hắn không nên có quá nhiều liên hệ với nước Khuyết.

Lý Huyền Độ im lặng một lúc rồi mỉm cười: “Đến lúc đó con sẽ tùy cơ ứng biến.”

Lý Tự Nghiệp gật đầu: “Nếu không tiện thì ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng.”

Vì chủ đề vừa rồi nên bầu không khí cũng trở nên nặng nề. Lý Huyền Độ bèn cười, lái sang chuyện khác: “Nãy giờ chỉ mải trò chuyện, suýt nữa quên hỏi thăm biểu huynh, biểu muội. Lâu lắm rồi không gặp, họ vẫn ổn chứ ạ?”

Lý Tự Nghiệp cũng cười, đáp: “Đều ổn cả. Trước khi ta lên đường, bọn chúng còn hỏi thăm con đấy.”

Ông liếc nhìn cháu trai, dung mạo như ngọc, phong tư xuất chúng, bỗng nhớ tới một chuyện liên quan đến hôn sự vẫn canh cánh trong lòng. Do dự giây lát, biết lúc này không thích hợp để nhắc tới, cuối cùng chỉ cười nói: “Chỉ cần con bình an, mọi người đều yên lòng cả!”

…

Hôm đó sau khi xuất cung, Bồ Châu liền ở lì trong phòng, không đặt chân ra ngoài dù chỉ nửa bước. Hai ngày sau, Hoài Vệ tự đến tìm nàng chơi. Nghiêm thị niềm nở tiếp đón, đợi khi không còn ai bên cạnh, cậu bé mới báo cho Bồ Châu một tin tức.

Vương phủ đẹp đến thế nhưng Tứ huynh Lý Huyền Độ của cậu lại không chịu ở, cứ phải ra khỏi thành đến Tử Dương Quán làm đạo sĩ, luyện đan tu tiên.

Tử Dương Quán là một đạo quán nổi danh ngoài thành, quán chủ Lý Thanh Hư được coi như một cao nhân thế ngoại, nghe nói đạo hạnh cao thâm, khiến vô số quyền quý trong thành ngưỡng mộ, lấy việc được kết giao với ông ta làm vinh hạnh.

Nhiều năm trước, khi canh giữ hoàng lăng, Lý Huyền Độ từng ở lại Vạn Thọ Quán suốt ba năm, người mang đầy “tiên” khí, giờ đây quay về nương nhờ đạo quán, qua lại cùng đạo sĩ, thoạt nhìn cũng chẳng có gì bất thường.

Bồ Châu nhớ kiếp trước cũng như vậy, phần lớn thời gian hắn lưu lại kinh đô đều sống trong đạo quán. Buồn cười là trước đây nàng còn bị hắn lừa, tưởng rằng hắn thực lòng hướng đạo, không vướng bụi trần. Ai ngờ, tất cả chỉ là vỏ bọc do hắn tự dựng lên.

Kiếp này…

Nàng hừ lạnh trong lòng.

Cứ chờ xem, kiếp này nếu nàng còn mềm lòng thì đúng là sống uổng một đời, chẳng khác gì một con heo!

“Làm đạo sĩ thì có gì vui chứ? Tứ huynh định thành tiên thật sao? Tỷ đang nghĩ gì đấy? Sao chẳng đoái hoài gì đến ta?”

Hoài Vệ cắn một miếng điểm tâm A Cúc bưng lên, nhét đầy miệng, liếc nhìn Bồ Châu đang thần trí mơ màng, lúng búng hỏi.

Lúc này Bồ Châu mới hoàn hồn, vội bảo không có gì. Nhớ đến Hàn Xích Giao, nàng tranh thủ lúc không có ai ở bên, liền nói: “Tiểu vương tử, ta thấy người đó không đáng tin lắm. Không phải ta muốn chia rẽ hai người đâu, nhưng sau này ngài đừng chơi với y nữa. Y rủ ngài đi đâu, ngài cũng đừng đi theo!”

Hoài Vệ gật đầu: “Biết rồi, biết rồi!”

Bây giờ dù không cần nàng dặn, Hoài Vệ cũng chẳng muốn chơi với “người cháu ngoan” của mình nữa. Con thuyền hữu nghị, nói lật là lật.

“Ngài cũng đừng nói với ai là ta không cho ngài chơi với y nhé. Đây là bí mật giữa ta và ngài.”

Hoài Vệ lại gật đầu: “Biết rồi, biết rồi!”

Cậu chơi ở nhà họ Quách suốt nửa ngày, ăn trưa xong còn ngủ một giấc rồi mới quay về cung Bồng Lai. Cậu vừa đi chưa lâu, phu nhân của Quách Lãng lại nhận được một phong bái thiếp do Trưởng công chúa sai người đưa tới, bảo rằng nghe nói Bồ Châu đang ở Quách gia nên muốn đến để gặp nàng.

Hai ngày nay, từ khi đón Bồ Châu về phủ, những vị khách quý mà Nghiêm thị tiếp đón nhiều không dứt. Hầu như toàn bộ mệnh phụ, tiểu thư quyền quý trong kinh thành đều đổ về Quách gia, vừa để thăm hỏi, vừa để an ủi tôn nữ nhà họ Bồ.

Trưởng công chúa rất được Trần Thái hậu yêu chiều, Hoàng đế Hiếu Xương và vị tỷ tỷ này cũng có quan hệ không tệ, thế nên nàng ta là nhân vật mà ai ai ở kinh thành cũng đều muốn bợ đỡ. Xưa nay nàng ta và Quách gia không có nhiều liên quan, nay lại đích thân đến nên Nghiêm thị bận bịu một thôi một hồi, sai người thông báo với Bồ Châu, dặn nàng chuẩn bị thật kỹ.

Bồ Châu nhớ kiếp trước chưa từng có chuyện này, nhất thời không đoán được dụng ý của nàng ta, chỉ có thể thay y phục tiếp khách rồi theo Nghiêm thị ra đón Trường công chúa.

Trưởng công chúa ngồi trên cỗ xe hoa lệ, được đám gia nô và tùy tùng vây quanh, rầm rộ tiến vào Quách phủ. Thấy Bồ Châu, nàng ta ân cần hỏi han, nói rằng trước kia đã rất kính trọng tổ phụ và phụ thân của nàng, thậm chí với mẫu thân nàng cũng từng có thư từ qua lại. Chỉ tiếc ông trời không có mắt, nhà họ Bồ lại gặp phải biến cố như vậy, nghĩ đến liền cảm thấy đau lòng. Hôm đó trong cung Bồng Lai tình cờ gặp nàng, vốn định trò chuyện vài câu, không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên hôm nay cố tình đến thăm.

Những lời nàng ta nói vô cùng khéo léo, từng câu từng chữ đều thể hiện sự quan tâm và yêu thương của bậc trưởng bối, Bồ Châu dĩ nhiên cũng phải tỏ ra khiêm nhường, cảm kích, diễn trọn màn kịch với nàng ta.

Vợ Quách Lãng giữ Trưởng công chúa ở lại dùng bữa, nàng ta thoái thác một hồi, nhưng cuối cùng vẫn lưu lại. Bồ Châu cũng ngồi bên tiếp chuyện. Sau bữa cơm, nàng ta nghỉ ngơi chốc lát rồi lại lên xe, rời đi giữa hàng dài tùy tùng hộ tống.

Sau khi Trưởng công chúa đi, Bồ Châu nhìn bộ y phục hoa lệ và những món trang sức tinh xảo nàng ta ban thưởng, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ, bèn ngẫm nghĩ hồi lâu, hồi tưởng lại từng lời nói, cử chỉ của nàng ta, bỗng chợt nhớ đến một người, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Trong lòng nàng dấy lên một suy đoán: việc Trưởng công chúa đột nhiên đến thăm nàng liệu có liên quan đến con trai nàng ta, Hàn Xích Giao hay không.

Thực tế, suy đoán này của Bồ Châu hoàn toàn chính xác.

Hôm nay Lý Lệ Hoa đến thăm Bồ Châu là vì hôm qua, Hàn Xích Giao đã thỉnh cầu trước mặt nàng ta rằng muốn cưới tôn nữ Bồ gia làm vợ. Mãi đến lúc ấy, Lý Lệ Hoa mới hiểu được tâm tư của con trai mình, cẩn thận suy tính một phen.

Nếu thuận theo mong muốn của con trai, tác thành cuộc hôn nhân này, thì có một điều bất lợi: tôn nữ Bồ gia chỉ là một cô nhi, không có thế lực gia tộc nào để nương tựa, đối với nàng ta, hôn sự này chẳng mang lại chút lợi ích nào.

Nhưng lợi ích thì lại rất rõ ràng.

Thứ nhất, tôn nữ nhà họ Bồ là biểu tượng sống động nhất của Thánh ân bao la. Nếu xin Hoàng đế ban hôn, ắt hẳn sẽ giúp nâng cao danh vọng và thanh thế của gia tộc, chứng tỏ Hoàng đế vẫn ưu ái gia đình nàng ta như trước. Bên cạnh đó, đây còn là cơ hội tốt để nhanh chóng lấy lại thể diện cho người chồng gần đây đang cực kỳ mất mặt của nàng ta.

Thứ hai, rõ ràng nhà họ Quách và nhà họ Bồ đã gắn chặt với nhau. Quách Lãng dùng việc này để chứng minh trước thiên hạ rằng ông ta có mối quan hệ đặc biệt với Bồ Du Chi, sau đó kế thừa toàn bộ nhân mạch và danh vọng mà Bồ Du Chi để lại một cách trọn vẹn. Từ nay về sau, dù thế nào đi nữa cũng không thể tách rời. Ở một mức độ nào đó, nhà họ Quách chính là nhà mẹ đẻ của tôn nữ Bồ gia, vậy nên không thể nói nàng ta hoàn toàn không có chỗ dựa. Nếu cuộc hôn nhân này thành công, mối quan hệ giữa nàng ta và gia tộc hiện đang có danh vọng như mặt trời ban trưa là nhà họ Quách, cũng sẽ càng thêm bền chặt. Dù không thể khiến Thái tử và họ Thượng Quan bất hòa, thì ít nhất cũng có thể khiến Hoàng hậu Thượng Quan phải cảm thấy khó chịu.

Vậy nên hôm qua khi biết được tâm tư của con trai mình, Lý Lệ Hoa không lập tức đồng ý, cũng không thẳng thừng cự tuyệt, chỉ nói sẽ cân nhắc. Việc đầu tiên nàng ta làm hôm nay là tới Quách gia, gặp tôn nữ Bồ gia.

Sau khi quan sát ở cự ly gần, Lý Lệ Hoa hết sức hài lòng, suy tính trong lòng càng thêm kiên định.

Ban đầu, Bồ Châu vẫn chưa dám khẳng định phỏng đoán của mình, nhưng tối hôm đó, Nghiêm thị đến thăm nàng, nhắc về việc Trưởng công chúa đã hỏi riêng bà ấy về sinh thần bát tự của nàng. Chẳng rõ là vô tình hay cố ý.

Đến nước này thì chẳng còn gì để nghi ngờ nữa!

Bồ Châu kinh hãi thất sắc, đêm đó nàng thức trắng đêm.

Nàng không ngờ, trên con đường mà mình đã lên kế hoạch từ trước, lại bỗng nhiên nhảy ra một Hàn Xích Giao, người mà kiếp trước chẳng hề có dây mơ rễ má gì với mình.

Gả cho Hàn Xích Giao ư?

Tuyệt đối không!

Thế nhưng, nếu Trưởng công chúa nảy ra ý tưởng này và đến cầu xin Hoàng đế, thực lòng Bồ Châu cũng không nghĩ ra được lý do khiến Hoàng đế phải từ chối yêu cầu không tính là quá đáng của chị ruột.

Phải làm sao đây?

Tìm Lý Thừa Dục ư?

Bồ Châu không hề nghĩ đến cách này. Nếu để y nhúng tay vào, có khi mọi chuyện sẽ càng rối hơn, cuối cùng chẳng được gì cả.

Nói thẳng với vợ Quách Lãng, nhờ bà ấy giúp mình từ hôn?

Nhưng vấn đề là, theo suy đoán của Bồ Châu, dù Trưởng công chúa có ý định đấy thì nàng ta cũng sẽ không vội cầu thân cho con trai mình trong thời điểm Thái tử đang bàn chuyện cưới gả. Khả năng lớn nhất là chờ đến khi hôn sự của Thái tử được quyết định rồi mới bắt tay hành động. Chuyện đó còn lâu nữa mới xảy ra, bây giờ nàng phải mở lời nhờ Nghiệm thị từ chối hôn sự dùm thế nào đây?

Bồ Châu rối như tơ vò, trong lòng đã chửi mắng tên đen mập kia đến trăm nghìn lần, nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào. Ngay lúc tuyệt vọng, bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng, hình ảnh một người hiện ra trước mắt.

Lý Huyền Độ!

Đúng là quá thích hợp! Cứ để hắn giúp mình giải quyết rắc rối này đi. Dù sao thì hắn cũng biết rõ tâm tư của nàng đối với Lý Thừa Dục, không sợ không mở miệng được.

Còn về lý do vì sao nàng có thể đường hoàng nhờ cậy hắn…

Bồ Châu lập tức tìm được một cái cớ hợp lý cho mình.

Rất đơn giản, kiếp trước hắn nợ nàng một mạng. Tính cả vốn lẫn lãi, đời này bắt hắn giúp mình một tay, thu về một ít lợi tức mà thôi, có gì mà không mở miệng được.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top