Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 29: Bồ Châu Thuyết Phục Tần Vương

Bồ Châu (Dịch)

  • 6 lượt xem
  • 2456 chữ
  • 2025-12-01 20:13:13

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nàng nghĩ đến người có thể giúp mình giải quyết đống rắc rối này. Chỉ cần hắn chịu đồng ý là có thể xử lý ổn thỏa, hơn nữa còn làm một cách gọn gàng sạch sẽ, không để lại bất kỳ mối họa nào về sau. Nàng tin tưởng hắn ở điểm này, và đó cũng là điểm mà nàng coi trọng nhất.

Nhưng câu hỏi đặt ra tiếp theo là nàng phải dùng cách nào để thuyết phục hắn, khiến hắn thành toàn cho giấc mộng của nàng giống như lần ở phủ Đô úy Hà Tây trước đây. Điều này nhất định phải suy nghĩ thật kỹ.

Xét tình cảnh hiện tại, dường như Lý Huyền Độ còn chán ghét nàng hơn lúc ban đầu, nếu nàng lại giở trò cũ, chỉ dựa vào việc kể lể quá khứ bi thương thời thơ ấu, rơi mấy giọt nước mắt rồi đưa tặng chút bánh hoa để khơi gợi lòng trắc ẩn, e rằng chẳng thể nào có tác dụng. Lần một lần hai đều như vậy, nước mắt chảy xuống dù đẹp đến mấy cũng vô dụng.

Thế nhưng, Bồ Châu không định bỏ cuộc.

Tình cảnh bây giờ chẳng khác gì tranh sủng. Muốn lấy được thứ mình mong muốn từ một người thì trước tiên phải nắm rõ nhược điểm của người ấy, đánh rắn phải đánh bảy tấc. [1]

[1] đánh rắn phải đánh bảy tấc: đánh rắn phải đánh cho chết nếu không sẽ bị hại. Tục ngữ Trung Quốc có câu: “đánh rắn đánh bảy tấc”, tuy nhiên cũng có người nói: “đánh rắn đánh ba tấc”. Cho dù cách nói khác nhau, nhưng ở đây lại có một điểm chung là đánh rắn phải đánh đúng chỗ cho chết mới thôi.

Thế gian muôn hình vạn trạng, mỗi người đều có khuyết điểm riêng. Có kẻ tham tiền, có kẻ háo sắc, có kẻ chỉ cầu hư danh.

Lý Huyền Độ không phải thần tiên, chẳng nhẽ lại không có nhược điểm.

Nhược điểm của hắn chính là thứ nàng phải khai thác được.

Bồ Châu nghĩ về Lý Huyền Độ của kiếp trước, lại nghĩ về Lý Huyền Độ trong lần đầu gặp gỡ ở Hà Tây… Nghĩ suốt nửa đêm, trong lòng nàng dần nảy ra một ý tưởng.

Thành thật mà nói, nếu không phải tình thế lần này quá đặc biệt, có nguy cơ phá hủy tiền đồ của nàng, thì trước khi có đủ năng lực thực hiện, nàng tuyệt đối không muốn nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai.

Bởi vì đây là bí mật sâu kín nhất trong lòng nàng, là góc khuất không ai được phép chạm đến.

Nhưng bây giờ đó lại là biện pháp duy nhất nàng có thể nghĩ ra để lay động hắn. Nàng đành phải thử một lần.

Dù cho cuối cùng không thành công, kết quả xấu nhất cũng chỉ là hắn không chịu giúp nàng, chẳng tổn thất gì thực sự, nhiều nhất chỉ khiến hắn càng thêm chán ghét nàng mà thôi.

Việc này không nên trì hoãn. Sau khi đã tính toán xong xuôi, sáng hôm sau, nàng liền tìm đến vợ Quách Lãng, nói rằng nàng nghe kể chùa An Quốc có gốc mẫu đơn cổ thụ, năm nay nở hoa rực rỡ hơn hẳn mọi năm, muốn tranh thủ cuối kỳ hoa đến thưởng lãm.

Năm nay, mẫu đơn ở chùa An Quốc nở muộn, cũng tàn muộn. Đến giờ, hoa vẫn còn vương trên cành, nhưng có lẽ chỉ còn kéo dài được thêm vài ngày nữa. Gần đây trời quang mây tạnh, nam nữ trong kinh thành đua nhau đến thưởng hoa, khiến chùa An Quốc lại một lần nữa trở thành chốn tao nhân mặc khách hội tụ.

Nghiêm thị bận rộn, không thể đi cùng, bèn sai quản sự sắp xếp xe ngựa đưa nàng đến đó. Bà A Cúc làm việc vất vả quanh năm nên bị đau lưng, mấy hôm nay bệnh lại tái phát, Bồ Châu khuyên bà không cần theo cùng mà cứ ở nhà nghỉ ngơi. Nàng chỉ gọi tỳ nữ chuẩn bị một giỏ điểm tâm, ô che nắng, y phục cùng những vật dụng cần thiết cho chuyến đi, rồi lên đường.

Đến chùa An Quốc suôn sẻ, khoảng giữa trưa, nàng tìm được một gian thiền phòng để nghỉ trưa, dùng xong bữa cơm chay, tùy ý ngắm một lượt hoa mẫu đơn. Sau đó, nàng nói với quản sự và tỳ nữ rằng mình đã thấm mệt nên muốn nghỉ ngơi, dặn bọn họ cứ ngắm hoa vãn cảnh, chạng vạng tối cùng quay về là được.

Sau khi đuổi hết người bên cạnh đi, nàng thay bộ y phục nam nhân đã chuẩn bị sẵn trong bọc hành lý, chải mái tóc dài thành búi nhỏ gọn ghẽ trên đỉnh đầu, đội một chiếc mũ quả dưa, mang guốc, nhân lúc không ai chú ý, lẻn ra khỏi cửa sau của sơn tự.

Mục đích thực sự của nàng hôm nay chính là Tử Dương Quán.

Đạo quán cách chùa An Quốc không xa, sớm muộn gì cũng đều có thể nghe thấy tiếng thần chung mộ cổ truyền tới từ phía đối diện. [2] Thời gian di chuyển cũng rất nhanh.

[2] thần chung mộ cổ: tiếng chuông, tiếng trống chùa, nhà thờ vào buổi sáng sớm và buổi chiều tà, nhắc nhở con chiên, Phật tử chuyên lòng mộ đạo. Nghĩa khác: làm cho tỉnh ngộ, hiểu ra.

Hương hỏa trong đạo quán vốn không hưng thịnh bằng chùa miếu, huống chi nơi này cũng không có mẫu đơn để thưởng lãm, khách hành hương đều đổ cả về phía chùa, khiến nơi đây vắng hoe vắng hoắt, chỉ có một tiểu đạo đồng [3] ngồi trên bậc thềm ngủ gà ngủ gật. Bồ Châu bước vào đại điện Tam Thanh, quỳ bái dâng hương, bỏ chút tiền nhang đèn, rồi đi đến hỏi đạo đồng về Tần vương. Quả nhiên, hắn đã đến đây, hơn nữa còn ở lại mấy ngày rồi.

[3] đạo đồng: đạo sĩ nhỏ tuổi

Bồ Châu nói: “Làm phiền đồng tử, có thể dẫn ta đến gặp Tần Vương điện hạ được không?” Vừa nói vừa nhét mấy đồng tiền vào tay đạo đồng, cười nói: “Đồng tử mua bánh trái ăn đi.”

Đạo đồng vui vẻ dẫn đường cho nàng. Vượt qua mấy tòa đại điện, đi qua một bức tường, đến phía Tây đạo quán, cậu chỉ vào bậc thềm phía trước: “Đại vương đang tu đạo ở đó.”

Bồ Châu ngẩng đầu nhìn, thấy một rừng tùng bách ngàn năm rậm rạp xanh um, tận cùng là một tòa đạo quan, trên thềm cửa treo tấm biển đề ba chữ “Ngọc Thanh Điện”. Tiếng chim hót lanh lảnh không biết vọng đến từ đâu, càng làm nổi bật vẻ tĩnh mịch của nơi này. Nàng bước lên bậc đá phủ đầy lá tùng rụng, đến trước cửa, thấy có hai thị vệ canh gác, bèn báo danh, nói rằng Tần vương nhận ra nàng, nàng có việc cầu kiến.

Dù nàng mặc thanh y, đội mũ quả dưa, nhưng dáng người, dung mạo lẫn giọng nói đều là của một thiếu nữ, hai thị vệ liếc nhau, một người vào trong, chẳng bao lâu sau thì đi ra, nói rằng Tần vương đang bế quan, không tiếp khách.

Bồ Châu đâu dễ bỏ cuộc, liền hỏi khi nào hắn xuất quan. Thị vệ lặng thinh không đáp. Nàng đoán rằng Lý Huyền Độ không muốn gặp mình, đành nói: “Ta còn biết cả Diệp hộ vệ, không biết ngài ấy có ở đây không?”

Thị vệ có vẻ mất kiên nhẫn, tiến lên định xua đuổi nàng. Bồ Châu bị đẩy xuống bậc thềm, nhưng nàng không đi, cứ loanh quanh dưới bậc thềm chờ đợi.

Chẳng bao lâu sau, Diệp Tiêu vội vã bước ra, thấy bộ dạng của nàng, liền cau mày: “Tiểu thục nữ à, mấy ngày nay điện hạ bế quan thanh tu, không gặp ai khác. Cô mau về đi!”

Bồ Châu thành khẩn nói: “Ta thật sự có chuyện quan trọng muốn gặp Tần vương, không mất nhiều thời gian đâu, cầu xin ngài ra mặt nói với ngài ấy một tiếng.”

Diệp Tiêu nói: “Tiểu thục nữ à ta đã nói là điện hạ đang thanh tu, sao cô cứ cố chấp thế? Thôi được, nếu cô muốn chờ thì tự mình chờ đi.” Dứt lời liền quay người đi vào trong.

Đã hạ quyết tâm đến nơi này, chưa gặp người sao rời đi cho được. Bồ Châu dạo một vòng quanh tường đạo quan nhưng không tìm được lỗ hổng để chui vào. Đã thế bức tường còn cao ngất, nàng không thể tự trèo lên nên đành quay lại trước cửa, lựa thời cơ hành động.

Nàng cứ chờ như vậy suốt hơn nửa buổi chiều, nhưng Lý Huyền Độ vẫn không xuất hiện, cũng chẳng có cơ hội nào để nàng tận dụng. Đã thế, sắc trời dần âm u, mây đen giăng đầy trên đỉnh đầu, đột nhiên có trận gió lớn thổi qua, rừng tùng bách phát ra tiếng rì rào xào xạc.

Sắp mưa rồi!

Trong chớp mắt, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, thấm ướt vai áo nàng.

Bồ Châu lòng như lửa đốt, chạy đến trước cửa lần nữa, cầu xin được gặp Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu đi đến hậu điện, nhìn bóng dáng mờ ảo sau tấm rèm xanh phía trước, chần chừ nói: “Điện hạ, bên ngoài sắp mưa, tiểu thục nữ vẫn chưa chịu rời đi, có lẽ thật sự có chuyện gấp…”

“Đã nói không gặp là không gặp. Nàng ta muốn dầm mưa, cứ để mặc nàng ta.” Một giọng nói lạnh lùng truyền ra từ sau tấm rèm xanh.

Diệp Tiêu bất đắc dĩ, đành lần nữa bước ra, đứng ở cửa, nói với Bồ Châu: “Tiểu thục nữ, điện hạ đang bế quan thật mà, trời sắp mưa rồi cô mau về đi…”

“Điện hạ!”

Bồ Châu nhìn về phía sau lưng hắn, bỗng nhiên hai mắt sáng rỡ, mặt lộ vẻ vui mừng, lớn tiếng gọi một câu.

Diệp Tiêu quay đầu lại theo phản xạ, phía sau trống không, chẳng có ai. Nhận ra mình bị lừa, nhưng còn chưa kịp quay đầu lại, Bồ Châu đã đẩy mạnh hắn sang một bên, lách qua người hắn lao nhanh vào trong, chạy thẳng về phía hậu điện, đến trước tấm rèm xanh đang lay động theo gió, vươn tay vén lên, cất tiếng gọi: “Điện hạ—”

Nàng cứng họng, chôn chân tại chỗ.

Bên trong điện tối mờ, mát lạnh. Sau một lư hương tử kim lớn bằng nửa thân người, Lý Huyền Độ khoác hờ một bộ đạo bào trực lĩnh [4] màu trắng rộng rãi thêu hình hạc, dây đai thắt lỏng lẻo trên eo, lộ ra nửa phần lồng ngực ngay dưới xương quai xanh.

[4] áo trực lĩnh: Là loại áo có cổ cắt thành vạt xẻ dọc ở giữa thân trước, áo may rộng, xẻ vạt bên hông, tay áo cắt dài bằng gấu.

Hắn chân trần, một chân co lên, ngồi trên chiếc giường mây bằng trúc tím, hướng mặt về cửa sổ rộng mở phía Tây, tay cầm vò rượu, ngửa cổ uống ừng ực.

Gió lớn thốc vào từ cửa sổ phía Tây, làm tấm rèm xanh trong điện cuộn tung, vạt áo và ống tay áo rộng của hắn cũng bị thổi bay phần phật. Nghe thấy động tĩnh, hắn nghiêng mặt, khóe mắt mờ đi, đáy mắt phiếm hồng. Một dòng rượu nho đỏ rực chảy dọc theo cổ hắn, trượt xuống phần yết hầu gồ cao, giống như một vệt máu, chầm chậm lan đến lồng ngực, cuối cùng thấm vào vạt áo đang mở rộng.

Bồ Châu vạn lần không ngờ, hắn lại “bế quan” kiểu này.

Nàng trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, kinh ngạc không nói nên lời.

Lý Huyền Độ nuốt xuống ngụm rượu vừa uống, vì thế yết hầu cũng chuyển động lên xuống.

“Tiểu thục nữ! Sao cô lại hành xử thế chứ?”

Diệp Tiêu có phần cuống lên, lúc này mới đuổi đến nơi, thấy cảnh trước mắt thì hoảng hốt, vội vàng nhận lỗi với Lý Huyền Độ, nói là do mình thất trách.

Lý Huyền Độ như chẳng hề nghe thấy, tay vẫn nắm chặt vò rượu, hờ hững liếc nhìn nàng: “Tìm ta có chuyện gì?”

Diệp Tiêu thoáng khựng lại, hiểu rằng chủ nhân đã có ý giữ nàng lại, nên cũng không cố ép nàng rời đi nữa. Hắn tức tối trừng mắt nhìn Bồ Châu, trước khi lui ra ngoài.

Bồ Châu lúc này mới hoàn hồn, vội nói: “Điện hạ, ta biết ta quá đường đột, nhưng ta gặp phải một chuyện khó khăn, trong số những người ta quen, ngoài điện hạ ra, không ai có thể giúp ta được, vì vậy ta mới phải đến đây cầu kiến. Khẩn cầu điện hạ ra tay giúp đỡ.”

Lý Huyền Độ thản nhiên nói: “Thái tử cũng không thể giúp cô sao?”

“Không thể!” Bồ Châu đáp một cách dứt khoát. “Ngoài điện hạ ra, không ai có thể giúp ta!”

Lý Huyền Độ cười nhạt, tiện tay đặt vò rượu xuống bên chân, nghiêng người, tựa vào đầu giường mây, mặt hướng về phía nàng.

“Ồ, nói nghe thử xem.” Giọng điệu của hắn đầy vẻ lơ đễnh.

Bồ Châu không biết nên nhìn về đâu, cuối cùng đành phải nhìn chằm chặp vào lư hương lớn trước mặt hắn: “Hôm qua Trưởng công chúa đến nhà họ Quách thăm ta, còn hỏi vợ của Quách Thái phó về bát tự của ta, rất có thể bà ta muốn hỏi cưới ta cho con trai mình. Ta không thể gả cho hắn.”

Hắn không có phản ứng, vẫn bất động nhìn nàng.

Có lẽ vì hơi say, ánh mắt hắn trầm lắng, sắc màu hổ phách u tối.

Bồ Châu cố gắng lờ đi áp lực vô hình nhưng nặng nề toát ra từ người đối diện, giải thích: “Ta thực sự không quyến rũ cháu trai của ngài. Hôm đó là hắn tự theo tiểu vương tử đến dịch xá, không tin ngài có thể hỏi tiểu vương tử, ta tuyệt đối không lừa ngài. Ta thừa nhận, ta đã dùng chút thủ đoạn với Thái tử, nhưng ngoài Thái tử ra, ta chưa từng có ý gì với ai khác…”

Lý Huyền Độ bỗng nhiên như mất kiên nhẫn, hoặc có lẽ hắn đã ngà ngà say. Hắn ngồi dậy khỏi giường mây, duỗi chân bước xuống, lúc xuống giường, tay áo vô tình quệt vào vò rượu, làm nó lật nghiêng trên giường. Rượu đỏ thẫm tràn ra, loang rộng trên giường mây tím, nhanh chóng nhuộm đỏ một góc đạo bào của hắn.

Hắn chẳng buồn nhìn, chân trần giẫm lên sàn đất lạnh.

“Tại sao ta phải giúp cô?”

Giọng hắn lạnh lẽo, ngang nhiên lướt qua nàng, sải bước ra ngoài.

Bồ Châu xoay người, nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn trong cơn gió lớn, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Để đưa hài cốt của phụ thân ta từ hoang nguyên của kẻ thù ngoại tộc trở về!”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top