Hôm nay, quang cảnh trong điện Thiên Thu của cung Vạn Tuế thật trang nghiêm và tráng lệ. Trong điện vang lên khúc nhạc Thiều, [1] trên bậc Đan Trì là chỗ ngồi của các vương công, hoàng thân quốc thích và các đại thần từ nhị phẩm trở lên; hành lang và lối đi là nơi an vị của sứ thần các nước phiên bang và các quan chức từ tam phẩm đến tứ phẩm; còn các bậc trưởng lão trong dân gian thì được sắp xếp ngồi dưới quảng trường phía ngoài bậc thềm Đan Trì. Chỗ ngồi dành cho các mệnh phụ từ Hoàng hậu trở xuống thì được đặt tại điện Từ Huy bên cạnh.
[1] nhạc Thiều: tên một khúc nhạc của vua Thuấn nhà Ngu.
Khương thị ngồi cao trên tọa vị chúc thọ. Đến giờ lành, Hoàng đế dẫn các thân vương, hoàng tử, hoàng tôn, chắt chít trong hoàng thất, còn Hoàng hậu thì dẫn theo các phi tần, công chúa, mệnh phụ trong điện Từ Huy cùng nhau đến chúc mừng đại thọ của Thái hoàng Thái hậu. Bên ngoài điện, pháo hoa nở rộ trên đài quan vọng của bốn cổng Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước, Bạch Hổ, tạo nên bầu không khí hân hoan mừng rỡ dưới thời đại thái bình thịnh trị.
Khương thị đã nhiều năm không xuất hiện công khai, hôm nay thần sắc vẫn minh mẫn, nụ cười rạng rỡ, sau khi lần lượt tiếp nhận lễ bái của mọi người, liền tuyên bố khai yến. Trong bữa tiệc, bà đặc biệt triệu kiến vài vị lão thần đã phụng sự qua nhiều đời Hoàng đế cùng các bậc trưởng giả ngoài chín mươi tuổi trong dân gian, ban rượu mừng theo tuần tự. Trong số các sứ thần nước ngoài có được vinh hạnh ấy, ngoài sứ giả Tây Địch còn có một người nữa là tiểu vương nước Khuyết, Lý Tự Nghiệp. Những người được tiến lên diện kiến riêng Khương thị đều cảm thấy vô cùng vinh dự. Nhất là Lý Tự Nghiệp, vừa nghe câu đầu tiên bà mở lời đã hỏi đến phụ vương mình: “Xa cách đã lâu, nay lão vương nước Khuyết răng cỏ vẫn tốt chứ?” Lệ nóng quanh tròng, ông quỳ rạp đất dập đầu thật lâu.
Trong số các hoàng tôn, trừ Hoàng đế ra thì Tần vương Lý Huyền Độ là người có vai vế cao nhất. Theo nghi thức đã định sẵn, sau khi Thái hoàng Thái hậu tiếp kiến riêng từng người xong, Lý Huyền Độ sẽ dẫn theo các hoàng tôn là Thái tử, Lưu vương, Trần vương thay mặt Khương thị mời rượu quan khách, ban thưởng lễ vật bao gồm thọ trượng như ý và trường gấm thái ỷ. [2]
[2] thọ trượng như ý và trường gấm thái ỷ: gậy chúc thọ như ý và dải lụa gấm màu sắc rực rỡ (editor phỏng dịch)
Lý Huyền Độ nhân khoảng thời gian trống, lui về hậu điện thay y phục, đổi sang lễ phục thân vương để chuẩn bị ra ngoài kính rượu.
Hai cung nữ hầu hạ thay hắn thay y phục. Hắn đội mũ miện, khoác áo ngoài, một cung nữ đang giúp hắn cột dây đai phức tạp thì bất ngờ có người lách vào từ phía sau.
Lý Huyền Độ không cần quay lại nhìn cũng biết là ai, lạnh giọng nói: “Không lo ăn uống cho tử tế, tới đây làm gì?”
Hôm nay, Hoài Vệ là một tồn tại đặc biệt vượt qua lễ nghi cấp bậc, địa vị cao quý, từ khi bước vào điện Thiên Thu thì luôn đi theo sát Khương thị. Bữa tiệc đêm nay toàn sơn hào hải vị, long can phượng tuỷ, đúng khẩu vị cậu bé, giữa chừng lại bỏ dở chạy đến đây thì đúng là chuyện hiếm thấy.
Hoài Vệ lao đến trước mặt hắn, ngửa mặt tức tối nói: “Tứ huynh, công chúa Ninh Thọ thật là quá quắt! Khi nãy ở ngoài cửa cung xuống xe, nàng ta bắt a tỷ nhà họ Bồ xuống trước, a tỷ vừa xuống, nàng ta liền đưa tay đẩy một cái! May mà a tỷ tránh kịp, ngược lại nàng ta không đứng vững, nếu không được a tỷ kéo lại thì đã ngã lăn ra rồi! Theo đệ thấy, a tỷ kéo nàng ta làm gì chứ? Nếu là đệ, chẳng những không kéo, còn phải đá thêm một cước mới hả giận! Đệ tức quá nên mới đi hỏi cho rõ ràng, vậy mà nàng ta lại bảo đệ ăn nói bừa bãi, vu khống nàng ta! Thật tức chết mà! Huynh nhất định phải đứng ra, giúp a tỷ nhà họ Bồ giành lại công bằng!”
Lý Huyền Độ phẩy tay ra hiệu cho cung nữ lui xuống, cúi đầu cài lại chiếc móc thắt lưng nạm ngọc trắng Ngọc Điền ở bên hông, lạnh nhạt nói: “Mỗi người đều có địa vị riêng, ai bảo đệ bỏ qua tôn ti trật tự, để nàng lên xe đệ? Hôm nay nàng ta chưa đến nỗi mất mặt vì vẫn còn biết điều, vận khí cũng không tệ. Bằng không nếu ngã xuống thật, đệ cũng góp một phần không nhỏ. Trước tiên, hãy suy nghĩ thật kỹ về lỗi sai của mình đi đã!” Dứt lời liền nhấc tay sửa sang lại mũ miện, mặc kệ Hoài Vệ đang há hốc miệng không nói nên lời, xoay người bỏ đi.
Điện Thiên Thu chật kín người, tiếng nói cười huyên náo, các điện phụ cũng tràn ngập niềm vui phấn khởi.
Bồ Châu theo chân phu nhân Quách Lãng, người nay đã có địa vị đáng kể, cùng ngồi tại bàn tiệc gần Trần Thái hậu, xung quanh đều là các lão Thái phi tiền triều. Nàng vừa lắng nghe phu nhân Quách Lãng chuyện trò với các lão Thái phi, thỉnh thoảng khi được hỏi tới thì đáp nhẹ vài câu, vừa kín đáo quan sát Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa ngồi sát bên Trần Thái hậu, tối nay có vẻ nóng ruột, dù cười đùa nhưng thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về cửa hông điện phụ, tựa như đang chờ đợi điều gì.
Bồ Châu đã tìm khắp đại điện, tối nay không thấy Trần Huệ Viện đâu cả.
Dù có chút đồng cảm với thiếu nữ được người ta đồn rằng về sau bị nhà họ Trần giam lỏng rồi tùy tiện gả đi, nhưng cũng chỉ đến thế là thôi.
Mỗi người đều có số mệnh riêng, mọi kết quả đều có nguyên do của riêng nó. Giống như kiếp trước của nàng, sở dĩ rơi vào kết cục bi thảm là vì cả đời chỉ biết chăm chăm nhìn vào chút quyền thế nơi hậu cung, không hiểu được rằng dẫu có giữ được hậu cung nhưng nếu bên ngoài đã cháy rụi, thì cũng uổng công vô ích.
Kiếp này, dù nàng biết trước số phận và bước đường của một số người, thì cũng không thể ra tay cứu giúp hết được.
Huống chi, việc này còn liên quan đến tương lai vận mệnh của chính nàng.
Bồ Châu đang mải chìm trong suy nghĩ thì bên chỗ Trần Thái hậu có một cung nhân lớn tuổi đi tới, mời nàng qua gặp, nói rằng Thái hậu muốn hỏi chuyện.
Mấy hôm trước được triệu vào cung, đúng lúc Thái hậu Trần nhiễm phong hàn, không tiện gặp mặt, cho nên khi ấy vẫn chưa thể diện kiến.
Bồ Châu bước đến, hành lễ theo đúng quy củ.
Trần Thái hậu chưa đến sáu mươi tuổi, thân hình trắng trẻo, tròn trịa, thoạt trông có vẻ từ ái hiền hậu, nhưng có lẽ vì thể trạng mập mạp nên cơ thể yếu nhược, nói vài câu là đã phải thở dốc, tinh thần cũng kém xa Thái hoàng Thái hậu Khương thị đã ngoài bảy mươi. Bà gọi Bồ Châu lại gần, thái độ hòa nhã hỏi han tình hình của nàng từ khi vào kinh, khen ngợi mấy câu, ban thưởng cho nàng, còn dặn sau này nhớ thường xuyên vào cung trò chuyện.
Bồ Châu đáp lại từng điều một, cúi người tạ ơn rồi trở lại chỗ ngồi của mình.
“Thái hậu có vẻ vừa ý với cháu. Sau này nếu được thì chủ động đến gặp. Nếu lọt vào mắt xanh Thái hậu nhất định sẽ có lợi cho cháu.” Phu nhân của Quách Lãng ghé tai nói nhỏ với nàng.
Phu nhân của Quách Lãng đương nhiên hy vọng mình có thể nịnh bợ được Trần Thái hậu. Dù sao thì ngày thường Thái hoàng Thái hậu hiếm khi tiếp khách, muốn nịnh bợ cũng không có cơ hội. Người duy nhất còn có thể tiếp cận, nịnh hót chính là Trần Thái hậu.
Thật ra kiếp trước, quả đúng như lời phu nhân của Quách Lãng nói. Sau khi nàng trở thành Thái tử phi, có lẽ vì yêu ai yêu cả đường đi, Trần Thái hậu thương yêu cháu trai là Lý Thừa Dục nên đối xử với nàng cũng không tệ.
Nhưng Bồ Châu biết rõ, vị Trần Thái hậu này chỉ còn sống được vài tháng nữa. Dù bà ta có thích nàng đến đâu, cũng chẳng còn tác dụng gì.
Nàng đang định lên tiếng thì bỗng thấy một cung nhân từ cửa bên lách mình bước vào, đi về phía Trưởng công chúa.
Trong điện phụ có rất nhiều cung nhân ra vào hầu hạ, cũng chẳng ai để ý đến gã.
Gã đến bên cạnh Trưởng công chúa, cúi thấp người xuống, thì thầm điều gì đó. Ánh mắt Trưởng công chúa sáng lên, lộ ra vẻ đắc thắng, sau đó nhìn chằm chằm Hoàng hậu Thượng Quan ngồi đối diện, mắt hiện thoáng hiện sự thích thú.
Tim Bồ Châu run lên.
Nếu nàng đoán không sai, đây là lúc chuyện về con gái họ Trần bại lộ!
Quả nhiên, chỉ một thoáng sau, không biết do ai khơi mào vậy nhưng chuyện này nhanh chóng lan ra khắp điện. Phu nhân của Quách Lãng cùng mấy vị lão Thái phi bên cạnh rỉ tai nhau tin tức mới nghe được, rằng tối nay toàn thành treo đèn kết hoa, chẳng khác nào đêm Nguyên Tiêu, con gái nhà họ Trần nhân cơ hội đó hẹn hò với một tên thị vệ trong phủ ở Đông thành, gan to tày trời, lại dám làm cái chuyện ấy trong hẻm tối, bị lính tuần đêm của Nam Tư bắt gặp tại trận.
Luật pháp triều đình xưa nay không quản chuyện trai gái vụng trộm, cũng chẳng có chuyện bắt nhốt vào lồng heo dìm nước, nhưng xui xẻo là trong đội lính tuần đó lại có người nhận ra thân phận nữ nhi Trần gia, lời đồn nổi lên, chẳng biết bằng cách nào lại lan đến cả điện này.
Phu nhân của Trần Tổ Đức là Cam thị đang ngồi ở vị trí khác, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, cúi đầu gấp rút rời đi. Chẳng bao lâu sau, Bồ Châu thấy Trưởng công chúa bước đến bên cạnh Trần Thái hậu, ghé tai nói mấy câu, thần sắc tràn đầy vẻ xót xa thương tiếc.
Trần Thái hậu nghe xong, dường như cảm thấy không khỏe, Trưởng công chúa hoảng hốt, vội gọi người cùng mình dìu Thái hậu đi nghỉ trước. Cuối cùng chỉ còn Hoàng hậu Thượng Quan ngồi lại, sắc mặt thoáng chút khó coi.
Thế là tiêu điểm của đám đông thay đổi, Diêu hầu phu nhân bỗng trở thành tâm điểm chú ý.
Trước mặt Hoàng hậu Thượng Quan, bà ta không dám cười lớn, nhưng ánh mắt hả hê ra mặt.
Nàng biết chuyện xảy ra với con gái nhà họ Trần sẽ khiến nàng ta buộc phải rời khỏi hàng ngũ tranh giành vị trí Thái tử phi. Nếu ngày mai Lý Huyền Độ làm đúng như những gì hắn đã hứa, bắt cóc Hàn Xích Giao, thì tiếp theo sẽ đến lượt phe Thượng Quan công kích nhà họ Diêu. Sau đó nữa…
Bồ Châu bỗng cảm thấy thần trí sảng khoái, tâm tình khoan khoái vô cùng.
Mọi sự đều trong tầm kiểm soát, cảm giác đó thật sự tuyệt vời.
Nàng yêu cái cảm giác này muốn chết đi được!
Người xui xẻo trong đêm nay suy cho cùng chỉ là thiểu số, cũng chẳng thể ảnh hưởng đến đại lễ mừng thọ của Thái hoàng Thái hậu.
Trời đã tối đen, tiết mục cao trào được mong đợi nhất đêm nay rốt cuộc cũng đến lúc khai màn.
Thái hoàng Thái hậu rời điện Thiên Thu, đến quảng trường phía Nam cung Vạn Tuế, bước lên lầu Chu Tước, từ trên cao trông xuống.
Giữa giờ Tuất, lầu bảo đăng Ngũ Phượng nằm chính giữa quảng trường sẽ được thắp sáng.
Tòa lầu ấy do ngàn thợ khéo tay đồng lòng dựng nên, mất trọn hai tháng mới hoàn thành, treo vạn ngọn đèn, tượng trưng cho ý nghĩa “vạn thọ”.
Lầu được xây theo dạng bảo tháp, cao tới ba mươi trượng, từ chân lên đỉnh, quanh bốn phía có năm con phượng hoàng khổng lồ được tạo hình bằng đèn lồng ngũ sắc, kết nối liền mạch đang xoải cánh vươn bay. Khi giờ khắc đến, năm vị tượng quan yên vị tại các điểm chỉ định, châm lửa cùng lúc từ tầng đáy của tòa lầu theo hiệu lệnh. Dầu hỏa cháy liền mạch trong đường ống ngầm, mang theo ánh lửa uốn lượn leo dần lên cao, tỏa rộng ra bốn phương tám hướng. Năm đèn cháy, rồi mười, mười cháy thành trăm, chỉ trong chớp mắt, từ dưới lên trên, một vạn ngọn đèn ngũ sắc của toàn tòa lầu lần lượt bừng sáng.
Trong bóng đêm, năm con phượng hoàng như dang cánh muốn bay, mỗi con một dáng vẻ, cùng chầu về đỉnh lầu. Vạn ánh đèn giao hòa phản chiếu, bảo quang lấp lánh, xán lạn đến mức khiến cả tinh không cũng phải lu mờ.
Trên quảng trường, gần một vạn người tận mắt chứng kiến cảnh tượng kỳ diệu ấy, sau khoảnh khắc lặng im vì chấn động, bốn phương vang dậy lời chúc tụng đồng thanh: “Cung chúc Thái hoàng Thái hậu vạn thọ vô cương!”
Dù kiếp trước nàng cũng từng chứng kiến cảnh tượng này, nhưng trải qua một lần nữa, có lẽ vì tâm cảnh đã khác, cảm xúc của Bồ Châu cũng hoàn toàn đổi thay.
Kiếp trước, nàng từng kinh ngạc, thán phục trước vẻ huy hoàng như kỳ tích này.
Nhưng kiếp này, vào khoảnh khắc ấy, dù sự kinh ngạc và thán phục vẫn còn đó, nhưng nhiều hơn nữa là nhiệt huyết sục sôi, cảm giác như máu nóng cuộn trào.
Nàng không thể tưởng tượng, nếu một ngày nào đó giấc mộng sẽ trở thành hiện thực, nàng được đứng tại vị trí mà Thái hoàng Thái hậu Khương thị đang đặt chân vào lúc này, nàng sẽ có tâm trạng ra sao.
Nàng không kìm được, lén nhìn sang Khương thị, người gần như vạn năng, là một Tây Vương Mẫu hoàn mỹ không tỳ vết trong lòng nàng.
Nàng trông thấy cậu bé Hoài Vệ đang vui vẻ nhảy nhót dưới chân Khương thị vì cảnh tượng trước mắt. Khương thị cúi đầu, xoa đầu cậu bé với vẻ yêu thương, rồi ngẩng lên, nhìn về tòa lầu bảo đăng rực rỡ phía trước, khóe môi cong lên phảng phất ý cười, nhưng chẳng hiểu sau, Bồ Châu lại không tìm thấy sự kích động và niềm tự hào như nàng vẫn từng nghĩ.
Nàng chỉ cảm nhận được một nỗi sâu lắng và quạnh hiu.
Chắc chắn là nàng nhìn lầm rồi!
Nàng không cam lòng, tập trung nhìn kỹ thêm lần nữa.
Khương thị tựa như cảm nhận được điều gì, đột nhiên quay đầu, liếc mắt nhìn nàng một cái.
Tuy chỉ là một cái quay đầu hờ hững, ánh mắt cũng không được tính là sắc bén, nhưng Bồ Châu lại có cảm giác rõ rệt: bà ấy đang thật sự nhìn mình!
Trong vô vàn những người xung quanh, bà ấy vẫn nhận ra nàng đang nhìn trộm!
Tim Bồ Châu đập thình thịch, trong lòng sinh ra một nỗi sợ hãi tựa như bí mật sâu kín nhất vừa bị ai đó nhìn thấu, nàng vội cúi đầu, không dám lỗ mãng thêm nữa.
Một lúc lâu sau, nàng chậm rãi thở ra một hơi, ngẩng đầu lên lần nữa. Khương thị đã trở về chỗ ngồi, trò chuyện vui vẻ với Hoàng đế đang ngồi kế bên, nụ cười hiền từ, ánh mắt ấm áp, dường như khoảnh khắc vừa rồi chỉ là ảo giác của riêng nàng.
Sau khi lầu bảo đăng được thắp sáng, chư quận cùng bá quan và sứ giả lần lượt tiến lên dâng lễ mừng thọ. Vạn thọ như ý, mũ mão, trang sức, khí cụ cúng Phật, ngọc khí, bảo thạch… đủ loại báu vật tinh mỹ, muôn màu muôn vẻ, không thiếu thứ gì. Sau đó là đến tiết mục bách hí để góp vui.
Bồ Châu không dám nhìn Khương thị thêm nữa, nhưng chẳng mấy chốc đã phát hiện, người bị nhìn lại chính là mình.
Nàng ngồi ở phía bên trái không xa chỗ Khương thị, đối diện, là Hàn Xích Giao, chắt ngoại của Khương thị. Hắn là thế tử của Trưởng công chúa, từ khi nàng đứng đây, hắn đã dùng con mắt mọc rễ bám chặt lấy nàng, nhìn mãi không rời.
Trong lòng Bồ Châu tràn đầy chán ghét, vội tìm bóng dáng người kia.
Lý Huyền Độ cũng đang ở gần Khương thị, lại thêm y phục nổi bật, nên nàng nhanh chóng nhận ra hắn.
Lúc này hắn đội mũ miện của phiên vương, mặc cẩm bào thắt đai ngọc, vẻ ngoài rất mực tôn quý.
Bồ Châu liếc hắn mấy lần, mong hắn có thể cho nàng một ánh mắt hồi đáp, như để bảo đảm ngày mai hắn sẽ làm đúng lời hứa, giúp nàng tống khứ tên phiền phức kia đi.
Nhưng Lý Huyền Độ không thèm phản ứng lại.
Nàng quay đầu nhìn hắn, thấy hai mắt hắn vẫn chăm chú dõi theo màn trình diễn bách hí trước lầu bảo đăng, dường như xem đến mê mẩn.
Bồ Châu đành thôi, tự nhủ trong lòng rằng: hắn đã đồng ý thì nhất định sẽ làm, sẽ không lấy nàng ra đùa giỡn.
Lúc này, tán quan hướng dẫn một đội nhân mã xuyên qua cổng Khuyết, dừng lại trước lầu bảo đăng, hành lễ bái với Khương thị đang ngồi trên lầu, đồng thanh cao giọng chúc mừng.
Đó là sứ đoàn đến từ nước Hợp Tuần ở Tây Vực.
Bồ Châu thông thạo ngôn ngữ, không cần đến phiên dịch cũng hiểu bọn họ đang nói gì.
Sứ quan nói rằng, để cảm tạ hoàng triều đã giúp nước họ đánh đuổi nước láng giềng có ý đồ xâm phạm vào năm ngoái, quốc vương đặc biệt gửi tới màn ảo thuật của nước Đại Tần ở cực tây. Dũng sĩ sẽ bắn rơi hộp bách bảo được treo trên ngọn cây, dâng lên Thái hoàng Thái hậu, chúc Thái hoàng Thái hậu vạn thọ vô cương.
Tây Vực vốn có nước quốc gia sản sinh ra nhiều bậc thầy về biểu diễn ảo thuật, có thể nuốt đao phun lửa, gieo hạt trồng cây. Nam thị của kinh thành cũng không thiếu những người có thể biểu diễn những môn tạp kỹ này.
Hoài Vệ vỗ tay, Khương thị cũng có vẻ hứng thú, hạ lệnh biểu diễn. Và thế là mấy người Hồ tóc vàng xoăn bước ra sân khấu. Một làn sương mù cuộn lên, trong sương hiện ra một con cá chẽm khổng lồ, lắc đầu quẫy đuôi, sống động như thật. Chớp mắt, con cá biến thành một con rồng dài, vòng quanh lầu bảo đăng một vòng rồi chui xuống đất, hóa thành một cái cây. Cây kia đón gió lớn nhanh, thoáng chốc cao bằng tòa lầu, trên ngọn cây hiện ra một chiếc hộp.
Đó chính là bảo báu chúc thọ Khương thị, đợi khi bắn rơi sẽ dâng lên bà.
Một dũng sĩ người Hồ tay cầm cung đi đến dưới gốc cây, giương cung lắp tên, nhắm chuẩn chiếc hộp trên ngọn cây.
Bồ Châu biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Có lẽ là gió đêm quá mạnh, trụ cây quá cao, cũng có thể dũng sĩ hồi hộp khi bị hàng ngàn ánh mắt dõi theo, nên lần thứ nhất và lần thứ hai đều không thể bắn trúng.
Phải đến mũi tên thứ ba mới thành công.
Nàng còn nhớ rõ năm ấy, sứ giả nước Hợp Tuần ngại ngùng xin lỗi, võ sĩ xấu hổ vô cùng. May sao Thái hoàng Thái hậu Khương thị chẳng những không trách tội, còn lệnh ban rượu cho võ sĩ, mới khiến cục diện được hóa giải.
Quả nhiên, đúng như nàng dự đoán, mũi tên đầu tiên, võ sĩ đã bắn trượt.
Cả hội trường lặng như tờ.
Sứ giả lộ rõ vẻ bất an. Sở dĩ bày ra màn biểu diễn này vào phút cuối là vì muốn phô bày tài bắn cung xuất sắc của võ sĩ nước mình trước mặt bao người, không ngờ lại thất thủ thế này.
Võ sĩ cũng căng thẳng thấy rõ, mũi tên thứ hai do dự một lúc mới chịu bắn ra.
Lần này, vẫn không bắn trúng. Mũi tên chỉ sượt qua chiếc hộp báu trên ngọn cây.
Không khí bỗng chốc trở nên cực kỳ khó xử. Hàng vạn người hiện diện nhưng chẳng ai dám lên tiếng, im phăng phắc.
Từng giọt mồ hôi túa ra ướt đẫm trán võ sĩ.
Hắn cố giữ bình tĩnh, lần thứ ba kéo căng dây cung, nhắm chuẩn, nín thở chực bắn thì bất chợt giữa sân có biến.
Một mũi tên đuôi gắn lông trắng đã rời dây, xé gió bay vút lên trời, trong chớp mắt đã đến nơi, không lệch một li, trúng ngay chính giữa tâm hộp.
Hộp báu rơi xuống từ trên ngọn cây. Ngay lúc ấy, tất cả ảo ảnh trước mắt mọi người đều tan biến, nhìn lại chỉ thấy giữa sân là một cột trụ cao và tấm màn xanh, hóa ra chỉ đơn giản vậy thôi.
Hộp báu rơi xuống, được người chờ sẵn dưới chân cột vững vàng đón lấy.
Người thay võ sĩ nước Hợp Tuần bắn rơi hộp báu kia, không ngờ lại chính là Thái tử đương triều, Lý Thừa Dục.
Y trao cung tên lại cho một thị vệ đứng cạnh, sau đó ra hiệu cho người đón hộp đem dâng lên.
Người kia hoàn hồn, bước nhanh về phía cổng Khuyết, hai tay giơ cao hộp báu quá đỉnh đầu, kính cẩn chúc thọ: “Vạn thọ vô cương!”
Khắp bốn phía cổng Khuyết Chu Tước, tiếng hoan hô bùng nổ như tiếng sấm.
Ai nấy đều xuýt xoa tán thưởng mũi tên giải vây đúng lúc của Thái tử. Ngay cả sứ giả nước Hợp Tuần cũng phải ngượng ngùng bước lên, cúi mình cảm tạ y.
Võ sĩ kia càng xấu hổ đến cực điểm, quỳ rạp xuống đất, hướng về phía cổng Khuyết dập đầu tạ tội, cúi đầu lẳng lặng rút lui.
Khóe môi Lý Thừa Dục gợn lên nụ cười nhàn nhạt, giữa muôn vàn ánh nhìn đổ dồn và vinh quang vô hạn, bất giác y lại đưa mắt nhìn về phía nữ nhi họ Bồ, người mà y vẫn luôn khắc ghi trong lòng, không cách nào gạt bỏ đi được.
Bồ Châu biết y đang nhìn mình, nhưng nàng không đáp lại ánh mắt ấy.
Nàng cúi đầu, rón rén dịch người ra đằng sau, hy vọng những mệnh phụ phía trước có thể che khuất mình, đừng để người khác phát hiện ra Thái tử đang nhìn nàng.
Vị trí Thái tử phi thoạt trông như đang vẫy gọi ngay trước mắt, nhưng khi chưa thật sự ngồi vào đó, nàng tuyệt nhiên không muốn trở thành tâm điểm.
Lý Huyền Độ thuận theo ánh mắt của cháu trai liếc qua, vừa vặn bắt gặp bóng dáng đang cố thu mình ra phía sau kia.
Hắn thu hồi ánh mắt, vẻ mặt thản nhiên lạnh nhạt.
–
Đêm ấy không còn xảy ra điều gì ngoài dự liệu nữa.
Yến hội ở cung Vạn Tuế đã kết thúc, nhưng khắp kinh thành vẫn còn ngập trong không khí vui mừng. Hoa đăng sẽ còn tiếp tục được thắp sáng suốt ba đêm liền.
Tối hôm ấy, Bồ Châu trằn trọc cả đêm không yên giấc. Sáng sớm hôm sau, nàng dậy thật sớm, chỉ mong có thể nghe được tin Hàn Xích Giao bị “giấu” đi.
Giờ đây, phu nhân của Quách Lãng là người rất có thể diện ở kinh thành, những lời đồn đại dù thật hay giả, đều sẽ có người tranh nhau đến nói cho bà ta biết đầu tiên.
Nhưng cả ngày hôm đó, không có lấy một tin gì.
Nghiêm thị chỉ nhắc sơ qua về chuyện xảy ra với tiểu thư nhà họ Trần đêm qua, nói hôm nay vợ của Trần Tổ Đức lấy cớ bệnh không ra ngoài, cửa lớn đóng chặt, rồi bắt đầu nói những lời có lợi cho phủ Trưởng công chúa trước mặt Bồ Châu.
Bề ngoài Bồ Châu ra vẻ không để tâm, nhưng trong lòng thì bắt đầu sốt ruột, tự trấn an rằng có lẽ người đã bị đưa đi rồi, chỉ là phủ Trưởng công chúa đang giấu kín tin tức, tổ chức tìm kiếm trong âm thầm mà thôi.
Nhưng hy vọng ấy của nàng nhanh chóng sụp đổ.
Đợi thêm một đêm nữa, đến ngày thứ ba, nàng viện cớ ra ngoài mua sách cổ, tìm đến khu Phủ Lý ở phía Bắc Hoàng thành. Đây không chỉ nơi tập trung nhiều hiệu sách và cửa hàng đồ cổ, mà còn là nơi tập trung nhiều phủ đệ của các quyền quý kinh thành. Phủ Trưởng công chúa cũng nằm tại đó.
Nàng muốn dò la tình hình phủ Trưởng công chúa, nào ngờ còn chưa đến cửa phủ thì ngay đầu phố đã chạm mặt Hàn Xích Giao. Hắn vận cẩm y hoa phục, cưỡi ngựa oai phong, trước sau có đầy gia nhân đi theo, vẻ mặt ngạo nghễ, tự đắc.
Tim Bồ Châu chùng xuống, như bị giáng một đòn thật mạnh. Nàng kéo vội màn che mặt, xoay người né tránh. Đợi đến khi Hàn Xích Giao đi khuất, nàng chẳng còn tâm trí nào đi dạo hiệu sách nữa, liền gọi tùy tùng quay về Quách phủ.
Lý Huyền Độ đùa bỡn nàng! Hắn không hề giúp nàng!
Nhưng thật ra nói vậy cũng không đúng, nhớ lại hôm đó khi gặp nhau, từ đầu chí cuối hắn đều chưa từng nói đồng ý một cách rõ ràng. Hắn chỉ bảo nàng phải ngoan ngoãn ở yên trong nhà, thế thôi.
Chẳng qua là nàng đã tự hiểu nhầm thái độ đó thành một lời hứa.
Bồ Châu hối hận đến cùng cực, vừa mắng bản thân ngu ngốc, sao lại đi tin tưởng một người như hắn, vừa hạ quyết tâm, quyết định liều một phen.
Nếu không đoán sai, những ngày này chính là thời khắc then chốt để quyết định việc nàng có thể bước lên ngôi vị Thái tử phi hay không. Nghĩ đến việc hai ngày nay phu nhân của Quách Lãng không rõ vô tình hay cố ý, cứ liên tục nhắc đến mặt tốt của Trưởng công chúa trước mặt nàng, lòng nàng càng thêm cảnh giác.
Nếu Trưởng công chúa vẫn giữ nguyên ý định như trước, ai biết được đến lúc nàng được tiến cử làm ứng cử viên Thái tử phi, Trưởng công chúa có ra tay phá rối hay không?
Nàng tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy.
Bồ Châu biết rõ ở kinh thành có những kẻ chuyên làm những chuyện không thể đưa ra ánh sáng. Đời trước, sau này nàng từng nghe được chuyện này từ thân tín của mình. Những kẻ ấy được gọi là “Bách Ích”, nhận tiền thì giúp người tiêu tai giải nạn, hành sự theo quy tắc nghiêm ngặt. Trong số đó, người nổi danh nhất đang tạm trú tại một khách điếm nhỏ tên là Vạn Phúc ở Nam thị. Bách Ích không hỏi thân phận người thuê, cũng chẳng cần biết lý do, chỉ cần trả đủ tiền, chuyện gì cũng làm, huống hồ đây lại là việc không liên quan đến sinh mạng.
Tuy người mà nàng muốn “biến mất mấy ngày” kia có thân phận cao quý, nhưng chỉ cần đưa đủ tiền, bọn họ hẳn sẽ nhận lời.
Kỳ thực, mấy ngày trước khi nghĩ ra cách để giải quyết phiền toái này, người đầu tiên hiện lên trong đầu nàng chính là Thôi Huyễn. Nếu nàng mở lời nhờ cậy, nhất định hắn sẽ giúp nàng, hơn nữa Bồ Châu tin rằng hắn sẽ làm rất tốt.
Thế nhưng nàng đã dẹp bỏ suy nghĩ đó rất nhanh.
Thứ nhất là vì khoảng cách quá xa, nước xa không cứu được lửa gần. Thứ hai, nàng cũng không muốn khiến Thôi Huyễn bị cuốn vào chuyện này. Nàng rất có thiện cảm với thiếu niên ấy, hy vọng hắn có thể sống thật tốt ở Hà Tây, tiếp tục bước đi trên con đường đời vốn nên thuộc về hắn.
Vì vậy, lúc ấy nàng mới nghĩ đến việc đi tìm Lý Huyền Độ, lợi dụng năng lực của hắn để giúp mình hoàn thành chuyện này.
Nhưng xem ra, hiển nhiên không thể trông cậy gì vào Lý Huyền Độ nữa rồi.
Nàng mới tới kinh thành chưa được bao lâu, căn bản còn chưa đứng vững gót chân, xung quanh lại chẳng có lấy một người tâm phúc có thể sai bảo. Cho dù việc tìm đến Bách Ích có tiềm ẩn nguy hiểm, nàng cũng không còn lựa chọn nào khác.
May mắn là mấy ngày gần đây nàng nhận được không ít khoản thưởng, quy đổi ra tiền thì cũng coi như gom được một khoản lớn. Ngoại trừ những vật có dấu nội chế không thể động vào, Bồ Châu hết tất cả những đồ đáng giá cùng bánh vàng [3] lại, gói kỹ trong một chiếc tay nải, nóng lòng chờ đến khi trời tối mới đi tìm phu nhân của Quách Lãng, nói rằng mình muốn ra ngoài dạo phố ngắm hoa đăng.
[3]
Đêm nay là đêm cuối cùng trong ba ngày lễ hội của tiết Thiên Thu. Gần như nửa thành đều đổ ra đường vui chơi.
Phu nhân của Quách Lãng cũng cảm thấy không vui vì mấy hôm nay nàng thường xuyên ra ngoài. Cháu gái bà ta đoan trang nghe lời, ít khi góp mặt ở nhưng nơi đông người, vậy nên bà ta càng mong Bồ Châu được như cháu gái mình ở yên trong nhà, không có việc gì cần thiết thì không cần đích thân ra ngoài, đặc biệt là sau chuyện xảy ra với con gái nhà họ Trần.
Nhưng nàng đã mở lời, cũng không phải người nhà thực sự, từ chối thì không tiện. Cuối cùng đành miễn cưỡng đồng ý, sắp xếp người theo sau, dặn nàng phải về sớm, đừng chơi quá khuya.
Bồ Châu mặc nam trang, rời khỏi cổng lớn Quách phủ dưới ánh mắt không mấy hài lòng của phu nhân Quách Lãng. Vừa ra khỏi cửa, nàng liền đi thẳng đến khu vực sầm uất nhất ở Nam thị. Đến nơi, nàng dừng lại gần khách điếm Vạn Phúc, dặn gia nhân Quách phủ chờ bên vệ đường, còn mình thì cầm bọc vải đi đến trước cửa khách điếm. Nàng liếc mắt nhìn vào trong, cắn răng định bước vào thì bất chợt nghe thấy sau lưng có tiếng gọi: “Tiểu thục nữ!”
Diệp Tiêu?
Bồ Châu ngoái lại nhìn thì thấy Diệp Tiêu đang đứng sau lưng nàng.
Diệp Tiêu bước nhanh đến trước mặt nàng, hạ giọng nói: “Chủ thượng sai ta chuyển lời tới cô, chuyện đã được giải quyết từ ba hôm trước.”
Lai lịch của khách điếm này, hắn nắm rất rõ. Nếu gặp phải việc nào bất tiện, không thể tự mình ra mặt, hắn cũng sẽ tìm những người như vậy để lo liệu.
Hắn liếc nhìn tiểu nữ lang họ Bồ, cố nén kinh ngạc trong lòng.
“Nếu tiểu thục nữ không còn việc gì khác, vẫn nên sớm quay về thì hơn.”
Tối hôm đó, sau khi trở về, Bồ Châu lại có một đêm thao thức khó ngủ, tâm trạng nặng nề vô cùng.
Từ những gì Diệp Tiêu nói có thể suy ra được, dù không đồng tình với phương án nàng đề xuất, nhưng Lý Huyền Độ vẫn dùng một cách nào đó mà nàng không biết, để khiến Trưởng công chúa từ bỏ ý định kia.
Thật ra như vậy cũng tốt.
Nhưng nàng không hiểu, rõ ràng Lý Huyền Độ biết nàng đang lo lắng đến độ như lửa cháy lông mày. Đã vậy, nếu ba ngày trước hắn đã giải quyết xong xuôi rồi, thì cớ gì lại cố tình đợi đến tận hôm nay mới sai Diệp Tiêu tới báo tin?
Chẳng lẽ hôm ấy hắn đã đồng ý, nhưng sau đó lại hối hận, muốn giữ chữ tín nên đành miễn cưỡng làm cho xong, dù vậy trong lòng vẫn không cam tâm, nên mới cố ý trêu chọc nàng, để nàng cũng phải dằn vặt mấy hôm, khiến hắn cảm thấy hả dạ?
Tuy đã hoàn toàn yên tâm, nhưng trong lòng Bồ Châu chẳng còn chút cảm kích nào nữa.
Thôi vậy, vốn dĩ cũng không phải người có thể giữ lại về sau. Bây giờ có thể lợi dụng thì cứ lợi dụng, cũng chỉ là một công cụ để dùng tạm thôi mà.
Trên thực tế, đây chính là cách tốt nhất, khiến nàng không cảm thấy mình nợ người khác một ân huệ, thứ khiến nàng làm gì cũng cảm thấy vướng tay vướng chân, không được thoải mái trong tương lai!
…
Đêm ấy, Bồ Châu khi thì phiền muộn ngột ngạt, khi lại dấy lên hưng phấn cùng chờ mong vì tương lai đang dần sáng tỏ, lăn lộn mãi vẫn chưa ngủ được.
Nàng không hề biết, đêm nay Thái tử Lý Thừa Dục cũng có tâm trạng phấn khích lạ thường, đến nỗi trằn trọc suốt canh thâu vẫn không thể nào ngủ nổi.
Mấy ngày gần đây, đối với Lý Thừa Dục, chuyện tốt cứ liên tiếp kéo đến.
Trước tiên là đêm thọ Thiên Thu, khi ấy tận mắt thấy võ sĩ nước ngoài hai lần thất thủ, y không kìm được xúc động, bước ra khỏi hàng, chỉ dùng một mũi tên đã có thể bắn rơi hộp bách bảo giúp đối phương, danh tiếng vượt xa sự tưởng tượng. Tiếp nữa y nhận được tin nữ nhi họ Trần, người rất có khả năng sẽ được lập làm Thái tử phi, bất ngờ gặp chuyện. Chưa hết, ngay đêm nay, y vừa nhận thêm một tin nữa: đã có đại thần dâng sớ, tiến cử cháu gái của Bồ Du Chi làm Thái tử phi trước mặt phụ hoàng.
Mọi chuyện được tiến triển hết sức thuận lợi. Tựa như ông trời biết rõ điều y mong, liền thuận theo ý muốn đó, từng bước từng bước giúp y hoàn thành tâm nguyện.
Y không tài nào chợp mắt nổi, trở mình liên tục trên giường suốt cả đêm, hôm sau vừa tảng sáng đã vội vàng đến cung Tích Thiện. Ngoài việc thăm hỏi tổ mẫu Trần Thái hậu ngã bệnh vì chuyện của con gái nhà họ Trần, y cũng muốn thăm dò thái độ của Thái hậu, nhân cơ hội này nhờ bà nói giúp mấy câu cho tôn nữ họ Bồ trước mặt Hoàng đế.
Dù sao thì, người mà Thái hậu thương yêu nhất là con gái của Trần Tổ Đức nay đã không còn hy vọng, khả năng bà chuyển sang ủng hộ tôn nữ họ Bồ cũng lớn hơn nhiều.
…
Lý Thừa Dục đến cung Tích Thiện, vừa đến ngoài tẩm điện của Thái hậu thì nhận được tin báo từ cung nhân: sáng sớm nay công chúa Ninh Thọ và cô mẫu của y, Trưởng công chúa, đều đã lần lượt tới, đang ở bên trong thăm hỏi Thái hậu.
Lý Thừa Dục vội vã bước trong, lúc sắp đến gần tẩm điện thì bất chợt nghe thấy tiếng muội muội Lý Quỳnh Dao từ bên trong truyền ra, dường như đang nhắc đến tôn nữ họ Bồ, liền ra hiệu cho cung nhân dừng bước không cần bẩm báo, chính y cũng dừng bước.
Không nghe thì thôi, nhưng vừa nghe rõ lời muội ấy nói, lửa giận trong lòng y đã bốc cao ngùn ngụt.
Thì ra Lý Quỳnh Dao vừa sáng sớm đã chạy đến trước mặt Thái hậu, bảo rằng vào ngày đại thọ Thiên Thu, tôn nữ họ Bồ dám vượt cấp bậc, ngồi lên cỗ xe vốn dành cho nàng ta, không có giáo dưỡng, lúc ngồi trên xe thì lạnh nhạt không buồn chào hỏi, lúc xuống xe thì tranh đi trước, khiến nàng ta suýt chút nữa té khỏi xe, trở thành trò cười cho thiên hạ.
“Hoàng tổ mẫu, người nghĩ thử xem, một người như vậy, sao có thể làm Thái tử phi của hoàng huynh con được chứ…”
Trần Thái hậu chau mày: “Tối đó lúc ta gặp nàng ta, thấy nàng cũng không tệ lắm, tri thư đạt lễ, chẳng nhẽ lại là người như thế?”
Trưởng công chúa ngồi bên cạnh vẫn mỉm cười nghe, không hề lên tiếng.
Lý Quỳnh Dao gạt dòng nước mắt, đang định nói tiếp, thì sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Chưa kịp phản ứng, nàng đã bị Lý Thừa Dục xông vào lôi xềnh xệch ra khỏi tẩm điện, kéo đến một góc không có ai bên ngoài mới buông tay.
Xưa nay Lý Thừa Dục vẫn luôn đối xử rất tốt với nàng, Lý Quỳnh Dao không khỏi kinh ngạc, xoa cổ tay bị huynh trưởng nắm chặt đến phát đau, mở miệng oán trách: “Hoàng huynh làm cái gì thế? Tay muội sắp bị huynh giật đứt rồi đây này!”
“Vừa rồi muội nói cái gì? Nàng ấy sao có thể là hạng người như vậy? Nàng đắc tội gì với muội, để mới sáng ra muội đã chạy đến trước mặt Hoàng tổ mẫu nói năng bừa bãi? Ta cảnh cáo muội, nếu còn dám nói xấu nàng nửa câu, ta sẽ không khách sáo với muội đâu!”
Thái tử, người huynh trưởng lúc nào cũng ôn hòa lễ độ, lúc này dường như biến thành một người khác, giận dữ bừng bừng, nổi trận lôi đình với nàng ta.
Lý Quỳnh Dao ngây ra, ngơ ngác nhìn vị huynh trưởng trước mắt nhưng giờ đây dường như bỗng trở nên xa lạ, một lúc sau mới hồi thần, dậm chân nói: “Hoàng huynh, huynh làm sao thế? Nàng ta là gì của huynh mà huynh lại nói chuyện với muội thế này?”
Lý Thừa Dục quát lớn: “Chuyện này không đến lượt muội xen vào! Ta cảnh cáo muội lần nữa, nếu còn để ta nghe thấy muội nói xấu nàng, thì đừng trách ta trở mặt!”
Lý Quỳnh Dao rụt cổ lại, không dám cãi thêm, cúi đầu sụt sùi khóc.
Lý Thừa Dục tâm phiền ý loạn, nghĩ một lát, bèn cố nén giận, dịu giọng dỗ dành nàng ta theo mình quay lại chính điện, giải thích rõ ràng mọi chuyện với Thái hậu, rằng ban nãy nàng ta chỉ nói linh tinh.
Hai huynh muội đứng nói chuyện ở góc điện vắng vẻ. Ở phía sau, Trưởng công chúa Lý Lệ Hoa, người đã lặng lẽ theo gót chân họ, đứng đó nghe rõ mồn một, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Nàng ta nằm mơ cũng không ngờ, Lý Thừa Dục, cháu trai mình lại che chở tôn nữ nhà họ Bồ đến mức này, thậm chí nặng lời với cả đứa em gái luôn được y cưng chiều. Đây không còn là “có ý” đơn thuần nữa, mà là đã lún sâu vào rồi.
Về phần Lý Thừa Dục và tôn nữ họ Bồ rốt cuộc quen nhau từ lúc nào, nảy sinh tình ý ra sao, điều đó không còn quan trọng, nàng ta cũng chẳng có hứng để tìm hiểu.
Điều khiến nàng ta khó chịu là chuyện xảy ra tối qua. Tôn nữ họ Bồ mà nàng ta nhắm trúng, định cưới về cho con trai mình bỗng nhiên được người khác tiến cử làm Thái tử phi. Việc này chẳng khác nào khiến nữ nhi họ Diêu được nàng ta dốc sức nâng đỡ đột nhiên có thêm một đối thủ.
Vậy nên sáng nay, nàng ta mới vội tới cung Tích Thiện, định nhờ Thái hậu nói đỡ vài câu cho con gái họ Diêu thay mình. Không ngờ lại gặp đúng lúc công chúa Ninh Thọ đang kể xấu tôn nữ họ Bồ, đúng là cầu còn chẳng được. Ai dè, chưa kịp mừng thì chuyện lại rẽ theo hướng khác, vô tình nắm được một bí mật không nhỏ.
Chuyện thiếu nữ họ Bồ kia có khả năng sẽ uy hiếp đến vị trí Thái tử phi của nữ nhi họ Diêu, khiến toan tính của nàng ta đổ bể, vẫn chưa phải là chuyện nghiêm trọng nhất.
Chuyện đáng sợ hơn cả chính là lỡ may, chỉ là lỡ may, cái ghế Thái tử phi rơi vào tay nha đầu họ Bồ kia, con trai nàng ta lại không chịu buông tay, với tính tình của nó, một khi nhất thời hồ đồ có khi sẽ có hành vi bất kính đối với hoàng quyền.
Chọc giận Thái tử Lý Thừa Dục, người tương lai sẽ lên ngôi Hoàng đế, thì chẳng khác nào chuốc họa vào thân.
Nghĩ tới tối qua, con trai nàng ta còn nằng nặc đòi đi cầu xin Hoàng đế cữu cữu ban hôn, Trưởng công chúa không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Tuyệt đối không thể để nha đầu họ Bồ kia thành Thái tử phi!
Không chỉ như vậy. Muốn trừ hậu họa tận gốc, cách tốt nhất chính là rút củi đáy nồi. Đưa nàng ta rời khỏi kinh thành, càng xa càng tốt, tốt nhất là vĩnh viễn đừng bao giờ quay về nữa!
Phải làm thế nào, mới có thể đạt được mục đích ấy đây?
Lý Lệ Hoa trầm ngâm một lúc, trong đầu chợt hiện lên một người, bỗng nhiên như được khai sáng, thông suốt mọi điều.
Nàng nghĩ đến Lý Huyền Độ, hoàng Tứ đệ của mình.
Một người… không thể thích hợp hơn.
*
Tác giả có lời muốn nói: (phần này mình edit chay trên bản convert, không có raw nên mọi người đọc tạm nhé!)
Vài lời cần nói với các bạn độc giả, không phải muốn hạn chế mọi người tự do bình luận mà chỉ là để giải thích rõ một vài điểm về phong cách sáng tác của tác giả.
Đầu tiên đây không phải ôm đùi văn, kể cả sau khi thành hôn cũng không có chuyện nữ chính quyết định đổi cách công lược, ôm đùi nam chính thượng vị.
Tôi đã viết qua ôm đùi văn, truyện “Biểu muội vạn phúc”, trước mắt không hứng thú viết thêm.
Về phần nữ chính, mấy ngày tôi đã đọc được một bình luận, nhận xét nhân sinh quan của nữ chính có vấn đề, ngoài mặt khen ngợi nam chính, xin hắn giúp đỡ trong khi trước đó quyết định giết hắn (đại khái là ý tứ này).
Đúng thật, nhìn qua có chút (tâm thần) phân liệt.
Nhưng mà nói nàng xin giúp đỡ còn không bằng nói là đang lợi dụng.
Gặp phải vấn đề nan giải, cân nhắc ngược xuôi một hồi liền xem nam chính là công cụ tiện tay để lợi dụng, tình huống trong truyện là thế.
Nàng không vì hắn là người tốt, xem trọng quốc gia mà không coi hắn là kẻ địch.
Đồng thời dưới góc nhìn của nàng mà nói, nam chính vẫn là đang ẩn náu, mưu đồ soán vị.
Những việc nam chính làm được ở kiếp trước thì kiếp này nàng đều cho rằng Khương Nghị có thể trợ giúp nàng đạt được.
Về sau muốn tiêu diệt thì vẫn sẽ tiêu diệt, không hề mâu thuẫn.
Tất nhiên đó đều chỉ là ý nghĩ của nàng ở thời điểm hiện tại, về sau có thể thực hiện được hay không thì lại là chuyện khác.
Ban đầu khi tôi bắt tay vào viết truyện cổ đại này, cũng chỉ tính viết về nữ chính có lòng ham muốn công danh lợi lộc nặng nề, từ lúc hiểu lầm, đối địch với nam chính đến khi từ từ hiểu rõ, bị sức hấp dẫn riêng của nam chính thu hút, lý giải để yêu thật lòng là cả một quá trình. Nam chính cũng thế.
Hi vọng mọi người có thể kiên nhẫn, nếu như thực tế không nuốt trôi thể loại này cũng không cần miễn cưỡng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận