Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 33: Sóng Ngầm Hoàng Cung

Bồ Châu (Dịch)

  • 5 lượt xem
  • 3360 chữ
  • 2025-12-01 20:35:39

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bản triều lấy hiếu trị thiên hạ, đến đời Hoàng đế Hiếu Xương hiện nay, điều này càng được thể hiện rõ hơn bao giờ hết, chính ngài cũng dốc sức dốc lòng làm gương cho thiên hạ.

Ví như từ trước đến nay Hoàng đế vẫn luôn đề xướng tiết kiệm, vậy mà nay lại không tiếc hao tổn ngân khố Nội phủ, dùng đại điển Thiên Thu vừa qua để tỏ rõ lòng hiếu kính của mình với Thái hoàng Thái hậu họ Khương. Hôm nay nghe tin Trần Thái hậu cảm thấy không khỏe, sau khi bàn chính sự ở điện Tử Thần xong, ngài cũng đích thân đến cung Tích Thiện thăm bệnh.

Hoàng hậu Thượng Quan cũng đến thăm thì gặp được Trưởng công chúa, biết từ sáng sớm Trưởng công chúa đã luôn túc trực bên giường Trần Thái hậu, chưa từng rời đi nửa bước, Hoàng hậu chỉ miễn cưỡng ứng đối vài câu rồi bãi giá rời khỏi. Hoàng đế tới nơi, hỏi thăm tình hình thuốc thang với Thái y, dặn Thái hậu yên tâm tĩnh dưỡng, thăm viếng xong cũng đứng dậy, định rời khỏi.

Trưởng công chúa tiễn Hoàng đế, khuyên nhủ: “Bệ hạ ngày đêm vất vả chuyện quốc sự, bên phía mẫu hậu, xin bệ hạ cứ yên tâm giao phó cho thần tỷ, thần tỷ nhất định sẽ chăm sóc chu đáo, không để bệ hạ vướng bận điều gì.”

Hoàng đế Hiếu Xương và người chị ruột này lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm vô cùng thân thiết, tuy biết lờ mờ về chuyện giữa nàng ta và Thẩm Dương ở Nam Tư, nhưng cũng chưa từng tra hỏi điều gì. Nghe vậy, liền gật đầu nói: “Vất vả cho a tỷ rồi, trẫm đi trước.”

Trưởng công chúa lại nói: “Không biết bệ hạ có thể dành ra chút thời gian chăng? Thần tỷ có một việc muốn thưa với bệ hạ.”

Hoàng đế theo tỷ tỷ bước vào một gian điện bên cạnh, sau khi cho lui hết cung nhân, Trưởng công chúa mới nói: “Bệ hạ, mấy ngày trước thần tỷ có vào cung Bồng Lai thăm Thái hoàng Thái hậu, nghe ý tứ của người, dù chưa nói hẳn ra, nhưng thần tỷ cảm thấy người đang canh cánh trong lòng chuyện hôn nhân của Tứ đệ. Dù sao Tứ đệ cũng không còn nhỏ, đệ ấy vừa mới hồi kinh, lại trùng hợp với thời điểm nghị thân của Thái tử, thần tỷ nghĩ, chi bằng bệ hạ cũng nhân dịp này sắp xếp một mối hôn sự thích hợp cho Tứ đệ, để an lòng Thái hoàng Thái hậu.”

Hoàng đế nói: “Trẫm cũng trăn trở mãi chuyện này trong lòng. Mỗi lần nghĩ tới đều thấy áy náy không thôi. Nếu đã vậy, a tỷ có biết Thái hoàng Thái hậu vừa ý ai chăng?”

Trưởng công chúa lắc đầu: “Chuyện này thì thần tỷ chưa từng nghe nhắc tới, chỉ là, thần tỷ có sẵn một ứng cử viên rất thích hợp đấy, bệ hạ có thể cân nhắc thử xem.”

“Là ai?”

“Chính là cháu gái của Bồ Du Chi. Thần tỷ từng gặp nàng ấy rồi, dung mạo tư thái đều hơn người, tuổi tác cũng vừa vặn, lại thông tuệ hiểu lễ nghĩa, cử chỉ đoan trang, từng động tác đều toát lên phong thái của con nhà danh giá. Không giấu gì bệ hạ, lần đầu tiên thần tỷ trông thấy thiếu nữ ấy thì đã thấy nàng và Tứ đệ nhà ta đúng là một đôi trời sinh.”

“Những điều đó thôi thì cũng chẳng cần thần tỷ phải nói nhiều. Thần tỷ chỉ nghĩ rằng, nếu tôn nữ họ Bồ được lập làm Tần vương phi, nhập vào gia phả hoàng thất, không chỉ điểm thêm nét son trong việc tái thẩm vụ án Bồ Du Chi, mà còn dệt hoa trên gấm, khiến thiên hạ thấy rõ ân sủng của bệ hạ đối với trung thần. Về phía Tứ đệ…”

Trưởng công chúa ngừng lại một nhịp, quan sát thần sắc của Hoàng đế.

Thân phận của Lý Huyền Độ vốn đặc biệt, tuy đã được Tiên đế đích thân xá tội ngay trước khi băng hà, song có những việc, với người xuất thân hoàng thất như họ, chỉ có thể ngầm hiểu chứ không tiện nói ra.

Chẳng bao lâu sau, nàng ta tiếp lời: “Bệ hạ có tình cảm sâu sắc với Tứ đệ, không chỉ Thái hoàng Thái hậu nhìn thấy rõ ràng, mà bá quan văn võ, thậm chí là cả thiên hạ này, không ai là không hay biết. Bệ hạ đích thân đứng ra làm chủ hôn cho Tứ đệ, chọn ra một tuyệt thế giai nhân xứng đôi vừa lứa, điều này lại càng thể hiện rõ tấm chân tình của bệ hạ. Về phần Tứ đệ, thần tỷ tin rằng đệ ấy nhất định sẽ cảm kích vô cùng.”

Hoàng đế mỉm cười gật đầu: “Hoàng a tỷ nói rất có lý, đợi trẫm suy nghĩ kỹ càng rồi sẽ quyết định sau.”

Trưởng công chúa cũng cười: “Tất nhiên rồi, bệ hạ cũng biết xưa nay thần tỷ vốn hay lắm lời. Lại thấy Thái hoàng Thái hậu cứ mải nghĩ về chuyện này, hôm nay đúng lúc gặp bệ hạ ở đây nên mới tiện thể nói bừa đôi câu. Nếu có điều gì không phải, xin bệ hạ đừng để bụng, mọi chuyện vẫn nên để bệ hạ định đoạt thì hơn.”

Hoàng đế Hiếu Xương luôn tận tụy với chính sự nhưng khi quay về điện Tử Thần lại không bắt tay vào xử lý chính vụ đang chất đống trên bàn như thường lệ. Trầm tư mất nửa ngày, Hoàng đế triệu Nội phủ lệnh Thẩm Cao, dặn dò một câu.

Tới giờ Hợi hôm ấy, một người lặng lẽ tiến vào từ cửa phụ Diên Khánh nằm ở góc Đông Bắc hoàng cung, băng qua dãy cung điện tối đen một màu dưới màn đêm dày đặc, rồi dừng chân trước một tòa điện vẫn còn sáng đèn.

Người ấy chừng gần năm mươi, mặt vàng không râu, chính là Thẩm Cao, Nội phủ lệnh được Hoàng đế Hiếu Xương tín nhiệm nhất. Ông ta bước vào, đi ngang qua hai cung nhân đứng canh như hai con rối gỗ trước mặt, liếc mắt ra hiệu, bọn họ giống như sống lại, lập tức lui cả ra ngoài.

Thẩm Cao khép cửa, khẽ gọi vị Hoàng đế vẫn ngồi sau án, phê duyệt tấu chương: “Bệ hạ, nô tài về rồi.”

“Thế nào?” Hoàng đế vẫn không dừng tay, vừa tiếp tục lật xem tấu chương, vừa hỏi.

“Theo lời đại chân nhân, dạo gần đây Tần vương hoặc là tĩnh tọa trong tịnh thất, hoặc cùng ông ta luận đạo, ngoài dịp mừng đại thọ Thái hoàng Thái hậu là tiết Thiên Thu thì chưa từng bước chân ra khỏi đạo quán Tử Dương nửa bước.”

Hoàng đế khẽ ừ một tiếng: “Có ai từng đến gặp hắn chưa?”

“Bẩm, có.”

“Ai?”

“Nghe tiểu đạo đồng kể, sáu ngày trước có một nữ lang trẻ mặc nam trang đến đạo quán cầu kiến điện hạ, nán lại gần nửa ngày, đến chạng vạng mới rời đi. Dựa theo miêu tả diện mạo, chắc chắn nàng ta là tôn nữ họ Bồ.”

Hoàng đế khựng tay, đặt bút xuống, ngẩng đầu lên: “Nàng ta tìm Tần vương có việc gì?”

Thẩm Cao lắc đầu: “Chuyện này người ngoài không rõ, ngay cả đại chân nhân cũng không biết.”

“Ngoài tôn nữ họ Bồ, còn ai từng đến tìm hắn nữa không?”

“Có một người. Không phải ai xa lạ, chính là phò mã của Trưởng công chúa, Quảng Bình hầu, Hàn Vinh Xương.”

Hoàng đế ngạc nhiên: “Là ông ta? Ông ta tới đó làm gì?”

“Chuyện này cũng không làm rõ được. Ngoài hai người ấy ra, những ngày gần đây không còn ai liên hệ với Tần vương nữa.”

Hoàng đế trầm ngâm một lúc, “ừ” một tiếng xem như đã biết.

Trước khi lui xuống, Thẩm Cao có chút do dự, khẽ hỏi: “Bệ hạ, có cần nô tài phái người âm thầm giám sát trong đạo quán không?”

Những năm Lý Huyền Độ lưu lại Tây Hải đều bị bí mật canh chừng, do đó Thẩm Cao mới hỏi thêm một câu như vậy.

“Xin bệ hạ yên tâm, nô tài tuyệt đối sẽ không để Thái hoàng Thái hậu biết được chuyện này.” Ông ta bổ sung thêm một câu.

Hoàng đế thản nhiên đáp: “Nếu ngươi có ý đồ xấu, chẳng lẽ ngươi sẽ chọn thời điểm này để lén lút kết bè kéo cánh với người khác ngay trước mũi trẫm sao? Tứ đệ của trẫm, đâu có ngốc đến mức ấy. Thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.”

Thẩm Cao lộ vẻ thẹn thùng, cúi đầu nhận sự chỉ dạy.

Hôm sau, sau buổi triều ngắn, Hoàng đế đặc biệt giữ lại Quảng Bình hầu Hàn Vinh Xương, gặp riêng ông ta tại điện phụ của điện Tử Thần.

Hàn Vinh Xương thuở nhỏ là con cháu danh môn, không phải hạng hiền lành gì, tính tình vốn cao ngạo, là kẻ ngoan độc giết người không chớp mắt. Thời Tiên đế Tuyên Ninh, khi Khương Nghị mới hai mươi tuổi đã mang ấn Đại tướng quân ra trận giao chiến với nước Địch, khi ấy Hàn Vinh Xương mới mười tám, làm phó tướng dưới trướng Khương Nghị, đã xung phong ra trận, lập nên đại công. Sau này trở thành phò mã, từ đó dần trở nên sa sút. Mãi đến hôm ấy, khi bị người ta nắm được thóp, bị ép không còn đường lui, bản tính hung hăng năm xưa trỗi dậy, cuối cùng cũng lấy lại được khí khái đàn ông năm nào. Song sau đó, trong lòng vẫn có đôi phần lo lắng.

Những lời ông ta đã nói khi ấy đã đủ để định tội. Nếu Lý Lệ Hoa thực sự ghi hận trở mặt, Hoàng đế giáng tội, đối với ông ta cũng chẳng sá gì, dù có bị đày đến biên ải nuôi ngựa cùng Khương Nghị thì cũng không nề hà. Khương Nghị là người ông ta kính phục, ngược lại có thể nhân dịp ấy để thêm phần thân thiết.

Nhưng vấn đề là, ông không phải là người một thân một mình. Sau lưng ông ta là gia tộc họ Hàn.

Hai ngày nay ông có phần bất an, vì chức vụ thường ngày là Trung lang tướng Vũ Lâm của Quang Lộc Tự, [1] phụ trách việc hộ vệ nội cung nên không quay về phủ Trưởng công chúa mà toàn ngủ lại ở nha môn. Sáng nay lên triều, ông ta cứ cúi đầu không nói tiếng nào, chỉ sợ Hoàng đế để mắt tới.

[1] Quang Lộc Tự (光祿寺, Court of Imperial Entertainments) là một trong 6 tự trong quan chế Lục tự. Quang Lộc Tự là cơ quan phụ trách việc cung cấp và nấu rượu lễ, đồ lễ, đồ ăn trong các bữa tế tự, triều hội, yến tiệc cung đình, yến tiệc ân vinh Tiến sĩ. Nguồn chú thích: Wikipedia

Sợ gì gặp nấy, tan triều, lúc tan triều ông ta bỗng bị Hoàng đế gọi riêng. Hàn Vinh Xương đành chấp nhận số mệnh, hành lễ xong thì chờ cơn thịnh nộ giáng xuống đầu, nào ngờ Hoàng đế sắc mặt ôn hòa, mở miệng hỏi mấy ngày nay ông có bận việc gì không.

Hàn Vinh Xương thầm thở phào, nhưng cũng biết tính tình Hoàng thượng thâm sâu khó dò, đâu dám lơi lỏng, chỉ đáp rằng mình đang chuyên tâm xử lý công vụ, mong được lập công chuộc tội, bù lại lỗi lầm trong lần xuất chinh Thiên Thủy bất thành.

Hoàng đế nói: “Thôi vậy, thiên hạ đâu có nhiều danh tướng đánh đâu thắng đó. Họ Hàn khanh là danh môn khai quốc, mấy đời trung lương, chỉ cần khanh trung thành không ngại hiểm nguy, hết lòng vì triều đình, trẫm há lại vì một hai lần thắng bại để phán xét con người khanh?”

Hàn Vinh Xương hoàn toàn yên tâm, biết mọi chuyện đều ổn, nhưng cũng thấy nghi hoặc, lần này Hoàng đế cố ý triệu kiến không thể nào chỉ vì trấn an mình, liền cung kính nói: “Đây là bổn phận của thần! Chỉ cần được góp chút sức mọn vào, thần xin thề dù chết cũng trung thành tận tâm!”

Hoàng đế mỉm cười gật đầu: “Trẫm nghe nói mấy hôm trước khanh có đến đạo quán Tử Dương, hẳn là tới thăm Tần vương. Đệ ấy thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?”

Hàn Vinh Xương đâu có ngu, lập tức hiểu ra, biết bản thân nên làm gì. Ông ta nào dám để Hoàng đế phải chủ động mở lời, thuật lại chuyện hôm ấy nhận được thư của Lý Huyền Độ, sau đó đến đạo quán hỏi han. Dĩ nhiên, ông ta khéo léo giấu nhẹm đoạn bị đem chuyện vợ cũ ra uy hiếp, chỉ nói rằng Lý Huyền Độ khẩn khoản nhờ cậy mình.

Kể xong, Hoàng đế không nói một lời, sắc mặt cũng có chút kỳ dị.

Sợ Hoàng đế không tin, liền lập lời thề son sắt: “Thần tuyệt không dám có nửa câu dối trá, nếu có bệ hạ hãy ban chết cho thần!”

Hoàng đế hỏi: “Đang yên đang lành sao Tần vương lại nhờ khanh ngăn cản Trưởng công chúa cầu thân cho Giao Nhi? Đệ ấy có nói rõ lý do không?”

Hàn Vinh Xương lắc đầu: “Chuyện ấy Tần vương không nói rõ…”

Ông ta ngập ngừng một thoáng, rốt cuộc vẫn không nhịn được, nói ra điều bản thân nghiền ngẫm được trong mấy ngày gần đây: “Bệ hạ, thần cả gan đoán rằng, mười phần thì chắc đến tám chín phần là do Tần vương có tình ý với tiểu thục nữ nhà họ Bồ, nên khi biết ý đồ của Trưởng công chúa thì mới khẩn cầu thần đứng ra ngăn cản.”

Hoàng đế hỏi: “Sao đệ ấy lại biết Trưởng công chúa có ý ấy?”

Hàn Vinh Xương phản ứng rất nhanh, mau miệng đáp: “Có khi tiểu thục nữ nhà họ Bồ cũng có tình cảm với ngài ấy, vô tình biết được, bèn nói cho ngài ấy hay.” Dứt lời, ông ta im bặt không dám thở mạnh, chờ mãi cũng không thấy Hoàng đế lên tiếng, liền đánh bạo ngước nhìn, thấy Hoàng đế tựa hồ đang suy nghĩ điều gì. Chốc lát sau, ngài khẽ mỉm cười, nói: “Trẫm biết rồi. Không còn chuyện gì nữa, khanh lui xuống đi.”

Hàn Vinh Xương thở phào một hơi, lòng cũng có chút băn khoăn khi đã bán đứng Lý Huyền Độ chỉ trong nốt nhạc. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ông ta vẫn thấy đó cũng không phải chuyện lớn không thể nói, huống hồ, tiểu tử kia từng dùng những bí mật riêng tư được mình tin tưởng, tiết lộ với hắn để quay lại uy hiếp mình, đúng là “kẻ tám lạng, người nửa cân”. Nghĩ đến đây, ông ta chợt thấy cũng coi như chẳng ai nợ ai, liền thoải mái lui ra ngoài, miệng vâng dạ rối rít.

Sau khi Hàn Vinh Xương rời đi, Thẩm Cao từ nơi ẩn mình bước ra. Hoàng đế hỏi: “Ngươi nghĩ sao về những lời vừa rồi?”

Thẩm Cao đáp: “Hàn phò mã xưa nay cẩn trọng giữ mình, nô tài đoán ông ta không dám lừa gạt bệ hạ.”

Hoàng đế đăm chiêu một lúc, bỗng hỏi: “Lý Tự Nghiệp của nước Khuyết đi rồi?”

“Bẩm đã đi từ hôm trước. Tần vương tiễn hắn đến tận ngoài cổng Bắc của kinh thành.”

“Giờ nước Khuyết có bao nhiêu nhân khẩu?”

“Bẩm bệ hạ, theo nô tài được biết, những năm gần đây dân số nước Khuyết không ngừng gia tăng. Hiện hộ khẩu đã gần mười vạn, dân số vào khoảng ba bốn mươi vạn người, trong đó nam đinh từ mười sáu đến bốn mươi tuổi chiếm ít nhất bốn, năm phần. Người dân thời bình làm dân, thời loạn làm quân, muối sắt thịnh vượng… Một hai chục vạn tráng đinh…”

Thẩm Cao dừng lại một chút, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, giọng nói cũng trở nên gấp gáp: “Đó không phải là con số nhỏ! Lần này Lưu Sùng và Thiên Thủy vương hợp binh điều quân, tổng binh lực điều động còn chưa tới mười vạn!”

Hoàng đế chau mày, ánh mắt ngừng trên ngọc tỷ hình bạch hổ cuộn người nằm ở một góc thư án, đột nhiên nói: “Ngươi phái một người được việc, thúc ngựa tám trăm dặm cấp báo tới Hà Tây để điều tra về quá khứ của tôn nữ nhà họ Bồ, từng giao du với ai, đã làm những gì, tất thảy phải tra cho rõ, mau chóng hồi báo!”

Thẩm Cao lĩnh mệnh rời đi, nửa tháng sau liền trở về hồi báo với Hoàng đế rằng người được cử đi đã trở về và cũng mang theo tin tức.

“Việc tra xét thế nào rồi?”

“Bẩm bệ hạ, người được phái đi nay đã về, cũng mang về tin tức.”

“Tin tức thế nào?”

“Bẩm bệ hạ, tiểu thục nữ nhà họ Bồ bị sung công ra biên ải từ năm tám tuổi, đến năm bệ hạ đăng cơ, thiên hạ đại xá, nàng ta được tuyên tha, sau đó được Dương Hồng, hiện là Đô úy Tuyên Uy Hà Tây thu nhận và nuôi dưỡng. Theo lời Dương Hồng, nàng ta rất thông minh, nhìn xa trông rộng, cho rằng Lưu Sùng không được lòng dân nên khuyên nhủ ông ta đừng đầu quân. Nhờ nghe theo lời khuyên của tiểu thục nữ họ Bồ nên ông ta mới có thể tiếp tục tận trung với triều đình.”

Hoàng đế lộ vẻ hứng thú, khẽ “ồ” một tiếng rồi hỏi tiếp: “Bình thường nàng ta qua lại với ai?”

“Bẩm bệ hạ, bình thường nàng ta không qua lại với nhiều người, nhưng trong đó có một thiếu niên mười tám tuổi, họ Thôi tên Huyễn, là con cháu đời sau của Thôi Quân, Kỵ lang tướng dưới thời Thái Tông.”

“Thôi Quân?”

Hoàng đế cuối cùng cũng nhớ ra: “Là Thôi Quân người bị kết tội tranh chấp bè phái thời Thái Tông?”

“Chính là người đó. Năm xưa ông ta bị phát vãng đến Hà Tây, Thôi Huyễn là đời thứ ba. Hắn làm việc dưới trướng Dương Hồng, hiện đang giữ chức Vũ kỵ úy.”

“Mười tám tuổi mà đã nắm trong tay năm trăm binh mã, cũng là hiếm có. Hắn có nói gì về Bồ nữ không?”

“Bẩm bệ hạ, Thôi Huyễn này miệng kín như bưng, hỏi gì cũng không nói, vì thế sứ giả đã trực tiếp áp giải hắn về kinh thành để tiện thẩm vấn, tạm thời giam giữ tại Nội phủ của nô tài. Nếu moi được điều gì từ miệng hắn, nô tài nhất định sẽ trình lên bệ hạ.”

Hoàng đế gật đầu hờ hững: “Trừ những điều đó, Bồ nữ không còn điểm gì đặc biệt nữa sao?”

Thẩm Cao cúi đầu nhận lỗi: “Nô tài bất tài, tạm thời chỉ tra được chừng ấy, chưa có thêm gì khác.”

Hoàng đế nghĩ ngợi một lúc, bỗng nói: “Truyền lệnh xuống, triệu Bồ nữ tiến cung. Trẫm muốn tận mắt nhìn thấy nàng ta.”

…

Chuyện dường như đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo đời trước.

Đã hơn nửa tháng kể từ ngày đại lễ Thiên Thu của Khương thị.

Bồ Châu nhớ rõ ràng, kiếp trước vào thời điểm này, thánh chỉ phong nàng làm Thái tử phi đã sớm được đưa đến Quách phủ.

Thế mà hiện tại, tuy bên phía Trưởng công chúa không còn gây khó dễ gì nữa, nhưng trong cung lại chẳng có chút động tĩnh nào. Rốt cuộc là trục trặc ở đâu?

Nàng đợi mãi đâm ra thấp thỏm, rồi dần dần trở nên bất an. Điều duy nhất khiến nàng có thể tự an ủi, ấy là đến giờ cũng chưa nghe tin tiểu thư nhà họ Diêu, Diêu Hàm Trinh được phong làm Thái tử phi.

Ba ngày trước, nàng lại nhận được một phong thư mật, do thân tín của Lý Thừa Dục đích thân mang tới. Trong thư y trấn an nàng, bảo nàng đừng quá sốt ruột. Y nói, từ khi nàng được đề cử làm Thái tử phi, các đại thần trong triều gần như đồng lòng tán thành, xác suất phụ hoàng chọn nàng là cực lớn. Sở dĩ ngự bút chưa phê là bởi gần đây phụ hoàng bận rộn nhiều việc. Y dặn nàng cứ yên tâm, nếu có tin mới nhất, nhất định sẽ báo cho nàng đầu tiên.

Tin mới từ phía Lý Thừa Dục vẫn chưa tới, ba ngày sau, đúng vào hôm nay, một cung sử đến phủ họ Quách, truyền khẩu dụ rằng Trần Thái hậu muốn triệu nàng tiến cung, trò chuyện tâm tình.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top