Tống Trường Sinh tuyên đọc xong Thánh chỉ thì bị tiễn đi. Bồ Châu dần hoàn hồn, nhìn sang vợ chồng Quách Lãng đang cố nặn ra nụ cười khó coi hơn cả khi nãy, trong lòng nàng hiểu rất rõ.
Nhà họ Quách vốn dĩ không muốn thấy nàng trở thành Thái tử phi, nhưng họ càng không muốn nàng trở thành Tần vương phi.
Tần vương là ai chứ? Một người có thân phận nhạy cảm, tương lai có thể xảy ra đại biến vào bất cứ lúc nào.
Vì sao đến tuổi này rồi nhưng hắn vẫn chưa lập vương phi? Là bởi ở kinh thành, không một nhà nào dám gắn vận mệnh cả gia tộc mình vào hắn.
Vợ chồng họ Quách đưa nàng về nhà, hiển nhiên là muốn lợi dụng nàng để mưu cầu chút lợi lộc, có thể là danh vọng, cũng có thể là hôn sự. Nào ngờ cuối cùng, lại nhận về một kết quả thế này.
Bảo sao họ không cười nổi. E rằng từ nay về sau, tâm nguyện lớn nhất của Thái phó Quách Lãng chính là mong Tần vương bình an vô sự, phúc thọ dài lâu, tuyệt đối đừng để xảy ra điều gì bất trắc, bằng không, ông ta sẽ lập tức trở thành mục tiêu bị những kẻ đối địch trong triều chen nhau cắn xé. Chỉ cần mỗi người chọc vào một ít cũng đủ khiến ông ta khốn đốn.
Nhưng so với nhà họ Quách, cú sốc mà Bồ Châu phải chịu cùng cơn hỗn loạn dâng lên trong lòng mới đúng là như sóng dữ cuộn trào.
Nàng một mình nằm sấp trên gối, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài nơi khóe mắt, trong lòng rối như tơ vò. Nàng khóc, một là sự ra đi bất ngờ và khó hiểu của A Cúc, hai là vì Thánh chỉ tứ hôn từ trên trời rơi xuống, đột ngột đến mức nàng không kịp chuẩn bị.
Thánh chỉ đã ban xuống, dù có một nghìn một vạn lần không cam tâm, thì cũng vô ích. Không ai có thể thay đổi sự thật này.
Nàng buộc phải gả cho Lý Huyền Độ, làm Tần vương phi.
Vì sao lại có Thánh chỉ nực cười đến thế?
Từ nay về sau, dưới Thánh chỉ ấy, nàng biết đi đâu về đâu?
…
Lý Huyền Độ rời thành, trở về đạo quán Tử Dương.
Ánh trăng miền núi mông lung huyền ảo, mây đen dày đặc, một đàn quạ đen vỗ cánh bay qua giữa tầng mây.
Hắn thúc ngựa trên đường, đến giữa chừng thì bất ngờ giật thật mạnh dây cương, tọa kỵ phi nước đại, nhanh chóng bỏ lại Diệp Tiêu và những người khác phía sau, một mình lao vun vút giữa màn đêm, thân ảnh cũng mất hút vào bóng tối. Diệp Tiêu cùng đám thuộc hạ hớt hải đuổi theo, mãi đến khi tới đạo quán Tử Dương mới thấy ngựa của Tần vương buộc ngoài sơn môn, cổ và vai ngựa ướt đẫm mồ hôi, còn người thì chẳng thấy đâu.
Diệp Tiêu vội đi tìm khắp cánh rừng tùng bách mà chủ thượng thường xuyên lui tới nhưng vẫn không thấy bóng dáng người, mãi đến gần nửa đêm mới phát hiện ra một bóng người nằm ngửa trên tảng lá lớn ở lưng chừng vách núi.
Ánh trăng trên đỉnh đầu bị mây đen che khuất, gió từ bốn phía nổi lên mang theo luồng hơi ẩm, Diệp Tiêu nhận thấy trời sắp sửa đổ mưa.
Hắn dè dặt bước tới gần, hạ giọng nói: “Chủ thượng, nên về thôi.”
Bóng người nằm bất động trên đá không hề nhúc nhích, như thể đã ngủ quên, chỉ có vạt áo tung bay phần phật trong gió.
“Điện hạ, trời sắp mưa rồi, nên về thôi.”
Diệp Tiêu lại tiến sát thêm một bước, cúi người, lên tiếng gọi hắn lần nữa.
Lý Huyền Độ nhắm mắt, tiếng gió núi rì rào bên tai như kéo hắn trở lại đêm trông lăng của nhiều năm trước đó.
Hắn trông thấy bản thân ở tuổi mười tám rời khỏi cung Vạn Thọ, trèo lên đỉnh núi, cũng như thời khắc này, giữa trời đất tịch liêu, hắn nằm trên tảng đá lớn suốt cả đêm, đợi đến khi bình minh ló dạng mới trở về.
Bên tai hắn vẫn văng lên câu hỏi cuối cùng của Hoàng tổ mẫu Khương thị trước khi hắn rời đi đêm nay.
Bà nói nếu con không muốn, cho dù Thánh chỉ đã ban bố, Hoàng tổ mẫu vẫn có thể làm chủ cho con.
Hoàng tổ mẫu đã từng có lỗi với con một lần. Lần này, Hoàng tổ mẫu sẽ bảo vệ con.
Chỉ cần Hoàng tổ mẫu nói bà không thích Bồ thị, thì Hoàng đế cũng không còn lý do nào để làm trái lại.
Từng câu từng chữ của Khương thị thốt ra nặng nề như đá tảng. Bà muốn bảo vệ hắn, nhưng hắn, Lý Huyền Độ này, có còn lựa chọn nào không?
Hắn không sợ sự trừng phạt sắt đá của Hoàng đế nếu một mai hắn kiên quyết từ hôn. Bất kể hắn làm gì hay không làm gì, chỉ cần hắn còn tồn tại thì đó đã là tội của hắn. Sự trừng phạt sớm muộn gì cũng tới, điều này hắn hiểu rõ hơn ai hết.
Hắn không bận tâm. Sống thì có gì vui, chết thì có gì phải sợ. Bao năm tu đạo, tuy chưa thể đạt đến cảnh giới thoát khỏi thân xác phàm trần, lục căn thanh tịnh, [1] nhưng chút khoáng đạt của Đạo gia trước cái chết, hắn cũng tu được đôi phần.
[1]
Nếu vì hắn mà Khương thị, vị Hoàng tổ mẫu tuổi cao sức yếu và Hoàng đế nảy sinh rạn nứt, thậm chí còn liên lụy đến nước Khuyết là mẫu tộc của hắn, vậy có đáng không?
Hắn đã không còn là chàng trai trẻ bồng bột, ngang ngược của năm xưa.
Chỉ là thêm một vương phi thôi mà, bất luận mục đích của Hoàng đế là gì, biểu thị ân sủng hay bất cứ điều gì khác, chỉ cần cưới về là được.
Thế nhưng ngọn lửa thiêu đốt phần ngực trái kia lại không thể dập tắt, muốn ép cũng không ép xuống được. Từng tấc, từng tấc một, cảm giác nóng rát như bị lửa thiêu ấy dường như lan khắp toàn thân hắn, từ tứ chi đến gân cốt, không chừa chỗ nào.
“Điện hạ, ngài nên trở về rồi…”
Khi bên tai lại một lần nữa vang lên tiếng khuyên can, Lý Huyền Độ bỗng cảm thấy bực bội tột độ, không thể kiềm nén thêm nữa, hắn mở to mắt, lạnh giọng quát một tiếng: “Cút”, rồi vung tay, quất mạnh chiếc roi ngựa vẫn cuốn nơi cổ tay.
Một vệt roi sâu hằn lên má và cổ Diệp Tiêu.
Máu từ vết thương từ từ rỉ ra.
Tiếng nói của Diệp Tiêu cũng nghẹn hẳn.
Hắn không đề phòng, lãnh trọn một roi, sững sờ nhìn Tần vương sắc mặt âm trầm bật người khỏi phiến đá, rồi ngay sau đó nhảy xuống đất, xoay người lao thẳng xuống núi.
Đến nửa đêm cơn mưa rào mới dần ngơi hạt, bầu trời lại trở nên quang đãng. Diệp Tiêu lưỡng lự một lúc trước cửa tĩnh thất, cuối cùng vẫn bước vào trong, vòng qua màn xanh, nhìn vào bên trong.
Tần vương áo quần xộc xệch, tay cầm vò rượu nho, người nghiêng tựa trên chiếc giường mây đặt ngay trước cửa sổ. Sau cơn mưa đêm qua, nước đọng thành từng vũng trên mái ngói dọc hành lang, từng giọt từng giọt rơi xuống dường như đã hấp dẫn toàn bộ sự tập trung nơi tầm mắt của ngài.
“Điện hạ, tiểu thục nữ Bồ gia tới, muốn gặp ngài. Ngoài ra còn có cả Hàn phò mã cũng đến, cũng muốn gặp ngài.”
Hắn nhỏ giọng nói.
Lý Huyền Độ không quay đầu lại, giọng khàn khàn lạnh lùng: “Bảo cả hai cút ngay! Về sau, không ai được phép tới đây nữa.”
Diệp Tiêu không hỏi thêm, quay người định đi thì chợt nghe chủ thượng gọi lại, hắn liền dừng bước, cung kính hỏi: “Điện hạ còn gì muốn phân phó chăng?”
Lý Huyền Độ chầm chậm quay sang.
Đáy mắt hắn hiện lên tầng tơ máu nhàn nhạt, vẻ mặt mệt mỏi. Hắn nhìn vết thương đã chuyển màu xanh tím ở cổ và cả gò má do vết roi lưu lại tối qua, hạ giọng nói: “Là lỗi của ta, ngươi đừng trách.”
Trong lòng Diệp Tiêu như có dòng nước ấm chảy qua, trái lại vết thương do roi quất càng thêm rát buốt. Hắn cười đáp: “Điện hạ không sao là tốt rồi, một roi với thuộc hạ có là gì.”
Lý Huyền Độ nở nụ cười yếu ớt, phẩy tay hiệu cho hắn đi đuổi người.
Diệp Tiêu lĩnh mệnh xoay người, đi được mấy bước, đến gần cửa điện thì chợt nghe Tần vương cất tiếng gọi từ đằng sau. Hắn dừng chân, hỏi: “Điện hạ còn chuyện gì muốn dặn dò?”
“Năm xưa vì tội của ta nên phụ thân ngươi mới vô cớ bỏ mạng. Nhưng vì sao ngươi lại không hận ta?”
Lý Huyền Độ nhìn hắn chăm chú, chậm rãi hỏi.
Diệp Tiêu sững lại một thoáng, rồi đáp: “Cha con thuộc hạ phụng mệnh Tiên đế, trở thành gia thần ở phủ Tần vương. Đã là gia thần, thì mạng sống cũng thuộc về Tần vương.”
Nói xong, hắn lại cúi người hành lễ với người đàn ông xiêm áo không chỉnh đang dựa trên giường mây, quay người rời đi.
Suốt đêm qua Bồ Châu không hề chợp mắt, sáng nay, khi cổng thành vừa mở, nàng đã ra khỏi thành, đến nơi này.
Nàng muốn hỏi Lý Huyền Độ, vì sao Hoàng đế lại tứ hôn thế này. Trong câu chuyện cưới gả hoang đường này, rốt cuộc Lý Huyền Độ đã đóng vai trò thế nào? Nàng không biết nhưng chẳng lẽ hắn cũng không biết gì sao?
Khác hẳn với Bồ Châu mang đầy oán hận trong lòng, từ sớm tinh mơ Hàn Vinh Xương đã nghe được tin tức về chuyện tứ hôn, không khỏi cảm khái vì “đại ân” vừa thuận tay thúc đẩy.
Từ khi làm phò mã, đây là lần đầu tiên ông ta có được cảm giác thành tựu lớn lao đến vậy, vì thế mới sáng tinh mơ đã nhanh chân tới đây, định nhân cơ hội này khoe khoang công lao trước mặt Lý Huyền Độ. Trùng hợp làm sao, hai người lại gặp nhau. Sau khi chờ một lát bên ngoài điện Ngọc Thanh, thấy Diệp Tiêu bước ra, ông ta bèn tiến lên đón.
Diệp Tiêu áy náy nói: “Tần vương đang thanh tu, phải bế quan mất mấy ngày, không tiện tiếp khách. Phiền tiểu thục nữ và Hàn phò mã thông cảm.”
Bồ Châu liếc nhìn cánh cửa kia, tức giận muốn xông vào nhưng Diệp Tiêu nhấc kiếm chắn ngay ở ngã rẽ. Dù kiếm chưa rút khỏi vỏ, nhưng giọng nói đã lạnh đi vài phần: “Tiểu thục nữ, Tần vương đang thanh tu, không tiện gặp khách. Xin mời về cho.”
Ánh mắt Bồ Châu lướt qua những vết roi hằn trên cổ và má Diệp Tiêu, cảm thấy hôm nay hắn không hề có chút nhượng bộ nào với nàng, khác hẳn mọi khi, trong lòng hiểu rõ là không thể vào được, bèn đứng lại.
Hàn Vinh Xương tới đây với tâm trạng hứng khởi, kết quả lại bị chặn ngoài cửa. Không ngờ vì chuyện tu hành mà Lý Huyền Độ không chịu lộ mặt, làm ông ta không khỏi mất hứng.
Có điều, bản thân ông ta bị từ chối thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả “ý trung nhân” vừa được Hoàng đế ban hôn là tiểu thục nữ Bồ gia hắn cũng không gặp, chẳng lẽ không sợ làm phật lòng nàng sao? Hàn Vinh Xương vừa ngạc nhiên vừa bội phục, càng tò mò không hiểu Lý Huyền Độ rốt cuộc đang tu luyện thứ đạo gì. Vừa nãy nghe tiểu thục nữ Bồ gia nói chuyện với Diệp Tiêu, ông ta vẫn đứng bên một mực suy nghĩ, chợt nhớ ra trong Đạo gia dường như có pháp môn song tu nội dưỡng trong phòng, không chỉ bổ tinh dưỡng não, mà còn kéo dài tuổi thọ. Nay đại hôn đã cận kề, chẳng lẽ đạo pháp Lý Huyền Độ đang tu chính là đây, vì thế mới không tiện ra mặt?
Hàn Vinh Xương suy nghĩ xiên xẹo một hồi, thấy bầu không khí dường như sắp đóng băng mới sực tỉnh. Nghĩ sau này có khi mình cũng phải thường xuyên tiếp xúc với vương phi tương lai, nên vội bước lên hòa giải: “Tiểu thục nữ, Tần vương đã không tiếp khách, hẳn là có lý do riêng, chi bằng chúng ta về thôi. Không bằng ta thay đệ ấy đưa cô về thành trước.”
Bồ Châu kìm nén cơn giận, không nói một lời, xoay người bỏ đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận