Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 4: Biến Động Triều Lý: Quyền Lực, Gia Tộc, Phế Lập

Bồ Châu (Dịch)

  • 10 lượt xem
  • 4211 chữ
  • 2025-11-30 14:42:09

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nhà họ Bồ bị kết tội cách đây tám năm, khi ấy, Hoàng đế trị vì vẫn là Minh Tông, vị Hoàng đế thứ ba của triều đại này, người đã kết thúc trăm năm loạn thế, thống nhất thiên hạ. Minh Tông chính là phụ hoàng của Hoàng đế Hiếu Xương hiện nay, từng tại vị bốn mươi mốt năm trước khi qua đời.

Nhắc đến tội của tổ phụ Bồ Châu, cần kể từ chuyện của vị kỳ nữ hiện vẫn còn sống: Thái hoàng Thái hậu Khương thị.

Khương thị xuất thân từ dòng dõi võ tướng, phụ thân từng theo khai quốc Thái Tổ đông chinh tây chiến, lập nên chiến công hiển hách. Sau khi Thái Tổ băng hà, Thái Tông kế vị, Khương thị khi ấy mới mười lăm tuổi đã được lập làm Hoàng hậu.

Khương thị cả đời không sinh hạ hoàng tử. Mười năm sau, Thái Tông băng hà.

Thái Tông không có nhiều con, trong mười năm trị vì chỉ để lại một hoàng tử do một tần phi họ Trần địa vị thấp hạ sinh, chính là Minh Tông. Khi ấy, Minh Tông mới mười tuổi, còn thơ ấu đã lên ngôi. Khương thị tuân theo di chiếu Tiên hoàng, lấy thân phận đích mẫu phò tá ấu đế, thay quyền thính chính, định niên hiệu là Tuyên Ninh.

Sau khi Lý triều lập quốc, phía Bắc vẫn tồn tại nguy cơ từ tiền triều, người Địch ở phương Bắc đã lập nên một quốc gia thống nhất và hùng mạnh, quốc hiệu là Địch quốc. Kỵ binh của họ mạnh mẽ, khó ai địch nổi. Trong khi đó, Trung Nguyên đã trải qua trăm năm chiến loạn, dân số sụt giảm, bách nghiệp suy tàn, tài nguyên và lương thảo đều khan hiếm. Suốt hai mươi năm đầu sau khi lập quốc, triều đình phải tập trung dưỡng sức, quốc lực vẫn chưa hồi phục được như cũ, chỉ có thể ở vào thế phòng thủ trước Bắc Địch.

Khi Thái Tông băng hà, Bắc Địch đang hùng cường, nhân cơ hội Trung Nguyên thay đổi ngôi vị, nữ nhân nắm quyền, đã đưa quân Nam hạ, hùng hổ tuyên bố có trăm vạn cung kỵ trong tay, ý đồ xâm lấn Trung Nguyên.

Vào thời điểm đó, các khai quốc võ tướng của Lý triều hầu hết đã quy tiên, khó tìm được đại tướng phù hợp. Ngay cả khi huy động toàn bộ lương thảo quốc gia, triều đình cũng chỉ đủ sức duy trì một năm chiến sự với hai mươi vạn quân. Đối diện với địch mạnh như nước lũ, quốc gia lâm vào cảnh nguy cấp, triều đình bỗng trở thành nơi ngập tràn tiếng gió thổi hạc kêu, nhân tâm rối loạn. Nhiều đại thần chủ trương cầu hòa, dâng cống phẩm, viện dẫn đủ lý lẽ rằng nếu tránh được chiến tranh, số cống phẩm nộp lên cũng không đáng kể so với tổn thất của một cuộc chiến.

Phép toán đó không sai, nhưng lại bị Khương Thái hậu khi ấy mới hai mươi lăm tuổi cự tuyệt thẳng thừng. Bà gánh trên vai áp lực lớn lao, đưa ra chủ trương “lấy chiến cầu hòa”, đồng thời nhận được sự ủng hộ từ thân vương Định Bắc vương, cương quyết dùng lão tướng quân Trường Bình hầu năm nay đã ngoài bảy mươi, cùng em trai mình, Khương Hổ, ra trận.

Lão tướng quân phụ trách chỉ huy đại cục, Khương Hổ dù còn trẻ nhưng lại có tài dùng binh thiên bẩm. Y tận dụng sự khinh suất của Bắc Địch, bày mưu dụ địch. Sau vài lần giao tranh, một trận đại chiến xảy ra dẫn đến Bắc Địch đại bại, nội bộ triều đình Bắc Địch rung chuyển, chư vương phân tranh. Người Địch bị ép rút quân, lui binh nghị hòa.

Xét đến thực trạng triều đình Lý thị khi đó không đủ khả năng tiếp tục truy kích, lại càng không thể duy trì một cuộc chiến kéo dài, trong khi mục đích ban đầu cũng đã đạt được, Khương Thái hậu chấp thuận nghị hòa. Trận chiến kéo dài gần một năm ấy cuối cùng cũng kết thúc.

Trận chiến này không chỉ giúp Khương Thái hậu thực hiện chủ trương “lấy chiến cầu hòa”, mà còn khiến quốc uy triều đình Lý thị đại chấn. Các tiểu quốc vùng Tây Vực, vốn đang lưỡng lự giữa nước Địch và triều Lý, nay đồng loạt quy phục họ Lý. Quan trọng hơn, trận chiến đã đổi lấy mấy chục năm hòa bình ở biên cương phía Bắc dưới triều đại Minh Tông.

Sau chiến thắng, nhà họ Lương được phong tước, Khương Hổ được phong hầu, trở thành nhân vật trung tâm mới của quân đội triều đình. Nhờ có công lao này nên uy vọng của Khương Thái hậu ngày càng cao, mệnh lệnh ban ra, bá quan không ai dám làm trái. Dân gian thậm chí còn phỏng theo dung mạo của bà để tạc tượng thần Tây Vương Mẫu, thờ phụng nhang khói.

Vài năm sau, khi Minh Tông trưởng thành, cử hành đại hôn, Hoàng hậu được lập là tiểu thư họ Lương, con gái của Trường Bình hầu đã lập nhiều chiến công cho triều đình.

Sau đại hôn, Khương Thái hậu giao lại quyền bính cho Minh Tông. Tuy nhiên, khi đó Hoàng đế vẫn còn rất trẻ, chỉ độ mười lăm, mười sáu tuổi, nên theo thỉnh cầu của các đại thần, bà vẫn xử lý một số chính sự quan trọng.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, đến năm Tuyên Ninh thứ mười, Minh Tông khi ấy đã hai mươi tuổi, triều đình xảy ra một biến cố lớn gây tranh cãi khắp trong ngoài.

Minh Tông sắc phong thân mẫu là Trần Thái phi làm Thái hậu, ban thụy hiệu Thánh An Thái hậu, địa vị sánh ngang với Tề Thánh Nhân Khương Thái hậu.

Theo chế độ triều Lý, nếu thân mẫu Hoàng đế có địa vị thấp, đích mẫu vẫn còn tại thế, thì dù Hoàng đế đã lên ngôi cũng không được phong mẹ đẻ làm Thái hậu. Nếu mẹ đẻ của Hoàng đế đã ngoài sáu mươi tuổi, khi ấy mới được thêm vào phong hào này.

Khi Tiên đế băng hà, Trần Thái phi vẫn chỉ là tần phi, đến năm ấy cũng chỉ vừa ba mươi lăm tuổi. Minh Tông trực tiếp ban phong hiệu Thái hậu, còn ban thêm thụy hiệu ngang hàng với Khương Thái hậu.

Hành động của Minh Tông khiến triều đình dậy sóng, hầu hết quan lại, bao gồm cả các thành viên trong tông thất, đều dâng tấu phản đối. Tuy nhiên, Hoàng đế viện lý rằng đã được đích mẫu Thái hậu ân chuẩn, nên phớt lờ tất cả. Quần thần bất lực không biết phải làm sao.

Hành động này chính là dấu hiệu cho thấy vị Hoàng đế trẻ trung, tài năng, nay đã đủ cứng cáp và bắt đầu muốn thoát khỏi ảnh hưởng từ đôi cánh to lớn của đích mẫu Thái hậu, tự mình xây dựng quyền uy.

Thực ra, trước khi sự việc này xảy ra, những người nhạy bén trong triều đình đã nhận ra điều bất thường. Kể từ khi thân chính, Minh Tông dường như ngày càng dè chừng Khương Thái hậu, dần xa lánh cả bà lẫn dòng dõi họ Khương. Với nhà họ Lương, vốn là thân thích với họ Khương, Hoàng đế cũng ngày càng lạnh nhạt.

Dù có địa vị cao quý nhưng Lương Hoàng hậu lại không được Hoàng đế sủng ái. Sau khi hạ sinh trưởng tử là Thái tử Lý Huyền Tín một năm sau ngày đại hôn, suốt mấy năm trời bà không còn sinh thêm được ai. Thậm chí, Hoàng đế cũng không quá quan tâm đến Thái tử, vài ngày cũng không triệu đến gặp mặt cũng là chuyện bình thường.

Vào lúc bá quan văn võ âm thầm lo lắng cho mối quan hệ giữa Hoàng đế và đích mẫu Khương Thái hậu, thì một lần nữa Khương Thái hậu đưa ra quyết định của riêng mình.

Năm đó, ở tuổi ba mươi lăm, Khương Thái hậu lấy lý do dưỡng bệnh, rời khỏi hoàng cung Trường An, chuyển đến cung Bồng Lai vốn được xây dựng làm nơi an hưởng tuổi già cho các Thái hậu và Thái phi. Hai cung cách nhau hai mươi dặm, nối liền bằng con đường rợp bóng cây.

Đây chính là dấu mốc cho thấy sự ẩn lui của Khương Thái hậu. Quả nhiên, từ đó về sau, bà không tham gia chính sự nữa mà lặng lẽ sống tại cung Bồng Lai. Cũng tại nơi này, bà nhận nuôi Trưởng công chúa Kim Hi, cô con gái còn trong bụng mẹ của Định Bắc vương, người không may qua đời vì dịch bệnh khi công cán vùng Tây Nam mấy năm trước. Khương Thái hậu tự tay nuôi dưỡng, yêu thương Kim Hi như con ruột của mình.

Hai mươi năm trôi qua như dòng nước. Đến năm Tuyên Ninh thứ ba mươi, một sự kiện đáng chú ý đã xảy ra.

Mấy chục năm thái bình thịnh trị, dân cư sinh sôi, quốc khố dần đầy, triều đại Lý thị đã đủ sức mạnh để phản công Bắc Địch. Trong khi đó, sau hai mươi năm ẩn nhẫn Bắc Địch cũng bắt đầu manh nha hành động.

Đến, trừng phạt rồi giết. Đi, phòng thủ và giữ.

Từ xưa đến nay, đối với họa biên cương, những vị quân vương của Hoa Hạ, hễ có chút hào khí, đều coi đó như khuôn vàng thước ngọc.

Minh Đế, đang ở độ tráng niên, cũng không ngoại lệ. Ông theo đuổi chính sách “trấn giữ biên cương, trị nước từ trung tâm” và đạt được nhiều thành tựu đáng kể.

Dưới sự chỉ huy và hoạch định của Minh Đế, mấy năm trước, triều đình một lần nữa giành được thắng lợi quân sự trước Bắc Địch. Khi đó, Bình Dương hầu Khương Hổ đã qua đời vì bệnh tật, nhưng con trai ông, Khương Nghị, đã xuất hiện như một vì sao sáng. Không chỉ kế thừa Hầu tước của phụ thân, Khương Nghị còn thừa hưởng tài năng quân sự. Ở tuổi hai mươi, y đã chỉ huy quân đội lập nên đại công, tuy chưa phải thắng lợi quyết định, nhưng cũng khiến nội bộ Bắc Địch tranh chấp, dẫn đến chia rẽ thành Đông Địch và Tây Địch. Tây Địch suy yếu, Đông Địch hùng mạnh.

Tây Địch vương mong muốn hòa hảo với triều đình Lý thị để cùng đối phó Đông Địch, liên tục phái sứ giả đến triều đình. Cuối cùng, họ đưa ra đề nghị muốn cầu hôn Trưởng công chúa Kim Hi cho vương tử của mình.

Vương tử Tây Địch từng theo sứ giả đến kinh đô vào năm ngoái, vô tình gặp Trưởng công chúa Kim Hi. Từ đó, chàng nảy sinh lòng ái mộ, ngày đêm nhung nhớ, dẫn đến lời cầu thân này.

Năm ấy Trưởng công chúa Kim Hi vừa tròn hai mươi tuổi, dung nhan tuyệt sắc như hoa như nguyệt, nhưng không rõ vì lý do gì mà vẫn chưa thành thân. Người đã sống một cách khép kín trong cung Bồng Lai suốt hai mươi năm là Khương Thái hậu khi ấy đã ngoài năm mươi, dù vô cùng lưu luyến nhưng cuối cùng vẫn phải tiễn bước người con gái bà xem như ruột thịt.

Nghe nói, đêm Trưởng công chúa Kim Hi rời kinh từ cổng Vĩnh Lạc phía Tây, người đã nhiều năm không bước chân ra khỏi cung Bồng Lai là Khương Thái hậu, đã một mình đứng trên cổng Vĩnh Lạc đến tận khuya.

Đêm ấy, trời lạnh, sương rơi nặng hạt, tóc bạc điểm sao, bóng hình cô tịch, trầm buồn lặng lẽ.

Bồ Châu sinh vào năm thứ hai sau khi Trưởng công chúa Kim Hi hòa thân đến tái ngoại.

Năm tháng trôi qua tựa dòng nước, bảy năm nữa lại lặng lẽ qua đi.

Đến năm Tuyên Ninh thứ ba mươi chín, Minh Tông đã trị vì gần bốn mươi năm. Trước ngự tiền, bốn vị hoàng tử đã trưởng thành.

Trưởng tử, tức là Thái tử Huyền Tín, do Lương hậu sinh ra.

Thứ tử, Tấn vương Huyền Cát, chính là Hiếu Xương Đế hiện nay, do Trần phi, cháu gái của Trần Thái hậu, sinh hạ.

Tam tử, Sở vương Huyền Nghĩa, là con của Đổng phi. Huynh trưởng của Đổng phi, Đổng Càn, là người tài giỏi. Bảy năm trước, trong chiến sự với Bắc Địch, Minh Tông giao cho Đổng Càn nhiệm vụ điều phối lương thảo, ông đã không phụ đế ân, quản lý mọi việc đâu ra đó. Sau này, Đổng Càn được phong làm Xa lang tướng, trở thành cận thần của Hoàng đế. Từ đó, nhà họ Đổng dần trở thành thế lực sánh ngang với nhà họ Khương.

Ấu tử, phong tước Tần vương, tên Huyền Độ. Do sinh mẫu Khuyết phi nhập cung muộn, khi ấy Minh Đế đã đăng cơ hơn hai mươi năm và bước vào tuổi trung niên, nên Tần vương có cách biệt khá xa về tuổi tác so với các hoàng huynh. Khi các huynh trưởng đều đã hơn ba mươi, Tần vương chỉ mới mười sáu tuổi.

Năm này, Minh Tông gần năm mươi, thân thể ngày càng suy yếu, trong khi Thái tử đã qua tuổi ba mươi, đang ở giai đoạn sung mãn nhất của cuộc đời.

Về bản thân, Thái tử thông tuệ hiếu học, nhân từ rộng lượng.

Về hậu thuẫn, đằng ngoại của Thái tử chính là gia tộc họ Lương, trong khi Bình Dương hầu trẻ tuổi Khương Nghị cũng là tri kỷ của Thái tử. Về võ, dưới trướng Thái tử là những nhân vật nắm thực quyền về mặt quân sự, chiến công hiển hách. Về văn, Thái tử nhận được sự ủng hộ của nho sĩ kinh sư, những người vẫn luôn tôn sùng Thái phó Thái tử Bồ Du Chi.

Bồ Du Chi, chính là tổ phụ của Bồ Châu. Ông ủng hộ Thái tử, nên nho sĩ kinh sư đều ủng hộ Thái tử. Nho sĩ kinh sư ủng hộ Thái tử, đồng nghĩa với việc nho sĩ cả thiên hạ đều đứng về phía Thái tử.

Đối với vị đích mẫu từng nắm giữ càn khôn, lại phò trợ mình vững vàng ngai vị là đích mẫu Khương Thái hậu, từ xưa đến nay Minh Tông vẫn luôn dành sự kính trọng. Thế nhưng, vị Hoàng đế thuở thiếu thời từng thân cận cùng đích mẫu, sau ngày nhược quán tâm tư lại dần đổi khác. Ông không yêu thích Thái tử Lý Huyền Tín do Hoàng hậu Lương thị sinh ra, có lẽ cũng phần nào xuất phát từ sự biến đổi ấy.

Càng được lòng dân, Thái tử càng khiến tâm trạng Hoàng đế càng thêm phức tạp. Lại thêm những kẻ mưu cầu tiến thân xúi bẩy, nếu như trước kia Hoàng đế còn che giấu sự chán ghét của mình, thì càng lớn tuổi, sức khỏe suy yếu, ông càng không buồn giấu giếm, thường lấy cớ Thái tử tấu trình sai sót để quở trách. Nhiều lần, Hoàng đế còn mắng mỏ trước mặt cận thần, giọng điệu giận dữ gay gắt.

Một Thái tử trẻ trung mạnh mẽ và một phụ hoàng già yếu đối mặt trên cán cân quyền lực, vốn dĩ đã là bài toán không lời giải.

Điều đáng buồn hơn là từ nhỏ, Thái tử Huyền Tín đã không được phụ hoàng yêu thích.

Không biết bao nhiêu lần, Thái tử Lý Huyền Tín tỉnh giấc giữa cơn ác mộng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, nước mắt cùng nước mũi hòa quyện không ngừng.

Y mơ thấy phụ hoàng rút kiếm đâm thẳng vào mình. Y ngã xuống vũng máu, đau đớn cầu xin, dốc lòng bày tỏ nỗi niềm, thế nhưng phụ hoàng chẳng buồn ngoái nhìn, chỉ lạnh lùng xoay gót rời đi.

Song, đó đâu chỉ là một giấc mộng. Y hiểu rõ, một ngày nào đó, dù phụ hoàng không đoạt mạng y, thì cũng sẽ phế bỏ y.

Trong bốn người con trai, phụ hoàng yêu thương nhất là ấu đệ Ngọc Lân Nhi.

Ngọc Lân Nhi là nhũ danh của Tứ đệ Lý Huyền Độ. Mẫu thân của Tứ đệ, Khuyết phi, đến từ Khuyết quốc.

Khuyết quốc nằm ở phía Bắc Trung Nguyên, giáp với Bắc Địch, là một tiểu quốc phương Bắc cổ xưa. Tương truyền từ thời thượng cổ, tổ tiên của người Khuyết từng sinh sống tại phía Tây Trung Nguyên, phần lớn đều mang dung mạo khác biệt với người Hán: mũi cao, da trắng, vẻ ngoài anh tuấn diễm lệ. Vào triều Chu, họ dời về phía Đông, an cư lập quốc, từ đó cùng Trung Nguyên thông hôn, giao thương. Trải qua ngàn năm, đến nay, từ diện mạo, y phục cho đến lễ giáo, chính trị, hình luật, Khuyết nhân đã không còn khác biệt so với triều đình Trung Nguyên.

Cũng có lời đồn rằng, tổ tiên người Khuyết từng tìm được một mỏ đồng, sản vật vô tận, giàu có tột bậc. Đàn ông nước Khuyết dũng mãnh thiện chiến, dựa vào địa thế núi non hiểm trở tổ tiên đã chọn để lập quốc, dù quốc thổ không lớn nhưng vẫn đời đời sinh sôi, chưa từng suy bại. Ngay cả khi Trung Nguyên rơi vào đại loạn suốt trăm năm dưới triều đại trước, dù bị người Địch xâm phạm nhiều lần thì nước Khuyết vẫn giữ vững độc lập, chưa bao giờ để quân địch phá vỡ cổng thành dù chỉ một lần.

Bốn mươi năm trước, Bắc Địch nam hạ, chiến tranh sắp bùng nổ, Thái hoàng Thái hậu Khương thị vừa chuẩn bị chiến sự, vừa phái sứ thần đến nước Khuyết. Khuyết vương cân nhắc thời cuộc, quyết định xuất binh trợ giúp Thái hậu. Sau chiến thắng, Khuyết vương xin quy phục Trung Nguyên, được phong làm Vũ Đức Thiên vương, ban quốc họ. Đến năm Tuyên Ninh thứ hai mươi hai, con gái Khuyết vương nhập kinh, được phong làm Quý phi. Năm sau, Quý phi hạ sinh hoàng tử, chính là ấu đệ của Thái tử, Lý Huyền Độ.

Khuyết phi dung mạo tuyệt sắc, được Minh Tông sủng ái hết mực. Huyền Độ vốn đã được “mẹ quý nhờ con”, lại là hoàng tử đầu tiên sau nhiều năm dài Minh Tông mới có thêm, càng được yêu thương vô ngần. Nghe nói, đêm trước khi Khuyết phi lâm bồn, Minh Tông nằm mộng thấy một con kỳ lân trắng đạp tuyết tiến tới từ phương Bắc. Tỉnh dậy, ông coi đó là điềm lành, liền đặt nhũ danh cho hoàng tử vừa chào đời là “Ngọc Lân Nhi.” Khi Ngọc Lân Nhi tròn một tuổi, liền được phong làm Tần vương.

Nhìn vào phong hào đã đủ thấy phụ hoàng sủng ái Tứ đệ đến nhường nào. Tứ đệ cũng không phụ lòng mong mỏi của người, văn võ song toàn. Đến năm mười sáu tuổi, Tứ đệ đã được giao trọng trách làm Lang tướng của Ứng Dương vệ, một trong bốn vệ quân trung tâm của Bắc Nha cấm quân, phụ trách tuần phòng cung môn phía Bắc của hai cung Trường An và Bồng Lai.

Thái tử chưa từng quên được cảnh tượng y chứng kiến vào mùa xuân năm ngoái.

Kinh thành giữa mùa xuân, hoa nở rực rỡ, cỏ non xanh mướt. Sau khi thăm hỏi đích tổ mẫu Khương Thái hậu, y không muốn trở về Đông cung đầy rẫy tai mắt theo dõi mà cải trang, đến bờ Lục Thủy phía Tây thành, gần cung Bồng Lai để dạo bước.

Xuân sắc tưng bừng, nhưng lòng y nặng trĩu, không sao thanh thản được. Suốt dọc đường, y chỉ nghĩ về phong mật thư cữu phụ, Đại tướng quân Lương Kính Tông, đã ngầm gửi đến hôm qua.

Cữu phụ đã truyền tin cho y, một lần nữa khuyên y phải chuẩn bị chu toàn, phòng ngừa vạn nhất. Chỉ cần y gật đầu, ông sẽ dốc toàn lực trợ giúp.

Ba mươi năm làm Thái tử, nếu thực sự bị phế truất, dù có thể giữ mạng sống, cuộc đời y hẳn cũng không khác gì địa ngục.

Nỗi thống khổ dâng trào, vì y biết, mình sắp phải đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn.

Thái tử đứng trên tửu lâu cạnh cây cầu, phóng tầm mắt ra xa, đang ngẩn ngơ xuất thần thì bỗng thấy một thiếu niên từ cung Bồng Lai nơi y vừa rời khỏi, cưỡi ngựa phi tới từ hướng Bắc.

Thiếu niên ấy khoác y phục đỏ thẫm, đầu đội kim quan, thắt ngọc đai, bên hông đeo cung tên. Trước ngực điểm một nhành vũ điểu xanh biếc, phía sau có cờ lệnh phất phơ. Dưới thân hắn là một con thiên lý mã Đại Uyển do Tây Vực tiến cống lên Hoàng đế tháng trước. Theo sau, một đám công tử thế gia trong kinh thành cùng đám hộ vệ mặc giáp nhẹ vây quanh, thúc ngựa băng nhanh qua cầu Lục Thủy, vó ngựa xéo nát những đóa hạnh hoa rơi đầy trên đất, chỉ để lại một mảng bùn lầy lấm tấm sắc hồng.

Phía sau cùng, bọn kỵ nô vẫn đang lùa theo hơn chục con chó săn hung hãn từ Thái khố đuổi sát, tiếng chó sủa xen lẫn tiếng hò hét cuồng nhiệt của nhóm công tử khiến những người qua đường hoảng sợ né tránh, rối rít chỉ trỏ.

Đường phố trong hoàng thành vốn cấm cưỡi ngựa, trừ phi có sứ giả đưa tin khẩn cấp từ ngoài thành.

Vậy mà đoàn người kia vẫn phi nhanh vun vút, không hề giảm tốc, dưới sự dẫn đầu của thiếu niên áo đỏ, chỉ chớp mắt đã đến trước cổng thành.

Vệ binh canh cổng đã nhận ra người cưỡi ngựa từ xa, vội vàng mở toang hai cánh cổng, cúi đầu quỳ bên vệ đường, chờ thiếu niên đi qua.

Thiếu niên ấy chính là ấu đệ của y, Ngọc Lân Nhi. Xem dáng vẻ thì có lẽ vừa rời khỏi chỗ Tổ mẫu Khương Thái hậu, nhân lúc xuân sắc tươi đẹp, đi đến Thái Uyển phía Tây thành để vui chơi, săn bắn.

Thiếu niên ngao du, vương tôn công tử đồng hành, con cháu ngũ hầu tranh nhau hộ vệ. Chuông trống yến tiệc, anh tài săn bắn, ngựa phi khắp thiên nhai, bễ nghễ dạo chốn ngọc kinh.

Đó chính là thiên chi kiêu tử được phụ hoàng vô cùng sủng ái: ấu đệ của y.

Càng về già, phụ hoàng dường như lại càng thiên vị.

Thiên vị đến mức nào ư?

Hai năm trước, vào sinh thần mười bốn tuổi của Tứ đệ, trong cơn say phụ hoàng đã thuận miệng nói một câu với thái giám hầu cận bên người: Thẩm Cao.

Người nói: “Xưa kia Chu Thái vương phế Quá Bá, lập Vương Quý, Chu Văn vương bỏ Bá Ấp Khảo, lập Võ vương. Trẫm thấy Tần vương rất tốt, chính là tướng mệnh của thiên hạ.”

Chu Thái vương và Chu Văn vương đều đã làm một việc giống nhau, đi ngược lại tông pháp, phế trưởng lập ấu.

Thẩm Cao lúc ấy sợ hãi đến mức quỳ rạp, không dám đứng lên.

Phụ hoàng sau khi nói xong câu đó, dường như cũng tỉnh rượu, từ đó về sau không hề nhắc lại nửa lời.

Sự việc này cuối cùng truyền đến tai y, đương nhiên cũng truyền đến tai hai đệ đệ khác của y.

Khuyết phi mất sớm, Tần vương mồ côi mẹ, từ nhỏ đã ở luân phiên giữa tổ mẫu Thái hoàng Thái hậu Khương thị và mẫu hậu của y, Lương Hoàng hậu, đến khi trưởng thành, lại thường xuyên theo y đọc sách, luyện bắn cung.

Vậy nên, khác với hai đệ đệ Tấn vương và Sở vương, Thái tử luôn dành cho vị ấu đệ kém mình nhiều tuổi này một thứ tình cảm chân thành sâu sắc. Hơn thế nữa, y có thể cảm nhận rõ ràng, ấu đệ cũng vô cùng thân thiết với y, hoàn toàn tín nhiệm y.

Tình nghĩa huynh đệ thâm sâu, tuy không cùng một mẹ sinh ra nhưng lại hơn hẳn cùng mẹ.

Không rõ hai vị hoàng đệ kia khi nghe được lời ấy sẽ có suy nghĩ gì, nhưng bản thân y, khi biết phụ hoàng đã từng thốt ra câu nói ấy trong cơn say, cảm xúc khi ấy chỉ có mất mát và đau lòng. Y đau lòng vì dù cố gắng thế nào, y cũng không thể nhận được sự công nhận của phụ hoàng. Dù vậy, chưa khi nào y sinh lòng ghen ghét với Tứ đệ.

Thế nhưng giờ khắc này, Lý Huyền Tín bỗng nhiên hiểu ra: y đang ghen tị. Y thật sự ghen tị với chính ấu đệ của mình.

Ghen tị vì Tứ đệ chẳng cần làm gì cũng được phụ hoàng cùng tổ mẫu Khương Thái hậu dành cho sự yêu thương vô hạn.

Phải, Khương Thái hậu cũng rất thân thiết với y, thường khuyên răn dạy dỗ. Nhưng kể từ khi cô mẫu của họ, Đại trưởng công chúa Kim Hi được gả xa nơi biên tái, y nhận ra chỉ những lúc nhìn thấy Tứ đệ quỳ bên gối bày trò, tổ mẫu mới lộ ra nét mặt vui vẻ.

Thái tử ghen tị, ghen tị vì Tứ đệ có thể vô tư vô lo, tùy ý hưởng lạc. Còn bản thân y, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có lấy một khoảnh khắc nào cảm nhận được sự an toàn. Từ lúc hiểu chuyện, thứ đồng hành cùng y chỉ có sự hoang mang và nỗi sợ hãi triền miên.

Y đã ngoài ba mươi tuổi, từng trải qua hơn ba mươi lần xuân sắc thịnh vượng ở ngọc kinh. Nhưng liệu có lần nào y dám làm điều gì tùy ý như Tứ đệ, mà không sợ bị Ngự sử hạch tội?

Không.

Chưa từng một lần nào.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top