Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 44: Giả Vờ Hay Là Thật?

Bồ Châu (Dịch)

  • 6 lượt xem
  • 4380 chữ
  • 2025-12-01 20:48:07

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hắn vừa nói gì?

Hắn nói mình không có ý định soán vị ư?

Nàng thà tin rằng mặt trời mọc từ phía Tây, thà tin gà trống có thể đẻ trứng, cũng không thể tin được lời thốt ra từ miệng hắn.

Giả vờ, cứ tiếp tục giả vờ đi. Có thể gạt được người khác, nhưng làm sao gạt nổi nàng?

Ban đầu Bồ Châu hơi sững người, nhưng trong lòng bỗng bật cười lạnh, không vội không hoảng, đứng dậy khỏi chiếc đệm vẫn luôn quỳ ngồi, vòng qua lư hương lớn đang bốc khói nghi ngút chắn trước mặt, đi thẳng đến trước giường mây, mỉm cười nói: “Điện hạ, lần đầu thiếp gặp điện hạ là ở Hà Tây, khi ấy hai ta còn xa lạ, vậy mà điện hạ đã hào phóng đưa tiền giúp thiếp, sau đó còn nhiều lần ra tay tương trợ. Tuy thiếp chưa từng nói rõ, nhưng lòng luôn ghi nhớ, vẫn luôn mong có ngày được báo đáp phần nào. Giờ khắc này, chính vì lòng biết ơn và tin tưởng tuyệt đối vào điện hạ, thiếp mới không chơi trò úp mở, lựa chọn thành thật với chàng. Để thể hiện thành ý của mình, thiếp chẳng ngại phơi bày tâm can, càng mong có thể cùng điện hạ đồng cam cộng khổ. Thiếp là nữ tử, đã dám đi đến bước này, thì cớ gì điện hạ cứ phải quanh co lẩn tránh, chẳng dám thừa nhận?”

Lý Huyền Độ lặng lẽ nhìn khuôn mặt mỹ miều, thanh khiết như ngọc, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Cô dựa vào đâu để khẳng định ta một lòng muốn soán vị, chỉ vì ta từ chối cô nên cô cho là ta chối bỏ, không dám thừa nhận?”

Trước giường mây, đôi môi đỏ thắm của Tần vương phi hơi nhếch lên, ánh mắt không giấu nổi vẻ khinh miệt, rồi nàng thong thả nói: “Thiên địa cương thường, trung thần hiếu tử, mấy thứ ấy thiếp đã nhìn thấu cả rồi. Chẳng qua chỉ là mánh lới để mê hoặc lòng người, khiến thiên hạ cam tâm tình nguyện chịu sự sai khiến mà thôi. Thiếp không dám nói người khác thế nào, nhưng nếu sấm sét không nổ vang một cách trùng hợp vào tháng tư năm ấy, nỗi oan và tội danh của tổ phụ thiếp có lẽ đã vùi sâu dưới lòng đất, hôm nay còn ai nhớ đến ông? Thiếp còn hiểu được đạo lý ấy, huống hồ là điện hạ? Chàng sinh ra đã thông minh xuất chúng, sao lại tự trói tay trói chân? Điện hạ vốn mang huyết thống cao quý, trong người chảy dòng máu của Tiên đế. Thiếp cũng từng nghe nói, Tiên đế có ý truyền ngôi lại cho điện hạ. Điện hạ ôm mộng lên ngôi, đó là lẽ trời thuận lòng người. Huống hồ…”

Nàng hơi ngừng lại một thoáng.

Dĩ nhiên nàng không thể nói mình biết chuyện từ kiếp trước, nhưng muốn nêu dẫn chứng thì không khó. Quá khứ đen tối của hắn, từ khi còn nhỏ nàng đã biết rõ.

Nàng nói: “Huống hồ, năm xưa điện hạ mới mười sáu tuổi đã biết cân nhắc lợi hại, tham dự vào việc bức vua thoái vị, chỉ là vận khí không tốt nên thất bại. Thiếp không tin điện hạ là loại người chỉ cần vấp ngã là sẽ từ bỏ chí hướng. Nay điện hạ lấy đạo tu hành để ẩn nhẫn tạm lui, khiến Hoàng đế muốn ra tay cũng chẳng nắm được sơ hở, quả thật là người thông tuệ hiếm thấy. Có trí, lại biết nhẫn, thì việc gì chẳng thành? Nhưng nay Hoàng đế đã nhận ra, đại nghiệp khó thành, chuyện đó không cần thiếp phải nhiều lời, trong lòng điện hạ hẳn đã rõ. Thiếp thì tin vào điện hạ, nguyện dốc toàn lực, giúp điện hạ hoàn thành đại nghiệp!”

Bồ Châu tràn đầy tự tin với những lời vừa nói ra, càng nói càng nghĩ tới tương lai tươi sáng, chính nàng cũng không kìm được sự xúc động.

Lúc nàng nói, Lý Huyền Độ vẫn luôn chăm chú nhìn nàng.

Áo lụa mỏng, váy dài thướt tha, tóc đen như mực, tóc mai cài một chiếc trâm rắn ánh vàng lấp lánh. Có lẽ vì quá kích động nên gò má trắng ngần ẩn hiện ánh hồng phơn phớt, đôi mắt đẹp lại càng sáng rực lạ thường. Dưới ánh đèn gần đó, cả người nàng như toả ra ánh sáng rực rỡ.

Những lời nói cất lên từ đôi môi đỏ kia, nghe sao cũng đầy sức thuyết phục. Ai có thể không động lòng, lại còn cố chấp từ chối sự tiếp cận đầy chủ động từ nàng?

Lý Huyền Độ cứ thế nhìn nàng, nhìn mãi, rồi bất chợt cười khẽ.

Tiếng cười của hắn ngắn ngủi và nhẹ nhàng, sau đó cúi đầu xuống, dường như cố giấu, không muốn để nàng phát hiện hắn đang cố nén cười. Nhưng chẳng bao lâu, như thể không kìm được nữa, vai hắn run nhẹ lên theo tiếng cười, đến cuối cùng, tiếng cười vang dần. Hắn ngẩng phắt lên, ngửa mặt cười ha hả, cười mãi không thôi.

Bồ Châu nhìn Lý Huyền Độ bật cười, cảm thấy vô cùng hoang mang. Nàng cố nhịn, muốn đợi hắn cười xong rồi mới hỏi, nhưng khổ nổi hắn cứ cười mãi, đến mức dường như không còn khống chế được nữa, thậm chí giơ cánh tay bị thương lên, vỗ liền mấy cái xuống giường mây.

Trong ấn tượng của nàng, Lý Huyền Độ tuy có phần khó đoán, lại hay giận dỗi vô cớ, nhưng phần lớn thời gian vẫn là sự lạnh nhạt và kiềm chế. Cái cách hắn cười đến mất hết phong độ như đêm nay, quả là lần đầu tiên nàng gặp phải.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, bên tai là tiếng cười lớn của hắn không ngừng vang vọng. Ban đầu nàng chỉ cho là hắn đang giễu cợt mình, nhưng nghe lâu dần, hoặc có lẽ chỉ là ảo giác, nàng tìm thấy trong tiếng cười kia là vài phần cay đắng và buồn bã.

Trong lòng nàng dần dâng lên một nỗi lo âu khó hiểu. Đến khi thấy miếng băng quấn quanh lòng bàn tay hắn rỉ ra một vệt máu đỏ rực, nàng không nhịn nổi nữa, bước lên, chộp lấy cánh tay hắn, ngăn lại hành động kia.

“Chàng điên rồi sao? Đừng cười nữa!”

Nàng hét lên.

Tiếng cười của Lý Huyền Độ rốt cuộc cũng nhỏ dần, hắn quay mặt đi.

Bồ Châu bình thản đối diện với hắn.

Khoảng cách giữa hai khuôn mặt gần nhau như chỉ trong gang tấc, Bồ Châu cảm thấy hơi thở của hắn dường như sắp phả lên má mình.

Có lẽ vì trong phòng đóng kín cửa nên ngột ngạt, hoặc cũng có thể do vết thương bị động đến, trên trán hắn lấm tấm một lớp mồ hôi lạnh, khóe mắt ửng đỏ.

“Có trí tuệ, lại biết nhẫn nhịn…”

Hắn trầm giọng nhắc lại lời nàng, khẽ gật đầu.

“Đa tạ cô đã đánh giá cao về ta đến thế, còn đặt nhiều kỳ vọng vào ta đến vậy. Chỉ tiếc, ta vẫn giữ nguyên câu nói ban nãy.”

“Xin lỗi, làm cô thất vọng rồi.”

Hắn nhìn nàng, bình tĩnh nói ra những lời ấy, sau đó gỡ hai bàn tay vẫn đang siết chặt lấy cánh tay phải của hắn ra.

Bồ Châu không biết mình đã quay người đi thế nào.

Lòng nàng rối thành mớ bòng bong.

Không, không chỉ là rối, mà là kinh hoàng thực sự. Đóng cửa lại, nàng cứ như một con mèo bị đốt phải đuôi, đi tới đi lui trong phòng, sự bồn chồn khiến ngực nàng nặng trĩu, lúc nghiêm trọng nhất tưởng chừng không thể thở nổi.

Rốt cuộc là sao thế này? Nàng đã nói thẳng đến vậy rồi, tại sao hắn vẫn một mực phủ nhận? Chẳng lẽ nàng làm sai ở khâu nào rồi?

Hay là… kiếp này bởi vì có nàng chen vào, nên mọi chuyện không còn giống kiếp trước nữa, hắn thật sự không có ý định soán ngôi?

Ý nghĩ ấy vừa nảy ra, nàng liền hoảng sợ không ít, trong lòng bức bối, mồ hôi túa ra đầy trán.

Nàng gạt bỏ suy nghĩ ấy đi, liên tục tự nhủ phải trấn tĩnh lại. Cuối cùng, nàng bước tới đẩy tung cửa sổ, hít từng ngụm gió đêm mát lạnh thổi vào, sau một lúc mới dần hồi thần, đầu óc cũng từ từ tỉnh táo.

Tuy hắn khăng khăng không chịu thừa nhận dã tâm và toan tính của mình, nhưng những việc một người đã làm thì không thể chối bỏ được.

Nếu hắn thật sự không có dã tâm, thì vì sao mười sáu tuổi lại tham dự vào vụ tạo phản của Lương Thái tử? Phải biết rằng, với chức vụ khi ấy của hắn, nói ấn tín còn quý hơn cả tính mạng cũng chẳng phải là nói quá.

Kiếp trước, tuy nàng không tham dự vào chính sự, nhưng nàng cũng biết, ấn tín của tướng quân Bắc Nha xưa nay đều do đích thân người đó cầm giữ, và phải hết sức thận trọng. Chẳng lẽ đến điều ấy mà hắn cũng không biết. Nếu không nhận được sự đồng ý của hắn, ấn tín trọng yếu như thế sao có thể rơi vào tay phó tướng?

Huống hồ còn có vụ hành thích xảy ra vào mùa xuân năm sau ở kiếp trước. Khi ấy, nàng là Thái tử phi, ngay trong đêm Hoàng đế gặp thích khách, nàng đã cùng Lý Thừa Dục tức tốc đến thăm, tận mắt thấy Hoàng đế mặt trắng như tờ giấy, thương thế không nhẹ. Chứng cứ rành rành như thế, nếu không phải do hắn chủ mưu, thì còn có thể là ai?

Muốn lên kế hoạch cho một âm mưu nhằm vào Hoàng đế, từ chuẩn bị ban đầu, đến hành động thực tế, rồi xử lý hậu quả, đề phòng tình huống thất bại, cần biết bao sự tính toán lẫn điều động lực lượng. Tuy nàng chưa từng làm việc này, nhưng chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ hiểu. Vụ việc đó cách nay chưa đến nửa năm, vậy mà giờ hắn lại nói mình không có lòng soán vị?

Một người không có dã tâm đoạt ngôi nhưng dám làm ra chuyện tày trời đó sao?

Nếu không phải nàng sống lại, có khi cũng bị hắn lừa gạt.

Vậy thì vì sao hắn lại nhất quyết phủ nhận? Rốt cuộc xuất phát từ đâu, chẳng lẽ vì thái độ của nàng chưa đủ thành khẩn?

Bồ Châu nhắm mắt, hồi tưởng lại những gì xảy ra sau câu nói đầu tiên của hắn đêm nay, xâu chuỗi lại toàn bộ, bỗng nhiên tim nàng đập mạnh, đôi mắt mở to bừng tỉnh.

Nàng nghĩ ra rồi!

Chuyện hệ trọng đến mức nào, trong khi nàng cùng lắm cũng chỉ là người xa lạ mới gả cho hắn được một ngày một đêm, sao hắn dám dựa vào lời nói một phía của nàng, dễ dàng tin tưởng, bộc lộ mọi toan tính trong đầu với nàng?

Nếu đây là một kế trong kế do Hoàng đế bày ra, lợi dụng nàng làm mồi nhử, thì chẳng khác nào ông lão sống lâu tự đi thắt cổ, tự tìm đường chết rồi sao?

Tất cả đều do nàng đã quá nóng vội. Người nàng gặp ở cung Trường An sáng nay đã gây áp lực khiến nàng mất đi sự kiên nhẫn, chưa kịp chờ một thời cơ thích hợp đã tùy tiện đối chất với hắn.

Đặt bản thân vào vị trí của hắn, thử nghĩ xem, nếu là nàng, nàng cũng không thể đem lòng tin tưởng một người chỉ trong chớp mắt, chưa kể đó còn là người từng khiến nàng sinh lòng chán ghét

Nàng càng nghĩ càng thấy có lý, trong lòng chỉ thấy hối hận.

Chuyện đã lỡ thì phải tìm cách bù đắp.

Điều nàng cần làm nhất vào lúc này, không phải là ép buộc hắn thừa nhận hắn có tâm mưu phản, mà là nhanh chóng xóa bỏ sự đề phòng trong lòng hắn đối với mình.

Nhưng, phải làm sao để hắn không còn cảnh giác với nàng?

Nghĩ thì tưởng khó, nhưng kỳ thực lại rất đơn giản. Theo kinh nghiệm của Bồ Châu, chẳng qua chỉ là mặt dày một chút, không sợ bị từ chối, quan tâm nhiều hơn, trò chuyện nhiều hơn, chủ động thể hiện thiện ý và thành ý. Đợi đến khi quen thuộc rồi, mọi chuyện cũng dễ nói hơn.

Vừa nghĩ thông suốt, khí lực vừa bị rút cạn nhanh chóng hồi phục trở lại.

Bà tử họ Hoàng kia muốn nàng lấy lòng Lý Huyền Độ, khiến hắn không còn đề phòng, nhờ đó thăm dò bí mật của hắn.

Tuy bà ta rất đáng ghét, nhưng riêng điểm này, Bồ Châu lại hết sức tán đồng.

Nàng hối tiếc không để đâu cho hết, phải ngớ ngẩn thế nào thì mới thực sự quay về đây.

Chuyện này chẳng phải càng chứng thực lời hắn nói là đúng, nàng là loại người khi còn giá trị thì bám riết lấy người ta, nhưng khi hết giá trị thì quay đầu bỏ chạy?

Oan uổng quá đi mất! Nàng đâu phải loại người như thế. Khi nãy chẳng qua là tâm tư rối bời, hắn đòi đuổi nàng đi, nếu không đi thì nàng còn có thể làm gì được nữa?

Việc cấp bách bây giờ, là phải mau chóng quay lại giải thích rõ ràng, tránh để hiểu lầm nảy sinh, ảnh hưởng tới quan hệ về sau.

Bồ Châu quay lại trước bàn trang điểm, soi gương chỉnh lại dung nhan, rồi lần nữa bước vào tịnh thất.

Trong phòng, đèn nến vẫn sáng, nhưng người thì không thấy đâu, ngay cả Lạc Bảo cũng biến mất.

Bồ Châu liền gọi một bà tử trực đêm tới, hỏi Tần vương đi đâu rồi. Bà tử chỉ về cuối hành lang, nói vừa thấy Tần vương đi về hướng đó.

Hắn không về Quỳnh uyển để thay y phục, quần áo xộc xệch, không thể cứ thế mà ra ngoài. Bồ Châu đoán hắn đang ở đâu đó trong hậu viện vương phủ, bèn sai tỳ nữ cầm đèn lồng soi đường, xuyên qua đình viện và dãy hành lang dọc theo lối cũ, tìm kỹ từng chỗ.

Đi hết Trai Thanh Vọng, đến đình Khúc Lưu, lại vòng qua hồ Ngọc Thúy, nàng đã tìm khắp những nơi có cảnh trí đẹp, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Cuối cùng đứng ở ngã ba đường, lúc nhất thời không biết nên rẽ hướng nào, thì chợt thấy phía trái có một bà tử tạp dịch trông như trực đêm đang đi tới. Chờ bà ta lại gần hành lễ với mình, Bồ Châu thuận miệng hỏi có thấy Tần vương đâu không.

Bà tử chỉ về góc Tây Bắc: “Hình như Điện hạ đã tới Ưng đài rồi ạ.”

Bồ Châu mừng rỡ, liền men theo hướng bà ta chỉ. Qua một bức tường gạch, bước vào một cánh cửa trông có phần cũ nát.

Sau cánh cửa là một lối đi nhỏ kéo dài thẳng tắp, cuối đường hiện lên bóng dáng một tòa kiến trúc, với các đường nét được màn đêm phác họa thành.

Nàng mới vào vương phủ từ đêm qua, hôm nay về, ban ngày lại chưa đi dạo khắp nơi, nên không rõ bố cục vương phủ ra sao. Nhưng vừa rồi tìm khắp một vòng, chỉ thấy non bộ, suối chảy, đâu đâu cũng phong cảnh hữu tình, có thể nhận ra đều là chỗ có người chăm sóc. Chỉ riêng vùng đất phía sau cánh cửa kia, vừa đi qua chưa đầy một tầm tên, trên đường đã phủ đầy cỏ hoang, cỏ mọc lan tràn, đi thêm vài bước nữa, thậm chí còn lấn cả lối đi.

Bốn phía không lấy một âm thanh, chỉ còn lại tiếng váy lụa cọ vào cỏ dại xào xạc khe khẽ. Ngoài mấy ngọn đèn lồng trong tay tỳ nữ chiếu sáng một khoảng nhỏ dưới chân, những nơi còn lại đều tối đen như mực, chỉ thấy toàn những bụi cây um tùm và cỏ dại cao ngang đầu gối.

Nhìn qua cũng biết trước đây nơi này từng là một khu rừng nhỏ, giờ không còn ai trông coi, tán cây cao thấp đan xen, che phủ cả bầu trời, đá núi xung quanh thì đổ sập, ngổn ngang, đầy rẫy cỏ dại.

Dù chỉ cách nhau một bức tường nhưng bên trong vương phủ lại tồn tại một nơi như thể đã bị lãng quên, hoang vu tàn tạ đến bậc này.

Đám tỳ nữ sợ hãi, co cụm lại với nhau, trông ai nấy đều muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng vương phi còn chưa mở miệng, họ nào dám tự tiện rời bước.

Xét theo tên gọi, hẳn trước kia, nơi này được dùng để nuôi dưỡng chim ưng và chó săn. Nhưng sau nhiều năm vô chủ, lại nằm ở một nơi hẻo lánh, vương phủ bận chuẩn bị cho hôn lễ nên đã bỏ sót, chưa kịp thu dọn.

Bồ Châu cũng bắt đầu nghi ngờ, không chừng bà tử kia đã nhìn nhầm.

Lý Huyền Độ chạy tới cái chỗ âm u quái dị này làm gì chứ?

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, chợt thấy một điểm sáng lập lòe đang bồng bềnh trôi ở cuối đường.

Đám tỳ nữ cũng nhìn thấy, càng thêm sợ hãi. Hồng Nhi run giọng nói: “Ma trơi…”

Bồ Châu cũng bất giác nổi da gà, nhưng không muốn tỏ ra nhát gan trước mặt nhóm tỳ nữ, nàng gắng gượng, lấy hết can đảm nhìn kỹ lại, cảm thấy giống như ánh đèn lồng hơn. Do dự chốc lát, nàng cắn răng hạ lệnh tiếp tục tiến lên. Chẳng bao lâu sau đã đến gần, cuối cùng cũng thấy rõ, nàng thầm thở phào một hơn.

Thì ra là Lạc Bảo, tay cầm một chiếc lồng đèn đứng bên vệ đường. Từ xa nhìn lại, quả thực trông như đốm lửa ma lơ lửng giữa không trung, chẳng trách lại khiến người ta hoảng hốt.

Lạc Bảo nghe thấy sau lưng có tiếng động, quay đầu lại trông thấy tân vương phi, liền vội chạy tới hành lễ: “Sao vương phi lại đến nơi này?” Giọng nói hắn mang theo vẻ kinh ngạc.

Bồ Châu nhìn hắn thế nào cũng thấy không thuận mắt, lạnh nhạt đáp: “Điện hạ có ở đây không, ta có việc tìm chàng.”

Lạc Bảo hạ giọng nói: “Điện hạ đang hóng mát trên đài phóng ưng.” Nói rồi, hắn chỉ tay về phía một đài cao ở cuối đường.

Bồ Châu bảo các tỳ nữ ở lại chờ, còn mình thì cầm một chiếc lồng đèn bát giác bọc gấm mỏng, chầm chậm đi về phía đài cao. Khi tới gần, nàng vòng qua một đoạn tường sập mất một nửa, dừng bước.

Ánh trăng lạnh lẽo như nước, nàng trông thấy Lý Huyền Độ đang nằm ngửa trên một bậc đá cao, dưới bậc đá là một vò rượu bị ném bỏ. Tay trái của hắn đặt lên trán, còn cánh tay phải bị thương buông thõng từ bậc đá xuống, dường như đã thiếp đi rồi.

Bồ Châu nhìn bóng dáng ấy, bước qua đám cỏ hoang cao ngang bắp chân, rảo bước tiến lại gần. Khi gần tới đoạn bậc đá, cả người loạng choạng, chiếc lồng đèn trên tay cũng vì thế rơi xuống đất.

Đèn lồng tắt ngấm, trước mắt càng thêm tối tăm.

Nàng giật mình, nín thở, căng thẳng nhìn bóng người nằm phía trước, nhất thời không dám tiến thêm bước nữa.

“Cô tới đây làm gì? Về đi.”

Chỉ một khắc sau, bóng người đang nằm trên bậc đá ấy vẫn im lìm, nhưng giọng hắn đã vang lên.

Dù âm thanh khàn đặc, xa cách, nhưng cũng đủ để tiếp thêm dũng khí cho nàng tiếp tục bước tới.

Nàng đi hết khoảng sân bị cỏ dại phủ lấp, đôi vân đầu hài giẫm lên bậc đá đầu tiên của cầu thang, tiến lên Ưng đài.

Dưới ánh trăng, bậc đá chấp chới sắc ngọc mờ ảo, hẳn là được lát bằng bạch ngọc. Có thể tưởng tượng, đây từng là nơi chim ưng gào thét, chó săn sủa vang, kỵ nô tấp nập. Nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi cảnh suy tàn, giữa các bậc đá dày đặc rêu xanh, bước chân rất dễ trơn trượt.

Bồ Châu vén váy, dè dặt bước lên bậc, cuối cùng đến bên cạnh Lý Huyền Độ.

Hắn vẫn nằm yên, dùng cánh tay che mắt, không hề động đậy.

Đêm đã khuya, hơi nóng ban ngày của mùa thu đã tan hết, Bồ Châu cảm nhận rõ ràng vạt váy mình đã bị sương đọng trong đám cỏ làm ướt, đôi tất mỏng cũng bị thấm lạnh, dán chặt vào làn da, vừa ẩm vừa lạnh, cực kỳ khó chịu. Ấy vậy mà hắn chỉ mặc mỗi chiếc áo trực lĩnh mỏng manh, chân không đi tất, chỉ xỏ đại đôi guốc gỗ.

“Điện hạ, đêm khuya sương nặng, chàng nên về phòng nghỉ đi thôi. Tay chàng vốn đã bị thương, lỡ lại nhiễm lạnh thì không hay.”

Bồ Châu ngồi xổm xuống một bậc đá ngay dưới chỗ hắn nằm, nhẹ giọng khuyên nhủ.

Lý Huyền Độ vẫn không nhúc nhích, cũng không trả lời nàng, chỉ dùng tay che mắt như cũ.

Bồ Châu sắp xếp lại lời lẽ trong lòng, nói tiếp: “Điện hạ, vừa rồi không phải thiếp cố ý bỏ chàng lại. Thiếp thật lòng bày tỏ, vậy mà chàng lại không tin, lúc ấy thiếp rối trí quá, sợ nếu ở lỳ đó thì sẽ khiến chàng thêm chán ghét, nên mới bất đắc dĩ quay về trước. Sau khi trở về, thiếp đã suy nghĩ rất nhiều. Là lỗi của thiếp. Thiếp hiểu được nỗi lo lắng của chàng. Về sau thiếp sẽ không làm khó chàng nữa, thiếp sẽ dùng hành động để chứng minh tấm lòng mình…”

Ánh mắt Bồ Châu rơi lên gương mặt hắn.

Ánh trăng mờ ảo, dường như phủ lên gương mặt hắn một tầng sáng lặng.

Đài hoang, cỏ dại, núi đổ, bậc gãy, cùng người đàn ông đang nằm yên trên bậc đá như đang say ngủ, người chồng mới cưới của nàng…

Hẳn là ánh trăng gây họa, lòng nàng bỗng dâng lên một cảm giác thương xót chưa từng có, chỉ thấy nơi này quá đỗi tiêu điều, đến cả quỷ cũng có thể hiện hình, không thể để hắn ở lại đây một mình. Nàng nhất định phải đưa hắn về.

Như có quỷ thần sai khiến, nàng vươn tay, khẽ nắm lấy bàn tay bị thương đang thả lỏng dưới bậc đá của hắn.

Ngón tay vừa chạm đến cổ tay hắn, liền cảm thấy làn da hắn lạnh ngắt, như thể chẳng còn chút sinh khí nào.

Nỗi thương xót trong lòng nàng càng lúc càng dâng cao. Ban đầu còn hơi e dè, nhưng khi phát hiện hắn chẳng hề động đậy, để mặc nàng nắm lấy tay mình, cánh tay còn lại vẫn che ngang trán như cũ, nàng như được khích lệ, dũng khí bất ngờ dâng lên, không kìm được, nàng buông tay hắn ra, bò lên bên cạnh, hai tay nâng khuôn mặt hắn, cúi người xuống, đôi môi ấm áp khẽ chạm lên môi hắn.

Hơi thở hắn phảng phất mùi rượu, ngoài ra còn có cảm giác ấm nóng, nhưng toàn thân hắn, bao gồm cả môi, đều ướt lạnh.

Trái tim nàng càng thêm nhói đau, liền gỡ cánh tay đang che trán hắn xuống, hé môi ngậm lấy đôi môi lạnh buốt của hắn, nhẹ nhàng mút vào như để an ủi.

Lý Huyền Độ đột ngột mở mắt.

Bồ Châu khựng lại, lá gan vừa lớn hơn ban nãy giờ bỗng co rút lại, vội rời khỏi phiến môi hắn, hơi ngẩng đầu, nín thở mở to mắt nhìn hắn.

Hơi thở hắn nóng rực, mang theo mùi rượu nồng nặc phả thẳng vào mặt nàng.

Dưới ánh trăng, gương mặt hắn cứng đờ, đôi mắt nhìn nàng chằm chằm, không chớp.

Bồ Châu thấy sợ, càng thấy xấu hổ, cuống quýt tìm lời biện minh cho hành động vừa rồi của mình: “Điện hạ, chàng cũng nên về thôi. Chàng không về, thiếp cũng chẳng thể yên giấc…” Vừa nói, nàng vừa phát hiện hai cánh tay mình vẫn đang đặt trên lồng ngực hắn, liền luống cuống rút về. Không ngờ thân thể vừa cử động, bỗng thấy vai phải đau nhói, hắn bất ngờ đưa tay tóm chặt lấy vai nàng.

Bồ Châu kêu lên một tiếng, nàng bị hắn dùng sức kéo lên, hắn xoay người đè nàng xuống dưới bậc.

Lần này, nàng đã bị dọa sợ.

Dưới thân là bậc đá cứng lạnh, khiến nàng vô cùng khó chịu, nhưng dáng vẻ xa lạ của hắn mới là thứ khiến nàng cảm thấy sợ hãi hơn. Nàng không dám giãy giụa mạnh, chỉ bất an vặn người né tránh.

“Điện hạ, về thôi…”

Hắn không nói một lời, giữ chặt nàng dưới thân.

Bồ Châu thôi vùng vẫy.

Nếu nhắm mắt lại, đàn ông có gì khác biệt chứ? Nàng nghĩ thầm.

Tuy nơi này chẳng dễ chịu gì, nàng cũng không thích cách hắn đối xử với mình, nhưng chuyện đêm nay vốn đã nằm trong tính toán của nàng. Tưởng đâu không còn hy vọng gì, tháng này lại sắp trôi qua trong vô ích, nào ngờ tình thế xoay chuyển bất ngờ, dù sắp hết thời gian, nhưng biết đâu nàng vẫn còn cơ may, một lần liền có thể trúng đích?

Nàng bắt đầu trở nên ngoan ngoãn, chẳng những không chống cự nữa mà còn dịu dàng vịn cánh tay ngọc, vòng qua cổ hắn. Đúng lúc đó, bên dưới bậc đá bỗng có một vật gì đó lao vụt qua, vò rượu trên bậc trượt xuống, phát ra những tiếng “lộc cộc” vang vọng.

Bồ Châu cảm thấy người đàn ông đang đè trên người mình bỗng khựng lại.

Nàng hé môi, hơi thở dồn dập, chầm chậm mở mắt. Hắn cau mày nhìn nàng, bất động.

“Điện hạ…” Nàng khép hờ đôi mắt long lanh, khẽ gọi, đưa tay định kéo đầu hắn cúi xuống, tiếp tục hôn hắn.

Vừa rồi hắn không hôn nàng, điều đó khiến nàng cảm thấy khó chịu.

Thế nhưng Lý Huyền Độ lại nghiêng đầu tránh né, một lúc sau, nàng nghe thấy hắn cất giọng trầm khàn bên tai mình: “Ta vô tâm với tranh đoạt hoàng vị. Trước tiên nàng hãy suy nghĩ cho kỹ.”

Bồ Châu ngây người.

Lần này, nàng có một loại cảm giác, một loại cảm giác rất rõ ràng.

Dường như hắn không lừa nàng, lời hắn nói là thật.

Cánh tay vốn đang vịn chặt vào cổ hắn bỗng nhiên mềm nhũn, buông lơi.

Hắn nhanh chóng buông nàng ra, một mình xoay người ngồi dậy, giọng thấp trầm: “Cút.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top