Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 45: Thay Đổi Đối Sách

Bồ Châu (Dịch)

  • 6 lượt xem
  • 4232 chữ
  • 2025-12-01 20:48:46

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta trở tay không kịp.

Hắn vẫn như thường ngày, vẫn giữ dáng vẻ của người đàn ông mà nàng quen biết. Hắn đè nàng xuống, làm những chuyện mà một người đàn ông nên làm trong tình cảnh này…

Thế mà, chỉ trong chớp mắt, chuyện ấy bất ngờ phát sinh.

Hắn không cần nàng nữa, còn lệnh nàng cút khỏi tầm mắt.

Bồ Châu không cút, mà nàng cũng không thể cút nổi.

Tay chân nàng rã rời, cả người không chút sức lực, thậm chí còn không thể gượng dậy nổi. Nàng chỉ có thể nằm ngửa nghiêng nghiêng trên bậc đá, giữ nguyên dáng vẻ lúc hắn vừa buông nàng ra, thất thần nhìn bóng lưng người đàn ông kia đã quay hẳn sang một bên, không còn đối diện với nàng nữa.

Bốn bề tĩnh mịch, chẳng có lấy một tiếng động. Bỗng một cơn gió đêm lướt qua, bên tai vang lên âm thanh khe khẽ của tán cây lay động theo gió. Nàng cảm thấy vai và ngực chợt lạnh buốt, lúc này mới sực tỉnh rằng y phục trên người vẫn còn xộc xệch.

Nàng vội kéo lại vạt áo vừa trượt khỏi bờ vai, che kín phần ngực, nhưng cũng từ đó lại dần hiểu ra: phản ứng vừa rồi có phần thái quá, đã gây họa rồi.

Nhìn bóng lưng hắn, toàn thân nàng run lên. Nàng vội bật dậy, đưa tay ra níu lấy tay áo hắn.

“Điện hạ, chàng nghe thiếp nói, thiếp…”

Lý Huyền Độ đứng bật dậy, đoạn tay áo kia cũng theo đó, bị tuột khỏi tay nàng.

Bồ Châu ngồi trên bậc đá, trơ mắt nhìn hắn bước xuống từng bậc một, xuyên qua tiền viện bị cỏ dại bao phủ, rẽ qua đằng sau bức tường đổ nát rồi mất hút khỏi tầm mắt.

Từ sau bức tường mục nát ấy, giọng nói của Lạc Bảo truyền đến theo cơn gió, chất giọng nhỏ nhẹ, không nghe rõ đang nói gì, có lẽ là hỏi hắn có muốn quay về không. Ngay sau đó, theo tiếng bước chân xa dần, bên tai Bồ Châu lại chìm vào yên lặng.

Hắn cứ thế rời đi, bỏ mặc nàng ở lại.

Mây mù lần nữa che lấp ánh trăng, bốn phía lại trở nên u ám. Nàng bị bỏ lại trên bậc đá lát bằng bạch ngọc của Ưng đài, cảm nhận sự lạnh lẽo của đêm thu, nhưng lại chẳng muốn quay về, cũng không thể nào nhấc chân nổi.

Nàng từ từ co đầu gối lại, hai tay ôm chặt lấy chân, cuộn người, ngẩn ngơ ngồi đó.

Giờ thì nàng đã hiểu, cuối cùng cũng hiểu được rồi. Lý Huyền Độ không lừa nàng, những điều hắn nói đều là thật.

Người sai là nàng.

Vì những trải nghiệm của kiếp trước, nàng đã quá cố chấp, sớm mang định kiến rằng hắn là kẻ dã tâm bừng bừng, từ lâu đã có ý định soán vị. Chính bởi định kiến ấy nên suốt thời gian qua, mọi suy nghĩ và hành động của nàng trong kiếp này đều được đưa ra dựa trên tiền đề sai lầm đó.

Nay đổi góc nhìn để nghĩ lại, nếu hắn không hề mưu cầu ngai vị, vậy thì việc hắn bị cuốn vào vụ án của Lương Thái tử năm ấy, hẳn là còn có nội tình mà người ngoài không ai biết được.

Tương tự như thế, vụ ám sát xảy ra vào mùa xuân năm sau, liệu chăng cũng không hoàn toàn giống như những gì nàng từng biết ở kiếp trước, việc đó không phải do hắn chủ mưu, mà là một âm mưu to lớn nhằm vào hắn, được tạo ra bởi một người khác có liên quan đến sự kiện lần này?

Toàn bộ những gì nàng biết về vụ ám sát ấy đều xuất phát từ những tuyên cáo được triều đình ban bố. Giờ nghĩ lại, chẳng lẽ còn có khả năng khác? Sau khi Khương thị qua đời, Hoàng đế mất đi sự kiềm chế, liền nhân cơ hội ấy ra tay trừ khử Lý Huyền Độ, khi chưa đủ lông đủ cánh, chặt đứt mối họa về sau.

Hoàng đế Hiếu Xương là người cực kỳ xem trọng danh tiếng. Nếu muốn loại bỏ hoàng Tứ đệ của mình, tất nhiên phải có lý do đường đường chính chính. Biến Tần vương thành một người nóng lòng đến mức vội vàng cho người hành thích Hoàng đế ngay trên đường đưa tang Khương thị, quả là một nước cờ quá tuyệt. Vừa là đại bất trung, lại đại bất hiếu. Với thân phận là Hoàng đế, trừ khử một kẻ bất trung bất hiếu, mưu nghịch soán ngôi, thử hỏi thiên hạ còn ai có thể trách cứ ông ta?

Cùng một sự việc, nếu đổi góc nhìn, sẽ lộ ra diện mạo hoàn toàn khác.

Bồ Châu bị ý nghĩ này dọa đến toát mồ hôi lạnh, từng cơn gió đêm lùa qua, chiếc áo lụa mỏng dính chặt lấy lưng nàng, nàng cảm thấy thân thể càng lúc càng lạnh, nhưng đầu óc lại trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Nàng đã sai rồi. Sai từ gốc rễ, sai đến mức không thể cứu vãn, thế nên mới thất bại thảm hại hết lần này tới lần khác trước mặt Lý Huyền Độ.

May thay, nàng đã nhận ra điều ấy từ rất sớm. Dù tình hình lúc này rất tồi tệ, nhưng vẫn còn thời gian và cơ hội để sửa sai. Đối với nàng mà nói, điều may mắn nhất chính là kiếp trước, Lý Huyền Độ rốt cuộc vẫn trở về, và giành được ngôi vị mà hắn từng tuyên bố là “không màng đến”, trở thành kẻ chiến thắng sau cùng.

Nàng nhắm mắt lại, vùi mặt vào đầu gối, suy nghĩ xem tiếp theo mình nên làm gì.

Rất rõ ràng, trước tiên, điều nàng cần làm chính là thay đổi cách thức ở bên hắn, đừng cứ ra vẻ thông minh rồi đòi bàn chuyện hợp tác gì đó nữa. Điều nàng nên làm là chờ đợi, chờ đợi thời cơ khiến hắn buộc phải suy nghĩ đến việc tạo phản.

Thời cơ ấy, chính là lúc Khương thị hoăng (qua đời) vào mùa xuân năm sau.

Chỉ khi Khương thị mất đi, Hoàng đế mới dám xuống tay với hắn không chút kiêng dè.

Hiện tại, Bồ Châu càng tin rằng, Lý Huyền Độ thoạt nhìn như không bị điều gì trói buộc, lại là một bậc trung thần hiếu tử điển hình. Dù hắn có thể tu luyện đến mức xem nhẹ sinh tử của bản thân, thì cũng không thể khoanh tay làm ngơ, phó mặc vận mệnh của nước Khuyết, vốn là quê ngoại của hắn.

Chỉ khi Khương thị không còn, Hoàng đế dồn ép, hắn không còn đường lui, thì khi ấy hắn mới chịu đối mặt với khả năng phản kháng.

Cho nên, bắt đầu từ ngày mai, điều nàng cần làm là từ từ vun đắp quan hệ với hắn, kiên nhẫn chờ đợi. Đợi đến thời khắc then chốt vào mùa xuân năm tới, nếu Hoàng đế vẫn bày mưu tính kế giống như kiếp trước, thì nhất định ông ta sẽ lợi dụng nàng, con cờ mà ông ta đã cài cắm bên cạnh hắn. Đến khi Lý Huyền Độ không còn đường lui, nàng sẽ sử dụng thân phận này, giúp hắn lấy độc trị độc, giết ngược Hoàng đế chỉ trong một đòn, trừ sạch mối họa từ gốc rễ, thì đúng là “đi khác đường nhưng chung một điểm đến”, mọi chuyện sẽ quay về quỹ đạo mà nàng từng kỳ vọng ban đầu!

…

Nhóm tỳ nữ vẫn luôn chờ đợi bên ngoài tàn tích của Ưng đài.

Tần vương đã bỏ đi một mình từ lâu, nhưng vương phi vẫn chưa thấy đâu, cả nhóm lo lắng, nhỏ giọng bàn với nhau, sau đó cùng nhau vòng qua đống gạch vụn tìm nàng. Lúc này, nàng ngồi co ro một mình trên bậc thềm cao nhất, bóng dáng nhỏ bé như rơi vào trạng thái thiền định. Sau một thoáng do dự, họ cất tiếng gọi: “Vương phi, chẳng phải đã đến lúc nên quay về rồi sao…”

Bồ Châu ngẩng đầu, mở mắt ra, đứng dậy, giẫm lên từng bậc thềm lát bằng đá cẩm thạch, bước xuống. Sau khi đứng vững, nàng sai tỳ nữ tìm lại chiếc đèn lồng nàng sơ ý làm rơi vào đám cỏ dại ban nãy, châm đèn, cùng nhau soi đường, quay về tẩm điện ở Quỳnh uyển.

Đúng như nàng dự liệu, Lý Huyền Độ chưa trở về, vẫn còn ở trong tĩnh thất.

Tối nay, có lẽ hắn sẽ qua đêm ở tĩnh thất.

Cũng chỉ còn mấy canh giờ nữa là trời sáng, Bồ Châu không định quấy rầy hắn thêm.

Nhất định hắn cũng không muốn gặp lại nàng ngay lúc này, trong khi chính nàng cũng cần thêm thời gian để suy nghĩ thật kỹ càng.

Đêm ấy, nàng một mình nằm trong trướng lụa màu đỏ thẫm, đợi đến khi trời sáng. Sau khi rời giường, nàng sai quản sự của vương phủ là Lý Tiến đi mời Đinh Thái y, rồi đích thân dẫn người đến tĩnh thất.

Đinh Thái y bước nhanh đến trước mặt Lý Huyền Độ, khom mình nói: “Điện hạ, vương phi nói tối qua điện hạ bất cẩn làm rách miệng vết khâu, vương phi không yên tâm nên lệnh cho thần đến xem lại vết thương. Chẳng hay điện hạ có thể vào trong, để thần kiểm tra kỹ một lượt?”

Lý Huyền Độ liếc nhìn Bồ Châu một cái, rồi xoay người bước vào trong.

Thái y Đinh lập tức theo sau, Bồ Châu cũng vào tĩnh thất, đứng bên cạnh, nhìn Đinh Thái y xử lý vết thương rỉ máu của hắn từ đêm qua.

Vết thương được khâu lại trong lòng bàn tay hắn đã sưng tấy, chảy máu, nhìn vô cùng đáng sợ. Lông tơ trên người nàng dựng cả lên, không dám nhìn lâu hơn.

Thái y xử lý xong, dặn đi dặn lại rằng hắn phải cẩn thận, tuyệt đối không được động đến vết thương thêm lần nữa. Bồ Châu sai người tiễn Thái y, rồi quay vào, thấy Lý Huyền Độ đang dùng một tay lật tìm kinh thư trong chiếc hòm sách kê sát tường.

Bồ Châu nói với Lạc Bảo: “Ngươi lui ra, tránh xa một chút!”

Tên thái giám vâng lời, lật đật lui ra ngoài.

Trong tĩnh thất chỉ còn lại Bồ Châu và Lý Huyền Độ. Nàng khép cửa lại, chăm chú nhìn bóng lưng hắn, cất giọng nói: “Điện hạ, đêm qua sau khi trở về, thiếp đã nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng đã thông suốt. Trước đây thiếp quá tính toán, suy bụng ta ra bụng người nên mới hiểu lầm chàng. Nay thiếp đã tin tưởng rồi. Đã gả cho chàng, từ nay thiếp sẽ làm tròn bổn phận của một vương phi, còn tương lai thế nào, cứ để mặc số mệnh, thiếp tuyệt đối không cưỡng cầu nữa.”

Bàn tay Lý Huyền Độ thoáng khựng lại, nhưng vẫn không quay người, cũng không lên tiếng đáp lại nàng, mà tiếp tục lật giở từng trang kinh thư.

Giọng Bồ Châu dịu lại, nàng nói tiếp: “Sáng nay Hoàng mụ hỏi thiếp, vì sao đêm qua điện hạ lại ở tĩnh thất mà không quay về tẩm điện. Thiếp đã lấy cớ khác để qua mặt bà ta. Dù gì vẫn có người theo dõi, hơn nữa, chàng và thiếp vừa mới thành thân, nếu chàng cứ ở một mình trong tĩnh thất mãi, e rằng sẽ khiến người ta dị nghị. Mong điện hạ chịu chút ấm ức, dù không muốn gặp thiếp, thì cũng nên quay về phòng nghỉ ngơi, kẻo Hoàng mụ có cớ gây chuyện.”

Lý Huyền Độ vẫn không có phản ứng gì.

“Đó là những lời thiếp muốn nói, nghe hay không tùy ở điện hạ. Thiếp không dám cưỡng cầu, cũng không dám làm phiền thêm. Thiếp xin cáo lui trước.”

Nàng cúi người hành lễ với bóng lưng kia rồi xoay người, rời khỏi tĩnh thất.

Hôm nay vừa mới là ngày thứ hai sau khi đại hội, theo lệ thì không có ai đến thăm hỏi, trong phủ yên tĩnh vắng lặng. Bồ Châu đi dạo một vòng quanh hậu viện vương phủ, khi ngang qua cánh cửa thông tới Ưng đài thì phát hiện cửa đã bị khóa chặt.

Dưới ánh dương rạng rỡ, chuyện xảy ra sau cánh cửa ấy đêm qua cứ như một giấc mộng, một giấc mộng khiến người ta cực kỳ không vui.

Suốt một ngày bình yên vô sự, Bồ Châu chỉ nhận được hai tin tức.

Một là từ cung Bồng Lai đưa đến, báo rằng hai hôm nữa Khương thị sẽ đến chùa An Quốc dâng hương khấn nguyện, nếu không có việc gì thì đi cùng.

Tin còn lại đến từ vợ của Thẩm Dương, Tiêu thị.

Tiêu thị sai người gửi tới nàng một tấm thiệp mời, nói rằng ngày rằm tháng này là sinh nhật nàng ta, lại vừa hay trùng với tiết cúc nở vàng rộ, nên sẽ mở tiệc ngắm hoa mừng sinh thần tại biệt viện là Trừng viên. Tiếng là mừng ngày sinh thần, nhưng thực chất lại là thưởng hoa. Từ lâu nàng ta đã ngưỡng mộ danh tiếng của Tần vương phi, mong có cơ hội được làm quen, nên mạo muội gửi thiệp mời, nếu vương phi có thể hạ cố đến dự, thì Trừng viên sẽ vinh hạnh vô cùng, vân vân và mây mây…

Tiêu thị xuất thân cao quý, nhà Tiêu thị vốn đã là danh môn quý tộc từ thời tiền triều, đến khi triều đại này lập quốc, nhờ có công theo phò lập nghiệp, nên họ Tiêu cũng được hưởng nhiều ân sủng. Thời Thái Tông, trong nhà từng có nữ nhi được tuyển vào cung làm phi tần, chỉ tiếc vận số bạc bẽo, không sinh hạ được con nối dõi, đã thế còn đoản mệnh, mất sớm. Đến đời này, do trong tộc không còn nhân tài kiệt xuất, thanh thế dần suy giảm, nhưng điều đó chỉ đúng khi so với những đại gia tộc cực kỳ hiển hách như họ Thượng Quan hoặc họ Trần; còn trong hàng quyền quý bình thường ở kinh thành, mỗi lần nhắc tới họ Tiêu thì đó vẫn là môn đình bậc nhất, chẳng ai dám xem thường.

Kiếp trước, Bồ Châu và vợ của Thẩm Dương, Tiêu thị vốn không có giao tình riêng, chỉ dừng lại ở việc từng gặp nhau vài ba lần trong cung. Trong ấn tượng của nàng, Tiêu thị là một người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp, trang điểm nổi bật, nhờ vào thế lực của trượng phu nên được phong là Đằng quốc phu nhân, trong giới mệnh phụ quyền quý ở kinh thành, xét về thanh thế, ngoại trừ Trưởng công chúa Lý Lệ Hoa ra, không còn ai so bì được với nàng ta.

Dĩ nhiên, việc Tiêu thị được chú ý có phần là vì hiềm khích sâu sắc giữa nàng ta và công chúa Lý Lệ Hoa. Nghe nói nàng ta cực kỳ căm ghét Lý Lệ Hoa, vì vậy mới ngả về phía phe của Hoàng hậu Thượng Quan, thường xuyên qua lại với Hoàng hậu Thượng Quan cũng như Cam thị, phu nhân của Trần Tổ Đức.

Bồ Châu nhìn tấm thiệp có hương thơm nhè nhẹ ấy, nhíu mày.

Chỉ cần là người có liên quan đến Thẩm Dương thì phản ứng đầu tiên của nàng luôn là muốn tránh xa. Huống hồ, bằng sự ghét bỏ mà Hoàng hậu Thượng Quan dành cho nàng, lẽ ra Tiêu thị không nên chủ động giao du cùng nàng mới phải.

Nàng cân nhắc ý đồ của Tiêu thị khi gửi thiệp mời cho mình, nhưng nhất thời không đoán ra được.

Bồ Châu quyết định tạm gác lại chuyện này. Dù sao thì từ nay đến ngày tổ chức yến tiệc thưởng hoa, mừng sinh nhật vẫn còn vài hôm.

Những buổi tiệc tùng xã giao thế này vốn cũng không phải chuyện bắt buộc, nếu đến lúc đó nếu nàng quyết định không tham dự thì có thể lấy cớ phải theo Thái hoàng Thái hậu đi chùa lễ Phật, trai giới cầu phúc để khéo léo từ chối.

Hiện giờ tâm trí của nàng không đặt lên người vị phu nhân họ Tiêu kia.

…

Ban ngày trôi qua, đến giờ Hợi, Lý Huyền Độ cuối cùng cũng trở về phòng.

Bồ Châu vẫn chưa lên giường, đang chờ hắn. Nhìn thấy hắn trở về, nàng như trút được gánh nặng trong lòng, mỉm cười bước tới, ra vẻ muốn giúp hắn thay y phục.

Đêm qua khi tắm gội, nàng phát hiện mấy vết đỏ nhạt trước ngực vẫn chưa tan đi, đều là dấu tích để lại sau khi từ Ưng đài quay về.

Lúc này hắn cũng không muốn để nàng lại gần. Khi nàng vươn tay về phía hắn, hắn đã nghiêng người tránh đi.

Bồ Châu cũng không ép buộc nữa. Nàng gọi Lạc Bảo vào, hầu hạ Lý Huyền Độ thay quần áo.

Đêm đó hai người nằm chung giường.

Tối qua nàng gần như không ngủ, hôm nay đã nghĩ thông mọi đối sách cho tương lai, không còn sầu não như tối hôm trước, hơn nữa, Lý Huyền Độ cũng chịu quay về phòng, đúng như nàng mong đợi.

Tâm trí nhẹ bẫng, lại thêm cơ thể mệt mỏi, nằm bên cạnh hắn chưa được bao lâu thì nàng đã ngủ thiếp đi.

Một giấc ngủ ngon lành. Đến sáng hôm sau, cũng không ai đến gọi nàng dậy. Nàng ngủ mê man đến quên trời quên đất. Tỉnh dậy, nàng phát hiện Lý Huyền Độ đã biến mất từ lúc nào, và trong lúc mơ màng trở mình, nàng đã lăn sang phía trong giường, chiếm mất cả chỗ hắn từng nằm.

Thói quen xấu này hình thành từ hồi còn sống ở Hà Tây. Mùa đông ở đó rất lạnh, nàng thường ngủ cùng giường với nhũ mẫu, nếu đang ngủ mà thấy lạnh quá, thì nàng sẽ vô thức lăn vào lòng nhũ mẫu, dựa vào hơi ấm đó, ôm bà ngủ.

Bồ Châu ngờ rằng dáng ngủ của mình khiến hắn ghét bỏ. Nghĩ đến việc không biết đêm qua có vô thức coi hắn thành nhũ mẫu, quen tay ôm hắn như từng ôm nhũ mẫu hay không, nàng cứ thấy bứt rứt trong lòng, nhưng vì chuyện này không tiện mở miệng hỏi, nên đành tự nhủ từ nay về sau, nàng phải cố gắng sửa bằng được thói quen xấu này, lúc ngủ phải biết giữ ý tứ.

Trên đời này, trừ nhũ mẫu ra, nàng không còn ai để rúc vào lòng, tìm kiếm hơi ấm mỗi khi thấy lạnh nữa.

Nàng nằm úp mặt trên gối, thất thần một lúc, lòng chợt dâng lên nỗi buồn man mác. Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tỳ nữ tới hỏi nàng đã dậy chưa.

Nhà họ Quách giờ chẳng khác nào nhà mẹ đẻ của nàng. Hôm nay nàng phải cùng Lý Huyền Độ đến nhà họ Quách, xem như làm lễ lại mặt.

Nàng gắng vực dậy tinh thần, bước xuống giường, rửa mặt chải đầu đâu vào đấy, ăn sáng qua loa mấy miếng. Nghe nói Lý Huyền Độ đã chờ mình thì khoác vội chiếc áo choàng đỏ tỳ nữ đưa tới, vội vã đi ra ngoài.

Lý Huyền Độ đứng trên bậc thềm trong sân, tựa hồ đang ngắm nhìn ánh bình minh xa xa. Thấy nàng tới nơi, hắn vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không nói gì, chỉ nhấc chân bước đi trước một bước.

Bồ Châu theo sau. Hai người lặng lẽ rời khỏi cổng lớn vương phủ, sau lưng có một đoàn bà tử và tỳ lẳng lặng theo sau. Như thường lệ, nàng ngồi xe, hắn cưỡi ngựa. Tới nhà Quách phủ, Quách Lãng đích thân ra đón, đưa Lý Huyền Độ vào thư phòng, còn Bồ Châu thì được đưa vào nội thất trò chuyện cùng Nghiêm thị.

Nghiêm thị dùng nét mặt hòa nhã, nói vài lời chuyện trò thăm hỏi, hỏi nàng về cuộc sống ở vương phủ, hỏi Tần vương đối đãi nàng thế nào, toàn là những chuyện vụn vặt trong nhà. Bồ Châu đáp lại từng câu một, sau đó nói: “Từ khi cháu về kinh, may mắn được Thái phó cùng phu nhân che chở, đến khi xuất giá cũng phải nhờ phu nhân lo liệu. Bản thân cháu không nơi nương tựa, trong lòng cháu, Thái phó và phu nhân chính là trưởng bối thân nhân, là nơi duy nhất để dựa vào. Xin phu nhân hãy nhận của cháu một lạy.”

Nàng nói bằng tất cả sự chân thành, vừa dứt lời liền quỳ xuống hành lễ.

Nghiêm thị hài lòng, vội đỡ nàng dậy, nắm bàn tay nàng, sau một hồi cảm thán bùi ngùi mới ra hiệu cho người hầu trong phòng lui hết ra xa. Đợi khi trong phòng chỉ còn lại hai người, bà ta mới cười nói: “Cháu đã xem ta như trưởng bối ruột thịt, thì ta cũng xem cháu như cháu gái thân thiết của mình. Có mấy lời, không biết có nên nói hay không.”

Bồ Châu đáp ngay: “Mong phu nhân cứ nói thẳng. Cháu biết phu nhân chỉ vì muốn tốt cho cháu.”

Nghiêm thị nói: “Thật hiếm có cô gái nào tuổi còn nhỏ mà đã hiểu biết được như cháu, vậy ta cũng không giấu nữa. Nếu cháu là người thông tuệ, hẳn phải hiểu rõ, tuy bây giờ Tần vương có vẻ vinh hiển, được Thái hoàng Thái hậu sủng ái, Hoàng thượng lại là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng chung quy cũng không tránh khỏi lắm kẻ tiểu nhân ganh tài đố kỵ. Thế sự khó lường, ta thực lòng lo cho tương lai của cháu.”

Bà ta chỉ nói nửa chừng, lại còn hết sức ẩn ý, song Bồ Châu đã đoán được bà ta đang ám chỉ điều gì. Nàng muốn biết rốt cuộc bà định nói đến đâu, bèn thuận theo lời bà ta, ra vẻ sốt ruột hỏi: “Phu nhân nói chí phải, cháu nào phải chưa từng nghĩ tới chuyện tương lai?”

Nàng siết chặt tay của Nghiêm thị, nói: “Không giấu gì phu nhân, sao cháu có thể an tâm được? Nhưng hoàng mệnh khó trái, nay cháu đã làm Tần vương phi, về sau nên làm thế nào, xin phu nhân chỉ đường dẫn lối, giúp cháu một phen!”

Nghiêm thị thăm dò xong, cảm thấy yên tâm, vỗ nhẹ tay nàng, an ủi: “Cháu cũng đừng quá lo nghĩ, chưa chắc đã xảy ra chuyện gì. Biết đâu Tần vương là người có phúc, về sau mọi sự hanh thông suôn sẻ, đó cũng là điều mà Thái phó và ta hằng mong. Cháu là cháu gái thân thiết của ta, sau này vinh nhục có nhau, phúc họa tương liên, ta nào có thể khoanh tay đứng nhìn?”

Bồ Châu cảm động đến suýt rơi nước mắt, cúi đầu nghẹn ngào: “Đa tạ phu nhân yêu mến, ơn nghĩa này, cháu xin khắc cốt ghi tâm.”

Nghiêm thị ho nhẹ một tiếng: “Không có gì. Vậy nên, ta cũng muốn cháu ngầm để ý giúp ta một việc…”

Bà ghé sát tai Bồ Châu, thì thầm nói nhỏ: “Nếu sau này Tần vương có điều gì khác thường, cháu mà phát hiện được thì nhất định phải báo sớm cho ta biết. Có như vậy, chúng ta mới có thể nghĩ cách giúp cháu, để cháu khỏi phải chịu vạ lây.”

Bồ Châu lập tức sáng tỏ.

Thì ra Nghiêm thị lo ngại rằng nếu sau này Lý Huyền Độ làm loạn sẽ liên lụy đến mình, muốn dỗ nàng làm tai mắt, để họ phòng bị từ sớm.

Về phần Quách gia sẽ ủng hộ đứa cháu rể nửa vời như Lý Huyền Độ tạo phản hay đứng ra tố giác để lập công thoát tội, điều này e rằng khó nói.

Quả nhiên rất hợp với tác phong đó giờ của Quách Lãng.

Bồ Châu thầm cười lạnh, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ cảm kích, gật đầu nói: “Cháu ghi nhớ rồi, nhất định sẽ nghe theo lời phu nhân, nếu có tin tức gì, nhất định sẽ gửi tin cho phu nhân.”

Nghiêm thị mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng thầm thở phào.

Bồ Châu nhân đó đưa ra một thỉnh cầu: “Giờ bên cháu không có ai dùng được. Trước đây phu nhân từng phái một bà tử họ Hoàng đến hầu hạ cháu, đối với cháu cũng có chút quen biết, liệu phu nhân có thể cho phép cháu dẫn bà ta theo không? Về sau nếu có tin tức gì mới thì cũng tiện để bà ta chạy sang báo.”

Nghiêm thị cũng vừa nghĩ đến vấn đề này. Mấy tỳ nữ và bà tử được nhà họ Quách đưa cho Bồ Châu lúc nàng xuất giá, nếu không nhỏ tuổi thì đầu óc cũng không được lanh lợi cho lắm. Nghe nàng nói thế, Nghiêm thị đồng ý ngay.

Bồ Châu mỉm cười cảm tạ, lại hàn huyên thân mật với Nghiêm thị thêm một lát, chợt nhớ đến Tiêu thị, người không hiểu sao lại gửi thiệp mời đến cho mình. Biết Nghiêm thị là người am tường mọi chuyện, trong giới quyền quý ở kinh thành hầu như không có điều gì bà ta không biết, nàng bèn nhân cơ hội hỏi thăm về Tiêu thị, nhân tiện nhắc đến chuyện mình nhận được thiệp mời tham dự hoa yến mừng sinh thần của nàng ta.

“Từ nhỏ đến lớn cháu đều sống ở Hà Tây, sợ rằng đến đó sẽ không hợp với mọi người, lại bị cười chê.” Nàng làm ra vẻ phiền muộn, than thở một câu.

Nghiêm thị cau mày, lại ghé sát lại, rỉ tai mấy lời, cuối cùng nói: “Ta thấy Tiêu thị không có ý tốt đâu, về sau cháu phải dè chừng đấy.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top