Vương mụ là một phụ nữ trung niên, không con cái, do trên má có một vết bớt đen bẩm sinh nên dung mạo hết sức xấu xí, từ trước đến nay ở Quách phủ luôn bị người ta khinh thường, chỉ có thể làm những việc nặng nhọc. Khi Bồ Châu vừa mới trở về kinh thành và sống tại Quách phủ, Vương mụ được phân đến chỗ nàng quét dọn sân vườn. Vì có cùng quê quán với Bồ Châu, lại làm việc chăm chỉ, tận tâm nên được nàng quý mến, quan hệ với A Cúc cũng khá tốt.
Trước khi Bồ Châu xuất giá, người đàn bà họ Vương này thấy Bồ Châu là người tốt bụng nên luôn thầm mong có thể theo hầu, tiếc rằng mong muốn không thành. Mấy ngày gần đây bà ta lại bị quản sự sai đến làm ở phòng giặt. Bất ngờ nghe nói phu nhân triệu kiến, chẳng rõ có chuyện gì, bà ta vội lau khô tay rồi chạy đến, đợi đến khi nghe rõ là muốn bà theo hầu vương phi thì mừng rỡ ra mặt, cứ như vừa bắt được vàng.
Quách phủ có đông người hầu, Vương mụ chẳng qua chỉ là một người làm việc nặng nên Nghiêm thị nào nhớ nổi bà ta. Khi gặp mặt, thấy bà ta có dung mạo xấu xí, sợ ra ngoài sẽ làm mất thể diện Quách phủ, nên Nghiêm thị bèn khuyên Bồ Châu đổi người, nói sẽ đưa cho nàng một người lanh lợi hơn. Bồ Châu khéo léo từ chối, bảo rằng người đã quen việc, lại là đồng hương, không cần đổi. Lúc ấy Nghiêm thị mới thôi, chỉ căn dặn Vương mụ qua đó phải nghe theo lệnh của vương phi, làm việc cho tốt. Người đàn bà ấy vâng dạ lia lịa.
Bên kia, Quách Lãng và Lý Huyền Độ cũng trò chuyện rất vui vẻ, cảm giác như đôi bạn vong niên. Hôm nay đã định dù thế nào cũng phải giữ lại ăn bữa cơm, nhưng trùng hợp thay, hôm đó lại là ngày đại hôn của Thái tử Lý Thừa Dục. Vào giờ lành chiều nay, trước khi Thái tử rời cung đến phủ Diêu hầu để đón dâu, trong cung sẽ cử hành lễ Lâm Hiên, tông thân cùng bá quan văn võ đều phải đến đông đủ. Lý Huyền Độ là thân vương gần gũi nhất trong hoàng thất, đương nhiên cũng phải đến dự.
Tất nhiên, mọi việc đều phải lấy đại hôn của Thái tử làm trọng. Huống hồ Quách Lãng và Lý Huyền Độ đều có việc cần phải chuẩn bị riêng. Dù luyến tiếc vì chưa dứt chuyện, nhưng đôi tân lang tân nương vẫn đành từ biệt, quay về vương phủ.
Lý Huyền Độ thay y phục xong thì vào cung.
Người vừa đi, Bồ Châu đã viện cớ đuổi Hoàng mụ và nhóm tỳ nữ ra ngoài, chỉ giữ lại một mình Vương mụ mới được đưa đến từ Quách phủ.
Lý do nàng chỉ đích danh Vương mụ là vì thấy bà ta nhanh nhẹn, trong Quách phủ không có chỗ đứng gì đáng kể, ắt sẽ bằng lòng tới đây, thay nàng làm những việc không tiện ra mặt.
Nàng đưa một lọ thuốc trị thương cho Vương mụ, dặn bà ta giữ cẩn thận, nói rõ chỗ đóng quân của Vũ Lâm quân, cuối cùng sai bà ta lén ra ngoài một chuyến, tìm một Vũ Lâm vệ tên là Thôi Huyễn.
“Y là người anh em của ta hồi còn ở Hà tây, mới gia nhập Vũ Lâm quân chưa lâu. Ta nghe nói khi tập luyện ở giáo trường, họ thường xuyên bị thương. Lọ thuốc trị thương này rất tốt, ngươi giúp ta mang đến cho y.”
Bồ Châu miêu tả kỹ càng diện mạo của Thôi Huyễn cho Vương mụ, sau cùng lại căn dặn thêm lần nữa: “Nhất định phải gặp được y mới tận tay đưa thuốc cho y. Nếu hắn không có trong quân doanh, thì mang thuốc về, chờ lần sau có cơ hội rồi đưa tiếp. Lọ thuốc này rất quý, không thể để người khác chiếm mất.”
Người đàn bà gật đầu: “Vương phi yên tâm, ta nhớ kỹ rồi, bảo đảm không xảy ra sai sót!”
Vương mụ cất kỹ lọ thuốc, lấy cớ vừa mới đến vương phủ nên cần sắm chút đồ dùng cá nhân, sau đó men theo một cánh cổng nhỏ dành cho hạ nhân để rời vương phủ. Bà ta đi một mạch đến cổng Hàn Anh ở góc Tây Bắc kinh đô. Sau khi rời khỏi thành, bà ta tìm được doanh trại của Vũ Lâm quân, đến trước doanh môn thì nhờ người vào truyền lời, báo rằng mình là thân thích của Thôi Huyễn, nghe tin y đã đến kinh thành nên tới tìm.
Không bao lâu sau lính gác đã quay lại và báo rằng: mấy ngày trước Thôi Huyễn đã xin phép rời doanh, đến nay vẫn chưa trở về.
Vương mụ đành phải quay người rời đi, chuẩn bị trở về vương phủ báo lại cho Vương phi.
Bà ta vừa đi khỏi, hai thiếu niên ăn mày đang ngồi bên vệ đường giả vờ phơi nắng liền bật dậy, chạy đi như bay.
Vương mụ đi bộ trở về thành, gần tới vương phủ thì bất chợt có người vỗ nhẹ vai bà ta từ phía sau. Bà ta dừng chân quay đầu lại, chỉ thấy một thanh niên ăn vận như gã phu khuân vác, đầu đội một chiếc nón lá rách có chóp nhọn, bèn liếc mắt đánh giá một lượt.
“Ta là Thôi Huyễn, nghe nói vừa rồi bà tới tìm ta?”
Người thanh niên kia nhấc nhẹ vành nón lên để lộ gương mặt. Làn da hơi ngăm, mày kiếm mắt dài.
Vương mụ thử ước lượng chiều cao của hắn, thân hình hắn cao lớn, khoảng hơn bảy thước, trùng khớp với lời miêu tả của vương phi, biết là người cần tìm đã đến, bèn lấy vội bình thuốc mang theo ra, đưa cho hắn, nhỏ giọng dặn dò: “Đây là thuốc trị thương ngoài da vương phi sai ta đưa cho ngươi, vương phi nói thuốc này rất quý, ngươi giữ lấy mà dùng, đừng để kẻ khác được lợi.” Nói xong thì vội vã rời đi.
Thôi Huyễn cầm bình thuốc, ngẩn người giây lát. Bỗng hắn thấy bả vai bị thanh kiếm gãy đâm xuyên truyền đến cảm giác đau nhói, gương mặt thoáng hiện vẻ đau đớn, hắn giơ tay ấn lên đó, nghiến răng, xoay người bước nhanh rời đi.
Hắn trở về một quán trọ cũ nát gần cổng Vĩnh Lạc phía Tây. Đây chủ yếu là chỗ dừng chân của những tiểu thương thường xuyên đi lại giữa kinh thành và phía ngoài Ngọc Môn Quan, có cả người Tây Vực lẫn người Hán, hỗn tạp đủ hạng người, từ sáng đến tối ra vào không ngừng, là một chỗ ẩn thân cực kỳ lý tưởng.
Cái đêm của ba ngày trước, hắn ám sát bất thành, tuy hôm sau không thấy Lý Huyền Độ có động tĩnh gì, nhưng hắn cũng không dám tùy tiện trở về, bèn tạm lánh ở nơi này, bên cạnh đó, hắn cũng sai Phí Vạn để mắt đến động tĩnh trong Vũ Lâm doanh, nếu có tin gì thì phải lập tức báo cho hắn.
Thương thế của hắn không hề nhẹ, đoạn kiếm gãy kia gần như xuyên thấu ngực, may mà lúc ấy hắn phản ứng kịp, nên không tạo thành vết thương chí mạng. Hai ngày nay, hắn nhờ một lang trung người Hồ cầm máu trị thương cho mình.
Hắn chui vào một căn gác xép nhỏ hẹp tối tăm dưới chân cầu thang, nằm xuống nhắm mắt một lát, rồi từ từ ngồi dậy, cởi áo, dùng răng mở nắp lọ thuốc, đổ ra chút bột trắng, đang định rắc lên vết thương thì tay bỗng khựng lại.
Một cuộn giấy nhỏ rơi ra khỏi lọ thuốc.
Hắn mở cuộn giấy ra, trên đó viết mấy dòng chữ.
Nàng nói lọ thuốc trị thương được dành riêng cho hắn, có hiệu quả cầm máu và tiêu sưng rất tốt. Ngoài ra, ba ngày sau nàng sẽ đến chùa An Quốc ở phía Đông kinh thành, nếu thuận tiện, mong hắn cũng đi một chuyến, gặp nàng dưới gốc tùng cổ sau núi.
…
Điện Thái Cực.
Ngự tọa của Hoàng đế được đặt trên bậc cao nhất của thềm điện, vệ úy, nghi trượng và nhạc công Thái nhạc xếp hàng ngay ngắn tại sân điện. Triều thần cùng tôn thất thân vương mặc triều phục, dưới sự dẫn dắt của thông sự xá nhân, [1] lần lượt vào vị trí.
[1]
Đến giờ lành, Hoàng đế ngồi kiệu quý có lọng che đầu, xuất hiện dưới sự hộ giá của thị vệ, tiến lên ngự tọa.
Quần thần đứng nghiêm, đồng loạt hành lễ bái lạy Hoàng đế theo hiệu lệnh của điển nghi. Lễ bái hoàn tất, thông sự xá nhân dẫn vị Hoàng Thái tử sẽ cử hành lễ đại hôn trong ngày hôm nay vào điện.
Lý Thừa Dục mặc cổn miện cửu chương, [2] bước đến trước ngự tọa, lên bậc thềm, hành lễ với Hoàng đế.
[2]
Hoàng đế Hiếu Xương mỉm cười nói: “Hôm nay Thái tử tiếp nhận trọng trách tông miếu, nên tuân theo lễ nghi, để bày tỏ sự tôn kính to lớn đối với trời đất và tiên tổ.”
Lý Thừa Dục cung kính đáp: “Thần kính cẩn phụng theo Thánh chỉ.” Dứt lời lại hành lễ lần nữa.
Lý Huyền Độ đứng dưới bậc thềm, nhìn thấy rõ ràng. Đúng lúc Thái tử xoay người, ánh mắt ấy thoáng dừng lại trên người hắn.
Hồi còn nhỏ Lý Thừa Dục vẫn thường lẽo đẽo theo chân hắn, đối với người cháu trai này, hắn không thể nói là xa lạ. Thế nhưng khoảnh khắc ấy, Lý Huyền Độ cảm nhận rất rõ, ánh mắt người cháu trai này dành cho mình đã hoàn toàn khác xưa.
Dù là vào đầu năm, khi ở Hà Tây, nó cũng chưa từng nhìn hắn bằng ánh mắt như thế.
Ánh mắt Lý Thừa Dục lúc này lạnh lẽo đến cực điểm, tựa như đang nhìn một người lạ… Không, thậm chí còn chẳng bằng người lạ. Bởi trong ánh mắt ấy, ngoài sự lạnh nhạt, Lý Huyền Độ còn tinh tường nhận ra, đó là một sự oán hận khá mơ hồ.
Hắn hiểu rất rõ, chẳng qua cũng chỉ vì một nữ tử mà thôi.
Thái tử rời mắt khỏi người hắn, tiếp nhận phù hỷ do Hoàng đế ban cho, hành lễ xong, dưới sự hướng dẫn của điển nghi và xá nhân, y bước xuống từ trên bậc thềm. Quần thần đồng thanh chúc mừng và tiễn đưa, nhìn y sải bước ra ngoài điện, chuẩn bị tới Diêu phủ đón dâu.
Nghi lễ kết thúc, Hoàng đế hạ tọa, bá quan tạm thời lui vào bên trong điện phụ, chờ Thái tử nghênh thân hồi cung.
Hoàng đế vào Đông điện, triệu riêng Lý Huyền Độ vào nói chuyện.
Hắn hành đại lễ. Tâm trạng Hoàng đế xem ra rất tốt, vừa cười vừa ban tọa, hỏi hắn cảm giác sau ngày thành thân.
Lý Huyền Độ mỉm cười đáp: “Tạ ơn bệ hạ ban hôn, thần đệ như gặp được cơn mưa lành giữa đợt hạn hán.”
Hoàng đế chỉ vào hắn cười ha hả: “Tứ đệ à Tứ đệ, nhớ năm xưa đệ phong lưu biết bao, hoàng huynh còn sợ đệ tu đạo rồi lạc vào thiên đạo, đến cả đạo lý vợ chồng cũng vứt bỏ. Được như bây giờ vẫn là tốt nhất, không phụ trẫm vất vả khổ tâm, trẫm cũng yên lòng rồi!”
Lý Huyền Độ chỉ cười không nói, đợi Hoàng đế cười xong mới lên tiếng: “Thần đệ vào kinh trong thoáng chốc đã ba tháng, chẳng những được tham dự đại thọ Thiên Thu của Thái hoàng Thái hậu mà còn được bệ hạ ban hôn, mọi việc đã xong, nếu vẫn lưu lại kinh thành, chỉ e là sẽ làm trái quy chế, chẳng may dẫn tới bị đàn hặc…”
Chưa đợi hắn nói hết, Hoàng đế đã phất tay: “Trẫm giữ đệ lại chính là để nói việc này. Trẫm đặc cách cho Tứ đệ ở lại kinh thành, không cần vội rời đi. Một là, hoàng huynh mong đệ thay trẫm tận hiếu, an ủi lòng Thái hoàng Thái hậu; hai là…”
Hoàng đế nhìn hắn, nói: “Hẳn hai tháng nữa sẽ tới đại thọ của lão vương nước Khuyết, ngoại tổ phụ của đệ. Đệ không cần vội rời đi, cứ lưu lại đây, đến khi đó trẫm sẽ phong đệ làm sứ thần chúc thọ, đệ thay mặt trẫm dẫn theo vương phi mới cưới cùng đi nước Khuyết chúc thọ.”
Lý Huyền Độ nhận chỉ, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lần nữa hành lễ tạ ơn.
Hoàng đế mỉm cười nói: “Lão vương nước Khuyết từng giúp triều ta lập nên công lao to lớn, những năm qua cũng một lòng trung thành, năm nào cũng cống nạp. Nay lại đúng dịp đại thọ, trẫm không thể đích thân đi được, phái Tứ đệ thay trẫm đến chúc thọ, là hợp tình hợp lý. Đây là tấm lòng của trẫm.”
“Đúng rồi, tháng sau là kỳ săn thu, Tứ đệ đừng có lười biếng, phải làm người tiên phong đấy. Đợi săn thu kết thúc, đệ hãy cùng vương phi đi nước Khuyết chúc thọ.” Hoàng đế lại nói.
Lý Huyền Độ kính cẩn đáp “vâng”. Quân thần trò chuyện thêm mấy câu, hắn lui ra ngoài, tới điện phụ, nơi văn võ bá quan tụ tập.
Đêm ấy, đợi đến khi tất cả nghi lễ kết thúc, lúc hắn trở về vương phủ thì trời đã sang giờ Hợi.
Đêm đã khuya nhưng vị vương phi mới cưới của hắn vẫn chưa nghỉ ngơi, còn đang đợi trong phòng ngủ. Có lẽ vì biết hắn không thích nàng lại gần, nàng sai Lạc Bảo, người hắn vẫn quen dùng, hầu hạ hắn tắm rửa thay y phục.
Thời tiết đã vào tháng chín, nhưng nửa đêm, cái nóng mùa thu vẫn khiến người ta khó chịu.
Lý Huyền Độ quen mở toang cửa sổ đón gió mát khi còn ở đạo quán trong núi. Trong thành ít gió, phòng ngủ thì lại ở sâu trong các dãy hành lang, màn trướng chồng chất nặng nề, từ đêm tân hôn đầu tiên, Lý Huyền Độ đã cảm thấy bản thân như nằm trong một chiếc hộp kín không kẽ hở. Đêm nay lại càng nhưng vậy. Nhưng vị vương phi mới cưới nằm bên gối hiển nhiên không có nỗi khổ ấy. Giống như đêm qua, chỉ mới nằm xuống chưa được bao lâu, nàng đã chìm vào giấc ngủ.
Hắn nghe tiếng nàng thở như có như không, trong đầu lại hiện lên ánh mắt Thái tử dành cho mình tối nay, nghĩ đến cuộc hôn nhân sắp đặt đầy âm mưu và hoang đường này, lại nghĩ tới cô vợ nhỏ bé nông cạn, chỉ biết ham mê quyền thế của mình, cõi lòng càng thêm tù túng, ngột ngạt.
Ngay cả tiếng thở đều đều khi nàng ngủ say, với hắn cũng là một kiểu dày vò.
Trong góc phòng mờ tối, bóng đồng hồ nước lặng lẽ trôi dần lên cao.
Nửa đêm về sáng, Lý Huyền Độ bừng tỉnh từ giấc mộng sau giấc ngủ chập chờn.
Hắn lại mơ thấy người huynh trưởng đã qua đời nhiều năm – Thái tử Lý Huyền Tín. Thân hình đầy máu, ánh mắt vừa đau đớn, áy náy nhưng cực kỳ tàn nhẫn, cùng với lời nguyền mãi không thể xua tan ấy, lại một lần nữa hiện về.
Lý Huyền Độ nhắm mắt trong bóng tối, cảm thấy tim đập kịch liệt, tưởng như sắp phá vỡ lồng ngực, nhảy vọt ra ngoài. Mồ hôi túa ra thành dòng, thấm đẫm vầng trán hắn.
Năm ấy hắn mười sáu tuổi, vẫn là một thiếu niên cưỡi ngựa giẫm hoa, là đứa con cưng của trời trong mắt bao người. Cũng chính vào mùa săn thu năm ấy, khi cỏ mọc um tùm, hươu nai béo tốt, hắn phụng mệnh Hoàng đế, dẫn theo một đội thị vệ rời khỏi kinh thành, xuôi về phương Bắc, đến nước Khuyết chúc thọ ngoại tổ phụ của mình.
Ngày thứ hai sau khi hắn rời kinh, đêm hôm đó, khi trú lại một dịch xá ven đường, huynh trưởng của hắn là Thái tử Lý Huyền Tín bất ngờ đuổi theo, mang đến lễ vật mừng thọ. Thái tử nói dạo gần đây quá bận rộn nên sơ sót, trong lòng tự trách, lần này đích thân mang đến, nhờ hắn dâng lên Khuyết vương thay mình, bày tỏ lòng tôn kính.
Việc huynh trưởng là Thái tử dành sự kính trọng đặc biệt với ngoại tổ phụ khiến cậu thiếu niên Lý Huyền Độ năm ấy vô cùng vui sướng, xen lẫn cảm giác tự hào. Khi ấy, Thái tử còn mang theo rượu thịt, bảo rằng muốn tiễn hắn thêm một chầu.
Khi ấy hắn tràn đầy hào khí, tự tin khẳng định rằng mình có thể uống cạn Vân Mộng, [3] ngàn chén không say. Trước mặt huynh trưởng Thái tử, người mà từ nhỏ hắn vẫn tín nhiệm và kính trọng, hắn không chút nghi ngờ, cứ thế uống đến say mèm.
[3] Vân Mộng là tên của một vùng đầm lầy rộng lớn nổi tiếng thời xưa, nằm ở khu vực Hồ Bắc – Giang Nam, từng được mô tả là mênh mông bát ngát, chim bay không hết, thú chạy không cùng.
Mấy chén rượu đêm đó, là thứ rượu đắt đỏ nhất trong đời hắn từng uống.
Vì vậy, hắn đã phải trả giá bằng cả số mệnh.
Ngày hôm sau, khi hắn choàng tỉnh từ cơn đau đầu muốn vỡ tung, mở mắt ra, thứ hắn nhìn thấy chính là bóng dáng mơ hồ của binh lính Chiêu ngục.
Chiếc chìa khóa mật hắn luôn mang theo bên người đã biến mất.
Đêm qua, chìa khóa mật ấy đã mở ra cái tráp thiên cơ được đúc từ sắt, ấn tín của hắn được cất giữ bên trong, và có kẻ đã lấy trộm được nó. Cuối cùng, ấn tính vào tay một viên phó tướng dưới trướng hắn.
Mọi chuyện xảy ra dẫn đến hậu quả trực tiếp: doanh trại Bắc Nha do Ưng Dương vệ trấn giữ đã để cho quân phản loạn của Lương Kính Tông thuận lợi tiến vào hoàng cung. Còn hắn, chỉ trong một đêm, đã trở thành nghịch tử và phản thần.
Lý Huyền Độ không thể phân rõ, giữa hai thân phận nghịch tử và phản thần, đâu mới là thân phận khiến hắn đau đớn hơn.
Sau hai năm bị giam cầm, một ngày nọ, hắn nhận được tin mình đã được giải oan, và được phép rời khỏi cung Vô Ưu, nơi bốn bề đều là tường cao vách chắn. Cái giá phải trả, chính là việc phụ hoàng hắn băng hà.
Khoảnh khắc ấy, hắn quỳ sụp xuống đất khóc rống, suýt nữa thì thổ huyết. Hắn khóc, không chỉ vì phụ hoàng yêu thương hắn nhất đã mãi mãi rời xa, mà còn vì số phận ứng truyền với lời huynh trưởng Thái tử từng nói, một vận mệnh bị nguyền rủa.
Lý Huyền Độ cảm thấy lồng ngực như phát sốt, dưới da như có kim châm, khiến hắn không tài nào chịu nổi sự bức bối trong trướng thêm nữa.
Hắn mở bừng mắt, hất tung chăn, vừa định xuống giường ra ngoài hít thở chút không khí, thì đúng lúc ấy, nữ tử nằm phía trong bỗng phát ra một tiếng lẩm bẩm mơ hồ, trở mình, lăn thẳng vào lòng hắn. Nàng vươn tay ra, tựa như đang mò mẫm tìm kiếm thứ gì, chẳng mấy chốc đã chạm tới eo hắn, sau đó nàng vòng tay ôm chặt, thân mình cũng thuận thế dán sát vào người hắn, còn vùi mặt vào ngực hắn.
Lý Huyền Độ cứng người.
Đêm qua cũng như thế. Gần sáng, hắn bị nàng ôm chặt trong lúc nàng trở mình. Và rồi, sau khi gỡ tay nàng ra, hắn dứt khoát xuống giường, nhường lại cả chiếc giường cho nàng, để nàng ngủ thỏa thuê một giấc.
Hắn vốn cho rằng đêm ấy chỉ là trùng hợp. Nào ngờ dáng ngủ của nàng lại tệ thế này, đêm nay lại lần nữa vô tư lăn sang phía hắn.
Vì nàng dán sát lại gần, khiến hắn không khỏi nhớ tới cảnh tượng xảy ra trên Ưng đài đêm trước.
Tất nhiên rồi, sau khi sự việc trôi qua, mỗi lần nhớ lại, hắn đều chỉ thấy chán ghét và hối hận.
Vừa ghét nàng bị lòng tham làm mờ mắt, giở đủ mánh khóe để đùa bỡn hắn, lại vừa tự ghét chính mình, vì sao lúc đó lại để mất khống chế.
May mắn thay, lý trí đã cứu được hắn vào thời khắc cuối cùng, ngăn hắn khỏi suy nghĩ muốn nhân cơ hội này, buông thả bản thân.
Khi hắn thốt ra lời lẽ lạnh lùng kia, một lần nữa nhắc nhở nàng, nàng liền buông tay, thôi không níu lấy hắn nữa. Dáng vẻ xiêu vẹo ngã xuống đất, quần áo xốc xếch, bất lực đáng thương kia, không những không khiến hắn sinh lòng thương hại, mà ngược lại, còn khiến hắn cảm nhận được một thứ khoái cảm thâm độc không thể nói rõ.
Vì muốn làm Thái tử phi, nàng trù tính đủ điều, âm thầm tính toán từng bước, thủ đoạn hèn hạ nào cũng dám dùng, cứ ngỡ sắp sửa đạt được điều mình muốn, ai ngờ cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, trở thành vương phi của hắn.
Tuy hắn rất xui xẻo, bị ép phải cưới một vương phi như vậy, nhưng so với nổi bất hạnh của hắn, cú sốc nàng phải chịu khi biết hắn không có ý tranh đoạt hoàng vị, nàng sẽ không thể trở thành Hoàng hậu, có lẽ còn chua chát hơn nhiều. Và, trong mối quan hệ vợ chồng này, đòn đả kích nàng phải chịu và cảm giác tuyệt vọng nàng phải nếm trải, hẳn cũng sâu sắc hơn hắn gấp bội.
Hắn âm thầm chờ đợi nàng đau lòng, chán nản, gục ngã không gượng dậy nổi. Không ngờ mới qua một đêm, nàng đã như không có chuyện gì, dẫn theo Thái y tới trước mặt hắn, tỏ ý làm lành xin lỗi, lại còn bày ra dáng vẻ đã nghĩ thông suốt mọi việc, như thể từ nay về sau, chỉ muốn an phận sống cùng hắn.
Thành thật mà nói, thấy nàng có thể nhanh chóng hồi phục sau đả kích lớn như thế, lại còn có thể thản nhiên đối mặt với hắn, ngoài sự kinh ngạc ra, thậm chí hắn còn có đôi phần khâm phục.
Đương nhiên, Lý Huyền Độ sẽ không tin rằng, những suy nghĩ đã in sâu trong lòng một người lại có thể dễ dàng thay đổi chỉ trong một đêm.
Trực giác mách bảo hắn, trong đầu vị vương phi này nhất định đang toan tính một mưu đồ nào khác.
Rốt cuộc là loại chấp niệm quyền thế kiểu gì, mà có thể khiến nhân cách một con người trở nên méo mó đến vậy, đáng ghét đến vậy?
Nàng vốn chỉ là một thiếu nữ đang tuổi xuân mà thôi.
Lý Huyền Độ nghĩ tới tham vọng nực cười ấy của nàng, lại nghĩ tới cái đêm trên Ưng đài, khoảnh khắc cuối cùng khi đôi tay nàng bất lực rơi khỏi vai và lưng hắn, hai tay buông thõng xuống, một lần nữa, hắn lại cảm thấy khinh ghét và giận dữ, cả người cũng trở nên khô nóng, bực bội khó chịu.
Dù có nhu cầu giải tỏa bằng nữ nhân, thì hắn tuyệt đối cũng không thể chấp nhận vị vương phi này. Loại cảm giác kinh tởm ấy lại trào lên khi nàng cứ dán sát vào người hắn.
Giữa màn đêm, hắn nghiến răng, bất chợt nắm lấy cánh tay nàng đang ôm lấy mình, định gỡ ra. Nào ngờ đúng lúc đó, nàng lại cựa mình chui sát vào lòng hắn hơn, lần này còn dán chặt hơn, miệng cũng lầm bầm mấy tiếng.
Tuy âm thanh vẫn đứt quãng khó nghe, nhưng lần này hắn đã nghe được.
Nàng khe khẽ gọi “vú à”, giọng điệu yêu kiều mềm mại, mang theo mấy phần làm nũng, rồi lại an tĩnh, tiếp tục ngủ say.
Một cảm giác kỳ lạ chậm rãi dâng lên trong lòng Lý Huyền Độ, bàn tay đang đặt trên cánh tay nàng cũng khựng lại.
Một lát sau, đầu ngón tay tựa hồ cảm nhận được xúc cảm mơ hồ trong bóng tối. Êm ái, mịn màng, và cả mát lạnh.
Cơ thể nàng áp vào cũng như vậy.
Trong màn đêm, yết hầu Lý Huyền Độ động đậy.
Hắn nhắm mắt, cẩn thận nhấc cánh tay mềm nhũn kia khỏi người mình, đặt trở về chỗ nên đặt.
[2] Cổn Miện (袞冕), hay Miện phục (冕服) là lễ phục cao cấp nhất dành cho nam giới ở Đông Á cổ đại. Nó chủ yếu bao gồm “quan”(冠, vương miện), “thượng y”(上衣, áo khoác, thường là màu đen), “hạ thường”(下裳, váy dưới, màu đỏ nhạt), cũng như các thành phần pha phụ kiện khác. Một bộ Cổn Miện dành cho đế vương mũ Miện phải có 12 lưu, lưu có 12 ngọc, Cổn phục thêu 12 chương. Trong đó, chương là các dạng hoa văn thêu trên lễ phục, tượng trưng cho trời đất, vạn vật”. Trong đoạn này Lý Thừa Dục mặc cổn phục thêu 9 chương.
[1]
[1] Xá nhân Là một chức quan. Thoạt đầu danh xưng này để chỉ người cầm đầu bọn tôi tớ nhà quý tộc, về sau được lập thành một chức quan. Tùy theo từng bộ, doanh hay thự khác nhau mà Xá Nhân có danh xưng, nhiệm vụ, cấp bậc khác nhau, chẳng hạn như Trung Thư Xá Nhân, Thái Tử Trung Xá Nhân, Thái Tử Xá Nhân, Khởi Cư Xá Nhân, Thông Sự Xá Nhân…
Thông sự: nghĩa là người thông hiểu công việc, thường đảm trách vai trò truyền đạt, thông báo, hoặc phiên dịch trong các dịp tiếp sứ thần, ngoại giao, hoặc đại lễ. Đôi khi cũng có thể hiểu là người chuyên trách tiếp dẫn, dẫn đường, báo cáo sự vụ trong lễ nghi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận