Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 48: Cuộc Đối Chất Trong Tĩnh Thất

Bồ Châu (Dịch)

  • 8 lượt xem
  • 4088 chữ
  • 2025-12-01 20:51:42

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lý Huyền Độ không xuất hiện trong phiên giảng buổi chiều. 

Lẽ ra Bồ Châu phải thấy thoải mái vì đối diện đã thiếu đi một người luôn dùng ánh mắt kia để nhìn mình, nhưng chỉ cần nghĩ đến những chuyện đã xảy ra vào buổi trưa, nàng lại không khỏi phiền lòng.

Hồi tưởng mấy tháng trước, khi vừa rời khỏi Hà Tây, đối với nơi đã sống gần mười năm nếu gộp cả hai kiếp người, nàng không có lấy chút lưu luyến nào, thậm chí còn cảm thấy đó là nơi khởi nguồn của mọi cơn ác mộng.

Nhưng giờ nghĩ lại, sau khi rời khỏi Hà Tây, nàng không gặp được chuyện gì suôn sẻ. Đến nay, ngay cả Thôi Huyễn cũng đổi thay.

Bồ Châu hoàn toàn có thể hiểu được vì sao hắn muốn ở lại kinh đô. Nàng cũng mong hắn sớm công thành danh toại, phục hưng vinh quang của tổ tiên Thôi gia. Thế nhưng sau cuộc hẹn ngày hôm nay, cảm giác xa lạ mà hắn mang đến khiến lòng nàng nặng trĩu, nhất là khi hắn dùng giọng điệu kia để chất vấn nàng, giờ nghĩ lại chỉ khiến nàng buồn bã hơn thôi.

Trên đời này, ngoài A Cúc ra, nàng chẳng còn người thân, cũng chẳng có bạn bè. Đối với nàng, có lẽ Thôi Huyễn là người duy nhất có thể xem như bằng hữu. Nàng trân trọng lòng tốt vô điều kiện mà cậu thiếu niên Hà Tây năm ấy đã dành cho mình, cũng vì thế, dù rất cần một trợ thủ đắc lực khi mới đặt chân đến kinh thành, thì nàng vẫn không nỡ kéo Thôi Huyễn vào mớ rắc rối này.

Bây giờ, nàng bỗng có cảm giác, ngoài tâm nguyện vẫn không thay đổi trong lòng, thì mọi thứ khác đều đã khác xưa, kể cả Thôi Huyễn.

Nàng ngẩn người, chợt nhớ tới quyết tâm mình lập ra vào buổi trưa: nếu lại không chuyên tâm nghe giảng, nếu như khấn nguyện nhưng không cố gắng hoàn trả, ấy là bất kính. Nghĩ vậy, nàng vội xua tan tạp niệm trong đầu, dốc lòng tập trung nghe thuyết pháp.

Đến chạng vạng, buổi giảng kinh kết thúc, Khương thị cùng pháp sư đàm đạo đôi câu về thiền lý lĩnh ngộ, buổi lễ Phật hôm nay ở chùa An Quốc chính thức khép lại, đoàn người chuẩn bị khởi hành hồi cung.

Nắng xế nghiêng ngả trên núi, tiếng chuông chiều vang vọng, mấy cánh chim chiều xẹt qua ngọn bảo tháp trước đại điện Hùng Bảo, để lại bóng cánh lướt nhẹ giữa không trung.

Trụ trì dẫn các tăng nhân xếp thành hàng tiễn đưa.

Bồ Châu và Lý Tuệ Nhi theo sau Khương thị bước ra ngoài. Lý Huyền Độ sải bước tiến vào từ hướng sơn môn, dù tới gần cũng không nhìn Bồ Châu lấy một lần, chỉ mỉm cười, chắp tay hành lễ tạ ơn với trụ trì, sau đó hắn dìu Khương thị ra ngoài, ngồi lên một chiếc kiệu nhỏ. Những người còn lại cũng lần lượt xuống núi, mỗi người tự lên chiếc xe ngựa của mình, giống như lúc đến.

Hoài Vệ vẫn ngồi chung xe với Bồ Châu và Lý Tuệ Nhi, chen vào giữa hai người, vì hôm nay đi chơi rất vui nên suốt dọc đường cậu cứ ríu rít nói về về kỳ săn thu mà cậu đang háo hức trông chờ.

“Nghe nói Hoàng đế sẽ dẫn các phi tử theo, rất nhiều phu nhân trong kinh thành cũng dẫn theo người hầu đi cùng, đông vui lắm luôn! Bãi săn còn có cả hành cung, nếu không đủ chỗ thì sẽ ở trong lều bạt dựng tạm. Ta từng ngủ trong lều ở thành Ngân Nguyệt, buổi tối tỉnh giấc, mở mắt ra là có thể thấy cả bầu trời đầy sao. Hai người có muốn đi không?”

Cậu kéo tay áo của Lý Tuệ Nhi.

“Nếu cô muốn đi, ta sẽ xin tổ mẫu cho cô cùng đi với ta!”

Lý Tuệ Nhi cắn nhẹ môi, đôi mắt sáng bừng lên, nhưng thấy Bồ Châu không nói lời nào, nàng liền có chút do dự, khẽ hỏi: “Ta cũng có thể đi sao… Tứ thẩm, thẩm có đi không?”

Bồ Châu còn chưa kịp trả lời thì đột nhiên có cảm giác xe ngựa đang dừng lại, đằng trước truyền đến loạt tiếng động huyên náo.

Hoài Vệ thò đầu ngay ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn vừa nói: “Phía trước có rất nhiều người chen chúc trên đường… ơ, họ đang làm gì vậy? Lấy ra rất nhiều đồ ăn!”

Xe của Khương thị cũng dừng lại, Lý Huyền Độ đứng chờ gần đó, Hàn Vinh Xương thúc ngựa lên trước dò xét tình hình, chẳng bao lâu đã quay lại, ghé tai Lý Huyền Độ nói nhỏ: “Là các bô lão ở hai thôn Trạch Trang và Lý Trang gần đây. Trong thôn có người cày ruộng cho ngôi chùa, nghe nói hôm nay Thái hoàng Thái hậu dẫn theo tiểu vương tử đến chùa lễ Phật, vì tưởng niệm công đức hòa thân của Đại trưởng công chúa năm xưa, nên đã dẫn theo thôn dân đón đường, dâng lên các món lễ vật, mong tiểu vương tử nhận lấy.”

Vào năm thứ ba mươi niên hiệu Tuyên Ninh thời Tiên đế, trước khi Trưởng công chúa Kim Hi được hòa thân sang Tây Địch, từng có nhiều thanh niên trai tráng ở hai thôn Trạch Trang và Lý Trang được triều đình chiêu mộ, lên đường tòng quân. Sau khi chiến sự kết thúc, binh lính cởi giáp, trở về làm ruộng. Những cựu binh may mắn sống sót trở về từ chiến trường năm xưa nay đã già yếu, nhưng lòng tôn kính đối với Đại Trưởng công chúa vẫn chưa hề phai nhạt. Nghe tin hôm nay tiểu vương tử do nàng sinh ra sẽ đi ngang qua đây, họ liền dẫn con cháu cùng thôn dân ra nghênh đón, mang theo lễ vật dâng tặng để bày tỏ lòng biết ơn và kính trọng.

Lý Huyền Độ thuật lại cho Khương thị đang ngồi trong xe ngựa.

Khương thị nhìn những thôn dân đứng chờ bên đường, giơ cao những món ăn đủ loại, cõi lòng khó tránh khỏi xúc động, lệnh cho Lý Huyền Độ dẫn Hoài Vệ ra, nhận chút lúa mạch một cách tượng trưng, sau đó bảo cậu bé thay mặt Trưởng công chúa đáp lễ, gửi lời cảm tạ đến thôn dân.

Lý Huyền Độ vâng lệnh, bước tới giải thích lại với Hoài Vệ.

Cuối cùng Hoài Vệ cũng hiểu ra, thì ra thôn dân mang đồ ăn ra chặn đường là để dâng cho mình… không đúng, là để dâng cho mẫu thân, nhưng dâng cho cậu cũng có khác gì đâu! Vốn là người thích nhận được sự chú ý, Hoài Vệ lấy làm đắc ý, vui sướng ra mặt, nôn nóng muốn qua đó, Lý Huyền Độ nói gì cậu đều gật đầu lia lịa.

Lý Huyền Độ dặn dò xong, bế cậu bé từ trên xe ngựa xuống, nắm tay cậu đi về phía thôn dân. Khi đã đến gần, hắn buông tay cậu ra, nhưng vẫn đứng ngay bên cạnh, một là để trông chừng, phòng khi cậu quá phấn khích rồi thất lễ, hai là để kịp thời che chở, phòng ngừa bất trắc.

Người đứng đầu là một cựu binh tóc bạc, bước chân tập tễnh. Thấy Hoài Vệ tiến tới, ông lão xúc động, sai một thiếu niên mang tới một con dê non và một đấu lúa mạch, sau đó buông gậy, run rẩy quỳ xuống, dập đầu nói: “Năm xưa nếu không nhờ Trưởng công chúa xuất giá vượt biên cương, đổi lấy sự yên ổn nơi biên ải, triều đình cũng sẽ không cho phép những cựu binh trên bốn mươi tuổi được cởi giáp hồi hương. Nhờ có người nên lão hủ mới được về nhà bồng con. Ân đức của công chúa đối với nhóm cựu binh chúng ta, thật không biết lấy gì để báo đáp. Nay xin dâng dê sữa và kê trắng, tuy vật mọn, nhưng đó là tấm lòng của cả nhà lão hủ!”

Tiếng của ông lão vừa dứt, những thôn dân theo sau cũng lần lượt tiến lên dâng lễ. Có người mang cá tươi bắt được hôm nay, có người giơ bánh mì lên, còn có người ôm theo gà vịt nuôi trong nhà, có thể thấy đều là những thứ tốt nhất mà từng nhà có thể lấy ra.

Hoài Vệ đường hoàng tiến lên, đưa tay đỡ lão binh què chân đứng dậy, rồi quay sang nhìn Lý Huyền Độ. Thấy hắn gật nhẹ đầu với mình, cậu tràn đầy tự tin, hắng giọng, lớn tiếng nói theo những lời vừa được dặn dò: “Bậc vương giả trị thiên hạ, cốt lấy an dân làm gốc! Năm xưa mẫu thân của tiểu vương xuất giá, chính là vì sự yên ổn của muôn dân. Nếu có thể đổi lấy cuộc sống an cư lạc nghiệp cho các vị bô lão từng có công với nước, thì mẫu thân của tiểu vương cũng cảm thấy vô cùng an ủi.”

Cậu nhận một cái túi nhỏ từ tay Trần nữ quan, đi đến trước thùng gạo, bốc vài nắm gạo bỏ vào túi, nói tiếp: “Đa tạ các bậc lão binh cùng chư vị bô lão đến nay vẫn không quên mẫu thân của tiểu vương. Tấm lòng của các vị, tiểu vương đã gói trọn trong túi gạo này, nhất định sẽ mang về dâng lên trước mặt mẫu thân!”

Mấy trăm thôn dân đều xúc động nghẹn ngào. Trong tiếng hô cảm tạ vang dội phía sau, Hoài Vệ được dẫn trở về xe.

Mọi người lại hướng về xe ngựa của Khương thị hành lễ, chúc bà sống lâu trăm tuổi. Khương thị sai người mở cửa xe, mỉm cười gật đầu đáp lễ, còn ân cần hỏi han năm nay mùa màng thế nào, cuộc sống có ổn hay không, đôi bên đối đáp vài câu rồi mới tiếp tục lên đường.

Tuy đã trở lại xe, xe cũng bắt đầu lăn bánh, nhưng Hoài Vệ vẫn thò nửa người ra ngoài, cười hì hì vẫy tay tạm biệt thôn dân ven đường, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng ai nữa mới thoả mãn rụt người về, quay sang hỏi Bồ Châu về màn trình diễn vừa rồi của mình.

Bồ Châu ngồi trong xe ngựa, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình thôn dân dâng lễ.

Ban đầu, nàng có đôi phần kinh ngạc, bởi kiếp trước, nàng chưa từng trải qua cảnh tượng này. Về sau, sự ngạc nhiên ấy dần được thay thế bởi cảm giác xúc động, khiến nàng càng tò mò hơn về Trưởng công chúa Kim Hi, mong rằng một ngày nào đó có thể được tận mắt gặp bà. Nàng muốn xem thử vị công chúa Đế quốc đã xuất giá năm xưa rốt cuộc là người thế nào mà dù bao năm đã trôi qua, nhưng ở vùng quê ngoại thành này vẫn còn những người nhớ đến tên bà. Khi nghe Hoài Vệ hỏi mình về phần thể hiện ban nãy, nàng nhoẻn cười đáp: “Rất tốt! Rất có phong thái! Đợi tiểu vương tử trưởng thành, nhất định sẽ là một vị vương xuất sắc, làm nên đại sự!”

Hoài Vệ được khen đến mức toàn thân khoan khoái, cười hớn hở nói: “Nhất định rồi, nhất định rồi! Sau này Đại ca làm đại vương, ta sẽ giúp huynh ấy làm một tiểu vương!”

Bồ Châu không khỏi bật cười, càng quyết tâm kiếp này nhất định phải bảo vệ thật tốt tiểu vương tử, dù không vì đại cục thì cũng là vì một Hoài Vệ đáng yêu bậc này.

Nàng và Lý Huyền Độ theo Khương thị đến cung Bồng Lai, dùng bữa trong cung, đợi đến tối mới quay về vương phủ.

Bồ Châu tắm rửa xong đi ra, phát hiện Lý Huyền Độ lại vào tĩnh thất. Ban đầu nàng không dám quấy rầy, nghĩ thầm dù sao đến giờ Hợi hắn cũng sẽ về phòng, giống như mấy ngày trước, lúc đó nàng sẽ được nghỉ ngơi.

Nhưng đêm nay hắn lại về muộn, quá giờ Hợi mà vẫn chưa thấy đâu.

Sáng nay dậy sớm, lại thêm cả ngày bôn ba, Bồ Châu mệt mỏi vô cùng, đành đích thân đến tĩnh thất, định gọi hắn về phòng nghỉ ngơi.

Hắn không hề lộ mặt, chỉ sai Lạc Bảo ra tiễn nàng về, nói rằng Tần vương bảo vương phi cứ nghỉ trước, không cần bận tâm đến hắn.

Bồ Châu nghĩ hắn còn đang tu hành, chính nàng cũng mệt rã rời, dù sao nàng cũng đã tự mình đến mời, hắn không về thì nàng cũng không đợi nữa, quay về nằm lên giường, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Mơ mơ màng màng, giống như nàng đã ngủ một giấc thật lâu, đến nửa đêm, trên giường mới có thêm một người khác nằm xuống.

Biết hắn đã về phòng, nàng hoàn toàn thả lỏng, nhắm mắt lại ngủ tiếp. Hôm sau, hắn dậy từ rất sớm nên mới không thấy người đâu. Cùng lúc đó, khi nàng tỉnh giấc, lại phát hiện mình đang nằm sát vào phía trong giường, cả người gần như dán hẳn vào góc tường. 

Bồ Châu tưởng là do mình lăn vào đó lúc đang ngủ, nên cũng không để ý. Sau khi rời giường, nàng nhớ ra hôm qua vẫn chưa mở miệng nhờ Thôi Huyễn tìm kiếm tung tích của nhũ mẫu, cũng không biết bên Bách Ích tiến triển thế nào rồi. 

Tuy biết cơ hội không nhiều, nhưng nàng vẫn sai Vương mụ đi một chuyến, thúc giục hỏi thăm giúp mình.

Vương mụ trở về, báo lại rằng bên kia vẫn chưa có gì mới. Bách Ích vẫn đang điều tra, nhưng kể từ khi nhà kia chuyển đi, họ đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với láng giềng thân thích cũ, không để lại chút manh mối nào để lần theo. Ai nấy đều nói nhà ấy phát tài rồi, sợ người ta đến vay tiền nên mới lặng lẽ trốn đi, không ai tìm ra được.

Nếu Hoàng đế đã muốn cả nhà kia biến mất, lẽ nào vẫn để lại đầu mối khiến người ta dễ dàng lần theo? Đây vốn là kết quả đã lường trước, nhưng Bồ Châu vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng. Nghĩ đến việc nhũ mẫu làm biết bao việc cho mình, kiếp trước bà chết vì kiệt sức, dù kiếp này bà tránh được tai họa vì nàng có được ký ức của kiếp trước, nhưng còn chưa kịp sống yên ổn bên nhau được mấy ngày, bà đã bị cái kẻ gọi là “con trai” ấy đón đi, để rồi bặt vô âm tín.

Chắc hẳn bà cũng ngày ngày nhớ nàng, giống như nàng hiện giờ đang nhớ bà.

Mắt Bồ Châu cay xè, sau một hồi cân nhắc, nàng quyết định mở miệng nhờ Lý Huyền Độ giúp mình tìm tung tích nhũ mẫu.

Thật ra ngay từ ngày đầu thành thân, nàng đã có ý định này, chỉ là chưa dám thốt ra. Mấy ngày gần đây, nàng cảm thấy dường như hắn đã dần tiếp nhận sự hiện diện của nàng, thái độ đối với nàng cũng không còn lạnh nhạt như hồi mới cưới. Đó là tín hiệu tốt. Đêm nay, nàng định sẽ nói vài lời ngon ngọt trước mặt hắn, sau đó thuận thế nhờ vả. Những lần nhờ cậy trước đó đều thu lại kết quả khả quan, nàng cảm thấy lần này Lý Huyền Độ ắt hẳn cũng sẽ đồng ý.

Cả ngày hôm đó, hắn đều ra ngoài.

Vị thân vương nhàn tản là Lý Huyền Độ được Hoàng đế hạ lệnh, phối hợp với Trần Tổ Đức phụ trách việc sắp xếp và điều phối những chuyện liên quan đến kỳ săn thu diễn ra vào tháng sau.

Bồ Châu đã hạ quyết tâm, tốn nguyên một canh giờ chỉ để sai nhóm tỳ nữ chải cho mình kiểu tóc ngọc thiền đang thịnh hành nhất trong giới quý phụ ở kinh thành bấy giờ, bên tóc mai còn cài thêm một bộ diêu bằng vàng đính ngọc bích được kết thành chuỗi, chỉ đợi mỗi hắn hồi phủ. Mãi đến giờ Tuất, trời đã tối mịt, nàng mới chờ được người về.

Hắn đã dùng bữa trong cung, tắm rửa thay y phục xong thì làm như không trông thấy Bồ Châu đang đứng trước mặt mình, hai tay chắp sau lưng, xỏ đôi guốc gỗ, bước ra khỏi tẩm đường, để lại nàng ngẩn người, nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương.

Dung nhan như hoa, tóc vấn như mây, bên thái dương cài bộ diêu bằng vàng kết ngọc lấp lánh.

Cuối cùng, nàng hạ quyết tâm thêm lần nữa, mang theo bữa ăn khuya đã chuẩn bị kỹ càng đến tĩnh thất.

Ánh đèn từ song cửa tĩnh thất hắt ra. Lạc Bảo đứng thẳng người bên ngoài. Bồ Châu hỏi Tần vương đang làm gì thì được biết, hôm nay đại chân nhân của đạo quán Tử Dương phái đệ tử đưa tới mấy cuốn điển tịch Đạo giáo, hiện Tần vương đang ở bên trong nghiên cứu.

Bồ Châu gật đầu, nhận hộp đồ ăn khuya từ tay tỳ nữ, bảo Lạc Bảo tránh ra rồi tự mình đẩy cửa bước vào. Đi qua lớp rèm xanh ngăn cách, nàng trông thấy Lý Huyền Độ để chân trần, nằm nghiêng trên giường mây bằng tư thế hắn yêu thích nhất, cầm một cuốn sách giống kinh thư, lười biếng lật xem.

Khi nàng bước vào, hắn cũng chẳng buồn hé mắt, cứ như nàng là kẻ vô hình.

Bồ Châu luôn muốn vun đắp mối quan hệ tốt đẹp với hắn, chưa kể giờ đang có chuyện cần nhờ cậy, đành tự nhủ không nên chấp nhặt với thái độ này của hắn.

Dù sao trong mắt nàng, hắn chỉ là bàn đạp, là công cụ. Nàng việc gì phải nổi giận với một công cụ?

Bồ Châu mỉm cười dịu dàng: “Điện hạ, tiết Thu phân dưỡng sinh, trong điển tịch dưỡng sinh của Đạo gia, hẳn cũng có đề cập tới. Đây là canh ngọc lộ nấu từ củ sen và lê thu do thiếp đích thân chuẩn bị, rất hợp với tiết trời hiện giờ, vị ngọt mát, giúp thanh nhiệt nhuận phổi. Điện hạ có muốn nếm thử vài thìa không?”

Lý Huyền Độ chỉ nâng nhẹ mí mắt lên: “Không ăn.”

Bồ Châu dịu giọng khuyên: “Điện hạ nếm thử một chút thôi mà…”

Hắn chau mày, lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn. Bồ Châu vội im bặt, quyết định thôi vậy, mang về tự mình ăn cho xong.

Nàng đổi giọng lấy lòng: “Điện hạ đang xem gì thế?”

Lý Huyền Độ đáp: “Cô đến làm gì?” Mắt vẫn chăm chăm nhìn quyển sách vàng trong tay, giọng nói khô khốc.

Dù sao cũng đến tận đây rồi, đương nhiên vẫn phải nói rõ.

Bồ Châu hít sâu một hơi, trấn định tinh thần, cuối cùng cũng trình bày hết ý định của mình. Nói xong, nàng nhìn sắc mặt hắn, khẽ nói: “Ngoài điện hạ ra, thiếp thật sự không nghĩ ra còn có thể nhờ ai giúp mình. Chàng có thể giúp thiếp thêm lần nữa, tìm tung tích của nhũ mẫu thiếp không?”

Nàng nín thở, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Lý Huyền Độ trầm mặc.

Bồ Châu đợi một lúc, trái tim dần nguội lạnh, biết hắn không muốn nhúng tay vào chuyện này. Nhưng nàng không cam tâm bỏ cuộc, lấy hết can đảm nói tiếp: “Thiếp cũng biết việc này khiến chàng khó xử, nếu chẳng may Hoàng đế biết được, e là sẽ bất lợi cho chàng. Có điều…”

“Sao không tìm Thái tử giúp đỡ?”

Hắn bất ngờ ngắt lời nàng, giọng điệu thản nhiên.

Bồ Châu sững lại, lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, nghiêm túc nói: “Thiếp đã nói rồi, từ nay về sau sẽ một lòng hướng về điện hạ, sao thiếp lại tìm Thái tử, nhờ giúp việc này được cơ chứ?”

Lý Huyền Độ hừ lạnh một tiếng: “Thôi đi, ta không gánh nổi. Chẳng phải hôm qua cô đã hẹn gặp Thái tử ở sau núi chùa An Quốc sao? Người đã gặp rồi, chẳng qua chỉ là một câu nói, hà tất đêm nay còn phải tới tìm ta?”

Bồ Châu hoảng hốt, giờ nàng mới hiểu, thì ra việc nàng lén gặp Lý Thừa Dục ngày hôm qua, hắn đã sớm biết cả.

Giấu kín đến mức ấy, nếu không phải tối nay nàng có việc cần nhờ nên đến tìm, có khi nào hắn cứ thế chôn chặt trong lòng, ôm nỗi bực bội này không?

Nàng nhất thời không còn tâm trí để suy đoán xem hắn biết được chuyện đó bằng cách nào, chỉ biết rằng không thể che giấu thêm được nữa.

Không rõ hắn có biết hôm qua Thôi Huyễn cũng có mặt ở đó hay không. Nếu hắn biết, trong khi nàng lại giấu giếm, thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Còn nếu hắn chưa biết, nhưng lại không nói, vậy phải dùng lý do hợp tình hợp lý nào để giải thích cho việc nàng vòng ra cổng sau, để rồi gặp được Lý Thừa Dục? Ngắm cảnh dạo chơi? Sao hắn có thể tin chứ? Có khi càng biện hộ càng để lộ sơ hở, khiến hắn nghĩ nàng có ý lừa dối.

Sau một hồi cân nhắc, Bồ Châu quyết định vẫn nên thẳng thắn thì hơn. Nàng nói: “Điện hạ đừng hiểu lầm. Hôm qua đúng là thiếp có ra khỏi chùa gặp một người, nhưng người thiếp muốn gặp là Thôi Huyễn. Hắn từng ám sát chàng, thiếp vô cùng bàng hoàng, những ngày vẫn luôn thấy bất an, sợ còn điều hiểu lầm chưa rõ, nên muốn tìm hắn hỏi cho rõ ràng, kẻo hắn lỡ dại, hành xử lỗ mãng thêm lần nữa. Việc gặp phải Thái tử chỉ là trùng hợp. Thiếp cũng không ngờ đến chuyện đó. Thiếp không hề hẹn riêng ngài ấy. Nhưng người đã ở ngay trước mặt, thiếp bèn nhân cơ hội này, bày tỏ dứt khoát với ngài ấy. Từ nay về sau, thiếp và ngài ấy sẽ không còn liên hệ nào nữa, thiếp chỉ một lòng hướng về điện hạ mà thôi.”

Bồ Châu nói xong, cẩn thận quan sát Lý Huyền Độ.

Hắn vẫn nghiêng người nằm như cũ, nét mặt không có lấy một chút biểu cảm, hai mắt vẫn dán chặt lên quyển sách, chẳng rõ có nghe lọt những gì nàng nói không.

Bồ Châu đợi một lúc, cảm thấy sốt ruột, bèn tiến lên rút quyển sách ra khỏi tay hắn.

“Điện hạ, xin chàng hãy nghe thiếp nói. Những lời thiếp vừa nói đều là thật lòng…”

Sách trong tay bị nàng lấy đi, Lý Huyền Độ bỗng nổi giận, sắc mặt sầm xuống, bất ngờ giơ tay đè nàng ngã xuống giường mây.

Thường ngày không nhìn ra, nhưng lực tay của hắn thực sự rất lớn. Quyển sách trong tay Bồ Châu rơi bịch xuống đất, nàng hô hoán thành tiếng, cả người bị hắn đè xuống, ngã ngửa ra giường mây.

Kèm theo một tiếng “leng keng” vừa nhỏ nhẹ vừa êm tai, cây trâm vàng cài bên mái tóc nàng cũng bị hất lệch, rơi ra một nửa, lắc lư xiêu vẹo, như chực rơi xuống. Tiếng “leng keng” ấy chính là âm thanh khi chuỗi ngọc trên cây trâm bị hất loạn, va vào nan trúc xanh trên giường phát ra.

Bồ Châu cảm thấy bàn tay không bị thương của hắn ấn mạnh vào vai phải nàng, nặng như thể nàng đang phải gánh trên vai cả một ngọn núi nhỏ.

Hắn hơi cúi xuống, mặt đối mặt với nàng, hai mắt nhìn thẳng vào nàng, thần sắc dữ tợn.

Dường như trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ máu trong người nàng đều dồn hết về tim, ngực phập phồng, tim đập rộn ràng, nàng trừng to mắt nhìn hắn, cố gắng trấn tĩnh lại, run giọng biện bạch lần nữa: “Thiếp mà có nửa câu gian dối thì trời tru đất diệt…”

Ánh mắt Lý Huyền Độ vẫn khóa chặt lấy nàng, cơn giận dữ trên mặt dần tiêu tan, cuối cùng bỗng hiện ra một nụ cười quỷ dị.

Bồ Châu rùng mình. Bỗng nhiên bả vai nàng nhẹ bẫng, hắn duỗi tay, chậm rãi rút cây trâm vàng ra khỏi tóc nàng, nắm trong lòng bàn tay đong đưa vài cái như thể đang đùa nghịch, khiến chuỗi ngọc trên trâm phát ra tiếng rung khe khẽ.

“Trước đây cô thế nào ta mặc kệ, nhưng từ nay về sau, đừng để ta phát hiện chuyện như hôm qua nữa.”

Hắn đưa cây trâm vàng kề sát gò má nàng, chuỗi châu đập vào làn da mịn màng khiến nàng đau rát.

“Chân đạp một lúc mấy thuyền, nếu giẫm hụt thuyền chìm thì đâu còn gì thú vị nữa đâu.”

Hắn nói với vẻ mặt nửa cười nửa không, giọng điệu nhẹ tênh.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top