Một bên má bị đánh trúng bởi chiếc trâm vàng khiến nàng vừa rát vừa ngứa, vô cùng khó chịu. Cách hắn lên tiếng cũng chẳng dễ nghe gì. Nhưng điều khiến Bồ Châu sợ hãi hơn lại chính là biểu cảm kỳ lạ của hắn, chẳng rõ là đang giận hay đang cười. Hai tay nàng buông thõng hai bên, nàng không dám sờ mặt chứ đừng nói đến phản kháng.
Lý Huyền Độ nói xong câu đó, cắm lại cây trâm vàng lên tóc nàng, đã thế còn chu đáo vuốt phẳng chuỗi ngọc cuộn vào nhau thành búi, ngắm nghía lại một lượt, rồi mới bỏ mặc nàng, quay người rời đi.
Trong tĩnh thất chỉ còn lại một mình nàng. Bồ Châu dần hoàn hồn, nằm ngửa trên giường mây, giơ tay vuốt nhẹ gò má bị đau, xoa dịu cảm giác ngứa ngáy khó chịu ban nãy.
Dường như hắn đã về tẩm đường rồi. Nàng vẫn còn kinh hãi, không dám lập tức đi theo, trong lòng không ngừng suy đoán về ý nghĩa đằng sau hành động của hắn. Nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không tài nào hiểu nổi, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, nàng bèn ném thẳng chuyện này ra sau đầu. Sau đó, nàng bò dậy từ trên giường mây, ngồi ngẩn ngơ một lúc lâu rồi rồi lại lững thững đi qua đi lại trong tĩnh thất. Biết rõ tai họa khó tránh, nàng đành hạ quyết tâm, trở về ngủ.
Quả nhiên đúng như nàng đoán, hắn đã ngủ rồi.
Bồ Châu không dám chắc hắn có tin lời giải thích ban nãy của mình hay không. Dù sao đi nữa, bất kể hắn có tin hay không, thì có vẻ như hắn đã cho qua việc này, không truy cứu thêm nữa. Lúc này hắn đang nhắm mắt, quay mặt ra ngoài nằm nghiêng, trông như đã ngủ thiếp đi.
Bồ Châu nín thở, rón rén bò qua từ cuối giường, vừa mới đặt lưng nằm xuống thì bên tai đã vang lên một giọng nói lạnh lẽo: “Nếu cô còn lăn lộn không chịu nằm yên, chớ trách ta sẽ “mời” cô xuống giường.”
Bồ Châu sững người, chợt liên tưởng tới cảnh tượng lúc tỉnh dậy thấy mình nằm sát vào góc tường, liền hiểu ra mọi chuyện.
Thì ra không phải nàng vô thức lăn vào trong lúc ngủ, mà là bị hắn đẩy qua. Khó trách sáng ra đã thấy tư thế kỳ quặc, đau lưng mỏi vai.
Nguyên nhân rất rõ ràng, nhất định là vì trong lúc ngủ nàng vô ý chạm vào hắn giống như hôm qua, do đó hắn mới hất nàng sang một bên.
Giờ tình hình còn tệ hơn nữa, hắn đã mở miệng cảnh cáo thẳng thừng.
Bồ Châu dập tắt tia hy vọng cuối cùng còn sót lại trong lòng, không còn trông mong gì vào việc hắn sẽ giúp nàng tìm người nữa.
Nàng không nói gì, lặng lẽ co người lại vào trong, cố gắng giữ khoảng cách giữa hai người càng xa càng tốt.
Đây là đêm nàng ngủ căng thẳng nhất kể từ sau khi thành thân, không dám thả lỏng hoàn toàn, sợ rằng nếu ngủ quá say lại vô tình mạo phạm đến hắn.
Không phải vì sợ hắn sẽ “mời” mình xuống giường thật, mà là bởi hắn đã nói rõ không muốn bị nàng chạm vào khi ở trên giường, xét theo tình hình hiện tại, tốt nhất nàng nên làm theo ý hắn.
Muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, muốn sinh con, thì những chuyện đó không thể nóng vội được, huống hồ nàng vẫn còn đủ thời gian để chuẩn bị.
Nếu ngay cả chút lạnh nhạt và ấm ức thế này còn không chịu được, sau này làm sao gánh vác được chuyện lớn? Ai lại đi tức giận vì một công cụ không vừa tay cơ chứ? Điều nên làm, hoặc là cải tạo công cụ, hoặc là thay đổi bản thân, tìm cách thích nghi với nó.
Bồ Châu dựa vào điều này để tự thuyết phục mình, không cần phải so đo với hắn. Dần dà, cảm giác ủ dột và chán nản cũng vơi bớt, nhưng tâm trạng vẫn chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Nàng gồng mình suốt đêm ấy, nên chẳng thể ngủ ngon, ban ngày cũng mang nặng tâm sự. May thay, một đêm trôi qua, Lý Huyền Độ cũng không nhắc lại chuyện đó nữa. Mấy ngày kế tiếp, vì bận rộn chuẩn bị cho chuyến săn thu vào tháng sau, hắn toàn sáng đi tối về, hai người chung sống hoà thuận qua bảy, tám ngày. Đến ngày hôm nay, vận may rốt cuộc cũng mỉm cười với nàng, mang đến một tin vui lớn nhất kể từ khi nàng trở lại kinh thành.
Việc khiến nàng bỏ ra khoản tiền lớn, giao phó cho Bách Ích đã có tiến triển mới, đúng vào thời điểm nàng đang cảm thấy tuyệt vọng nhất.
Đối phương truyền tin báo rằng, cuối cùng họ cũng tìm được một thầy bói vân du bốn phương, từng bói toán cho nhà kia cách đây mấy tháng. Theo lời kể của ông ta, lúc đó, chàng thanh niên kia lộ ra vẻ mặt nửa vui nửa buồn, ngoài việc xem bói về phúc họa, y còn hỏi về phong thổ nhân tình quận Hà Trì, nhưng vừa hỏi được mấy câu, dường như y có phần chột dạ, chưa nghe hết đã cuống cuồng bỏ đi. Do cử chỉ hành vi của người thanh niên ấy quá mức khác thường nên thầy bói có ấn tượng rất sâu, vừa được hỏi đã nhớ ra ngay.
Bồ Châu chợt nhớ ra.
Thẩm Cao là người Hà Trì.
Từ khi Hoàng đế Hiếu Xương đăng cơ, những năm gần đây, nhà họ Thẩm ở vùng đó có thanh thế cực lớn, đến mức ngay cả quận thủ cũng phải nhường nhịn vài phần. Rất có khả năng Thẩm Cao đã đưa cả nhà nhũ mẫu đến đó, hoặc trông chừng hoặc giam lỏng.
Bồ Châu lại nhìn thấy được một tia hy vọng. Nếu không phải nàng không có cách rời khỏi kinh thành thì lúc này nàng chỉ ước có thể tự mình đến đó tìm người ngay.
Nàng hồi âm, bảo bọn họ tiếp tục phái người đến quận Hà Trì âm thầm điều tra, tiền bạc không thành vấn đề, nếu có tin tức mới thì phải lập tức báo lại cho nàng.
Sau khi gửi tin đi, tâm trạng của Bồ Châu bỗng tốt lên hẳn, cảm giác chán nản mấy ngày qua cũng bị quét sạch sành sanh.
Vì Thẩm Cao, nàng sực nhớ tới tấm thiệp mà Đằng quốc phu nhân Tiêu thị, thê tử của Thẩm Dương, từng sai người đưa đến cho mình.
Yến hội thưởng hoa, mừng sinh thần của Tiêu thị đã cận kề. Mấy hôm trước, nàng ta phái người đưa một tấm thiệp mời khác tới vương phủ, nhắc lại lời mời.
Ở kinh đô, những nhà quyền quý hễ tổ chức yến tiệc, thông thường sẽ gửi thiệp mời trước ít nhất mười ngày nửa tháng, đến ba ngày trước bữa tiệc, chủ nhà sẽ gửi thêm một tấm thiệp nhắc lại cho các vị khách quý, nhằm bày tỏ sự coi trọng và thành ý mời mọc của chủ nhân.
Mấy ngày trước, vì chuyện tìm nhũ mẫu không có gì khởi sắc, Lý Huyền Độ không chịu giúp nàng, đã thế còn dọa sẽ đuổi nàng xuống giường, gặp phải trắc trở liên miên khiến Bồ Châu cũng chẳng còn lòng dạ nào để ý đến chuyện này. Nhưng bây giờ, khi tinh thần đã phấn chấn trở lại, sự chú ý của nàng cũng theo đó tìm về.
Chỉ cần nghĩ đến lời thì thầm mà phu nhân của Quách Lãng rỉ rả bên tai, Bồ Châu liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nàng đúng là non dại, sống uổng phí hai đời để làm gì khi đến giờ mới biết giữa Tiêu thị và Lý Huyền Độ từng có một mối quan hệ như thế.
Phu nhân của Quách Lãng kể với nàng rằng, năm Lý Huyền Độ mười sáu tuổi, Minh Tông đã tìm được nàng dâu phù hợp cho hắn, nhà gái là con gái Tiêu gia, Tiêu Triều Vân, xuất thân cao quý. Khi ấy hôn sự đã được định xong, chỉ đợi Lý Huyền Độ đi chúc thọ ngoại tổ phụ là lão Khuyết vương trở về sẽ cử hành hôn lễ, nào ngờ chuyện kia xảy ra, mọi việc tan thành mây khói. Nhà họ Tiêu phản ứng cực nhanh, cắt đứt quan hệ với Lý Huyền Độ, về sau Tiêu Triều Vân gả cho Thẩm Dương.
Khi ấy nàng mới tám tuổi, chỉ là một bé gái ngây ngô, không hiểu chuyện đời, cả ngày còn đang khóc lóc vì mất đi cha mẹ, nên không biết thế giới người lớn ngoài kia đang diễn ra những chuyện nhơ nhuốc, âu cũng là điều dễ hiểu.
Nay ngẫm lại, trưởng tỷ của Lý Huyền Độ là Lý Lệ Hoa dan díu với Thẩm Dương, trong khi Thẩm Dương lại cưới Tiêu thị, đã thế Tiêu thị này suýt chút nữa đã trở thành vương phi của Lý Huyền Độ.
Đúng là truỵ lạc dâm ô, toàn là kiểu quan hệ loạn cào cào gì thế này!
Hiện tại Bồ Châu đối với Tiêu thị tràn ngập sự tò mò, quá sức tò mò, cực kỳ tò mò.
Tối đó, nàng đợi đến khi Lý Huyền Độ trở về phòng ngủ, vừa lên giường, nàng cũng theo hắn trèo lên nằm xuống, giữ một khoảng cách an toàn với hắn, mắt thì dán lên đỉnh màn gấm, nói: “Thiếp nhận được thiệp mời từ vợ của Thẩm Dương là Tiêu thị, ngày mai là sinh thần của nàng ta, muốn tổ chức yến tiệc thưởng hoa, mời thiếp đến dự.”
Nói xong, nàng quay sang nhìn hắn.
Lý Huyền Độ nằm ngửa, mắt nhắm nghiền không nhúc nhích, nét mặt ban đầu không có biểu cảm gì, nhưng bị nàng nhìn chăm chú một lúc lâu, hắn mới mở mắt, quay sang nhìn về phía nàng, chân mày hơi chau lại, gần như không thể nhận ra.
“Cô có ý gì?”
“Thiếp không quyết được có nên đi hay không, nên muốn nghe ý của điện hạ. Nếu điện hạ cho rằng nên đi, thiếp sẽ đi, nếu điện hạ cảm thấy không ổn, thiếp sẽ tìm cớ từ chối, chỉ cần sai người gửi quà mừng là được.”
Bồ Châu nở nụ cười ngọt ngào: “Điện hạ nói xem, ngày mai thiếp nên đi hay không nên đi?”
Lý Huyền Độ nheo mắt, lạnh nhạt nói: “Cô thích đi thì đi, không đi thì thôi, liên quan gì đến ta?” Nói xong liền nhắm mắt trở mình, quấn áo quay lưng lại với nàng.
Bồ Châu nhìn bóng lưng hắn, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Tiêu thị đã thành tâm mời hết lần này đến lần khác, nếu nàng còn không đi thì cũng thật khó ăn khó nói.
Chưa bàn đến việc Lý Huyền Độ có thực sự là một con cá muối chờ bị lôi lên thớt, nằm yên đợi Hoàng đế mài dao, cắt khúc rồi cho vào nồi nấu canh hay không, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài, ai nấy đều sẽ có cảm giác, dường như hắn đang từng bước lấy lại hào quang năm xưa.
Ngoại trừ vài lão hồ ly như Quách Lãng, chỉ e đa phần người trong triều đều tin vào cái gọi là huynh đệ tình thâm mà Hoàng đế cố ý phô bày.
Cứ nhìn vào việc Lý Tiến, quản sự phủ Tần vương ngày càng tất bật là rõ. Lúc cao điểm nhất, có ngày còn có đến bảy tám thiếp mời được đưa tới, mời Tần vương ra ngoài yến ẩm vui chơi.
Là một vương phi, nếu cả ngày cứ co đầu rút cổ trong phủ như con rùa thì còn ra thể thống gì nữa, đúng không?
…
Sáng sớm hôm sau, còn chưa đến canh năm, Lý Huyền Độ đã tỉnh lại theo thói quen, bên tai vang lên tiếng thở đều đều nhẹ nhàng, nghe như… có một con mèo nhỏ đang khẽ khẽ cất tiếng ngáy bên cạnh hắn.
Kể từ lần bị hắn lên tiếng “nhắc nhở” cách đây bảy tám ngày, không chờ đến khi bị hắn đẩy ra, mấy hôm nay nàng đều ngủ rất ngoan, phần lớn thời gian đều thu mình ở phía trong giường.
Buồn cười nhất là, nàng còn đặt một chiếc gối ở giữa hai người, nói là để phòng nhỡ may ngủ say không biết gì, vô ý mạo phạm tới hắn. Nàng sẽ dùng gối làm rào chắn, khuyên hắn chớ nên hiểu lầm.
Hàng mi hắn run run, chầm chậm mở mắt, xoay đầu nhìn sang người đang ngủ bên cạnh.
Lúc này nàng đang quay mặt về phía hắn, ôm chiếc gối đó ngủ ngon lành.
Ngủ say đến mức, e là có bế nàng vứt đi, nàng cũng chẳng hay biết.
Lý Huyền Độ đang định đứng dậy thì khựng lại.
Chăn đã trượt khỏi vai nàng, cuộn lại ở bụng. Cổ áo trung y trên người nàng bung ra, lộ ra một đoạn yếm màu hồng nhạt ôm sát bên trong. Vì hai tay đan vào nhau ôm gối nên khuôn ngực vốn còn mang nét thiếu nữ kia bị chiếc gối đè ép, trông có phần đầy đặn hơn so với thường ngày…
Lý Huyền Độ nhớ tới cảnh tượng đêm đó ở Ưng đài.
Khi ấy hắn buông thả bản thân, nàng cũng thuận theo, không những chủ động mê hoặc hắn trước mà còn khiến hắn có cảm giác nàng cũng đang nóng lòng chờ đợi…
Nếu đêm ấy, hắn mặc cho dục vọng tung hoành, thì giờ phút này, hẳn nàng đã sớm trở thành người của hắn rồi.
Ánh mắt Lý Huyền Độ dừng lại trên làn da trắng mịn như sứ lộ ra bên mép yếm, yết hầu khẽ chuyển động, nhưng, hắn bất giác nhớ đến chuyện nàng bí mật gặp gỡ tên đàn ông khác ở bên ngoài.
Có lẽ lời giải thích đêm đó của nàng là thật. Nàng không hề hẹn hò riêng với Thái tử, gặp gã thiếu niên xứ Hà Tây kia cũng chẳng vì tư tình. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc vì muốn làm Thái tử phi, việc đầu tiên nàng làm là vứt bỏ thiếu niên Hà Tây để bám lấy cháu trai hắn, sau khi gả cho hắn thì bắt đầu ôm ấp mộng tưởng trèo lên làm Hoàng hậu, rũ bỏ sạch sẽ cháu trai hắn, nôn nóng lao vào lòng hắn như thiêu thân, tham lợi ham danh, ai cũng có thể trở thành người của nàng, đúng là khiến người ta không khỏi ngán ngẩm.
Bây giờ nàng còn chưa hết hy vọng. Đợi đến ngày nàng rơi vào tuyệt vọng, nhận ra hắn thật sự không thể đưa nàng lên ngôi Hoàng hậu, có khi nàng sẽ vứt bỏ hắn như vứt bỏ một chiếc giẻ rách, rồi quay lại với cháu hắn, ôn lại chuyện cũ cũng không chừng.
Lý Huyền Độ vươn tay kéo chăn lên, che kín phần da thịt lộ ra ngoài cho nàng, sau đó vén rèm xuống giường.
Phải đến chiều nay, yến tiệc ngắm hoa mừng sinh thần ở Trừng viên mới bắt đầu. Sau khi ngủ một giấc no nê, Bồ Châu tỉnh dậy ăn chút đồ ăn lót dạ, tắm rửa, chuẩn bị chải chuốt.
Nàng lại mất thêm một canh giờ, sai tỳ nữ búi cho mình kiểu tóc Ngọc Thiền từng búi đêm đó.
Ở kiếp trước, nàng rất thích kiểu búi tóc này, Lý Thừa Dục cũng từng khen ngợi, nói rằng y chưa từng thấy ai vấn kiểu tóc này lại đẹp hơn nàng.
Đêm ấy, nàng trang điểm là vì Lý Huyền Độ, không ngờ lại bị hắn sỉ nhục.
Hiển nhiên không phải vì nàng không đủ xinh đẹp, mà là mắt hắn có vấn đề.
Đây là lần đầu tiên sau khi thành thân, nàng dùng thân phận Tần vương phi, xuất hiện công khai trong các buổi tụ họp xã giao của giới quý phụ chốn kinh thành, vì thế hôm nay nàng phải lại búi kiểu tóc ấy.
Kiếp trước, không giống với đa số quý phụ ở kinh thành, thích cài đủ loại bộ diêu lộng lẫy và trang sức rườm rà lên trên đầu, sau khi vấn tóc xong, ngoài cây trâm giấu để cố định búi tóc, nàng sẽ không dùng thêm bất kỳ món trang sức dư thừa nào. Một bộ diêu nhỏ lay nhẹ theo từng bước chân kết hợp với dung nhan, trái lại càng khiến nàng nổi bật giữa đám đông. Kiếp trước, sau khi trở thành Thái tử phi, các quý phụ ở kinh thành thi nhau bắt chước cách ăn vận của nàng. Tất nhiên điều này cũng có phần do thân phận đem lại, nhưng nếu không có sắc đẹp xuất chung, không có phong thái thu hút, thì dẫu thân phận có cao đến đâu, cũng chẳng có ai thèm học theo.
Bồ Châu mất cả buổi sáng để trang điểm tỉ mỉ, sửa soạn xong, ngẩng đầu nhìn đồng hồ nước thì thấy đã gần đến giờ, liền khoác lên người dải lụa đỏ thẫm thêu mây lành và cỏ quý, thắt chặt dây lưng, dẫn theo đám gia nhân, bước ra cửa, lên xe ngựa, đi thẳng một mạch tới Trừng viên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận