Bên ngoài vang lên tiếng bước chân và trò chuyện, Bồ Châu xoay đầu lại, ánh mắt không còn vẻ hờ hững như ban nãy, mà thay vào đó là một nụ cười ngọt ngào. Nàng đứng dậy bước lên đón: “Trương mụ, mọi người từ tiền viện trở về rồi? Có việc gì cần ta làm không? Bà cứ việc dặn dò.”
Trương mụ cười nói: “Ta thương cô cả ngày ở nhà làm việc không ngừng nghỉ, nếu đã tới đây thì cứ việc nghỉ ngơi thôi.”
A Cúc bưng một thùng gỗ lớn đựng cơm bước vào theo, bên trong cơm đã hết, chỉ còn đầy ắp bát đũa dùng rồi.
Bồ Châu định giúp bà rửa bát, nhưng chẳng ngoài dự liệu, lại bị A Cúc đẩy ra, bà chỉ tay về phía bếp lò lần nữa.
Bồ Châu đành phải ngồi lại, tiếp tục làm tiểu nha đầu nhóm lửa, mắt dõi theo mấy người trong bếp đang tất bật dọn dẹp. Bỗng nghe từ hướng cổng lớn của dịch xá vang lên tiếng người hô ngựa hí ồn ào, nàng biết đó là đội nhân mã của Hồng Lư Tự đang chuẩn bị lên đường, tiếp tục hành trình về phía Tây.
Trương mụ vừa thu dọn bếp vừa thấp giọng, lộ vẻ khoe khoang: “Các ngươi có biết đoàn sứ giả kinh thành xuất quan vì việc gì không? Để ta nói nhỏ trước cho mà nghe. Đoàn người của Đại Trưởng công chúa ở Tây Địch sắp vào quan ải, họ ra ngoài để đón đấy.”
Nhóm phụ nữ giúp việc nghe vậy thì không khỏi tò mò hỏi dồn.
Trương mụ đáp: “Vừa rồi thừa quan nói, bảo ta mau chóng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Đến lúc hai bên gặp nhau, không biết sẽ có bao nhiêu người. Nếu không chuẩn bị trước, chỉ sợ tới khi đó luống cuống lại xảy ra sai sót. Đúng là hoành tráng! Ta làm việc bao năm nay, đã thấy không ít người từ ngoài quan ải đến, nào là sứ thần, vương tử lớn nhỏ nhiều không đếm xuể. Nhưng đây là lần đầu tiên thấy triều đình phái quan viên đặc biệt xuất quan nghênh đón.”
Một phụ nhân hỏi: “Vị Đại Trưởng công chúa này, chẳng phải chính là con gái của lão Vương mẫu đương triều sao?”
Thái hoàng Thái hậu Khương thị từ lâu đã trở thành một truyền kỳ trong dân gian. Thường dân khi nhắc đến bà đều kính cẩn gọi là “lão Vương mẫu.”
Trương mụ gật đầu: “Đúng vậy, chính là con gái của lão Vương mẫu, nay là cô cô của Hoàng đế. Năm xưa Đại Trưởng công chúa xuất giá sang đất Địch, khi ấy nơi này còn chưa có dịch xá, thị trấn cũng chưa hình thành. Lúc ta mới gả tới đây được hai năm, còn theo chồng sang bên kia Ngọc Môn Quan khai khẩn đất hoang. Hôm ấy nghe tin Đại Trưởng công chúa đến, sắp xuất quan, nghỉ lại một đêm, ta vội vã chạy đến xem, tiếc là vẫn chậm một bước, khi ta đến nơi thì người đã đi rồi. Ta nghe kể lại rằng, đoàn người hộ tống đông nghìn nghịt, hàng ngũ kéo dài không thấy điểm cuối. Xe của Đại Trưởng công chúa ở chính giữa, đúng lúc ấy gió lớn thổi qua, rèm xe khẽ hất lên, có người trông thấy nàng ngồi ngay ngắn bên trong.”
Nhóm phụ nữ giúp việc nghe đến mê mẩn, vội hỏi: “Có nhìn rõ dung mạo không?”
“Nghe nói tóc nàng dài và đen nhánh, làn da trắng như tuyết. Chỉ thoáng nhìn một lần mà dung nhan và trang phục đã tựa tiên nữ giáng trần. Đáng tiếc là ta không được tận mắt chứng kiến. Lần này không biết người đến là ai trong số những người thân cận của Đại Trưởng công chúa, nhưng chắc chắn cũng là dạng quan trọng. Đến lúc đó, nhất định phải xem cho thật rõ.” Giọng Trương mụ đầy tiếc nuối.
“Đáng thương thật đấy, dù là con gái của lão Vương mẫu nhưng vẫn phải xuất giá sang biên tái, đến nơi xa lạ, e rằng cả đời cũng không thể trở về. Ta còn nghe nói, người Địch ăn thịt sống, uống máu tươi, nhưng vẫn chưa đủ đáng sợ, đáng sợ nhất là khi cha chết, con trai sẽ cưới cả mẹ kế! Đúng thật không phải con người!”
Trương mụ phụ họa: “Phải rồi! Nghĩ mà xem, tuy ngày ngày chúng ta chịu cảnh gió cát, nhưng Tây Địch không đánh qua được Trường Thành, còn có bát cơm để ăn, sống qua ngày. Nói câu không phải phép, nếu phải đổi chỗ cho nàng ấy, ta cũng không chịu.”
Cả hai cứ thế lời qua tiếng lại, chẳng biết chán.
Bồ Châu ngồi im lắng nghe, không hé môi lấy một lần.
A Cúc làm việc, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn nàng.
Trời dần sáng tỏ, cả nhóm bận rộn đến tận giờ Tỵ mới xong việc trong bếp.
Bồ Châu cầm chiếc áo bông, khoác cho A Cúc. Lần này bà không từ chối, để nàng giúp mình mặc vào. Hai người rời khỏi, vừa bước được vài bước, bỗng thấy một dịch sử làm việc trong dịch xá cưỡi ngựa đến từ hướng quận thành. Nhìn thấy hai người, hắn cất tiếng gọi, thúc ngựa lại gần, lấy từ trong túi ra một gói nhỏ bọc lá sen đưa cho A Cúc, rồi nói với Bồ Châu: “Lần trước, nhũ mẫu cô có nhờ ta mang ít bạch trầm hương, nhưng chưa mua đủ. Giờ thì mua được rồi, nhưng giá không rẻ đâu nhé. Nhũ mẫu cô không khỏe ở đâu sao? Sao năm nào cũng nhờ ta mang về mấy thứ này?”
Dịch sử đang bận chuyện khác, thuận miệng nói vài câu liền rời đi.
A Cúc mở gói thuốc ra, kiểm tra từng món, xà phòng, bạch chỉ, tế tân, bột sen trắng, hàn thủy thạch, và cả bạch trầm hương đã đứt hàng nửa năm nay giờ mới mua được. Bà phân từng món vào những túi nhỏ, cầm lấy một khối bạch trầm hương đưa lên ngửi. Tuy chỉ là hàng trung phẩm, nhưng ở nơi hoang vu thế này mà mua được đã là chuyện không dễ dàng. Khuôn mặt A Cúc thoáng nét vui mừng, cẩn thận bọc lại rồi cất kỹ.
Bồ Châu nhìn thấy mà lòng nghẹn lại.
A Cúc không tiếc tiền, năm nào cũng nhờ dịch sử từ quận thành mang giúp những vật này, không phải vì thân thể bà có bệnh, mà là để trộn cùng muối xanh, nghiền thành hương liệu, làm thành thứ muối thơm để nàng súc miệng, giống hệt thứ nàng từng dùng khi còn nhỏ.
Công thức muối thơm ấy nếu dùng lâu dài không chỉ thơm miệng mà còn giúp răng bóng đẹp tự nhiên. Nhưng việc điều chế ra nó vừa tốn công, lại vừa tốn tiền, do là một phương thuốc của ngự y thời trước nên thường được các gia đình phú quý sử dụng.
Nhiều năm như vậy trôi qua, ngoại trừ thời gian đầu mới tới không có đủ điều kiện, đến khi cuộc sống đã dần ổn định, dù phải chắt bóp để trang trải những khoản khác thì riêng khoản này, bà chưa từng chi li dù chỉ một phân. Năm ngoái khi mới chuyển đến trấn Phúc Lộc, ở đây chỉ có muối xanh, hạt muối thô ráp nhưng nàng cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được. Trái ngược với nàng, A Cúc không muốn nàng sử dụng chúng, dùng đủ mọi cách để làm quen với dịch sử thường xuyên công cán giữa nơi này và quận thành, sau đó nhờ hắn mang những vị thuốc có trong phương thuốc về từ quận thành.
Bồ Châu nhẹ giọng: “Vú à, hà tất phải tốn tiền mua những thứ này? Con không muốn người vất vả. Có muối xanh dùng là đủ rồi.”
A Cúc không đồng ý, chỉ lắc đầu. Bàn tay bà nhẹ nhàng chạm lên hai lúm đồng tiền trên má nàng, rồi mỉm cười để lộ hàm răng trắng sáng, còn làm một cử chỉ như tỏ ý rất yêu thích.
Bà nói rằng nàng cười rất đẹp, bà thích nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nàng.
Nước mắt nàng chực dâng lên, lòng bỗng chua xót.
Nàng biết Dương Hồng sắp gặp chuyện không may, mà cũng vì chuyện của Dương Hồng, kiếp trước nàng đã mất đi A Cúc, người thân cuối cùng của nàng trên đời này.
Những năm tháng sau đó, mỗi khi cảm thấy cô độc, nàng lại nhớ đến A Cúc. Nếu bà còn ở bên cạnh, những ngày tháng thuộc về mười năm sau, có lẽ nàng đã sống vui vẻ hơn, ít nhất khi mệt mỏi hay chán chường, nàng sẽ có một bờ vai để tựa vào, một vòng tay để vỗ về an ủi.
…
Tai họa của Dương Hồng bắt nguồn từ chuyện tặng lễ.
Năm nay, kỳ khảo sát công trạng sắp đến.
Hà Tây Đô hộ Lưu Sùng sắp mừng thọ, phu nhân của vị Trưởng sử bên cạnh ông ta vốn tham tiền, Chương thị đã tìm cách đi cửa sau, mang lễ vật biếu xén bà ta, nhờ đó tiến cử chồng mình với Lưu Sùng, nhằm tránh sự chèn ép từ cấp trên của ông.
Quả nhiên, mục đích đạt được. Lưu Sùng chú ý đến Dương Hồng, còn đích thân hỏi han sự vụ của ông. Khi biết Dương Hồng có tài năng xuất chúng, lại có khả năng kêu gọi binh lính, ông ta đã phá lệ, trực tiếp đề bạt Dương Hồng lên làm Đô úy.
Đây vốn là tin mừng, nhưng khi đó, không ai ngờ được rằng, niềm vui ấy chỉ kéo dài trong vài ngày ngắn ngủi, tai họa liền ập đến.
Lưu Sùng vốn là cháu nội của một trong những công thần khai quốc. Ông ta không cam lòng với địa vị hiện tại, hai năm gần đây ngấm ngầm kết giao với Tần Thủy vương, một tông thất đầy dã tâm. Cả hai mật nghị, dự tính đầu hàng Đông Địch, lấy Hà Tây làm căn cứ để khởi sự, mưu toan tiến vào kinh đô. Chính vì thế, họ cần chiêu mộ nhân tài, Dương Hồng nhanh chóng được đề bạt cũng vì nguyên nhân này.
Mọi việc đã chuẩn bị đâu vào đấy, dự kiến trong thời gian này sẽ khởi sự. Nhưng không ngờ, ngay trước khi hành động, cuộc mưu phản đã bị triều đình phát giác và nhanh chóng trấn áp.
Dương Hồng bị triệu đến vào đúng ngày Lưu Sùng phát động binh biến. Chưa kịp hiểu rõ chuyện gì, ông đã bị quy kết là đồng đảng, tội danh rõ ràng, không cách nào biện bạch.
Vì sự việc hệ trọng, triều đình lập tức cử một đặc sứ đến Hà Tây để xử lý.
Vị đặc sứ đó, chính là Thái tử đương triều Lý Thừa Dục.
Đáng tiếc thay, khi ấy nàng và Lý Thừa Dục còn chưa từng gặp mặt, chẳng có chút quan hệ nào để nhờ cậy.
Lưu Sùng bị xử tử, vợ của ông là Chương thị phát cuồng, ôm con nhảy xuống sông tự vẫn, cả nhà họ Dương tan nát. Nàng và A Cúc tuy không bị liên lụy, nhưng một lần nữa phải rời bỏ nơi trú ngụ, may mà được dịch xá thừa thu nhận, tạm thời có chỗ dung thân.
A Cúc dốc hết sức làm việc, bất kể ngày đêm. Hai tháng sau, một buổi sáng sớm, như thường lệ bà ra giếng gánh nước. Nhưng đến gánh cuối cùng, bà mãi không trở về.
Lúc đó, Bồ Châu đang ở chuồng ngựa băm cỏ, thấy A Cúc chưa quay lại, lòng lo lắng liền đi tìm. Nàng tìm thấy bà nằm bên cạnh giếng, bên cạnh là một chiếc thùng nước bị đổ úp trên mặt đất.
Nước chảy thành dòng, thấm ướt hết y phục của bà. Nàng gọi, nàng khóc, nhưng bà chẳng còn tỉnh lại nữa.
A Cúc, nhũ mẫu của nàng, bị kiệt sức và qua đời.
Nực cười thay, chỉ ba ngày sau, nàng nhận được tin. Tội danh của tổ phụ đã được minh oan, nàng được triệu về kinh.
Bồ Châu chớp mắt, cố giấu nỗi đau, nở nụ cười thật tươi để A Cúc an lòng.
Thiếu nữ trong trang phục thô ráp, nhưng mái tóc đen như mây, hàm răng trắng như ngọc, nụ cười rạng rỡ không gì sánh được.
A Cúc hài lòng nắm tay nàng, dẫn bước về phía nhà họ Dương, hệt như ngày xưa, khi nàng còn là cô bé nhỏ nhắn, vừa đến nơi này, chỉ biết nắm lấy góc áo bà khóc lóc không ngừng.
Bồ Châu ngoan ngoãn để bà dẫn đi, trở về nhà họ Dương.
May mắn thay, nàng có cơ hội sống lại ở kiếp này.
Lần này, nàng tuyệt đối sẽ không để sai lầm tái diễn, như tia lửa từ lò bếp, chỉ lóe sáng trong khoảnh khắc rồi tan biến.
Nàng không chỉ muốn giành lại vị trí vốn có của mình, không chỉ trường tồn lâu dài, mà còn phải đưa hài cốt phụ thân trở về, bảo vệ A Cúc.
Nàng sẽ là người bảo vệ A Cúc, người dù không có gì trong tay nhưng vẫn luôn giang rộng đôi cánh che chở nàng, đến cả giây phút lìa đời và cũng chưa từng từ bỏ.
Còn có Dương Hồng, ông đối với nàng tận tâm tận lực. Kiếp trước không biết trước nên chẳng có cách nào khác, hiện tại nàng đã biết trước được, sao có thể thấy chết mà không cứu cơ chứ.
. . .
Nhà họ Dương đã ở ngay trước mắt, lão Lâm thị đang ngồi trong sân, rút củi. Nghe tiếng hai người mở cửa bước vào, bà ta quay đầu lại, ánh mắt rơi xuống đồ vật trong tay A Cúc, nhận ra đó là nguyên liệu để trộn thành hương muối.
Bao nhiêu tiền của đều tiêu tốn chỉ để chuẩn bị nước rửa mặt hàng ngày cho Bồ Châu. Trước đây, lão Lâm thị thấy cảnh này thường hay mỉa mai vài câu. Nhưng hôm nay, bà ta chẳng nói gì, cũng không sai bảo việc gì, chỉ bĩu môi một cái rồi quay đầu tiếp tục công việc của mình.
Bồ Châu đoán Dương Hồng đã về nhà, không thấy ông trong sân, chắc hẳn đang ở trong phòng.
Quả nhiên, nàng nghe được tiếng hai vợ chồng trò chuyện vọng ra, tựa hồ đang tranh cãi.
Sắc mặt lão Lâm thị lập tức trở nên căng thẳng, vội vã bước đến gần cửa, áp tai nghe ngóng.
Trong phòng, tiếng nói ban đầu còn nhỏ, nhưng dần lớn hơn. Lão Lâm thị lo lắng Chương thị chịu thiệt, định vào can ngăn nhưng lại không dám. Khi nghe rõ Dương Hồng đang mắng Chương thị vì ngược đãi con gái ân nhân, bà ta hoảng hốt quay đầu ra hiệu cho Bồ Châu, ý bảo nàng nhanh chóng vào khuyên giải.
Bồ Châu bước đến gần, cách một tấm rèm cửa, nàng nghe rõ Dương Hồng đang lớn tiếng: “Lúc trước ta đi tuần biên giới, gặp phải đại quân của người Địch. Nếu không nhờ Bồ công sớm phát hiện điều bất thường, kịp thời đến cứu, cái đầu này của ta sớm đã trở thành chiến lợi phẩm treo bên hông kẻ địch rồi! Khi đó bà đã gả cho ta, may mắn không phải làm góa phụ, tất cả là nhờ ân của Bồ công! Ta nghe nói bà bây giờ lại sai nàng giữa trời tuyết lạnh đi giặt đồ bên sông băng? Đó chỉ là một đứa bé! Con bà là thịt, còn con gái người khác thì là bùn sao? Bổng lộc của ta giờ tuy giảm, nhưng nuôi thêm một miệng ăn nữa thì cũng không làm bà nghèo đi được! Nếu còn dám đối xử với con bé như vậy, ta sẽ bỏ bà!”
Trên giường, đứa trẻ giật mình tỉnh giấc, cất tiếng khóc oa oa. Bồ Châu định bước vào thì Chương thị đã ôm con lên, vừa dỗ vừa nói: “Được rồi, được rồi, ta biết rồi! Là ta nhất thời hồ đồ, từ nay về sau sẽ coi nàng như con ruột để đối đãi! Nhìn xem, con ông đang nhìn ông kìa, hung dữ cho lắm, cẩn thận dọa thằng bé sợ đấy!”
Chương thị quả là khéo léo trong việc xoa dịu chồng. Bà ta vừa nói như vậy, cơn giận của Dương Hồng dù lớn cũng không cách nào bộc phát thêm. Ông dặn dò vài câu, thấy bà ta khúm núm vâng dạ, cũng chẳng muốn làm to chuyện nữa.
Bồ Châu bước vào, vốn định can ngăn cuộc tranh cãi, nhưng thấy vợ chồng họ đã không còn tranh chấp, nàng cũng chẳng cần thiết phải tiếp tục. Định quay người rời đi, thì bất chợt nghe giọng của Chương thị cất lên: “Năm nay chẳng phải lại đến kỳ khảo hạch rồi sao? Ta có việc muốn bàn với ông. Lưu Đô hộ sắp tổ chức lễ mừng thọ, ta nghe nói phu nhân của vị Trưởng sử bên cạnh ông ta rất tham tiền. Ngày trước, khi còn sống tại quận thành, ta quen một lão bộc bên cạnh vị phu nhân ấy, bà ta đã nhận lời giúp đỡ, để Trưởng sử phu nhân nhận ông làm họ hàng xa. Sau đó, mượn cơ hội mừng thọ Lưu Đô hộ, nhờ Trưởng sử tiến cử ông. Nếu việc thành, về sau không chừng chúng ta sẽ có ngày đổi đời, không phải chịu sự đè nén của viên Đô úy kia nữa.”
Dương Hồng khựng lại, rồi nói: “Nhà chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Chương thị đáp: “Trước kia cũng có chút tích góp, không đủ thì vay thêm của người cho vay nặng lãi. Chỉ cần việc thành, chẳng lẽ không trả được sao? Cứ đánh cược một lần, có khi đổi lại cả đời. Hơn nữa, Trưởng sử vốn sợ vợ, chắc chắn sẽ nghe theo.”
Dương Hồng lắc đầu kiên quyết: “Tuyệt đối không được! Số tiền đó mà đi vay, chẳng khác nào tự đào hố chôn mình. Lãi mẹ đẻ lãi con, chỉ một năm thôi, một trăm tiền sẽ hóa thành vạn tiền! Biết bao gia đình vì nợ nần mà tan cửa nát nhà. Không cần bàn nữa!”
Chương thị vẫn tiếp tục khuyên nhủ, nhưng thái độ của Dương Hồng rất dứt khoát: “Không được nhắc đến chuyện này thêm lần nào nữa! Bây giờ tuy không bằng trước kia, nhưng chúng ta vẫn ăn no mặc ấm. Ta sẽ làm thêm một năm, nếu vẫn bị Đô úy chèn ép, đến lúc đó hẵng tính.”
Chương thị không nói thêm, chuyển sang trò chuyện những việc khác với ông.
Bồ Châu lặng lẽ lui ra, quay trở lại phòng mình. Một lúc sau, có người đến cửa gọi Dương Hồng ra ngoài có việc.
Dương Hồng vừa rời đi, Chương thị liền gọi lão Lâm thị vào trong phòng, đóng cửa lại.
Bồ Châu vội bước ra, cầm theo cây chổi dựa vào góc tường, vừa giả vờ quét sân vừa từ từ tiến lại gần cửa phòng. Cuối cùng, nàng dừng lại, nín thở, chăm chú lắng nghe những tiếng trò chuyện vọng ra từ bên trong.
Quả nhiên, giống như kiếp trước, Chương thị không dễ dàng từ bỏ kế hoạch của mình.
Chương thị đang bàn với lão Lâm thị, bảo bà ta ngày mai lên xe ngựa, đi một chuyến đến quận thành, tìm lão bộc họ Hoàng trong phủ Trưởng sử.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận