Chương thị trừng mắt, hai tay mạnh mẽ túm lấy vai lão Lâm thị: “Ngươi nói gì? Tiền bị cướp rồi sao?”
“Bị cướp… Trên đường gặp phải lũ súc sinh, tất cả đều mất sạch…”
Lão Lâm thị lau nước mắt, kể rằng bà ta theo dịch xa rời đi. Ngày đầu tiên mọi việc đều suôn sẻ, buổi tối còn cùng dịch sử trọ tại dịch quán ở trấn Lạc Dịch. Ai ngờ sáng sớm hôm sau vừa rời khỏi dịch quán, đi chưa bao xa thì gặp một toán cướp đường. Chúng bịt mặt bằng khăn đen, tay cầm hung khí, vây kín dịch xa.
“Ngươi nói dối! Có phải ngươi nuốt tiền rồi lừa ta không?” Chương thị thét lớn, điên cuồng lắc mạnh vai lão Lâm thị. “Cướp nào dám cướp cả dịch xa?”
“Là thật mà… Chúng không cướp dịch xa, chỉ nhằm vào mình ta. Chúng lục lấy hết túi tiền, không tha cả tiền riêng ta giấu trong giày, một đồng cũng chẳng chừa, cướp xong liền bỏ chạy. Ta phải đi bộ trở về…”
Lão Lâm thị đau đớn như đứt từng khúc ruột, còn Chương thị thì tối sầm mặt mày.
Cơ hội lần này, bà ta đã suy đi tính lại vô số lần, cho rằng khả năng thành công rất lớn, thế nên mới cắn răng đặt cược một phen. Không những dốc hết số bạc tích cóp bao năm trong nhà, bà ta còn vay nặng lãi một khoản lớn. Nào ngờ kết cục lại thành ra thế này…
Bà ta tựa vào tường, cả người trượt xuống đất, chân tay lạnh toát, răng va vào nhau lập cập. Ngay lúc ấy, sau lưng vang lên một tiếng quát giận dữ: “Người đàn bà này, dám giấu ta chuyện này sao?”
Chương thị rùng mình, biết là hỏng rồi. Vừa nãy bà ta lớn tiếng quá, sợ rằng đã làm kinh động đến trượng phu, khiến ông ta nghe thấy. Bà ta vội vùng dậy từ dưới đất, còn định tìm cách che giấu đôi chút, nhưng ngẩng đầu đã thấy trượng phu bước ra, đang trừng mắt nhìn mình đầy căm hận. Biết rằng mọi chuyện đã bại lộ, bà ta vừa tuyệt vọng vừa hoảng sợ, không còn dám viện cớ như những lần vợ chồng tranh cãi trước đây, rằng bản thân chỉ vì nghĩ cho gia đình. Chỉ còn biết ôm mặt khóc lóc, khẩn thiết cầu xin chồng đi báo quan.
Dương Hồng quát mắng một hồi, nhưng cũng hiểu chuyện đã đến nước này, có mắng cũng vô ích. Còn việc báo quan ư? Ở cái nơi biên thùy hoang vắng này, quan phủ đến người chết thối trên đường còn chẳng quản nổi, nói gì đến cướp bóc?
Ông dậm mạnh chân, tức tối bỏ đi.
Dưới ánh đèn dầu le lói, Dương Hồng giận dỗi bỏ đi. Chương thị ngồi bệt trên sàn, thổn thức thêm một hồi, đến khi nghe tiếng xì xào ngoài cửa, bà ta mới miễn cưỡng gạt nước mắt đứng dậy, vội vã khép cửa để tránh hàng xóm bàn tán thêm. Đỡ lấy bức tường, bà ta lảo đảo bước vào trong nhà với vẻ thất thần. Lão Lâm thị chẳng dám bước theo, lặng lẽ chui vào gian bếp, ngồi bệt xuống đống củi, ôm lấy đôi chân sưng tấy vì đi bộ cả ngày, không buồn động đậy.
Bồ Châu nhìn cảnh rối ren ngoài cửa sổ, thấy mọi chuyện đã lắng xuống thì lặng lẽ đóng cửa lại. Quay người, nàng bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của A Cúc. Bồ Châu thì thầm: “Vú đừng lo, không có chuyện gì lớn đâu. Chúng ta đi ngủ thôi.”
Tối đó Dương Hồng tìm mấy quan sai có quan hệ tốt với mình, lùng sục suốt một đêm nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thu được gì. Quan sai đoán có lẽ khi dừng chân ở dịch quán, bọn họ vô ý để lộ của cải, hoặc có kẻ sành sỏi đã nhìn ra lão Lâm thị mang theo tiền bạc nên chặn đường cướp của. Vấn đề ở đây là người qua kẻ lại ở dịch quán mỗi ngày cực kỳ đông đúc, muốn điều tra chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Dương Hồng đành coi như xui xẻo, hơn nữa vẫn còn công việc phải làm, chỉ có thể ngậm ngùi quay về.
Sáng hôm sau, Chương thị ngã bệnh, nằm rũ rượi trên giường không dậy nổi, lão Lâm thị cũng giả vờ ốm, cứ rên rỉ mãi không thôi. Lần này Dương Hồng phải đi xa mấy ngày, trong nhà rối tung rối mù khiến ông càng thêm phiền não. Trước khi đi, ông vay mượn mấy trăm đồng đưa cho A Cúc, giao phó mọi việc trong nhà cho bà. Nhìn thấy Bồ Châu đang chăm sóc con trai mình, ông thấy áy náy, bèn gật đầu cảm tạ rồi nhanh chân rời đi.
Nhìn cảnh Dương Hồng rối bời, Bồ Châu cũng có chút không đành lòng. Nhưng rồi nàng tự nhủ, dù hiện tại thế nào, cũng tốt hơn kết cục ở kiếp trước. Nghĩ vậy, nàng nhẹ nhõm hơn phần nào. A Cúc càng thêm bận rộn, vừa phải lo trong vừa phải lo ngoài. Lại thêm một việc không may, Trương mụ bất ngờ phải sang trấn bên, phụ giúp đám cưới cháu trai.
Khi đoàn người của Hồng Lư Tự rời khỏi dịch xá, dịch thừa không nhận được thông báo có nhân vật quan trọng nào khác ghé qua, nên đã đồng ý để Trương mụ được nghỉ phép. Việc bếp núc trong những ngày này được giao lại cho A Cúc và một người phụ nữ luống tuổi họ Vương.
Đêm xuống, đã qua giờ Hợi. Cả trấn Phúc Lộc chìm trong bóng tối, nhà nhà đều không còn ánh đèn.
A Cúc vừa làm việc suốt cả ngày, rửa mặt xong liền nằm xuống nghỉ. Bồ Châu thấy bà cực nhọc, xót xa trong lòng, bèn bảo bà nằm úp xuống gối, để nàng xoa bóp vai và lưng cho đỡ mỏi.
A Cúc có cảm giác từ khi khỏi bệnh, tiểu nữ quân càng thêm quan tâm bà, trái tim trở nên ấm áp. Bà vốn định từ chối, nhưng không nhịn được khi nàng vừa làm nũng vừa ra lệnh, rốt cuộc vẫn mỉm cười nghe lời nàng nằm lên.
Bồ Châu quỳ xuống bên cạnh bà, giúp bà vuốt vai, lại nhẹ nhàng vỗ vào eo bà.
A Cúc nhắm mắt lại một lúc thì đột nhiên mở mắt, xoay người, đi xuống lấy một mảnh vải mềm trong rổ kim khâu, ra hiệu cho nàng giơ tay lên.
Bồ Châu thoạt đầu không hiểu, nhìn thoáng qua.
A Cúc chỉ vào ngực nàng.
Bồ Châu cúi đầu nhìn, rốt cuộc cũng đã hiểu.
Nàng gần mười sáu tuổi, hiển nhiên bộ quần áo cũ mặc hơn một năm này đã bị chật. Tính A Cúc cẩn thận, vừa nhìn đã để ý nên muốn may thêm đồ mới cho nàng,
Nàng ngước mắt nhìn lên, A Cúc đang híp mắt cười với nàng.
Nàng mím môi cười, ngoan ngoãn giơ tay lên, để bà đặt miếng vải vòng quanh ngực đo kích thước, bỗng nhiên lúc này, ngoài cửa có người gọi A Cúc, nghe giọng có vẻ là của dịch tốt làm việc cho dịch xá.
A Cúc đặt đồ xuống, khoác áo ra ngoài mở cửa. Hóa ra có mấy người vừa đến dịch xá, dịch thừa bèn gọi bà qua nấu cơm.
Thông thường tình huống thế này chỉ xảy ra khi người vừa tới có chức quan hoặc thân phận nhất định, không thể dùng cơm thừa canh nguội, dù muộn đến đâu cũng phải nổi lửa nấu lại.
Đêm đã khuya, A Cúc vừa mới nằm nghỉ chưa được bao lâu, Bồ Châu không muốn bà phải đi, bèn bước ra nói: “Không phải còn có Vương mụ sao? Sao không gọi bà ấy? A Cúc nhà ta chỉ là người phụ việc.”
Dịch tốt cười làm lành: “Người mới đến hình như là quý nhân, ta thấy thừa quan cực kỳ cung kính. Ông ấy nói đồ ăn nhũ mẫu của cô làm vừa tinh tế lại vừa sạch sẽ, cho nên lệnh ta đến mời bà. Làm phiền rồi, liệu có thể đi nhanh một chút không?”
Khu bếp của dịch xá tuy nhỏ nhưng phân chia cấp bậc rõ ràng. Trước đây A Cúc chỉ được làm những việc lặt vặt như bổ củi, gánh nước, rửa rau, không có tư cách đứng bếp. Nếu Trương mụ không tiện, người thay thế sẽ là Vương mụ. Hôm nọ Trương mụ đề nghị A Cúc đổi sang phụ bếp nhưng hôm nay toàn bộ đồ ăn trong dịch xá đều do bà làm. Chắc là dịch thừa ăn xong, cảm thấy hài lòng, nên khuya thế này vẫn đích thân sai bà đi.
A Cúc là người chân chất, vừa nghe đã gật đầu, vào nhà mặc thêm áo.
Bồ Châu không vui, nhưng cũng không có cách nào.
Ai bảo hiện tại nàng chẳng là gì cả.
Nàng cũng không trách được Hứa Sung, dẫu sao ông đối với nàng vẫn rất chiếu cố. Nàng chỉ có thể âm thầm nguyền rủa cái vị “quý nhân” không biết từ đâu chui ra, khuya khoắt còn làm phiền người khác ở trong lòng. Nghĩ đoạn, nàng nhanh nhẹn khoác thêm áo, đi theo A Cúc, dù chỉ là giúp bà nhóm lửa thôi cũng được.
A Cúc không ngăn nổi nàng, chưa kể bên ngoài giục giã, đành mặc nàng, cả hai cùng nhau đồng hành đến dịch xá.
Hứa Sung đang chờ A Cúc, thấy nàng đi theo, liền tiến tới căn dặn: “Làm phiền rồi, nhanh tay một chút! Sáng sớm mai quý nhân sẽ phải đi về phía Tây, cần ăn uống sớm để nghỉ ngơi sớm. Không cần làm nhiều, chỉ cần ba món ăn kèm cơm là được, nhưng nhất định phải làm sạch sẽ, ngàn vạn lần không được xảy ra sơ suất.”
Chớ nói đến đám Vương mụ, ngay cả Trương mụ, chưa bàn đến mùi vị, đồ ăn bày ra thường bị lẫn cả tóc hay sâu bọ. Người trong dịch xá đã quen, nhìn thấy thì nhặt ra, không thấy thì cứ thế nuốt vào. Các quan viên hay sứ giả đến nghỉ chân cũng chẳng thèm để ý, ở nơi biên thùy nhỏ bé này, được ăn no bụng đã là có phúc lắm rồi, ai lại đòi hỏi thêm gì.
Đây là lần đầu tiên mọi người trong dịch xá nghe quản sự đưa ra yêu cầu như thế, trong lòng không khỏi hiếu kỳ, định hỏi thăm thân phận người đến, nhưng nghĩ lại có hỏi cũng bằng thừa, hiển nhiên sẽ không được tiết lộ, nên đành thôi.
A Cúc nhanh chóng tới nhà bếp, thắp hai ngọn đèn dầu chiếu sáng, hấp cơm chuẩn bị thức ăn. Bồ Châu giúp bà nhóm lửa. Chẳng mấy chốc, gian bếp đã ngập trong làn hơi nước mù mịt và mùi thơm thoang thoảng của thức ăn.
Hai khắc sau, đồ ăn đã chuẩn bị xong. A Cúc lại cẩn thận rửa qua chén đĩa một lần nữa, xếp đồ ăn ngay ngắn vào trong hộp. Bà đặc biệt làm thêm một phần xôi nếp hấp táo cho Bồ Châu, bảo nàng ngồi lại ăn từ từ, còn mình thì xách hộp thức ăn, theo gót quản sự ra ngoài.
Bồ Châu ngửi thấy hương thơm dịu ngọt tỏa ra từ xôi nếp, đang định ăn thì bỗng nghe một tiếng “bụp” dưới đất. Nàng quay đầu nhìn, thấy một viên đá nhỏ bị ném vào từ ngoài cửa, rơi đúng ngay dưới chân nàng.
Trong lòng nàng bất giác dậy lên một dự cảm.
Vốn dĩ tối hôm qua nàng đã hẹn gặp Thôi Huyễn, nhưng không hiểu sao đến tận hôm qua vẫn chưa thấy hắn quay lại trấn Phúc Lộc.
Cái hẹn được ấn định vào tối qua, không rõ vì sao hôm ấy hắn lại không quay về trấn Phúc Lộc.
Trực giác mách bảo Bồ Châu rằng hắn sẽ không cuỗm hết số bạc rồi bỏ trốn, nhưng trong lòng nàng vẫn lo về việc liệu hắn có gặp chuyện gì bất trắc giữa đường hay không.
Nàng bước ra cửa, đưa mắt nhìn quanh. Bất ngờ, trên bức tường đối diện, một cái đầu thò ra, thấy nàng liền vẫy tay rối rít.
Đêm nay trăng rằm, ánh trăng rực rỡ như chiếc bình bạc rơi vỡ, soi sáng mọi thứ rõ ràng. Nàng nhìn kỹ, người trên tường kia chẳng phải Thôi Huyễn thì còn ai vào đây?
Tường bao quanh dịch xá cao quá một trượng, bên ngoài cũng không có cây cối nào để bám víu, trơ trọi đến lạ. Nàng không hiểu hắn đã leo lên đó bằng cách nào.
Bồ Châu liếc nhìn xung quanh. Đoán rằng bà A Cúc còn lâu mới quay lại, nàng nhanh chóng rời khỏi bếp, băng qua chuồng ngựa phía sau, mở cửa sau dịch xá rồi lách mình ra ngoài.
Thôi Huyễn từ trên tường nhảy xuống, tiếp đất vững vàng, ra hiệu cho nàng đi theo hắn.
Đường phía sau cửa dịch xá dẫn vài bước ra ngoài trấn, tiến thẳng đến vùng đất bỏ hoang. Ở đó có một gò đất nhô cao, ban ngày đứng trên đó có thể nhìn xa tận Trường Thành. Lúc này, trong bóng tối nơi ánh trăng không thể chạm tới được, xung quanh đen kịt, chẳng thấy một bóng người.
Bồ Châu do dự một lúc.
Mặc dù người dân trong trấn đều e ngại mấy người “thiếu hiệp” như hắn nhưng Bồ Châu lại không có cảm giác nguy hiểm đối với hắn.
Nàng theo hắn đến dưới chân gò đất.
Quả nhiên, Thôi Huyễn lấy ra một gói đồ đưa cho nàng, khẽ nói: “Đây là của cô, cất kỹ. Yên tâm, ta đã làm rất sạch sẽ, cho dù báo quan cũng không thể lần ra được ta. Số lượng cụ thể cô cứ kiểm tra lại.”
Bồ Châu nhận lấy gói đồ nặng trĩu ấy, nói một câu không cần, nghĩ đến kết cục của thiếu niên này ở kiếp trước, trong lòng không khỏi tiếc nuối. Nàng nhịn không được hỏi: “Gần đây huynh có nghe tin Lưu Sùng, Lưu Đô hộ đang chiêu binh không?”
Thôi Huyễn khựng lại: “Cô cũng biết rồi à?”
Bồ Châu ấp úng giải thích: “Hôm đó ở dịch xá, có ai đó đã nhắc đến chuyện này.”
Thôi Huyễn gật đầu: “Đúng vậy. Hôm nay ta đến quận thành, cũng nghe được tin này. Ngày mai ta sẽ lên đường. Lần này, ta nhất định phải giết thêm nhiều người Địch nữa!”
Nàng khẽ giọng nói: “Ta nghĩ huynh không nên đi thì hơn.”
Hắn sửng sốt: “Tại sao? Nam nhi sống ở đời, nếu không theo đuổi công danh sự nghiệp, thì khác nào người chết?”
Bồ Châu đáp: “Mấy năm trước ta sống ở quận thành, nghe nói Lưu Đô hộ vốn không được lòng người. Lần này lại chiêu binh. Nhớ lần trước chiêu binh, là bởi người Địch xâm phạm biên giới, quân sĩ thiếu thốn, nên mới tuyển quân tạp nham. Giờ đây, người Địch không có động tĩnh lớn, ta luôn cảm thấy mọi việc lần này không giống lần trước. Chi bằng huynh hãy chờ thêm một thời gian, đừng vội. Đợi khi nào tình hình biên ải thật sự cấp bách, lúc đó huynh đi ứng tuyển cũng chưa muộn.”
Thôi Huyễn có vẻ lưỡng lự, hồi lâu vẫn chưa lên tiếng.
Đã mở lời khuyên can, nàng quyết định làm trọn việc tốt, xem như trả ơn hắn đã sảng khoái giúp đỡ lần này.
Bồ Châu nói tiếp: “Ta nghe Dương a thúc của ta bảo, dưới trướng ông ấy có một trạm phong hỏa, gần đây một phó trạm đã qua đời, cần người biết đọc biết viết để đảm nhận thay. Huynh cũng biết, người trong vùng này nhiều kẻ không biết một chữ. A thúc của ta thiếu người, tạm thời phải tự mình gánh vác, mỗi ngày bôn ba vô cùng vất vả. Dân trong trấn bảo từ nhỏ huynh đã thích đọc binh thư, đương nhiên là biết chữ. Hay huynh tạm thời đến giúp a thúc ta một tay? Huynh muốn giết giặc, có chí nam nhi, thì đến đó cũng giống như vậy. Trạm phong hỏa không chỉ đảm nhận việc quan sát, mà theo lời a thúc ta kể, không biết bao nhiêu lần rồi, người Địch đã phái người lén tấn công, chính là muốn chiếm lấy trạm phong hỏa để cắt đứt đường truyền tin. Có thể thấy, nơi đó mới là nơi sinh tử phân tranh đầu tiên.”
Thôi Huyễn nghe nàng nói, lòng đầy nhiệt huyết sôi trào, lại cảm thấy nàng quan tâm đến mình, lập tức từ bỏ ý định đầu quân cho Lưu Sùng, không còn chần chừ gì nữa, đáp ngay: “Ta nghe cô! Làm phiền cô tiến cử ta với Dương hầu trưởng.”
Rốt cục cũng thuyết phục được hắn, Bồ Châu thở phào nhẹ nhõm, chợt nhớ đến thiếu niên như khỉ ốm tên Phí Vạn, tiễn Phật tiễn tận Tây Thiên, nàng lại nói: “Vậy huynh nói với mấy huynh đệ của huynh cũng đừng nóng vội, khi nào chiến tranh thực sự nổ ra thì đầu quân cũng chưa muộn.”
Bồ Châu thoáng lặng người, may sao đã đạt được mục đích, nàng bèn hỏi: “Hôm qua vì sao huynh không về? Chẳng lẽ trên đường xảy ra chuyện gì?”
Thôi Huyễn không đáp, chỉ liếc nhìn nàng, rồi bất ngờ xoa bụng nói: “Cô có gì ăn không? Ta đói quá. Hôm nay đi đường về đây, tới trời tối mới tới nơi. Vừa về liền tìm đến cô, nhưng cửa nhà cô luôn đóng chặt.”
“Ta chỉ ăn mỗi một miếng bánh từ lúc sáng.” Hắn dừng lại một chút, giọng nói có phần khẽ khàng.
Bồ Châu thoáng ngẩn ra, lập tức nhớ đến phần xôi nếp mà A Cúc để lại, bèn gật đầu bảo hắn chờ, xoay người định đi lấy. Nhưng vừa quay lưng, nàng đã nghe hắn gọi: “Khoan đã!”
Nàng dừng bước, quay đầu nhìn hắn.
Trong tay hắn đã xuất hiện một chiếc hộp dài hẹp, thoáng ngập ngừng, hắn chậm rãi đưa qua, giọng nhỏ đi: “Ta vốn định về từ hôm qua ta, nhưng nghĩ lâu rồi không ghé quận thành, liền tiện đường đi dạo phố một chút, thấy cái này nên thuận tay mua về. Mua rồi mới nhớ ra, ta là đàn ông, mua rồi dùng cũng không được. Nhưng cô đẹp thế này, vừa hay để cô dùng đi.”
Bồ Châu cảm thấy đây là một chiếc hộp đựng đồ trang sức, mở ra nhìn thì quả nhiên, bên trong là một chiếc trâm cài tóc.
Dưới ánh trăng, dù không thấy rõ từng chi tiết, nhưng có thể cảm nhận được sự tinh xảo.
Nàng sững lại một chút, rồi hoàn hồn.
Dĩ nhiên không thể nhận món đồ này.
Đang định trả lại cho hắn, thì chợt nghe phía trước, từ bóng tối dưới sườn đồi, vang lên một âm thanh khe khẽ, tựa hồ như có một viên đá nhỏ bị ai đó vô tình đá trúng.
Ánh mắt Thôi Huyễn sắc bén, theo bản năng đưa tay mò vào thắt lưng, lại chạm phải khoảng không, lúc này mới nhớ ra ban đêm không mang theo kiếm. Hắn che Bồ Châu ra sau lưng, hướng về phía gò đất trước mặt quát lớn: “Kẻ nào?”
Diệp Tiêu liếc nhìn vị chủ thượng bên cạnh.
Hôm nay vì gấp rút lên đường, đến khi đặt chân tới dịch xá mang tên Phúc Lộc thì trời đã rất khuya, cả trấn tĩnh mịch chìm trong bóng tối. Dịch thừa ra tiếp đón, hắn không báo danh tính của chủ thượng, chỉ đưa lệnh bài của mình. Sau khi sắp xếp chỗ nghỉ, dịch thừa cung kính bẩm báo rằng đồ ăn cần phải làm mới, phải đợi một lúc nữa mới có thể dọn lên.
Từ trước đến nay chủ thượng hắn không đặc biệt yêu thích thứ gì, ngoại trừ người yêu ngựa thì khi còn nhỏ. Con chiến mã mà ngài cưỡi hiện tại được cho là hậu duệ của thiên lý mã Đại Uyển, mỗi ngày đều do chính tay ngài chải lông, cho ăn. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Sau khi dắt ngựa vào chuồng, ngài lại chậm rãi đi ra từ cửa sau dịch xá, thuận theo con dốc mà một mình đứng lặng, phóng tầm mắt ra xa.
Hắn thấy chủ thượng dường như có tâm sự, không dám quấy rầy, chỉ lẳng lặng bảo hộ ở sau lưng. Một lát sau, hắn rời khỏi đó, định quay về thì vô tình chạm mặt một đôi nam nữ trẻ tuổi đang lén lút đưa đồ cho nhau.
Ban đầu hắn định quát lớn, nhưng khi nghe gã thiếu niên kia cất lời, lại có vẻ như đang cùng tiểu nữ lang bàn bạc chuyện phi pháp, khiến hắn có phần bất ngờ. Ngay sau đó, tiểu nữ lang lại nhắc đến Lưu Sùng, hắn lập tức chú ý, nhìn thoáng qua chủ thượng, phát hiện ngài cũng đang tập trung lắng nghe, bèn quyết định án binh bất động, không làm kinh động đôi bên.
Tiểu nữ lang trông có vẻ là dân thường bản địa, hiển nhiên không thể nào biết được bí mật về Lưu Sùng, thế nhưng trực giác lại vô cùng chuẩn xác, lời nói cũng rất có lý. Diệp Tiêu lấy làm kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, thấy đôi trẻ đột nhiên bắt đầu quấn quýt, trao nhau tín vật, hắn sợ sẽ làm chủ thượng khó chịu nên đá một viên sỏi dưới chân, phát ra tiếng động cảnh cáo.
Quả nhiên, thiếu niên kia bị kinh động, lập tức lên tiếng dò hỏi.
Hắn liền bước ra khỏi vùng tối.
Thôi Huyễn khựng lại.
Quả nhiên gần đó có người, hơn nữa không biết đã nghe lén được bao nhiêu! Trong mắt hắn lập tức lóe lên sát khí, nhấc chân rút ngay con dao găm từ trong ủng, sải bước lao thẳng về phía trước.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận