Trên sân thượng tầng 5.
Khi nửa thân người Shin đang nhoài hẳn khỏi mép sân thượng và tay Zan đang ghì chặt cổ áo Shin, trực đẩy xuống thì một tiếng hét ngân trong khối óc Zan. Đôi tay Zan lập tức lơi ra và cậu bật dậy, lao đi như mũi tên. Theo giác quan thứ 6, Zan đã lần tìm được vào căn nhà kho của trường, nơi có Sara.
Sara đang nằm ở một góc khuất, quằn quại, cả cơ thể run rẩy. Zan đã đoán trước xảy ra việc gì! Cậu tự trách mình nhẽ ra không được để Sara ở gần vậy, nơi cậu xử Shin. Khi đói, máu người làm Sara phát điên!
Sara chồm tới ôm ghì Zan tức thì khi cậu đến gần. Hơi thở cô dồn dập, người nóng bừng.
- Ngươi đã làm gì vậy, Zan? – Giọng Nữ hoàng rít qua kẽ răng – Ngươi không nghĩ hậu quả sao, Zan!
Dứt lời, làn môi mềm ép chặt môi Zan. Zan nhắm hờ mắt, muốn thả lỏng cơ thể thì chợt, chiếc răng nhọn cắm vào môi dưới cậu, khiến máu túa ra lập tức. Zan cảm nhận rõ cơ thể Sara run lên khi đầu lưỡi cô chạm vào làn môi ướt máu của cậu.
Cổ họng Sara nuốt liên tục và dường như cô muốn nhiều hơn thế. Ngón tay cô bấu chặt đôi vai rộng, nhịp thở gấp gáp và lưỡi mạnh môi Zan hơn. Hàng trăm tiếng rên rỉ vọng trong khối óc cậu "Không đủ! Không đủ! Ta muốn nhiều hơn! Ta muốn phát điên!"
Hai bàn tay Zan nắm chặt, một giây chớp nhoáng, cậu xô rầm Sara vào tường. Nhịp thở cậu cũng mạnh hơn. Cậu tóm lấy bàn tay Sara kéo lên, ngón tay tự tháo những khuy áo. Đôi mắt xanh biếc dán chặt vào hàng khuy đang bung ra.
- Đừng kiềm chế nữa... cô chủ cứ lấy nó đi!
Đầu lưỡi Sara liếm nhẹ vành môi, vị ngọt của máu Zan trên môi kích thích cô mạnh mẽ. Cô xô Zan trận xuống đất, hai bàn tay với những móng nhọn xé toạc chiếc sơ mi. Và chỉ vài tích tắc, những móng tay nhọn dài đã ngập vào nơi ngực trái Zan!
***
Đôi hàng mi nặng trĩu cố mở. Đôi mi như dính chặt vào nhau bởi một loại keo co giãn nhầy nhụa. Cơ lưỡi khẽ nhúc nhích và cảm nhận vị đắng nơi cuống họng. Có thứ gì sền sệt, ghê tởm đọng trong miệng Shin. Bàn tay cậu tìm một điểm tựa để chống thân người dậy. Khi hai mi mắt có thể he hé mở, Shin nhìn thấy mặt suốt trong veo chảy trước mặt. Ánh trăng chiếu xuống lấp loáng cả mặt nước.
- Tỉnh rồi sao?- Một giọng nói âm vực cao cất lên khiến Shin giật mình nhìn sang.
Ánh nhìn vừa chạm vào mái tóc trắng, Shin đã giật lùi thân người lại một chút như phản xạ tự vệ. Khóe môi Sara vẽ một nét cười. Những ngón tay mảnh khảnh uyển chuyển của cô đang vuốt lại mái tóc dài còn ướt. Hồ như Sara vừa dùng nước suối trong trẻo để gột rửa đi thứ gì đó, thứ chất nhầy xanh chẳng hạn, Shin nghĩ. Thứ chất lỏng có mùi kinh tởm vẫn còn dính khắp người Shin, khiến cậu trực muốn ói ra.
- Sợ không? – Sara từ từ quay mặt về phía Shin, chỉ khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc cùng đôi mắt đã trở về máu xanh ngọc bích, dưới ánh trăng càng trong vắt hơn ấy, Shin mới thấy lòng nhẹ lại
- Không!- Cậu đáp một tiếng dứt khoát.
Shin đã trải qua quá nhiều chuyện đáng sợ gây sửng sốt. Lần này với cậu chỉ là thêm một lần kinh ngạc hãi hùng đáng nhớ. Cậu là người rất nhanh thích nghi!
Sara dướn chân dài hơn để hai bàn chân trần chạm tới những viên sỏi mát rượi bên bờ suối. Đôi chân thon trắng nõn dưới hiệu ứng ánh trắng như nhìn rõ hơn từng mạch máu.
- Dường như người đã biết ta là gì!
- Loài Titan Arum nguồn gốc từ rừng nhiệt đới Sumatra. – Ship đáp, lòng hoang hoải.
- Kẻ loài người biết bí mật của chúng ta sẽ buộc phải chết, ta có nói điều này chưa?
Giọng nói của vị Nữ hoàng hững hờ nhưng đầy sự đe dọa.
- Tôi có thể hiểu. Nhưng trước khi chết, tôi muốn biết tại sao cô lại căm hận loài người đến vậy?
- Vì chúng là loài tham lam và tàn nhẫn nhất thế gian này! – Sara rít lên trong cơn gió thoảng qua
- Nhưng chính cô đang sống trong hình hài con người! – Shin bật ra những chữ sững sờ
- Câm đi!- Đôi mắt đang chuyển màu xanh thẫm quay lại, ghim vào Shin cái nhìn giận dữ - Là vì các ngươi mà chúng ta mới phải sống như thế này. Hãy chờ đi, ngày mà toàn bộ loài người phải trả giá cho những việc các người đã làm với chúng ta!
- Chúng tôi? Loài người đã làm gì với Titan Arum? – Shin thảng thốt, cậu bắt đầu trong vô thức phân biệt rõ lằn ranh giữa hai giống loài – cậu và Sara.
Đôi chân bước đi trên cỏ xanh non xen lẫn những viên sỏi nhỏ đang tiến lại gần Shin.
- Ngươi không biết sao? Sau những gì các ngươi làm với chúng ta, ngươi lại nói là không biết sao?? – Sara tóm cổ áo Shin, kéo mạnh lên, những móng tay đột ngột dài ra, nhọn hoắt đâm thủng vải áo. Trong lúc nóng giận, sức mạnh của Sara dường như tăng 10 lần, khác hoàn toàn với vẻ ngoài yếu mềm mảnh dẻ.
Bàn tay Shin lập tức nắm chặt cổ tay Sara , nhìn cô đầy quyết liệt, cậu muốn Nữ hoàng bình tĩnh lại.
- Cô đang đánh đồng tất cả rồi! Loài người có hàng tỉ cá thể và họ sinh tử hàng năm. Ai đó có thù với loài các cô thì có lẽ đã xảy ra quá lâu trước đây.
Những ngón tay Sara nơi lỏng ra, cô đang suy nghĩ lời Shin nói, suy nghĩ cẩn trọng vì với cô, loài người rảo hoạt và xảo trá khôn cùng.
- Bất cứ ai trong các ngươi cũng đều ích kỉ và độc ác!
- Theo tôi biết thì loài Titan Arum hiện nay đang được các nhà khoa học trồng nhân tạo và bảo vệ ở các vườn quốc gia trên thế giới. Tại sao loài người lại có thù với các cô? – Shin hỏi khơi gợi, chờ một dẫn giải đủ để thỏa mãn sự nghi hoặc và tò mò lúc này.
Sara buông tay khỏi Shin, suy nghĩ không mấy chốc nữa Shin cũng sẽ chết dưới tay cô khiến cô thoải mái mở lòng hơn, dù cô vẫn có cảm giác khó chịu khi ở gần con người, khác Zan.
Sara tiến sát bờ suốt để mùi hương man mác của thiên nhiên gột bỏ thứ mùi khó chịu của con người.
- Chúng ta khi xuất hiện trên trái đất đã sinh sôi, phát triển tuyệt diệu – Giọng Nữ hoàng lại cất lên, lẫn vào thanh âm trong mát của dòng suối, tương thích tuyệt đối – Con người các ngươi khi tìm thấy chúng ta đã giết hại vì cho rằng chúng ta là loài ăn thịt. Rồi các người kéo đồng loại đến xem soi chúng ta như vật phẩm để thăm thú, làm trò tiêu khiển. Các người mang chúng ta ra khỏi đất mẹ Sumatra với ý định tham lam giữ chúng ta làm vật quí. Mọi việc các người làm đã khiến giống nòi chúng ta mất dần khả năng sinh sôi, khiến chúng ta phải phân tán chia lìa nhau.
Giọng Sara như buông lơi nhưng thật chất lại lẩn chứa sự căm hận mãnh liệt. Cô bỗng quay lại nhìn Shin, là lần đầu tiên Shin cảm nhận trong mắt cô gái quyền quí kia có phảng phất nỗi u buồn.
- Chính các người hiểu rõ nếu chia ly người thân thì nỗi đau sẽ lớn nhường nào. Chính các người hiểu nếu nhìn giống loài mình chết dần chết mòn, bị cướp đi, bị tàn sát, bị đem làm trò tiêu khiển, các người sẽ đau đớn thế nào. Tại sao bắt chúng ta phải chịu đựng? Ai cho các người cái quyền đó? Con người là sinh linh, còn chúng ta là thứ vô tri ư??
Shin câm lặng. Cậu không biết phải nói gì hơn khi nuốt lấy từng lời Sara. Cậu cảm nhận được nỗi đau thấu buốt từng tế bào trong sinh thể kia, thấu buốt từng mảnh kí ức hiện rõ trong sinh thể kia. Shin, chính cậu cũng từng mất đi người thân, cũng từng phải học cách sống giữa những cá thể không thân thích, chính cậu rõ hơn hết nỗi đau của Sara.
Bất giác, trong Shin lan tỏa một nỗi cảm thông sâu kín. Bất giác, cậu muốn ôm cô gái kia vào lòng. Dù trước đó những cảm giác xa cách, phân biệt về giống loài có choán lấy Shin, thì lúc này, Shin nhận ra có những nỗi đau mà bất kì sinh linh nào tồn tại cũng có thể phải trải qua. Và Shin thấu hiểu.
Sinh thể mỏng manh dưới làn trăng trong lành đang khẽ run lên vì kí ức tang thương hàng trăm năm trước ùa về, thì bỗng một cơ thể người dang cánh tay mạnh mẽ, chở che ôm chặt lấy.
- Tôi hiểu, Sara. Tôi hiểu nỗi đau trong em. Tôi hiểu tại sao em căm hận loài người đến thế.. Nhưng Sara, xin em hãy một lần thử đứng ở vị trí chúng tôi, cảm nhận như chúng tôi, sống cuộc sống của chúng tôi. Rồi em sẽ hiểu làm người tuyệt diệu như thế nào. Em sẽ hiểu tất cả việc chúng tôi làm đều có lí do, đều đáng được cảm thông.
- Ngươi đang muốn ta biến mình trở nên kinh tởm sao? – Sara nói bằng thứ giọng lạnh lẽo.
- Em nhầm rồi. Em có thể sẽ sống hàng thế kỉ, nhưng em không một lần hiểu được sự sống thật sự là ra sao nếu không sống bằng cuộc sống con người. Sống không phải chỉ là tồn tại qua ngày, sống là phải có mối liên kết với những sự sống khác, có tình cảm, có yêu thương, cảm nhận được yêu thương. – Bàn tay Shin vuốt nhẹ làn tóc dài, trong khoảnh khắc cậu thấy sinh thể trong vòng tay cậu sao mà đáng thương đến vậy, sống chỉ cảm nhận được sự căm hận, không gì khác.
- Yêu thương ư? – Danh từ ấy, động từ ấy đã trên trăm lần Sara muốn hiểu nhưng đều bất lực. Sự tồn tại của cô, như Shin đã hiểu ra, chính là chỉ có sống qua ngày, vô vị cùng những căm ghét lặp lại.
- Tin tôi đi! – Giọng Shin quyết liệt và truyền đi tin cậy – Khi em trút bỏ được thù hận và biết đón nhận tình yêu, em mới thật sự có cuộc sống đúng nghĩa.
- Ngươi đang dụ dỗ ta để ngươi tránh khỏi cái chết, phải không?- Sara vẫn không quên dè chừng sự xảo quyệt của loài người
- Không, Sara – Shin đáp nhẹ - Cho tôi một tháng, tôi sẽ cho em hiểu cuộc sống con người. Sau một tháng, mạng sống của tôi em có thể lấy đi.
Nhìn vào đôi mắt kiên quyết của Shin, trong một thoáng, Sara bị khuất phục, chính cô cũng không hiểu nổi tại sao.
Trên bầu trời đêm, trăng vừa lộ ra sau đám mây lửng lơ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận