Ở một nơi khác, cũng trong căn phòng khép kín, nhưng trang trí xinh xắn và ấm áp, Mun đang ngồi thu mình ở một góc giường, nước mắt đuổi nhau lăn dài. Cô khóc tức tưởi. Không có được tình cảm của Shin, Mun chấp nhận làm một người bạn với cậu. Nhưng giờ chính Shin lại nói Mun hãy tránh xa cậu ra, xem như chưa từng gặp lại. Shin không biết đã làm tổn thương cô gái nhỏ đến nhường nào.
***
Sau hai ngày nghỉ ốm, hội trưởng hội sinh viên đã trở lại học viện. Sự có mặt quan trọng của cô gái hội trưởng đã làm cả học viện trở lại nền nếp. Không ai còn dám bàn luận công khai về chuyện của Nữ hoàng, dù những cuộc thì thầm bí mật thì vẫn không thể ngăn chặn.
Bữa trưa, như thường lệ, mọi chiếc đồng phục rời khỏi bàn, đi thẳng ra cửa canteen, dù bữa ăn đã xong hay còn dở dang, vì Nữ hoàng bước vào. Theo sau là chàng vệ sĩ mới, Shin. Shin không hay biết ở cửa phụ, bạn cậu, Ken, vừa liếc nhìn cậu rồi kéo tay cô nhỏ Mun ra ngoài. Là bạn thân, Ken hiểu Shin làm gì cũng có lí do. Ken chờ một lời giải thích khi nào Shin sẵn sàng. Đó là sự thấu hiểu sâu sắc từ một người bạn thân.
Sara ủ rũ ngồi xuống bàn, hôm nay thời tiết bức bối vì nắng gắt. Một chai nước khoáng đã để sẵn trên bàn, chiếc bàn đã được ếm luật ngầm là chỉ dành cho Nữ hoàng. Shin nghi hoặc cầm chai nước lên, ở phía đáy chai có một mảnh giấy nhỏ, ghi chữ bằng bút mực : "Tôi mong muốn trực tiếp được gặp Nữ hoàng, tôi có một món quà thú vị!". Mặt sau mảnh giấy là địa điểm và thời gian.
Sara không màng xem mảnh giấy viết gì, cô uống hết nước trong chai mà Shin mang tới, không đụng tới chai nước của kẻ đang có ý định tiếp cận. Hẳn là lại một tên liều lĩnh đã biết quy tắc nhưng vẫn muốn liều mạng một lần để mong nhận sự đáp trả của Nữ hoàng, dù hậu quả có thế nào. May cho hắn, Shin nghĩ, vì người đọc được mảnh giấy ngày hôm nay là Shin, không phải Zan. Là Zan, có lẽ một vụ mất tích lại xảy ra.
Từ cửa canteen rộng, hội trưởng đang bước vào. Dáng điệu điềm nhiên, cô kéo ghế ngồi phía đối diện Sara.
- Chỉ vắng mặt hai ngày mà trở lại tôi đã nhận được những điều thú vị.
Cô gái liếc sang Shin, nở một nụ cười ám chỉ.
- Đã để cô phải lưu tâm rồi – Shin đáp – Nhưng hôm nay Sara mệt, chắc không thể tiếp chuyện hội trưởng lúc này.
Nét mặt cô gái hội trưởng có chút ngạc nhiên, cô nhìn Sara xem xét thái độ, rồi cười hắt ra:
- Chuyện gì thế này? Hộ vệ mới dám gọi thẳng tên Nữ hoàng? Thật không thể tin được!
- Shin, về khoa thôi ! – Sara giờ mới lên tiếng, vẻ ủ rột. Cô đứng dậy, như ở thêm đây chỉ thêm chán ngắt.
- Cậu thú vị thật đấy, chàng trai – giọng cô gái hội trưởng kìm chân Shin lại – Biết nguy hiểm mà vẫn lao vào, nhưng rõ ràng là ma lực quá lớn, phải không? Song, hãy nhớ kĩ, càng tham vọng càng phải chịu sự trả giá cao!
- Tôi đã biết trước! – Shin đáp gọn, rồi bước tiếp theo Sara.
- Tôi không mong một việc làm náo loạn học viện nữa đâu, Nữ hoàng. Tôi muốn mọi sinh viên được yên ổn đến ngày ra trường, cô nhớ cho. – Hội trưởng vẫn nói, với vẻ đầy trách nhiệm, đủ để Sara vẫn có thể nghe.
***
Shin bước vào con siêu xe, đóng cửa, hôm nay cậu ngồi vị trí cầm lái. Sara ở ghế sau.
Shin đặt một chiếc hộp được bọc vải dạ giấy bắt mắt, với một chiếc nơ bằng hoa thật lên thành cạnh cửa kính trước. Kẻ gửi quà có lẽ muốn gây ấn tượng bằng mọi cách. Chiếc hộp là của kẻ để lại mảnh giấy nhắn lúc trưa. Mình Shin đến chỗ hẹn và gửi một thông báo rằng không ai được phép gặp Nữ hoàng vì đó là luật. Nữ hoàng hoàn toàn không lưu tâm dù kẻ muốn gặp là ai và món quà là gì. Nhưng kẻ kia – một nam sinh là thiếu gia khá giả vẫn van xin bằng được Shin nhận hộ món quà. Khi Shin định rời đi, hắn còn ngây thơ hỏi một câu làm cách nào để trở thành vệ sĩ của Nữ hoàng.
Chiếc xe chuyển bánh, Sara nhìn ra cửa sổ, không liếc nhìn món quà bắt mắt kia một lần. Shin nhìn cô qua gương chiếu hậu ngay trên đỉnh đầu.
- Tôi chỉ cảnh cáo hắn và để hắn đi.
Sara không đáp. Shin chắc chắn không cư xử như Zan với những kẻ muốn tiếp cận cô, nhưng đó không phải mối quan tâm của cô.
- Nếu là Zan – Shin tiếp tục – có phải kẻ đó là nhận án tử hình không? Chỉ vì bốc đồng muốn tiếp cận Nữ hoàng mà bị giết, hình như quá thảm thương rồi
Trong lời nói của Shin có sự chỉ trích Zan, vì không muốn ai tới gần người hắn yêu mà hắn không ngần ngại giết đồng loại, quả là kẻ đáng sợ và ác hiểm!
Khi con xe dừng trước cổng khu biệt thự Mortu Ary, cô tiểu thư kiêu kì bấy giờ mới cất lời, từng con chữ rõ nét:
- Zan chưa từng giết người, dù là vì ta!
Thực sự kẻ muốn giết người chính là Sara, giết tất cả những kẻ tiếp cận cô. Loài người là vậy, Sara luôn nghĩ, luôn muốn chiếm hữu những thứ không thuộc về mình, tham lam cùng cực. Zan ngăn chặn những kẻ đến gần Sara, không chỉ để cô dễ chịu, mà còn là bảo vệ chính con người.
Shin nhận ra mình đã suy đoán sai lệch về Zan. Nhưng dẫu sao hắn vẫn là kẻ nguy hiểm, ít nhất với Shin. Shin giữ con siêu xe và nhận chiếc thẻ Đen từ Sara – loại thẻ tín dụng cao cấp bậc nhất trên thế giới, với nhiệm vụ mua đồ dùng cho Nữ hoàng, làm mọi việc thay Zan khi Zan vắng mặt. Là lần đầu tiên sử dụng chiếc ô tô hạng sang và giữ trong người thẻ VIP, ngược lại sự thỏa mãn và tham muốn, Shin lại cảm thấy không mấy thích thú. Thay vì muốn Sara sống cuộc sống con người như mình, Shin dường như lại đang bước vào thế giới của Sara!
***
Bình minh vươn dài đôi cánh, nhuộm bầu trời trong màu hồng tươi tắn. Con siêu xe đen tuyền đã đỗ trước cổng khu biệt thự tĩnh lặng. Chàng hộ vệ mới lãnh chức tới đón vị Nữ hoàng đi học.
Con xe chạy êm ru trên con đường ven bìa rừng dẫn vào thành phố. Hôm nay nữ hoàng vận một bộ váy xanh nhạt cao cổ đính đá sang mượt. Mái tóc trắng mềm như dòng suối trôi trên lớp ghế nệm xe êm ái.
- Đồ cần đâu? – Giọng Sara đầy vẻ quí tộc
- Tôi chưa mua – Shin đáp, nhìn lên gương, cậu thấy Sara vừa chau mày – Tôi còn nghĩ em thực sự chấp thuận việc sống như một con người.
- Như thế này chưa phải à?
Sara thờ ơ, rồi nhìn ra phía ngoài cửa xe, có sự bất thường! Đây không hướng đi tới Across!
- Ngươi muốn gì? – Qua gương chiếu hậu, đôi mắt Sara đầy đe dọa. Nhưng nét mặt Shin vẫn thư giãn
- Muốn em làm người!
Con siêu xe đi vào trung tâm thành phố sầm uất. Đường phố tấp nập xe cộ lại qua. Những tòa nhà cao tầng đồ sộ nối liền, mang nét kiến trúc hiện đại.
Shin dừng xe trước một shop thời trang cỡ vừa. Sara chưa hiểu cậu định làm gì nhưng cũng quyết định đi vào, cô dĩ nhiên không lo lắng hay sợ sệt Shin gây hại điều gì. Chỉ vài tích tắc cô đã có thể biến một kẻ thành tro bụi.
- Chọn cho tôi một chiếc quần jeans nhạt và sơ mi trắng đơn giản phù hợp với cô gái này! – Shin nói với chủ cửa hàng. Cô chủ nhìn Sara, mặt hiện rõ sự bàng hoàng.
Suy đoán Sara là một dân chơi phá cách và đã phẫu thuật thẩm mĩ như nhiều người đã gặp, cô chủ rời mắt khỏi Sara và làm như Shin yêu cầu.
Trong lúc người chủ chọn đồ, Shin tiến đến khu vực giầy và chọn một đôi thể thao trắng viền xanh nhạt. Sara đang lơ đãng nhìn quanh cửa hàng, mới sáng sớm nên vắng vẻ chưa có khách. Shin đẩy Sara ngồi xuống ghế thử giầy, rồi nhẹ nhàng tháo đôi cao gót khỏi bàn chân cô tiểu thư cao quí. Đôi giày được xỏ vào chân Sara, vừa vặn. Shin mỉm cười:
- Đây là kiểu các cô nàng hiện đại thích khi xuống phố. Đơn giản và tiện lợi!
Sara nhìn đôi giày, hơi cựa bàn chân.
Shin nhận bộ đồ từ tay cô chủ shop, đưa cho Sara.
- Em tự mặc được chứ?
Tủ đồ của Sara hoàn toàn là váy, cô chưa mặc jeans bao giờ.
- Không phải vì do không biết mặc mà em từ chối phải không?
Câu nói của Shin hàm chứa sự thách thức. Chẳng có gì gây khó chịu, chỉ là thử, và Sara nhận lấy món đồ từ tay Shin.
Bước ra khỏi phòng thử đồ, bộ dạng của Sara khiến Shin chết sững. Cái dáng cao mảnh khảnh kia quả là hợp với phong cách như thế này, hiện đại, đơn giản và cá tính. Duy chỉ có mái tóc trắng và đôi mắt xanh kì lạ là khác người. Shin nói nhỏ gì đó với người bán hàng. Chỉ sau 5 phút, người chủ đã giúp Sara vấn bộ tóc trắng vào một chiếc mũ lưỡi trai xanh navy lưỡi phẳng đội ngược. Không còn nhìn thấy màu tóc lạ nữa, trông Sara lúc này hoàn toàn giống một cô gái xuống phố bình thường. Không cùng đồ hiệu, nhưng vẻ đẹp kiêu hãnh của cô vẫn khiến cô nổi bật ấn tượng.
Chưa kịp để Sara tỏ ra khó chịu với thứ "quái dị" đang mặc trên người, Shin đã kéo Sara lại trước gương đứng. Sara nghiêng đầu nhìn đôi giầy thể thao, rồi cô nghiêng bàn chân. Đã quen đi cao gót, giờ dùng thứ này cô thấy thật kì quặc. Như không còn là Nữ hoàng của học viện Across nữa, Sara đã biến thành nàng hot teen đường phố mang vẻ đẹp lạ lùng, có thể gây sốt cộng đồng mạng tức thì nếu một tấm ảnh chụp lén được post lên.
- Em thoải mái chứ?
- Không quen! Đi học bằng thứ này à? – Sara nhướn mày hỏi, mắt vẫn không rời hình dạng của bản thân trong gương.
- Dĩ nhiên là đi dạo phố rồi! – Shin búng tay cái tách.
Cậu trả tiền cho chủ shop, dùng tiền cậu mà không đụng tới thẻ quẹt của Sara.
- Bạn gái cậu thật lạ! Đẹp không thể tin được – Người chủ không giấu nổi sự ngạc nhiên, thốt lên
Shin chỉ cười, một sự hãnh diện dâng cao.
- Nếu có thể, tôi mời cô ấy làm model cho shop tôi được không? Tôi sẽ trả giá rất cao!
- Tôi từ chối – Shin nói rành rọt lịch sự, nhận tiền thối lại rồi lập tức kéo Sara ra khỏi cửa hàng.
Nắng đã rọi rực rỡ các con phố, trời quá đẹp để rong chơi hôm nay.
Shin gửi xe ô tô ở một bãi xe gần. Chiếc xe tức khắc nổi bật nhất bãi đỗ. Shin đeo cho Sara chiếc kính màu trắng xám bắt mắt, vẻ như che nắng nhưng thật sự là che đi đôi mắt màu lạ của Nữ hoàng khỏi những sự soi mói. Shin cầm bàn tay mảnh khảnh kéo đi.
Trên phố, những cô nàng đi shopping đang thong dong nơi vỉa hè, tự tin và tràn đầy hứng khởi. Nhưng dù là kẻ có gu thời trang đỉnh nhất đến những nàng tiểu thư con nhà quyền thế nhất cũng không thể không ngoái lại nhìn Sara. Không phải bộ đồ cô mặc quá nổi trội mà gương mặt với những đường nét tuyệt mĩ của Sara quá thu hút! Shin với sơ mi trắng, jeans đen và giầy thể thao khỏe khoắn, nhìn quá đẹp đôi với cô gái vận đồ cùng gu bên cạnh. Nhiều kẻ tỏ rõ sự ngưỡng mộ ra mặt.
Đã lâu không xuống phố, không đi giữa những con người bình thường hối hả, tự do như thế này, Sara thấy một cảm giác lạ lẫm xâm chiếm. Cả bộ đồ không quen mặc, những khuôn mặt xa lạ nhìn ái mộ, ghen tị hay lướt qua vội vã không chú ý, mọi thứ đều làm Sara thú vị. Hai kẻ trốn học lang thang trên phố gây chú ý – Shin chợt bật cười với ý nghĩ đó:
- Em lo lắng không? – Shin nghiêng đầu hỏi
- Chuyện gì?
- Trốn học đi chơi, không phải một sinh viên thì nên lo lắng sao?
- Ta đã làm sinh viên cả mười năm nay! – Sara đáp, vẻ nghiêm túc. Điều đó khiến Shin im lặng một tích tắc, rồi cậu lại cười phá ra.
- Tôi là sinh viên năm nhất. Em là sinh viên năm 10. Và cô bán hàng ban nãy đã khen ta đẹp đôi!
- Ta không thích cô ta! – Sara đang nhớ lại lúc cô chủ shop đụng vào tóc mình, dù Sara đã chịu đựng để cho qua.
- Sara, đừng quên việc em đang thử làm người!
- Gì ở kia? – Sara đột nhiên trỏ tay về cuối con phố
- Một sự kiện nào đó, có lẽ!
Một lát, Shin và Sara đã đến cuối đường, đúng là có một lễ hội mới mở màn, thu hút hàng trăm người tham gia. Shin kéo Sara bước vào khu vực tổ chức. Giọng nói phát qua mic vang lên rõ ràng, thông báo về thể lệ một game nào đó
Sara đang mải nhìn những chiếc chong chóng gió bày bán ở một gian hàng nhỏ xinh, trông chúng quay trong gió thật đáng yêu, sặc sỡ. Chúng làm Sara nghĩ ngay đến những chiếc cối xay gió ở miền đồng bằng đâu đó cô đã từng đi qua rất lâu về trước.
- Cối xay gió tí hon! – Sara chợt nói bật ra ý nghĩ trong đầu, cô chưa từng thấy chúng trước đây
- Là chong chóng giấy. – Shin giải thích. Cậu lập tức mua một chiếc đưa Sara.
- Công dụng là gì? – Sara nhận một cây chong chóng từ Shin, miệng vẽ một nét cười dễ mến. Là lần đầu Shin thấy nụ cười như thế nơi Sara, không còn giữ vẻ kiêu ngạo hàng ngày.
- Là làm em cười! – Shin đáp, nhìn Sara rồi cười.
Giọng nói trong micro rất gần lại vang lên. Một trò chơi với phần thưởng giá trị được bí mật, hấp dẫn thế nhưng vẻ như vẫn thiếu người đủ gan liều để tham gia. Sau khi định hình được trò chơi là gì, Shin kéo theo Sara tiến lại nơi tổ chức game mà nhiều người đang vây quanh.
Cánh tay Shin giơ lên. Người quản trò lập tức mời chàng trai can đảm tham gia.
- Tôi giơ tay giúp cô gái này! – Shin nói và hướng ánh nhìn về phía Sara,khiến mọi ánh nhìn khác đổ dồn về phía cô tiểu thư. Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Phần thưởng chắc chắn làm em thích thú. Chỉ là một trò chơi độ cao thôi! – Shin ghé tai Sara, thì thầm
- Là khiến ta thành trò tiêu khiển à?- Sara khó chịu
Shin không thể hiểu được lối suy nghĩ của cô gái bên cạnh mình, lúc nào cũng nghi ngờ và tiêu cực.
- Là làm em vui, mọi người vui. Và em có quà!
- Đấy là cách con người nghĩ à?
- Đấy là sự thật hiển nhiên, không phải cách ai nghĩ cả. Sara, em hãy nhớ em đang chính là con người!
Mọi người đang vây thành vòng tròn náo nhiệt tại nơi tổ chức trò chơi, bỗng chết lặng vì cô gái đứng chênh vênh trên sợi xích căng ngang trên cao, trong khi tay cô vẫn cầm hờ chiếc chong chóng! Là một trò chơi mạo hiểm thử thách: đi qua dây xích sắt trên cao, dù ở dưới có nệm hơi bảo vệ nhưng vẫn không mấy người dám thử.
Nhưng cô gái mang giày thể thao thì đang bước từng bước trên ấy, thăng bằng một cách tuyệt đối, một bên tay vẫn giơ chiếc chong chóng quay nhè nhẹ. Sửng sốt hơn là vẻ mặt cô gái, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh và thư thả. Kể đi cao gót trên dây xích như thế này cũng không hề làm khó Sara. Khi kẻ được thử thách bình thản thì mọi ánh mắt phía dưới lại căng thẳng, hồi hộp và âu lo. Có cả sự ngưỡng vọng vì vẻ đẹp hút mắt của cô gái, khâm phục vì sự uyển chuyển, liều lĩnh nơi cô!
Ngay cạnh Shin, một kẻ thoát ra khỏi sự bàng hoàng liền giơ điện thoại lên chụp. Nhưng Shin tóm lấy cổ tay hắn tức khắc, tông giọng trầm đe dọa, lạnh tanh phát ra:
- Không được chụp ảnh bạn gái tôi!
Kẻ cầm điện thoại giật mình, ái ngại, rồi cũng cất điện thoại đi. Vài kẻ khách xung quanh toan lôi điện thoại ra cũng từ bỏ ngay ý định.
Sara kết thúc đường đi trên không bằng cách nhẹ nhàng đáp đất. Một tràng vỗ tay, huýt sáo tán thưởng kéo dài. Rất nhiều chàng trai tỏ ra ghen tị với Shin vì có được cô bạn gái tuyệt vời như thế.
Phần thưởng là một chiếc điện thoại giá trị và một hộp quà đỏ đựng một chiếc bờm tai thỏ xinh xắn, màu hồng chấm bi. Shin rất phấn khích, đeo ngay chiếc bờm ngộ nghĩnh cho Sara, đeo luôn lên phía trên chiếc mũ lưỡi trai đôi ngược. Ngược lại, Sara không có vẻ thích thú.
- Đây là thứ được gọi là hấp dẫn ngươi nói à?
- Dễ thương mà! – Shin bình luận vui vẻ. Thực ra chiếc điện thoại kia mới là thứ MC ám chỉ là hấp dẫn, nhưng rõ ràng không hề hấp dẫn với Sara.
Định lôi tuột chiếc bờm đeo vướng víu trên đầu xuống thì bỗng, Sara bị một bàn tay nhỏ xíu giữ lấy vạt áo, giật giật nhẹ. Sara và Shin cùng quay lại. Là một cậu nhóc chừng 4,5 tuổi, rất kháu khỉnh với đôi mắt long lanh nhòe ướt:
- Chị ơi. Chị có thấy mẹ em không?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận