- Em có thể tự ăn thay vì hút sức lực của người khác rồi – Shin nói đùa
- Gọi là mỳ à? – Sara hỏi, lơ đãng
- Phải, chỉ là một món bình dân. Nhưng tôi chắc ăn nó được cả đời – Shin vẫn tiếp tục giọng đùa
Shin không biết rằng để Sara ăn thức ăn con người đã gây một hậu quả khó lường!
Sara đau bụng quằn quại lúc nửa đêm. Hệ tiêu hóa của cô chưa từng tiếp nhận thức ăn như thế, khiến nó không thể hoạt động tốt.
Trong căn phòng kín, Sara lăn lộn trên nệm, bàn tay ôm chặt vòng bụng. Những ngón tay bắn tủa ra móng dài nhọn chọc xuyên qua lớp vải mỏng, tự đâm vào da thịt cô. Khoang bụng cô cồn cào lên, nhói đau dữ dội từng đợt. Sara cảm giác như hàng triệu con vật với những cái gai nhọn đang bò rộn rạo trong bụng. Đau quặn và ghê tởm. Răng Sara nghiến chặt vào nhau, một bàn tay xiết lấy mép gối rồi xiết thành nắm đấm, nện mạnh xuống giường.
- Zan! Zan! – Tiếng Sara rít lên rền rĩ qua kẽ răng
Chưa đầy một phút sau tiếng gọi, Zan đã lao vào phòng, nét mặt hoảng hốt.
- Cô chủ! – Zan nhanh chóng ngồi xuống cạnh Sara
Cô đang úp mặt xuống nệm, hai tay ôm chặt bụng, mái tóc trắng xõa tung, phủ trên nệm.
- Ta đau! Ta đau! Zan!! – Giọng Sara vẫn rít, cô chưa từng ở trong tình trạng đau đớn khó chịu đến vậy
Những móng tay nhọn tự đâm vào bụng của Sara khiến thứ dịch xanh tanh tưởi chảy ra, ngấm xuống ga nệm. Zan lật ngửa cô lên, giữ chặt hai cánh tay Sara cố định hai bên, không để cô tự làm đau mình thêm
- Cô chủ đau ở đâu? Đau như thế nào?? – Zan hỏi dồn dập nhưng cố nói to rõ từng chữ để Sara có thể nghe đủ
- Thứ gì trong bụng ta! Có thứ gì trong bụng ta!
Phản ứng rất nhanh sau lời Sara nói, Zan lao về phòng mình và trở lại nhanh như lúc lao đi, cùng một viên thuốc trên tay.
Sara vẫn vật lộn với cơn đau, mồ hôi cô vã ra ướt bết cả mái tóc. Zan luồn những ngón tay vào tóc cô chủ, giữ khuôn đầu cô cố định, rồi nhét viên thuốc nhỏ vào miệng Sara. Thuốc tan nhanh trong họng, Sara vươn thân người dậy, gập người, từ trong bụng, thứ dịch vàng được đẩy lên trào ra ngoài. Sara ói toàn bộ thứ đã ăn ra nệm, bắn cả lên người Zan.
Mỳ không thể tiêu hóa được trong dạ dày cô! Thứ dịch ói ra vàng nhầy nhụa, có những sợi ngắn như những con giun nhờ nhợ bị chặt đứt nhiều mảnh.
Ngoài cửa phòng, một bóng người vừa vút qua. Mái tóc dài bò trườn theo trên mặt sàn đá...
***
Hừng đông.
Chiếc siêu xe đỗ lại trước cổng khu biệt thự. Shin mở cửa xe bước xuống. Nhưng vừa kịp đóng cửa xe, Shin đã cảm giác một luồng gió mạnh từ đâu thốc tới, xô rầm cậu ép vào cửa kính xe bằng một lực quá mạnh, ngỡ chỉ chút nữa sẽ vỡ kính. Cánh tay rắn nặng như cây cột của Zan đã chắn ngang ngực Shin, dồn vào Shin thứ sức mạnh đầy phẫn nộ. Gương mặt Zan với những tia vằn sọc đỏ trong mắt và hàm răng đang nghiến chặt gần sát gương mặt Shin. Shin chưa kịp đáp trả lại sự tấn công, càng chưa thể hiểu Zan đang tức giận ngùn ngụt vì lẽ gì. Nhưng sức nặng đè trên ngực Shin thì đang khiến cậu nghẹt thở.
- Mày đã cho cô ấy ăn thứ gì? Thằng khốn!! Mày có hiểu cô ấy không thể tiêu hóa được như con người hay không???
Giọng Zan gầm rít trong không khí. Shin mở trợn mắt, cậu đã không nghĩ đến điều ấy.
- Sara thế nào rồi? Cô ấy thế nào?? – Đầu Shin choán đầy lo lắng về cô gái ấy, là tại cậu đã không động não suy nghĩ, chỉ muốn theo ý mình.
Bàn tay thô bạo tóm lấy cổ áo Shin, một quả đấm như trời giáng giữa mặt khiến Shin nhào xuống đất.
- Câm miệng mày vào! Và đừng bao giờ gọi tên Nữ hoàng!!
- Sara giờ thế nào? – Shin vẫn gặng hỏi, gượng dướn người dậy, dù máu đang rớt tong tong từ mũi. Cậu định chồm dậy thì bị Zan lao tới trận xuống nền đất, đấm liên tiếp những quả bạo lực. Zan dồn hết sức lực, hết tất cả hằn học, hận thù trước giờ để đánh Shin. Còn Shin, bị đòn đau, cũng không nghĩ đến sự chống trả nữa, cậu hối hận vô cùng vì đã làm hại Sara...
***
Một góc khuất sau giá sách lớn trong thư viện trường, Mun đang mải miết xâu chuỗi hạt đeo tay. Có một hộp xinh xắn đựng hàng trăm những hạt nhỏ đủ màu sắc, kích thước để tự người làm sáng tạo nên những chiếc vòng bắt mắt. Ken đã tặng nó cho Mun để cô có thể tập trung vào một công việc thú vị mà thoát khỏi trạng thái tinh thần suy sụp. Cô đã xin rút khỏi hội sinh viên và sống khép lòng thời gian vừa rồi, không quan tâm mọi chuyện ồn ào trong học viện. Mun bị tổn thương và cô cần thời gian để vết thương lành lại.
Ken dễ dàng tìm được chỗ của Mun. Cậu vừa nghe tin đồn thổi về chuyện chàng sinh viên khoa kiến trúc năm nhất- Shin đã đi học lại bình thường vài ngày nay mà bên cạnh không có Nữ hoàng. Còn Nữ hoàng, giống như Zan, đã đột nhiên không xuất hiện ở trường một thời gian.
- Chuỗi này đáng yêu quá – Ken ngồi xuống cạnh cô bạn nhỏ, nâng một chuỗi hạt đã được xâu tỉ mỉ hoàn thiện lên, rất nâng niu.
- Anh Ken mang về cho em Mi đi, em làm tặng Mi – Mun thỏ thẻ, cô nhắc đến em gái Ken. Ken cười.
- Chắc chắn con bé sẽ thích lắm. Em có muốn về nhà anh chơi không? Mi có cả một tủ truyện tranh muốn giới thiệu cho em
Mun lúc này mới nhìn lên, đôi mắt thoáng một nét cười:
- Cuối tuần nha. Em sẽ mua kem đến cho con bé. Cảm ơn anh!
Ken đưa tay vuốt vài sợi tóc mai bị rũ xuống lên cho Mun, rất đỗi dịu dàng.
Từ ngày bạn của hai người, Shin, bước ra khỏi cuộc sống của cả hai, Ken đã thay phần Shin chăm sóc tốt cho Mun. Và Mun đang dần từng bước đón nhận tình cảm thương mến đó. Cô chịu một vết thương lòng, và con người có xu hướng tìm một thứ tình cảm lấp đầy khoảng trống, để gượng đứng dậy sau khi bị tổn thương.
Ken và Mun không ai còn quan tâm những thị phi trong học viện nữa, cả hai dù không nói nhưng đã quyết định cùng nhau sống một cuộc sống bình yên giữa chốn thị phi. Và dù đã quyết xem như Shin không có mặt, cả Ken và Mun trong sâu thẳm vẫn mong chờ một ngày người bạn thân trở về.
Ở học viện Accoss, Nữ hoàng đã vắng mặt cả tuần, điều đó khiến Shin lo lắng không yên. Cậu đã đến khu biệt thự nhưng không được Zan chào đón. Từng ngày trôi qua nặng nề với cậu như mang cả bao tải đá lớn trên vai, khi không một chút tin tức gì về Sara. Hơn mọi nỗi lo lắng, Shin nhớ Sara khôn xiết.
Ngoài khu rừng nguyên sinh, nắng đang nhạt dần, khiến những tán cây trở nên sẫm màu hơn. Màu xám đục của bóng tối bắt đầu choán lấy từng khoảng không, khiến những con quạ ngơ ngác chìm khuất trong mảng màu ấy, bỗng cất những tiếng kêu ghê rợn chọc thẳng vào màn đêm đang dần ụp xuống.
Trong những căn phòng kín của khu biệt thự, cửa sổ đóng chặt khiến bên trong không thể đoán biết phía ngoài là ngày hay đêm. Sara đã hoàn toàn khỏe lại, nhưng sự ghê tởm trng khoang miệng khi cô ói ra thứ thức ăn loài người kia vẫn ám ảnh cô. Ngồi trên mí giường, hơi động cựa bàn chân trần, bất giác, Sara như sực nhớ ra điều gì.
Cô cúi xuống gầm giường lôi ra đôi giày thể thao trắng viền xanh. Những lần trước đều là Shin xỏ nó vào chân cô, giờ chạm tay vào cô mới thấy nó mềm như lót bông. Cô cũng đã tự công nhận rằng nếu chạy, giày này tiện hơn cao gót của cô nhiều.
Zan bước vào, mang theo cốc nước khoáng. Nhưng Zan sững lại khi nhìn thấy Sara đang đứng trước gương, chân đang đi một đôi giày thể thảo. Rõ ràng không phải giầy của Zan.
- Cô chủ!
- Zan, ta muốn đến trường!
- Cô chủ có vẻ mệt mỏi những ngày gần đây, cô nên nghỉ ngơi thêm.
- Vì ở nơi không có ánh nắng này, ta mới trở nên ủ rũ.
Sara bước đi vài bước nhỏ. Mặc váy ngủ và đi giầy thể thao thật chắc ăn rơ với nhau, nhưng Sara lại thấy thú vị lúc này.
- Cô chủ muốn thay đổi style từ khi nào vậy? – Nhìn vẻ thích thú của Nữ hoàng, Zan hoàn toàn khó hiểu
- Ta sẽ đến trường, ngay bao giờ!
Loài của Sara không có lối suy nghĩ như con người, muốn làm thì sẽ làm, muốn thứ gì thì phải tìm mọi cách để có được, ghét bỏ thì thể hiện thẳng thừng, không bao giờ lừa gạt cảm giác bên trong hay vì điều gì mà giấu giếm. Ở bên cô đã lâu, Zan hiểu rõ điều đó. Cậu cũng muốn được như thế, muốn Sara chỉ thuộc về mình và làm mọi cách để nó thành hiện thực.
***
Tại một phòng giảng đường trong học viện Across.
Giảng viên giơ tay ra hiệu nghỉ giải lao rồi bước ra ngoài. Cả giảng đường đang rộn rã lên vì tiếng gấp sách vở, tiếng cười đùa, í ới gọi nhau thì bỗng mọi hoạt động ngưng tụ, mọi tiếng động im bặt. Từ ngoài cửa... Nữ hoàng đang bước vào...
Là một cảnh tưởng khó tin ở khu học viện này! Lần đầu Nữ hoàng – chỉ - một – mình xuất hiện sau thời gian nghỉ dài, lại đang tiến vào giảng đường của một lớp học khoa Kiến trúc! Mái tóc dài màu trắng kì lạ khẽ bay do gió từ quạt trần, đôi cao gót bước lên từng bước bậc thang, chắc chắn và uyển chuyển
Mọi người đều nín thở. Lần đầu được chiêm ngưỡng Nữ hoàng ở gần đến vậy. Không một ai không bàng hoàng hoặc bị mê hoặc. Sara dừng lại nơi chiếc bàn cao nhất phía cuối phòng. Nam sinh đang gục xuống, ngủ quên từ lúc trước bất giác nâng đầu dậy. Không khí ngột ngạt trong căn phòng lập tức làm Shin biết có ch bất ổn.
- Sara?!! – Cái tên bật ra khỏi miệng Shin trong vô thức. Đôi đồng tử giãn rộng vì không thể kìm nén nổi sự ngạc nhiên
- Đi chơi với ta! Trong phòng ta chán ngắt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận