...Con siêu xe chạy êm trên đường. Khi Shin cầm lái, tốc độ luôn được giới hạn. Cậu không thể phủ nhận niềm hạnh phúc bên trong khi Sara đã trở lại, khỏe mạnh bình thường và quan trọng là tự tìm đến cậu! Thứ gì đó mát lạnh lan tỏa trong Shin, như dòng nước chảy thẩm thấu qua vùng đất khô cằn hạn hán nhiều ngày.
- Tôi đã dằn vặt bản thân nhiều lần khi biết em bị bệnh do tôi – Shin cất lời, trong giọng nói hiện rõ nỗi lo âu
- Thứ kinh tởm ngươi cho ta ăn à? – Sara lạnh lùng hỏi lại, khắc sâu thêm vào nỗi đau của Shin.
- Tôi xin lỗi! – Giọng Shin lặng xuống.
Đôi mắt Sara vẫn lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính xe. Bất chợt nhìn dán vào một chiếc xe đạp xinh xắn của một cô gái nào đó bên đường hay một chiếc ô hình tim của một cô nàng đỏng đảnh trên vỉa hè.
- Thật ra thì mùi vị của nó không tệ - Sara lên tiếng, vẫn nhịp giọng đều đều, thờ ơi – Chỉ là hệ tiêu hóa của ta không hoạt động được – Cô đang nhớ lại lời của Zan.
- Là lỗi của tôi, tôi đã xem em thật sự là người – Qua gương chiếu hậu, Shin nhận ra Sara đang mải nhìn một cô gái phóng xe ngay sát chiếc ô tô, vì đường khá đông. Cô gái có mái tóc dài, đen nhánh được tết bím đáng yêu, đuôi tóc bay bay trong gió
- Nhưng chính em có thật sự muốn làm người hay không, Sara?
Shin dừng xe trước một căn nhà trọ trong ngõ, sau khi đi lượn vài con phố rồi một mình vào tiệm tạp hóa mươi phút.
- Đây là đâu?
- Phòng trọ của tôi. Em cần thay đổi một chút trước khi đi chơi phố! Không thể giữ bộ dạng khác biệt này được.
Phòng trọ Shin khá nhỏ, chỉ chừng 20m2, trần cũng không cao, nhưng cửa sổ thì rất rộng, đón nắng sáng rực rỡ. Trong phòng chỉ kê gọn một chiếc giường, một bộ bàn ghế gỗ và một tủ vải. Sara đứng giữa phòng, ánh mắt nhìn chung quanh, lạ lẫm nhưng lơ đãng
- Chắc chỗ này chỉ bằng cái phòng tắm của khu biệt thự Mortu Ary, hi vọng em không thấy rất bất tiện.
- Sáng hơn ở Mortu Ary rất nhiều – Sara đáp nửa vời
- Em ngồi đi – Shin dẹp lại chăn gối bừa bãi trên giường, tự nhiên lúng túng – Phòng hơi bừa
Sara ngồi xuống chiếc ghế gỗ, cô đang mải nhìn những bức tranh chì treo ngay phía trên bộ bàn ghế gỗ nâu. Những bức tranh khá lạ với những nét vẽ phóng khoáng và chuyên nghiệp của một người đã được học qua trường lớp hội họa.
- Ngươi vẽ à?- Sara bị chú ý bởi bức tranh vẽ đồng bồ công anh, cô gái váy trắng, tóc dài
- Tôi mê vẽ từ bé. Số tranh tôi đã vẽ chắc xếp đầy được căn phòng này – Shin đùa
Rồi cậu lấy từ balo ra hộp màu nhuộm, găng tay giấy và dụng cụ phục vụ nhuộm tóc, cậu đã mua ở tiệm tạp hóa
- Cô gái này là ai – Sara hỏi, câu hỏi khiến Shin hơi sững. Đó là cô gái ở đồng bồ công anh 10 năm trước. Sara thực sự không còn nhớ gì về lần gặp ấy, hay cô gái ấy không phải Sara? Những nghi hoặc, phân vân, phán đoán của Shin dạo trước đã tạm dẹp sang, giờ nghe Sara nhắc đến, lòng cậu lại cuộn lên những suy nghĩ phức tạp
- Em không cảm thấy thân thuộc sao? Cô gái trong tranh ấy
Shin chú mục vào Sara, dò xét từng nét mặt cô
- Tại sao lại thân thuộc? – Sara đã chú ý sang bức vẽ khác, hoàn toàn không mảy may về cô gái được vẽ nữa
- Không có gì! – Một thoáng, Shin quyết định sẽ không hỏi rõ ràng, dù trước đó trăm nghìn lần cậu chỉ muốn tiếp cận Sara để được nghe câu trả lời về sự thật từ cô. Nhưng lúc này, Shin cảm thấy thỏa mãn khi được ở gần bên Sara. Cậu chính là không muốn biết một sự thật nào đó có thể khiến hiện tại tan vỡ, là cậu không dám muốn biết.
Thời gian ở cạnh Sara, Shin cảm thấy chân thực nhưng cũng mỏng mảnh như một giấc mơ chợt đến rồi biết đâu sẽ chợt đi, không bao giờ trở lại. Shin muốn giữ gìn hiện tại, dù có chuyện gì.
- Em thích được thả tóc giữa những con người trên phố chứ?- Shin đứng rất sát Sara, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc trắng. Được chạm vào cho Shin cảm giác mềm mại như làn nước.
Sự đụng chạm dịu dàng bất giác làm Sara thấy lạ lẫm, không phải sự ấm áp thân quen của Zan, mà là sự lạ lẫm không cách nào lí giải được
- Hoặc tết tóc – Shin đang nghĩ đến cách để tết, chắc cậu có khả năng làm được.
Shin đã nhận ra rằng Sara bị thu hút bởi những mái tóc đen nữ tính thả bay trong gió hoặc tết lại xinh xắn của những cô nàng đi trên phố.
- Là thuốc nhuộm tạm thời, nó sẽ khiến tóc em đen như người thường cho đến khi em gội rửa. Chỉ cần ngồi im một lát thôi...
Sara không có vẻ phản đối, mái tóc trắng tự nhiên của cô chưa từng thay màu. Nếu bị biến đổi tạm thời thành đen, cô có thể tự do thả tóc trên phố, cùng đôi giày thể thao. Điều đó làm cô có chút mong chờ.
Shin bắt đắc dĩ trở thành thợ nhuộm tóc. Cậu đã xem đi xem lại clip dậy nhuộm trên mạng để chắc chắn mình làm đúng và không khiến Sara khó chịu.
Nắng rọi vào cửa sổ thành những vạt thẳng tắp, lấp lánh. Nắng như đọng trong từng giọt mồ hôi rớt xuống cổ Shin, khi cậu nhẹ nhàng bôi màu nhuộm cho từng lọn tóc dài trắng như cước. Lần đầu Shin thấy Sara ngồi yên lặng và ngoan ngoãn như vậy.
Có đôi nam nữ trẻ sánh bước trên phố, cô gái với màu tóc đen nhánh thả tung trong gió, quần áo đơn giản hiện đại, kính râm và giày thể thao.
Gu ăn mặc của Sara rất hợp thời trang đường phố và không kể đường nét đẹp lạ lùng trên gương mặt thì cô không khác gì một cô gái con người bình thường. Sara cảm nhận rõ việc mình không còn ở vị trí quyền lực hay khiến những kẻ xung quanh phải giữ khoảng cách, phải sợ hãi hay run rẩy bàng hoàng nữa.
Cô như hòa vào dòng người trên phố, trở thành một trong số ấy, chứ không còn là một, là riêng, là Nữ hoàng!
Cảm giác mới mẻ này khiến Sara hứng thú. Khi ở trên cao, khi đứng phía xa nhìn xuống cả cộng đồng, dù có khác giống loài, đúng như Shin nói, Sara chỉ cảm thấy sự cô độc.
Cái cách Shin đối xử với cô cũng cho cô cảm giác khác lạ nữa, như Shin nói, là tôn trọng và bình đẳng. Khi Zan luôn đi phía sau như người tùy tùng, người bảo vệ, thì Shin luôn sánh bước cùng cô, như một người bạn. Mọi thứ khiến cô thấy mình như đã hòa nhập, được chấp nhận, không phải một sự kì dị. Sự bình thường của loài người này thật dễ chịu, với Sara lúc này.
- Thứ đó là gì? – Sara nhìn một kẻ trắng toát, bất động, tóc hắn còn không bay chút nào, đứng trước cửa một shop thời trang. Sara vừa tò mò và khó hiểu.
- Là ma- nơ- canh – Shin bật cười – Chúng mặc đồ để trưng bày hàng mẫu cho cửa hàng quần áo – Rồi cậu giải thích thêm
- Không ăn được phải không?
- Không! Chúng làm từ nhựa cứng thôi, Sara – Shin vẫn không thể nén cười trước những thắc mắc còn ngây ngô hơn trẻ nhỏ của Sara
- Zan hắn không đưa em ra ngoài đường phố bao giờ à?
- Chỉ ngồi trong ô tô thôi – Sara đáp, ánh nhìn vẫn còn tò mò về mấy con ma nơ canh. Như cô định ăn trộm nó luôn vậy.
Bà chủ cửa hàng to béo với vẻ mặt khó chịu của kẻ ế ẩm đang chuẩn bị đẩy cửa bước ra. Shin hiểu ngay là mình đã đứng ngay trước cửa hàng người ta quá lâu mà lại không có ý định bước vào khiến người chủ không ưa.
- Bà ta cáu đấy! – Shin nói, rồi tóm lấy tay Sara kéo chạy đi. Sara không hiểu chuyện gì nhưng cũng buộc phải chạy theo. Dĩ nhiên là cô đã thấy chạy trên giầy thể thao êm ái như thế nào.
Phía bên đường, một ánh mắt đang dõi theo hai người, ánh mắt buồn và đau đớn vô hạn của Zan. Sara đã thay đổi quá nhiều chỉ trong một thời gian ngắn cậu không ở bên. Cô đã không còn khó chịu với loài người, cô để kẻ khác chạm vào mà không giận dữ, cô bỏ cao gót dù đó là món chưa từng rời khỏi chân cô cả chục năm qua. Ở cạnh Shin, cô không còn vẻ kiêu ngạo của một Nữ hoàng, Zan cay đắng nhận ra!
Zan thấy mình trở thành kẻ thất bại tột cùng. Cậu được ở bên người con gái mình yêu cả quãng đường dài, nhưng Sara chỉ cần cậu khi đói, như một thói quen. Vậy mà khi đến bên một kẻ đàn ông khác, chỉ một thời gian ngắn, hắn có thể khiến Sara đổi khác quá nhiều. Cô có dễ dàng quên cậu đi không, Zan càng tê tái hơn khi nghĩ đến câu hỏi đó.
"Ngươi có thể bị thay thế bởi kẻ khác dễ dàng, với con người tình yêu như thế là tuyệt vọng phải không?" – Lời nói của kẻ tóc dài văng vẳng bên tai Zan, khiến trái tim cậu nhói lên, nhức buốt.
Shin và Sara chạy một mạch đến cuối phố thì dừng lại. Shin đổ mồ hôi, thở không ra hơi. Còn Sara thì vẫn thản nhiên như chỉ vừa đi bộ. Sara nhìn Shin rồi chợt cũng cúi đầu, vờ thở ra gấp gáp. Cô muốn biết làm thế để làm gì.
Nhìn bộ dạng bắt chước của cô, Shin không nhịn được cười phá ra. Nhưng bất chợt, Shin liếc thấy một dáng người quen phía lề đường bên kia. Ánh mắt chú tâm không rời Sara.
- Đi chơi được kẻ khác đeo bám, chắc là lần đầu.
Giọng Shin có chút khó chịu, và Sara hiểu ý tức thì. Chỉ cần ở khoảng cách gần, Sara dễ dàng bắt được thứ mùi quen thuộc của Zan.
Sara đột ngột bước đi nhanh, Shin chưa ý định của cô nhưng vẫn bước theo. Tới một chỗ quành, Sara sẽ phải đi sâu vào con ngõ vắng. Chợt đôi thể thao dừng bước, miệng Sara mấp máy vài con chữ Shin không nghe rõ
- Zan, xuất hiện đi!
Thật ra là cô đã dùng âm giọng tần số cao để gọi kẻ đang bám theo. Chỉ vài giây, Zan đã có mặt ở ngay sau. Cậu cúi đầu, lễ độ:
- Cô chủ!
Sara quay lại, tháo chiếc kính đen, gương mặt lại hiện ra rõ vẻ kiêu kì, quí tộc.
- Ngươi theo ta?
- Tôi chỉ muốn chắc chắn cô chủ an toàn! – Zan nhìn chằm chằm Shin, như gửi kẻ thù một sự đe dọa nguyền rủa.
- Vắng ngươi thì ta mất an toàn, ngươi đang đánh giá thấp ta sao? – Âm vực giọng nói Sara cao vọt
- Tôi không có ý đó – Zan lại cúi thấp đầu
- Đừng bám theo ta! Đừng làm ta phát cáu, Zan!
Đầu Zan vẫn cúi thấp, tiếng nói phát ra rành rọt:
- Vâng!
Sara lướt qua Zan, không thêm một lần liếc nhìn. Shin cũng bước theo, cậu cảm nhận rõ ngọn lửa giận dữ ngùn ngụt nơi Zan, như chỉ trực bổ nhào vào Shin, thiêu rụi Shin trong đám cháy.
Shin thấu hiểu cảm giác của Zan, nhìn kẻ khác đi bên cạnh người con gái mình yêu mà bất lực là nỗi đau đớn tê dại.
Zan vẫn đứng yên chỗ cũ, nhưng đã thẳng người, bàn tay đang lên gân nắm chặt thả buông ra, nỗi buồn đổ đầy trong đáy mắt đen.
Một bộ tóc dài từ trên cao rơi xuống, trườn trên thành tường cao. Zan ngước thẳng lên, trừng trừng nhìn. Đôi môi hồng thẫm nhếch lên đầy nhạo báng:
- Bị hắt hủi như món đồ cũ hỏng, cảm giác đó như thế nào?
Zan không muốn đáp lại, cậu quay người định bỏ đi. Nhưng vừa toan bước, từng lớp lớp tóc đổ xuống thành một khối đen đặc ngay sát đôi chân Zan. Một bàn tay với những ngón dài xiết giữ lấy vai cậu, và giọng nói ma mị phả làn hơi oai ẩm ngay bên tai Zan:
- Sara đã tiếp cận loài người, đã sống như loài người và xem một con người là bạn. Con bé đã phạm luật! Zan, Nữ hoàng của ngươi sẽ nhận sự trừng phạt vì quyết định điên rồ này!
Cơ mặt Zan cứng lại, từng tiếng phát ra của kẻ tóc dài như ghim thêm vào cậu một mũi kim
- Cô muốn báo tội với "ông ta"? – Zan đang nhắc tới Chúa tể, giọng cậu khô cứng.
- Ngươi đã muốn đáp lại ta rồi đấy, Zan – Một nụ cười nửa miệng trên đôi môi thẫm cong hiện ra – Nếu Chúa tể biết được chuyện này, cái án nó phải nhận không hề nhẹ đâu!
Câu nói vừa dứt, khối không khí cạnh Zan biến thành luồng gió vụt đi. Chỉ tích tắc, thứ mùi ngai ngái của cây cỏ biến mất. Zan ngước lên, trên mép cao chót vót của mái nhà đổ bê tông vút qua một vệt xanh lửng lơ...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận