... Bóng tối đã nuốt trọn khu rừng thẳm. Không ánh sáng, cỏ cây vẫn vươn mình phát triển. Tiếng côn trùng rả rích càng khiến sự im ắng thêm ấn tượng. Những đôi mắt rực sáng của những con thú săn mồi lặng lẽ lướt đi trong đêm.
Trong một căn nhà gỗ bỏ hoang lụp xụp, đốm lửa sáng nhen lên nhập nhòe. Shin vùi thêm củi khô vào đám lửa đang bốc lên to dần. Cậu ở trần vì áo đã đắp cho Sara. Đêm trong rừng lạnh lẽo vì sương xuống. Chưa tìm được đường ra, Sara bị thương nên Shin quyết định sẽ ở lại rừng trong đêm, mặt trời lên sẽ rời khỏi ngay.
Trên đám lá khô cách đám lửa vài bước, Sara khẽ cựa người. Vừa tỉnh lại, cô đã cảm nhận được rõ nét nỗi đau nơi chân trái, dù máu cô đã được hút hết nọc rắn ra, đã chảy đều lại. Vết thương của loài Titan tự liền, nhưng nếu có độc, thì máu bên trong sẽ đông đặc. Máu xanh.
- Em đau nhiều không?
Shin đã đến bên đỡ Sara ngồi dậy, dựa vào tường gỗ. Mùi gỗ khô hòa vào mùi cây cỏ ẩm ướt bên ngoài cho Sara cảm giác thân quen dễ chịu.
- Con vật chết tiệt! - Sara thầm nguyền rủa trong cổ họng.
- Nếm phải máu em, tôi đoán nó đã chết ngay lúc đó rồi! - Shin cười nhẹ. Nhớ lại cảm giác thứ dịch xanh trộn cùng nọc rắn trong miệng mình, cậu không thể phụ nhận sự tanh tưởi ghê tởm của nó.
- Ai là kẻ đưa ra ý kiến trốn chạy điên rồ này? - Giọng Sara se sắt, đầy khó chịu.
- Tôi thấy nó hữu ích mà, "chúng" đã không đuổi theo. Giày thể thao không tồi đúng không? - Shin đùa, nhìn hai bàn chân chỉ xỏ một bên giày của Sara - Dù sao thì váy quý tộc kết hợp giày thể thao cũng chẳng ra sao!
Shin tiếp tục đùa, style ăn mặc của Sara bị cậu phá hỏng thật rồi!
Trong đầu Sara, một ý nghĩ vụt qua, "Những kẻ choàng đen không dễ dàng buông tha như thế, trừ khi là có một mục tiêu khác!"
- Em lạnh không?
Shin dựa tường, kéo Sara lại sát mình.
- Cơ thể ngươi thật ấm! - Sara nhớ đến sự ấm áp từ hơi người của Zan. Cô không thích mùi con người nhưng hơi ấm từ cơ thể người thì cô không cưỡng được.
Sara dựa hẵn vào đôi vai vững chãi, cảm thấy an toàn.
- Nếu Zan nhận ra em không về, hắn chắc chắn sẽ phát điên. Có lẽ chỉ muốn xé xác tôi ra!
- Kẻ phản bội! Hắn đã theo kẻ khác. - Sara nói, giọng nói có sự khinh khi.
- Kẻ phản bội? Kẻ khác? - Shin lờ mờ đoán ra sự tồn tại của một kẻ bí ẩn sống trong khi biệt thự. Còn quá nhiều điều là ẩn số với cậu.
- Ta còn nghĩ hắn thực sự trung thành, ta đã xem hắn là một người bạn. - Sara khẽ nhắm mắt, sâu trong nỗi căm ghét, khinh khi, chính là sự hụt hẫng không thể chối bỏ. Cô cần Zan.
- Em đã hiểu được nghĩ của từ bạn rồi! - Shin xoay mặt, đặt lên tóc mềm một nụ hôn - Nhưng Zan, sự trung thành của hắn tôi không rõ, nhưng tôi biết tình yêu hắn dành cho em là thật lòng. Tình yêu, làm cách nào để em hiểu được điều đó rõ ràng đây?!
- Tình yêu là khi một kẻ biến mất khỏi thế gian thì ta sẽ không còn muốn sống nữa à?
Shin bật cười, đó là điều cậu đã nói với Sara, cô đã ghi nhớ.
- Tình yêu là thứ mâu thuẫn nhất trên thế gian này. Người ta có thể làm mọi cách để giữ người mình yêu bên mình, lại cũng có thể chịu đựng mọi cách để nhìn người ta ở bên kẻ khác, không phải mình, nhưng được hạnh phúc.
- Phức tạp! Các người thật phức tạp! - Sara khẽ lắc đầu, vùi mặt vào vai Shin.
Một khoảng lặng, chỉ nghe được tiếng tí tách của lửa cháy nóng ấm.
- Ngươi có muốn nghe câu chuyện mà con người các ngươi không bao giờ biết không?
- Là gì vậy? - Shin tỏ ra tò mò
- Câu chuyện của những linh hồn. Mọi sinh linh tồn tại đều có linh hồn - Qua ngọn lửa bập bùng, Sara nhìn ngoài cửa gỗ, chỉ một mài đen huyền bí tĩnh lặng của màn đêm.
- Em có thể nhìn thấy linh hồn?
- Phải, đôi mắt của chúng ta nhận ra được những linh hồn. Khi ta ngồi dậy, những linh hồn trong những thân cây ngoài kia đang động cựa, thì thầm nói nhưng điều chỉ giống loài chúng hiểu. Khi thân thể đau, linh hồn chúng rên khóc!
- Linh hồn của con người thì sao?
- Linh hồn của con người, ta sẽ thấy được những người đó chết đi. Những linh hồn sẽ bay lơ lửng trên không trung, cuốn theo những cơn gió, trôi theo những làn mây. Khi tìm được bờ tận cũng của thế giới, một sinh thể khác sẽ thành hình. Đó là hồi sinh kiếp sau từ một linh hồn kiếp trước. - Giọng Sara rất nhẹ, như lời kể trong huyền thoại.
- Như cổ tích vậy! - Giá mà tôi được nghe mẹ kể khi còn nhỏ. - Shin chợt nhớ về những năm tháng trên đồng hoa cùng lũ trẻ mồ côi.
- Những linh hồn đang nghe ta nói. - Sara ngửa cổ, nhìn lên trần nhà, như nhìn theo những linh hồn cô thấy được.
- Chúng hình dạng như thế nào? - Shin cũng ngửa cổ, nhưng thứ cậu thây chỉ là chiếc bóng dài của cậu và Sara in trên trần gỗ.
- Là những khối không khí đặc lửng lơ màu xám, chúng có nhiều hình dạng, và dễ dàng tan vào gió. - Sara chợt mỉm cười như lời chào một linh hồn đang nhìn cô, một linh hồn của đứa trẻ chết yểu.
Giọng cô lại cất lên, êm ái:
- Có những linh hồn không chịu đến nơi chúng cần đến mà cứ vất vưởng trên thế giới này, vì chúng chưa muốn rời xa, hoặc còn điều mà chúng chưa muốn rời bỏ.
- Rồi chúng sẽ ra sao? - Shin đã thực sự tin vào câu chuyện của Sara. Rằng còn một thế giới khác tồn tại song song với thế giới thực của con người, nơi có những linh hồn chỉ thấu hiểu về nhau.
- Chúng sẽ bị trừng phạt! Vì không trở về nơi chúng thuộc về. Đến một thời khắc hạn định, chúng sẽ tan vào hư không, không bao giờ được hồi sinh nữa...
Mặt trời đã nhô lên ngang đỉnh của những ngọn cây cao. Lớp sương phủ như khối chất lỏng đặc quánh bao phủ lên khu rừng rậm dần tan đi. Khi những tia nắng đầu tiên đủ sức xuyên qua màn sương, đâm qua kẻ lá xuống cành nhánh của loài dương xỉ mỏng manh nhưng sức sống mãnh liệt, cả khu rừng như được đánh thức. Các linh hồn trong những thân gỗ, thân leo bừng tỉnh, lại tiếp tục rì rầm những câu chuyện về loài.
Trong căn nhà gỗ, Sara vừa thức giấc. Đám lửa đã tắt chỉ còn lại những vệt đen của tro và vài khúc gỗ cháy dở đen kịt. Sara ngước nhìn trần nhà, những linh hồn ẩn náu đêm qua đã đi mất.
- Em tỉnh rồi sao?
Là giọng nói dịu dàng của Shin, chỉ một đêm trôi qua mà làm Sara cảm thức rõ được mối liên kết đặc biệt với chàng trai này. Hơi ấm cạnh cô khiến cô không muốn rời đi.
- Một tuần nữa là kì nghỉ lễ của trường bắt đầu, em có muốn nghỉ sớm và đi cùng tôi đến một nơi xa nơi này không, Sara?
Ánh sáng vàng vọt của những chiếc đèn áp tường dàn trải, làm phản chiếu trên những bức tranh khảm cổ những mảng sáng tối cắt hình rõ rệt. Dù bên ngoài khu biệt thự, ánh nắng đang rực rỡ trên những ngọn cây xanh kiêu hãnh, thì bên trong những hành lang sâu hút, vẫn u uất như những lối đi nối dài giữa những căn hầm.
Đôi cao gót khoan thai bước, mỗi bước đi mái tóc dài lại đung đưa nhè nhẹ. Vết thương của Sara chỉ còn lại hai chấm nhỏ tím thẫm sâu hoắm. Với loài của cô, vết thương sẽ liền lại và hồi phục nhanh chóng khi được phơi dưới nắng mặt trời.
Sau Sara, Shin đang bước theo, tay xách chiếc va li nâu bằng gỗ sưa đựng vài vật dụng cần thiết cho Sara trước một chuyến đi dài. Là lần đầu Shin vào phía trong khi biệt thự Mortu Ary một cách đường hoàng. Mọi thứ đều đập vào thị giác cậu ấn tượng mạnh.
Từ những bức tranh thời Phục hưng, được treo cách ra bởi đèn tường hình nửa quả sồi lạ mắt suốt dọc hành lang dài. Chắc chắn giá trị thật của tất cả chúng sẽ khiến Shin sững sờ. Rồi những hình thù kì dị được trạm trổ tinh tế trên trần nhà. Sàn đá hoa cương sáng loáng, với hoa văn vector cổ điển.
Shin mải mê ngắm nhìn, xem xét mọi thứ. Khu biệt thự này dường như được xây từ một trăm năm trước bởi những người thợ tài hoa nhưng lại mới được tu sửa để mang những nét hiện đại hào nhoáng. Shin càng cảm nhận rõ hơn hết cậu không thuộc về thế giới của Sara!
Sara vẫn thong thả bước, không hề chú ý đến sự tò mò của kẻ phía sau. Trước mắt cô, bỗng nhiên hiện ra một dáng hình quen thuộc, giờ đã trở nên đáng ghét. Vẫn phong thái ấy, vững chãi và đáng tin cậy của một tên loài người có sức mạnh, nhưng Zan giờ đã không thuộc sở hữu của cô.
- Cô chủ ổn không? - Sau khi chặn hai lẻ choàng đen lại, Zan không hề rõ chúng có còn truy đuổi người con gái ấy tiếp không. Dù cậu bị thương nặng suýt bỏ mạng, điều cậu lo lắng vẫn chỉ là Sara.
Ngược lại, Sara hoàn toàn không bận tâm kẻ trước mặt. Với cô, hắn đã trở thành kẻ phản bội đáng khinh. Đôi cao gót vẫn bước đi, lướt qua Zan trong tích tắc. Gương mặt cao ngạo vô tình.
Zan lướt qua nhìn tên vệ sĩ thay thế mình, ánh mắt không còn nỗi căm ghét, chỉ muốn nhào tới bóp nghẹt hắn nữa. Với Zan lúc này, chỉ cần Shin có thể bảo vệ được Sara.
- Cô chủ định đi đâu vậy? - Giọng Zan cất lên vẫn quan tâm khẩn thiết.
Sara dĩ nhiên không hề hay biết đó là chất giọng của kẻ vừa bị trọng thương khi giúp cô thoát khỏi những kẻ viếng thăm không mời. Cô chợt dừng bước, sắc giọng lạnh lẽo.
- Ngươi lấy tư cách gì để gọi ta là cô chủ?
- Tôi vẫn chưa thể thay đổi được thói quen. - Zan hơi cúi đầu
- Ngươi lấy tư cách gì để quản lí chuyện của ta? - Sara tiếp tục, cô không biết mỗi lời của cô đều đâm thẳng vào tim Zan một lưỡi dao.
Zan đáp lại khô khốc:
- Tôi chỉ muốn chắc chắn cô chủ được an toàn!
- Sự giả tạo của ngươi khiến ta kinh tởm! - Sara nghiến răng, nhưng sắc mặt không chút biến đổi - Ta chỉ mong không bao giờ còn phải thấy mặt ngươi!
Zan nhìn theo váy trắng đang rời xa dần trước mặt cậu... Những ngày tháng ở bên người con gái ấy đang trôi xa dần. Những gần gũi ấm áp cậu trao cho dáng người mỏng manh ấy đang trôi xa dần... Giờ chỉ còn lại khoảng không trống rỗng đầy xa cách, và buốt lạnh.
"Em có thể đừng rời khỏi tầm mắt của tôi được không?"
"Em có thể luôn sống hạnh phúc trong bầu không khí tôi đang thở được không?"
"Em có thể luôn an toàn kể cả khi tôi rời khỏi thế giới này không?..."
Những mảng kí ức ngày xưa trôi xa nhưng vẫn mờ nhạt hiện ra, như cuốn băng cũ bị xước.
Cô gái với màu tóc trắng nằm phủ phục trên đám cỏ non. Những thân leo quấn chặt thân thể cô, ghì siết. Những giọt sương trong suốt động trên cỏ, vài hạt chảy trên gò má xanh. Gương mặt đau đớn quằn quại vẫn sắc rõ những đường nét tuyệt cực.
Chàng trai mới lớn sau khi bắt gặp cảnh tượng kì dị đó, không do dự, đã lao tới dùng lưỡi dao rừng mang bên mình cắt lìa nhưng thân cây leo tưởng mềm yếu nhưng dai và cứng vô cùng. Nhưng thân cây đã phản kháng lại, tấn công thân hình rắn rỏi của cậu, khiến nhiều phận da thịt cậu rách toác. Khi những thân cây rút về, đâm sau trở lại lòng đất, chàng trai đang đau nhói vì những vết thương bật máu vẫn guọng hỏi cô gái bằng chất giọng trầm thấp, đầy lo lắng và trấn an:
- Chị bị thương ở đâu không?
Và câu trả lời nhận được khiến chàng trai sửng sốt đến nghẹn lời:
- Ngươi có muốn trở thành nô lệ của ta không?
***
Kẻ tóc dài đi lướt qua Sara, trên môi nở một nụ cười thỏa nguyện. Đôi mắt xanh khẽ liếc ngang nhìn Shin, vành môi vẫn chưa tắt nụ cười đã chuyển sang vẻ đầy nhạo báng. Khi ánh mắt Shin chạm vào ánh nhìn của Tita, một làn hơi lạnh buốc chạy dọc sống lưng cậu.
Là một nét mặt rất quen!
Shin bất giác quay đầu. Kẻ tóc dài đã đi một đoạn xa. Nhưng mái tóc vắt ngang một bên vai, chãy xuống nhu con mảng xà trườn phía sau vẫn hiện hữu ghê rợn. Và một dòng chữ xăm màu tím than lộ ra một nữa nơi gáy kẻ tóc dài. Con chữ nhòe đi trước mắt Shin như một khoảng cách đã xa...
- Zan! Ngươi đã phục hồi, ngươi có rõ ai đã cứu mạng ngươi không? Còn ngươi lại dám bán mạng để bảo vệ kẻ khác khi sự sống của ngươi thuộc về ta! Ngươi trả ơn ta gì đây? Trái tim ngươi hẳn không còn ở đây, nhưng thể xác thì đừng hòng thoát khỏi ta!
Những móng vuốt siết ghì cơ thể Zan. Bộ tóc dài như con trăn lớn quấn quanh người Zan. Và hơi thở phảng phất mùi máu tươi thì sát bên tai Zan:
- Nữ hoàng của ngươi đã thực sự bỏ mặc ngươi rồi, còn hi vọng để làm gì, còn trông ngóng âu lo để làm gì... Hãy ở bên ta, thuộc về ta. Ta muốn mọi thứ của ngươi... Con người các ngươi có phải gọi nó là ân ái không?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận