Vạt váy trắng rơi xuống từ cành cây cao, đôi cao gót đá đất nhẹ nhàng. Đôi mắt biếc nhìn Shin, chờ đợi.
Khoảng lặng khá lâu, đôi mắt đen sậm đã trở về từ vô thức, nhìn thẳng vào Sara. Câu hỏi khô khốc, nhưng dứt khoát:
- Cô gái trên cánh đồng bồ công anh mười năm trước chết là do em?
- Phải. - Và câu trả lời nhẹ nhàng cũng đầy dứt khoát.
- Bạn tôi, Ken, cũng chết do em?
- Hắn đáng nhận được điều đó!
Những ngón tay Shin siết chặt lại, bàn tay cậu nổi đường gân chằng chịt. Giọng cậu thoát ra sắc lạnh:
- Tôi nhầm! Tôi đã nhầm về em! Tôi đã ngỡ trái tim em không đập như con người, em lạnh lùng, cao ngạo, em căm ghét con người, nhưng em lương thiện và bàn tay em sạch sẽ. Nhưng tôi nhầm! Em cũng chẳng khác gì đồng loại em, tàn ác và nhẫn tâm như vậy. Có thể dễ dàng lấy đi mạng sống con người! Em hỏi ai cho một trong số chúng tôi có quyền được định đoạt sự sống của giống loài em? Vậy thì ai cho em được cướp đi mạng sống của những kẻ vô tội loài người chúng tôi??? Sara, em căm ghét con người vì loài người độc ác ích kỉ ư? Loài của em còn hiểm độc gấp chúng tôi vạn lần!!!
Ánh mắt thất vọng và cả thù hận phóng thẳng tới Sara, Shin gằn lên từng con chữ:
- Loài các người sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi tình nghĩa của con người như chúng tôi đâu! Sống như một con người? Hừ! - Shin bật một tiếng cười khẩy, Các người không bao giờ làm được đâu, vì các người mang dòng máu lạnh tanh tưởi của loài ăn thịt. Muốn làm người ư? Với thứ máu tanh kia ư? Quái vật tu luyện nghìn năm cũng không bao giờ đủ!!!
Từng câu chữ từ miệng Shin đều ghim vào tâm khảm Sara, độc và đâu nhức nhối. Loài-ăn-thịt? Loài-quái-vật? Sara không thể chịu đựng được khi kẻ kia nguyền rủa, phỉ báng cô như vậy. Và cô lao tới với những móng tay đã mọc dài ra trong tích tắc, trong đôi mắt cô màu xanh thẫm đã choán trọn.
- Sao ngươi dám...
Nhưng đôi cao gót dừng khựng, vì Shin không hề tránh né hay có vẻ tấn công lại. Cậu vẫn đứng đó, hai chân như bám rễ sâu vào lòng đất, đường hoàng và sừng sững. Tự tay cậu xé toạt chiếc áo sơ mi ra, để lộ khuôn ngực rắn rỏi.
- Thời hạn một tháng đã hết. Tôi không hối hận vì đã liều lĩnh bán mạng. Tôi chỉ ân hận tột cùng vì chính quyết định điên rồ của mình đã làm hại người bạn thân thiết nhất. Tôi đáng nhận được sự trả giá này. Cứ lấy mạng của tôi đi, cứ moi trái tim tôi ra đi.
Giọng Shin nhẹ bẫng như đang nói trong vô thức, trong những cơn mơ muốn biến tan đi. Trước mắt cậu không còn là người con gái với vẻ đẹp tuyệt mỹ nữa mà chỉ có một con quái vật giết người đáng kinh sợ mượn lốt người. Và phía sau cô ta là Ken, Ken đang mỉm cười...
Shin nhắm mắt, chờ một cái chết đã định.
Những móng nhọn đã gương lên, nhưng Sara không hiểu sao cơ thể không còn một chút sức lực để lao đến xé toạt lồng ngực kia ra mà chiếm ấy quả tim ấm nóng kia, dù việc đó luôn khiến cô bị kích thích tột độ.
Song, lúc này, trước tên loài người luôn quằn quại vì nỗi đau mất đi người thân đến tê dại ấy, Sara đã thấy chính mình nơi Shin, thấy chính mình của rất nhiều năm trước, khi cô phải lìa xa ruột thịt, từng ngách thớ, đừng gân trên thân mình đều run lên đau thấu. Sara thấy mình mềm yếu hơn bao giờ...
- Ngươi đi đi... - Sara buông thỏng hai cánh tay, những vệt tối hiện lên trong đáy mắt đã dịu đi cơn giận dữ.
Shin từ từ mở hàng mi, cậu không tin nổi về điều mình nghe được.
- Đi đi và trở lại khi đủ sức mạnh để giết được ta. Nếu ngươi thực sự căm hận ta đến vậy!
- Cô sẽ hối hận vì để tôi đi, Sara. Không lấy mạng tôi, kẻ phải nhận sự trả giá sẽ là cô. Tôi thề!
Shin đã bỏ đi, đi khỏi tầm mắt Sara. Cô quỳ sụp xuống nền đất, những thân bồ công anh héo hon trong nắng cọ vào vạt váy trắng. Có thứ gì cứ vỡ vụn, từng mảnh, từng mảnh, cứa vào da thịt cô, tê tái, đau nhói. Có phải trái tim không thể đập của cô đang run lên vì nỗi đau hay không?
***
Shin bước đi trong vô thức, dù hai bàn tay vẫn đang siết chặt. Những ngón tay tự đâm vào lòng tay đến bật máu. Cậu không rõ mình đã ra bìa rừng từ lúc nào. Đôi mắt vô hồn sâu tối. Đôi chân bước thẳng ra lòng đường nhựa không suy nghĩ. Chỉ khi chiếc ô tô tải lao tới, tiếng còi gấp mới khiến cậu sực tỉnh, tròng mắt giãn căng...
Cảm nhận rõ cơ thể đang bay lên không trung, nhìn bầu trời nhiều mây trong, Shin thấy hình ảnh cô gái bồ công anh hiện lên, rồi mờ dần, mờ dần...
***
- Zan! - Ngươi có nghe rõ cuộc trò chuyện ấy không? Kẻ loài người kia đã từ bỏ tình yêu vì tình bạn tan vỡ. Tại sao loài người lại không thể chấp nhận yêu một người, người đã lấy đi mạng sống của bạn mình? Ta không hiểu! Ta không hiểu! Tình yêu của các người lớn lao lắm cơ mà???
- Zan! - Ngươi có thất vọng không, vì biết Nữ hoàng của ngươi đã giết hại cả người vô tội? Chỉ là ta thấy cuộc sống nhàm chán quá nên chơi một trò chơi thú vị thôi. Ta đã thì thầm vào tai con bé rằng gã đàn ông tên Ken kia có ý định hãm hiếp cô gái bé bỏng kề bên trong ngõ tối, và cô gái kia là bạn của tên nô lệ nó mới chọn lựa. Tình bạn, Sara thực sự hiểu nghĩa của tình bạn ư?
- Zan, ngươi có cảm thấy gì trong đôi mắt Sara lúc ấy không? Đôi mắt đau đớn khi nó nhìn gã tên Shin. Ta đã thấy điều đó trong đôi mắt ngươi trao Sara. Đó là tình yêu??? Đó là tình yêu ư??? Tình yêu là khi thấy kẻ ấy rời bỏ ta thì đau đớn như thân thể bị vỡ vụn ra sao?
- Zan! - Ngươi có lắng nghe được trong gió hay không? Sara vừa có một quyết định điên rồ. Gửi lời tới Chúa tể qua một kẻ mang áo choàng đen. Rằng nó TỪ HÔN.
Trước chiếc gương lớn, cô gái với đôi mắt biếc đang kiên nhẫn tự tết tóc cho mình. Mái tóc trắng xóa được vén gọn sang một bên và từng lọn tóc được đan cài vào nhau thành chiếc đuôi sam gọn gàng, xinh xắn. Là Shin đã dạy Sara cách tết, nhưng trước đây toàn là chính tay cậu tết cho Sara. Trong chiếc váy trắng vải satin mềm mại, Sara nhẹ nhàng xỏ vào chân đôi giày thể thao trắng viền xanh nhạt. Đôi giày êm ái ôm gọn bàn chân nhỏ.
"Dẫu sao thì váy quý tộc kết hợp giày thể thao cũng chẳng ra sao!" - Shin đã từng đùa như vậy. Nhưng Sara mặc kệ, cô thấy thích thú với bộ dạng của bản thân trong gương lúc này.
Trên phố, có những chiếc chong chóng được cắm trong những gian hàng nhỏ. Khi gió thổi qua, Chúng quay tít như những cánh quạt tí hon. Là chong chóng mang gió đến, hay nơi đâu có gió, chong chóng sẽ tự khắc quay?Chẳng vì lí do nào cả, chỉ vì muốn những người ngắm nhìn chúng được cười...
Trên ghế đá, cô gái với tóc đuôi sam màu trắng cứ lặng lẽ một mình, lặng lẽ nhìn những chiếc chong chóng tự quay. Vài sợi tóc mai trắng bay nhè nhẹ trên vầng trán thanh tú. Đôi mắt biếc được nắng chiếu ở trên trong vắt.
Một cậu bé cầm chiếc chong chóng chạy vụt qua, cười giòn tan vì thứ đồ chơi ưa thích. Khi nhận ra sự có mặt của cô gái tóc trắng trên ghế đá, cậu bé dừng lại, ngoảnh nhìn. Rồi bàn chân nhỏ rảo bước tới gần.
- Chị ơi, chị bệnh à? - Ánh mắt thơ ngây nhìn mái tóc trắng tết lại, hỏi. Rồi đứa trẻ giơ tay ra, đặt vào lòng Sara cái chong chóng.
- Cho chị đấy. Mau khoẻ lại nhé!
Đứa trẻ hồn nhiên tung tăng chạy đi rồi, Sara mới khẽ cầm chiếc chóng gió lên. Gặp gió, cánh chóng chóng lại quay tít. Sara từng cho một cậu bé con chiếc chong chóng, và giờ được nhận lại từ một cậu bé con khác. Shin nói đúng, yêu thương trao đi sẽ được nhận lại, đó là quy luật tình cảm của con người. Không hoàn toàn sòng phẳng như cũng không bất công với một ai.
***
Trên con đường nắng đổ vắng lặng, đôi giày thể thao bước từng bước nhẹ bẫng. Không còn nhiều thời gian để Sara hít được khi trời, tận hưởng được vị của nắng ngọt tự do như lúc này. Cô không phải con người. Cô là giống loài khác. Và giống loài nào cũng có những luật định. Cô đã phạm luật, phạm nặng: kháng cự ý muốn của đấng tối cao. Cô sẽ phải nhận sự trừng phạt.
Đôi thể thao chợt dừng lại. Phía trước Sara, một chàng trai đang bước tới. Vẫn vẻ tin cậy và phong trần ấy, nhưng đôi mắt chàng trai giờ lại nhìn xung quanh một cách lạc lõng. Chàng trai đã trải qua nhiều ca phẫu thuật sau tai nạn ô tô trên con đường ven bìa rừng. Sức khoẻ đã hồi phục, nhưng trí nhớ thì mất hoàn toàn.
Shin lướt qua Sara trong khoảnh khắc... Khoảnh khắc ấy Sara thấy lòng hẫng lại, có phải trái tim cô vừa giật một nhịp không? Trái tim mang máu xanh chưa bao giờ biết đập...
- Anh Shin, nắng sắp tắt rồi, ta về thôi - Cô gái nhỏ chạy tới ôm lấy cánh tay Shin, đưa cho cậu một chai nước trái cây ép. Giọng cô gái lảnh lót - Anh, ngày mai anh có muốn đến thăm mộ anh Ken không? Rồi em sẽ từ từ kể cho anh về anh Ken, nhiều điều lắm. Mình chỉ cần mang tới một chùm hoa bồ công anh thôi. Anh Ken chắc chắn rất vui. Anh cũng thích bồ công anh mà, phải không?
Bàn tay gầy mảnh muốn vươn ra, như muốn giữ lấy một điều đã mất, đã tuột khỏi tầm với. Nhưng Sara vừa đưa bàn tay lên thì đã bị một bàn tay trắng toát tòm chặt. Dưới chiếc mũ trùm đen, kẻ không mời mấp máy môi từng con chữ khô đanh:
- Sara, như đã tuyên thệ, Chúa tể ra lệnh đưa cô đến nơi lãnh phạt!
***
Nhịn ngọn lữa nến lung linh chập chờn vì một vạt váy lướt qua. Tita chậm rãi và uyển chuyển bước tới gần Zan.
- Chiếc lồng đã mở, nhốt nàng công chúa của loài chúng ta vào, chờ lãnh án tử hình. Bao giờ ngươi sẽ hành động đây, Zan?
Bàn tay với những ngón dài chạm vào mép bàn, những móng xanh cào cào lên mặt bàn tạo thành những tiếng xước.
- Cô có thể ngăn tôi lại, hoặc giết tôi trước khi phạm trọng tội với loài các cô.
Tiếng cười tinh quái và vui thích phát ra trong cổ họng Tita:
- Ngươi đang ảo tưởng về sức mạnh của mình sao Zan? Bảo vệ người con gái người yêu bằng mọi giá, ta cho tình yêu của loài người thật can trường. Nhưng để cứu Sara mà người có ý định TIÊU-DIỆT-CHÚA-TỂ của chúng ta, chỉ trong ý nghĩ thôi, ta cũng thấy người điên rồi. Hoang tưởng! - Giọng Tita nhạo báng - Không tự lượng sức! Người định sẽ đối đầu với thứ sức mạnh siêu nhiên bằng những thứ này sao?
Trên bàn đá, những chiếc lọ thủy tinh đựng thứ chất lỏng đặc sánh. Một lưỡi kiếm dài trên mặt bàn, sắc ngọt, sáng loáng, được Zan cẩn trọng quét từng lớp chất độc lên. Những chiếc lưỡi lam dài gấp đôi bình thường cũng được ngâm trong thứ chất độc ấy. Zan đã mất nhiều ngày để tìm kiếm thứ chất độc này, thứ độc làm phân hủy mọi thân thực vật.
Zan hoàn toàn tập trung vào công việc như thể có cơn sóng thần ập tới cậu cũng mặc. Giọng nói ma mị lại cất lên, nhưng lần này mỏng nhẹ, không chút chế nhạo:
- Người yêu Sara đến nhường nào?
- Đến mức chính tôi cũng không định lượng được. Cô không bao giờ yêu, cô không hiểu được điều đó đâu!
Những móng tay sắc vẫn cào xước trên mặt bàn đá... Khi những cây nến xanh cháy được phân nửa, không gian tĩnh lặng lại vang lên giọng nói, càng mỏng nhẹ hơn lúc trước. Nghiêm túc và rõ ràng:
- Loài Tita chúng ta, yếu sức nhất vào giữa đêm khi sương đầm và điểm yếu nhất trên thân mình là điểm tiếp giáp giữa thân và hoa. Nếu bị đứt lìa, kẻ có sức mạnh tối thượng cũng sẽ bị tiêu diệt. Nhớ lấy, Zan!
***
Rừng sâu thẳm vẫn luôn tịch mịch và ẩn chứa những nguy hiểm chết chóc. Trong bóng đêm mịt mùng dày đặc. Khu rừng càng nhuốm vẻ u ám đáng hãi sợ hơn.
Ở một nơi sâu hút con người ít lui tới, còn có một thế giới khác vẫn tồn tại sống động ngay cả khi con người đang say ngủ.
Bàn tay với chỉ ba ngón đã tháo băng quấn đen đưa lên lưng chừng ra hiệu. Hai kẻ mặc áo choàng đen cuối đầu rồi hai vệt đen vụt đi như hai cơn gió.
Giữa những tầng lá rậm rạp, một chiếc lồng sắt bị vùi lấp. Những thân cây leo dài mạnh tưởng yếu mềm lại có những gai nhọn sắc vươn lên quấn lấy những thanh sắt thẳng tắp. Số thân cây leo dày rợp đến nỗi không còn thấy màu xám của sắt và ban ngày không một tia nắng nào lọt được qua, dù nắng bên trên những ngọn cây thật rực rỡ và rợn ngợp.
Trong đêm tối, khi khu rừng im lìm trong màu đen huyền bí thì bên trong chiếc lồng sắt còn tối mù mịt hơn. Nàng công chúa trong chiếc váy trắng và mái tóc vẫn thắt bím đang nằm phủ phụt trong lồng. Đôi mắt không buồn hé mở vì mở ra cũng chỉ một màu đen đặc. Cơ thể Sara mềm oặt, kiệt sức vì đã nhiều ngày không được phơi nắng và không được hút sinh khí.
Bàn tay cô xê dịch lên phía cổ, ngón tay sẽ chạm vào chiếc nhẫn tròn mịn luồn trong sợi dây bạc. Những ký ức hiện về, trong ngôi nhà gỗ giữa rừng, trong ngôi nhà gỗ trên đồi có những đàn cừu, trên cánh đồng bồ công anh dịu mát,... Những ký ức rất đỗi con người. Ai đó vẫn bảo khi rời xa rồi, khi tuột mất rồi người ta mới cảm nhận rõ nhất bản thân trân quý đến nhường nào.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận