Dịch: Hoangforever
Khi con người lần đầu tiên xây dựng tường thành để chống lại thú dữ, ngọn lửa văn minh mới có thể tiếp tục.
Ngày nay, cơn lũ của thời đại đang ập đến, nhân loại cần đồng lòng như một, lấy thân xác máu thịt tạo nên bức tường thành kiên cố, bảo vệ ngọn lửa văn minh khó khăn lắm mới giành được.
---
Hết lời tựa
----
"Choang chát~"
"Ông Ngô, đây là di vật duy nhất mà cha ông đã để lại trước khi qua đời. Xin hãy tôn trọng di nguyện của người đã khuất."
Bên trong nhà tang lễ Hải Thị, người chủ trì tang lễ nhìn Ngô Minh trước mặt, ném di vật của cha vào thùng rác giống như phát điên, do dự không dám tiến lên khuyên can.
"Tôn trọng?"
Ngô Minh như thể vừa nghe thấy trò cười lớn nhất thế gian.
"Thứ đó chỉ là chất lượng dịch vụ mà các người cung cấp cho khách hàng khi họ bỏ tiền ra mà thôi. Nhưng... tôi không cần!"
Nói xong, Ngô Minh đẩy cửa rời đi, để lại phía sau hàng dài người chờ hỏa táng và tờ giấy phép hỏa táng chưa có chữ ký của thân nhân.
"Người này bị bệnh gì à?"
"Phí hỏa táng và mai táng đều đã được người quá cố thanh toán đầy đủ từ trước. Ông ta chỉ cần ký tên vào mục thân nhân là xong."
"Dù giữa hai cha con có mâu thuẫn gì đi chăng nữa, thì cũng không đến mức chết rồi mà vẫn không thể tha thứ cho nhau chứ?"
Ngô Minh không quan tâm đến những lời bàn tán sau lưng mình, hắn đi ra bãi đỗ xe của nhà tang lễ. Vừa mở cửa xe, cơ thể hắn giống như tuyết lở sụp xuống ghế lái.
Ba mươi năm qua, từng cảnh tượng giữa anh và cha như thước phim tua nhanh trong đầu.
Nếu sáng nay không phải nhìn thấy khuôn mặt bình thản ấy trong nhà tang lễ, thì có lẽ những ký ức chôn vùi bấy lâu sẽ chẳng bao giờ được hắn nhớ lại, cho đến tận ngày nhắm mắt xuôi tay.
Nhưng bây giờ...
Chúng như pháo nổ được đốt lên, nổ lách tách trong lòng Ngô Minh, không thể kiểm soát được.
"Bốp!"
Ngô Minh đập mạnh vào vô lăng, như muốn ấn nút tạm dừng cho những hình ảnh nhảy nhót trong đầu này.
Nhưng dường như chẳng có tác dụng gì.
Hắn lục trong ngăn trước xe ra một bao thuốc lá cũ, có phần úa vàng, vẫn còn nguyên chưa mở.
Điếu thuốc vừa châm, khói xanh nhạt từ từ bốc lên, hắn không chút do dự hít vào một hơi thật sâu.
"Khụ! Khụ!"
Đây là điếu thuốc đầu tiên mà Ngô Minh hút sau bốn năm kể từ khi vợ hắn, Lý Ngư, mang thai.
Mùi ẩm mốc của không gian tối tăm, không ai đoái hoài suốt một thời gian dài, hòa với vị thuốc lá đã hết hạn nhẹ nhàng đập vào đầu hắn.
Cơn chóng mặt nhẹ khiến Ngô Minh cau mày, cảm thấy không quen.
Hắn lấy một tờ khăn giấy ra, gấp lại nhiều lớp rồi dập tắt điếu thuốc quá hạn ở trong tay, sau đó nhét lại vào bao cùng với vỏ hộp.
"Đã nói là sẽ không xuất hiện nữa, vậy mà đến lúc chết còn bắt tôi ký tên?"
"Chi bằng chết luôn bên ngoài đi, tại sao cứ phải xuất hiện vào lúc này chứ!"
"Đinh đoong~"
Đúng lúc Ngô Minh đang cảm thấy lòng rối như tơ vò, điện thoại chợt hiện lên một tin nhắn WeChat, là của Lý Ngư gửi đến.
"Tôi đã ký đơn ly hôn rồi. Tám giờ sáng ngày kia gặp nhau trước cửa cục dân chính, không gặp không về."
Nhìn dòng tin nhắn trên màn hình, lông mày Ngô Minh càng nhíu chặt.
Hắn cầm điện thoại lên, gõ nhanh một câu:
"Về quyền nuôi dưỡng Hân Hân, tôi nghĩ chúng ta vẫn cần thương lượng thêm."
Nhưng chưa kịp gửi đi, hắn đã nhanh chóng thu hồi tin nhắn.
Vẻ mặt chán nản, hắn ném điện thoại lên ghế phụ lái.
Chỉ một tuần trước, Ngô Minh vừa bị công ty sa thải.
Nói là sa thải cũng chưa đúng hẳn.
Một người đàn ông ngoài 30, sớm muộn gì cũng sẽ bị ràng buộc bởi chiếc vòng kim cô vô hình mang tên 'trần nhà sự nghiệp'.
Lúc này, nếu trong công ty không có "Bá Nhạc" kéo hắn một tay, thì bị lớp trẻ thay thế là điều tất nhiên.
Thương trường là thế, thiên lý mã thì nhiều, nhưng Bá Nhạc lại hiếm.
Ngô Minh, con "thiên lý mã" này cũng chẳng thể thoát khỏi số phận bị sóng sau đẩy sóng trước, trôi dạt lên bờ cát.
Ban đầu, vì "tình nghĩa nhiều năm", công ty còn giữ lại cho hắn một vị trí, quản lý hậu cần.
Nhưng đường đường là giám đốc thị trường bao nhiêu năm, sao Ngô Minh có thể chịu đựng thứ "cơm thừa canh cặn" đó?
Hắn phẫn nộ từ chức, nhưng khi về nhà, không những không nhận được sự thấu hiểu của vợ mà hai vợ chồng còn cãi nhau to.
Việc thất nghiệp trở thành mồi lửa, kích nổ những mâu thuẫn âm ỉ trong gia đình.
Tối hôm đó, Lý Ngư bế con gái về nhà mẹ đẻ.
Ngô Minh cứ ngỡ chỉ là một trận cãi vã bình thường, nhưng không ngờ mấy ngày sau lại nhận được đơn ly hôn do luật sư của cô gửi đến.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận