Dịch: Hoangforever
"Thằng nhãi này, không dễ đối phó."
"Tôi nói thật, tất cả là do mấy cái phim truyền hình bây giờ gây ra. Hại chúng ta dùng mấy cái bài thẩm vấn mở màn này, đều không linh nữa."
Rõ ràng, hai nhân viên thẩm vấn này, thời gian gần đây đã không chỉ một lần gặp phải loại “đối tượng cứng đầu” như vậy, họ vừa đi vừa lẩm bẩm trong hành lang, rồi bước vào phòng quan sát bên cạnh.
Lúc này, Từ Cường – người đàn ông với tóc mai đã điểm bạc – đang đứng trước tấm kính một chiều, chăm chú quan sát từng hành động của Ngô Minh.
Ngoài Từ Cường và hai nhân viên thẩm vấn vừa bước vào, còn có một người nữa cũng đứng trước tấm kính ấy — chính là người đàn ông mặc áo khoác da đã dẫn người đến nhà tang lễ bắt giữ Ngô Minh sáng nay.
"Trương Thiết, Vương Phóng, Trình An, ba người các cậu là những thuộc cấp đắc lực nhất của tôi ở Phòng Điều tra Tội phạm Đặc biệt này, trước đây nhiệm vụ theo dõi, giám sát Ngô Minh vẫn luôn giao cho các cậu làm. Tôi cho các cậu một ngày, nghĩ cách cạy miệng hắn cho tôi."
“Rõ, đội trưởng Từ!”
Từ Cường liếc nhìn Ngô Minh ở phía bên kia tấm kính một chiều, sau đó cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn vẫn đang reo không ngừng, bấm nút tắt nguồn, quay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
. . .
. . .
Trái lại, ba người Trương Thiết, Vương Phóng, Trình An thì thở phào nhẹ nhõm khi thấy Từ Cường đã đi.
“Hôm nay, tâm trạng đội trưởng Từ hình như không được tốt lắm.”
“Cả đám đối tượng điều tra chẳng ai chịu mở miệng, thử hỏi tâm trạng ông ấy sao mà khá lên được?”
Trương Thiết trừng mắt nhìn Vương Phóng một cái.
"Những người khác thì thôi đi, nhưng cái tên Ngô Minh là đối tượng được chính đội trưởng Từ chỉ đích danh, chúng ta vẫn phải nhanh chóng moi ra được chút tin tức gì hữu dụng từ miệng hắn mới được.”
Trong ba người, Trình An là người có tính cách trầm ổn nhất.
“Con người khi ở trong môi trường kín, mức độ lo âu sẽ tăng lên. Cảm giác bất an và nguy cơ trong nội tâm sẽ khiến tinh thần căng thẳng cực độ. Trước tiên cứ để hắn ở trong trạng thái này vài tiếng, đợi khi hàng rào tâm lý hoàn toàn sụp đổ rồi, lúc đó đột phá cũng chưa muộn.”
Nói cho cùng, Ngô Minh cũng chỉ là một người bình thường, dù giai đoạn đầu có thể cắn răng chịu đựng, nhưng trước mặt đám lão làng thẩm vấn hình sự như Trình An bọn họ, có đủ cách để cạy miệng hắn.
. . . . . . . . . . . .
“Tút ~”
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, sorry, the phone you...”
Ngoài cửa Cục Dân chính thành phố Hải, Lý Ngư với vẻ mặt trầm như nước đã gọi điện thoại mấy lần mà không ai nghe máy.
*Thành phố Hải: Hải thị.
“Gọi hơn chục cuộc không nghe thì thôi đi, giờ còn dám chơi trò tắt máy với tôi à? Anh ta thật sự nghĩ rằng như vậy là không cần ký vào đơn ly hôn sao?"
Lý Nguyệt, em gái ruột của Lý Ngư, đứng bên cạnh khuyên nhủ.
Lý Nguyệt chính là em ruột của Lý Ngư.
Từ khi Lý Ngư dắt con quay về nhà mẹ đẻ, bên nhà mẹ để vẫn luôn khuyên giải cô.
Dù sao thì, bao năm qua, Ngô Minh vẫn luôn làm việc chăm chỉ tận tụy, đối xử với người nhà cũng rất tốt, dịp lễ Tết, việc lớn việc nhỏ đều không bao giờ quên.
Lần này việc Ngô Minh nghỉ việc tuy có hơi bốc đồng, nhưng trong mắt nhà mẹ cô, cũng không phải chuyện tày trời hay sai lầm nguyên tắc gì không thể cứu vãn.
“Níu kéo? Còn níu kéo cái gì nữa! Chuyện lớn như nghỉ việc, đến một tiếng bàn bạc với chị, anh ta cũng không có nói.”
“Sau khi anh ta từ chức, chị có gọi điện thoại đến công ty hắn, hỏi họ rồi. Công ty họ vốn định cho anh ta một vị trí quản lý hậu cần. Dù lương chỉ bằng 1/3 so với trước, nhưng ít nhất còn có cái để trả tiền xe, tiền nhà hàng tháng, không đến mức phải lo lắng.”
“Khi tụi chị kết hôn, đúng lúc chị đang trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp nhất, vậy mà vì con, vì anh ta, chị đã chủ động từ bỏ.”
“Công việc của anh ta không chỉ là việc của riêng anh ta, mà còn là khoảng không phát triển mà chị phải hy sinh để đổi lấy đấy, em có hiểu không?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận