Dịch: Hoangforever
Lý Nguyệt sắp xếp lại những thông tin hỗn loạn trong đầu, rất nhanh nghi ngờ, nói:
"Chị, em thấy chuyện này vẫn nên làm rõ ràng trước đã. Dù sao em cũng không tin, anh rể lại là người vì thất nghiệp mà mất đi lý trí, làm ra chuyện trái pháp luật như vậy."
Nghe em gái Lý Nguyệt nói vậy, Lý Ngư cũng dần bình tĩnh lại.
Nhớ lại những năm tháng Ngô Minh ở bên cạnh mình, tuy rằng Ngô Minh đôi khi rất cố chấp, nhưng tuyệt đối không phải là người vì thất nghiệp mà hoảng loạn, làm liều đi vào con đường phạm tội.
Anh ta không hề có tính cách cực đoan như vậy.
“Ngược lại là chị đó, vừa rồi hành xử quá bốc đồng. Chuyện còn chưa rõ ràng gì mà đã dập máy.”
Cảm nhận được ánh mắt cạn lời của em gái Lý Nguyệt ở bên cạnh, Lý Ngư cũng cảm thấy mình vừa rồi có chút quá xúc động.
Nhưng không còn cách nào!
Nhưng không còn cách nào khác!
Là một người mẹ, ai mà có thể bình tĩnh được khi biết con gái mình sau này không thể thi công chức, không thể vào làm ở các doanh nghiệp lớn chứ?
Đều sẽ không nhịn được mà bùng nổ.
Mà nguyên nhân gây ra tất cả chuyện này, lại là người cha "khốn kiếp" của con bé, đã đưa ra một quyết định "khốn kiếp".
"Hô ~"
Lý Ngư hít sâu một hơi.
Bình tĩnh!
Mình phải bình tĩnh!
Dù thế nào đi nữa, Ngô Minh vẫn là cha ruột của con gái mình. Đối phương đang bị điều tra thu thập chứng cứ, điều đó có nghĩa là vụ án vẫn chưa được định tội.
"Dù thế nào, cứ làm rõ đầu đuôi sự việc trước đã, tìm cách đưa người ra rồi nói sau."
Nhìn Lý Ngư trước mặt dần bình tĩnh lại, em gái Lý Nguyệt gật đầu.
Họ tin vào pháp luật của thời đại này, sẽ không làm oan cho bất kỳ người tốt nào.
Đương nhiên, cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ xấu nào.
Nếu Ngô Minh thực sự làm chuyện trái pháp luật.
Họ thà đại nghĩa diệt thân!
. . . . . . . . . . .
Nửa tiếng sau.
Tại Đồn cảnh sát quận Quang Minh, thành phố Hải Thị.
Đứng trên ban công, Từ Cường nhìn hai chị em Lý Ngư xuất hiện dưới lầu, khuôn mặt già dặn dãi dầu sương gió ẩn hiện một tia kỳ lạ.
Thời gian quay ngược lại nửa tiếng trước.
Sau khi bình tĩnh lại, Lý Ngư gọi lại số điện thoại mà cô vừa dập máy.
Từ Cường nghe điện thoại, dù nghĩ nát óc cũng không ngờ, việc Lý Ngư cúp điện thoại trước đó, không phải là thủ thuật gì, hay là do ông sơ hở gì trong lời nói.
Mà là. . . . . .
Cái tính khí nhỏ nhặt của phụ nữ!
Cảnh tượng quen thuộc này, không khỏi khiến Từ Cường nhớ lại người vợ cũ Dương Phán Phán.
"Từ Cường, anh hiểu điều tra hình sự, hiểu phá án, nhưng anh không hiểu cuộc sống, lại càng không hiểu phụ nữ. Cái gia đình này đối với anh chỉ là gánh nặng, thôi thì giải tán đi, tốt cho cả anh lẫn tôi!”
Đúng vậy, bao nhiêu năm đã trôi qua rồi.
Từ Cường vẫn không hiểu phụ nữ, không hiểu cuộc sống.
Dồn hết tâm huyết vào công việc điều tra phá án.
Hắn thậm chí không nhớ nổi, lần cuối cùng gặp vợ cũ và con trai là khi nào.
"Lão Từ, hôm nay cậu sao thế? Phòng Điều tra Tội phạm Đặc biệt của các cậu toàn thụ lý những vụ án lớn, vụ án quan trọng, bỗng dưng lại đến địa bàn bé tí của tôi mượn chỗ làm việc, thật là khiến tôi vừa bất ngờ vừa vinh hạnh đó nha.”
Phó cục trưởng đồn công an quận Quang Minh – Thẩm Phương Chu – nhìn người bạn học cũ, đồng thời là chiến hữu cũ trước mặt mình, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò dò hỏi.
"Lão Thẩm, cảm ơn cậu đã giúp tôi việc này, Nhưng mà, quy củ anh cũng hiểu rõ, chúng ta không thể vi phạm kỷ luật.”
Bị Thẩm Phương Chu kéo về từ trạng thái thất thần, Từ Cường hàm hồ đánh trống lảng.
"Được được được, tôi không hỏi, không dò la được chưa."
Thẩm Phương Chu vung tay, nhưng vẻ mặt nhịn cười trong mắt lại không thể che giấu được.
Ý như muốn nói: Tôi còn lạ gì cậu?
“Cậu mà vi phạm kỷ luật á? Mặt trời mọc từ hướng Tây luôn ấy!”
"Cốc cốc cốc ~"
"Thẩm cục, người đến rồi."
"Ừ, theo ý của phó trưởng phòng Từ, đưa người qua đó đi."
Do tính chất đặc biệt của Phòng Điều tra Tội phạm Đặc biệt, Từ Cường dù là người đứng đầu, cấp phó phòng, nhưng quyền hạn tương đương với Thẩm Phương Chu.
"Lão Từ, chuyện của Phòng Điều tra Tội phạm Đặc biệt của các cậu, tôi không nhúng tay vào đâu, bên tôi còn một bản báo cáo phải làm, đi trước một bước nhé?"
Từ Cường biết Thẩm Phương Chu cố ý tránh hiềm nghi, nên không ngăn cản.
Nhìn bóng lưng Thẩm Phương Chu rời đi, ánh mắt Từ Cường khẽ lóe lên.
Bao nhiêu năm qua, trong lòng Từ Cường vẫn luôn chờ đợi một đáp án.
Chờ đợi. . . . . .
Sự thật đằng sau chuyện đó!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận