Dịch: Hoangforever
Đêm khuya, Ngô Minh say khướt trở về nhà, khóe miệng vẫn mang theo một nụ cười ngọt ngào.
Hôm nay hắn đã có một ngày rất vui vẻ.
Ở vườn thú tìm lại ký ức tuổi thơ, ở khu điện tử chơi game thùng cả buổi chiều, buổi tối lại còn ghé quán nhỏ quen thuộc trong ký ức ăn một bữa lẩu khô "hoài niệm" vừa rẻ vừa ngon.
Vợ chồng chủ quán dù trên mặt đã in hằn dấu vết của năm tháng, nhưng nụ cười của họ vẫn giống hệt như trong ký ức của Ngô Minh — nhiệt tình, lan tỏa và dễ mến.
Ngô Minh, người trước nay chưa từng buông thả, đêm nay ở quán nhỏ đã say bí tỉ, hút hết cả một bao thuốc Đại Tiền Môn, còn mua một trận bóng đá mà hắn thích.
Trong trạng thái thả lỏng và tìm lại bản thân, Ngô Minh cảm thấy đám mây đen bao phủ trong lòng suốt thời gian qua, dường như tan biến đi phần lớn.
Cho dù hôm nay không tìm được đáp án mà hắn hằng mong đợi trong lòng.
Nhưng, hắn đã tìm lại được niềm vui đã lâu không thấy.
Đó là một thứ niềm vui không thuộc về cái độ tuổi này của hắn, thứ niềm vui từ lâu đã bị danh phận, trách nhiệm chôn vùi.
Ngay cả việc gọi tài xế lái xe hộ về nhà, Ngô Minh cũng trả thêm cho người đó một trăm tệ.
......
Nhìn nụ cười tươi rói của anh tài xế, Ngô Minh không nhịn được cảm thán trong lòng:
“Thì ra hạnh phúc là thứ thật sự có thể lây lan!”
Trong cơn say nửa tỉnh nửa mê, Ngô Minh cứ thế ngã vật xuống sofa. Ngay cả chuyện ngày mai phải đến cục dân chính ký giấy ly hôn, cũng bị hắn ném ra sau đầu.
Khoảng nửa đêm về sau, cơn say của Ngô Minh dần tan, trong đầu hắn bất giác chợt hiện ra một hình ảnh.
Đó là khi hắn còn rất nhỏ, rất nhỏ, cha của hắn - Ngô Văn Thanh đã đưa hắn đến vườn thú, cũng là lần duy nhất trong đời Ngô Minh đi chơi riêng với cha.
“Nhớ chưa? Từ chuồng voi đến núi khỉ tổng cộng là 108 bước. Nếu muốn xem hươu cao cổ và gấu lớn thì còn phải đi thêm 875 bước nữa. Giữa đường chúng ta sẽ đi ngang qua chuồng công và chuồng rắn. Con còn nhớ số bước đến hai chỗ đó không?”
“321 bước, 219 bước…”
Ngô Minh đột nhiên choàng tỉnh từ trong giấc mơ, mồ hôi đầm đìa, như thể bỗng nhớ ra điều gì đó.
Hắn cố gắng chịu đựng cảm giác choáng váng trong đầu, loạng choạng đi đến trước máy tính, mở trình duyệt nhập một chuỗi địa chỉ, rất nhanh, một trang web hiện ra trên máy tính.
Rất nhanh, trên màn hình máy tính bật lên một trang web.
Đó là một trang web nghiệp dư chuyên để đăng truyện ngắn và tản văn. Mức độ “nghiệp dư” y hệt như mấy cuốn tiểu thuyết của cha Ngô Minh hay viết, quanh năm chẳng có mấy lượt xem.
Ngô Minh nhớ khi đó tuy Ngô Văn Thanh thường xuyên không có mặt ở nhà, nhưng quan hệ cha con vẫn chưa tệ đến mức gay gắt như bây giờ. Thỉnh thoảng hắn vẫn còn cảm nhận được một chút ấm áp của tình phụ tử.
Khi ấy, Ngô Minh thậm chí còn từng mơ ước trở thành một nhà văn giống như cha mình.
Dưới sự khuyến khích của cha Ngô Văn Thanh, Ngô Minh đã đăng ký tài khoản nhà văn đầu tiên, cũng là duy nhất trong đời trên trang web này, chuyên dùng để cập nhật nhật ký hàng ngày.
Mật khẩu của tài khoản vừa đúng là chuỗi số mà hôm đó họ đi vườn thú đã ghi lại.
Sau đó, cha con Ngô Văn Thanh trở mặt với nhau. Ngô Minh từ đó không bao giờ đăng nhập lại vào trang web này nữa.
Ngô Minh luôn cảm thấy Ngô Văn Thanh là người cha vô dụng nhất trên thế gian này, ngay cả sở thích viết lách cũng bị in sâu dấu vết của sự vô dụng.
Chuyện này ảnh hưởng sâu sắc đến Ngô Minh, dẫn đến việc chọn ban khi thi đại học, Ngô Minh không chút do dự lựa chọn ban Tự nhiên.
Sau khi tốt nghiệp, Ngô Minh dấn thân vào ngành IT, một đường xông pha, trở thành giám đốc marketing của một công ty internet lớn nằm trong top mười quốc gia.
Dù công việc này Ngô Minh không mấy yêu thích, nhưng đối với hắn, việc kiếm được tiền, để cung cấp đủ vật chất cho gia đình, quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Hắn không muốn tiếp tục trơ mắt nhìn mẹ mình mỗi ngày vất vả làm hai ba công việc để nuôi sống gia đình, không muốn sống những ngày một đồng phải chia đôi tiêu xài nữa.
"Mở được rồi?"
Khi hình ảnh ký ức lướt qua trong đầu Ngô Minh, trang web đã đăng nhập thành công.
Ánh mắt Ngô Minh thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc, với môi trường internet phát triển nhanh chóng như hiện nay, một trang web ít người truy cập như thế này đáng lẽ ra đã bị thị trường đào thải từ lâu.
Nhưng điều mà Ngô Minh không thể ngờ là, không những trang web này vẫn còn tồn tại, mà cả những trang nhật ký bị bụi phủ hơn 20 năm trong tài khoản cũng vẫn nằm im lìm ở đó.
Ngày 26 tháng 4 năm 1996, trời nắng.
Ba dẫn con đi sở thú, xem hươu cao cổ và gấu lớn mà con thích nhất, còn ăn que kem nữa, con rất vui. Nếu ngày nào cũng được đi chơi với ba như thế này thì tốt biết mấy.
Ngày 18 tháng 5 năm 1996, trời nhiều mây.
Trời âm u, ba vẫn chưa về nhà. Có phải ba quên hôm nay là sinh nhật của con rồi không? Chẳng lẽ lại giống như những năm trước, chỉ có mẹ, một mình tổ chức sinh nhật cho con?
Ngày 13 tháng 8 năm 1996, trời mưa như trút nước.
Cuối cùng thì ba cũng về rồi. Con nghe thấy tiếng ba và mẹ cãi nhau trong phòng khách. Sau đó ba mang hết đồ đạc đi mà không quay đầu lại. Con hỏi mẹ, có phải ba không cần mẹ con mình nữa không. Mẹ khóc mà không nói gì.
Ngày 4 tháng 6 năm 1997.
Người đó... không bao giờ trở lại nữa. Có lẽ đối với ông ấy, ngôi nhà này chỉ là một thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao. Từ nay về sau, mẹ sẽ do con bảo vệ.
Đọc đến đây, nước mắt Ngô Minh lại không kìm được mà lăn dài nơi khóe mắt.
Hồi đó, hắn luôn muốn che chở cho mẹ.
Tiếc rằng, đến khi hắn có khả năng làm được điều đó, mẹ lại vì lao lực quá độ mà sớm qua đời.
Hắn muốn nuôi dưỡng, mà cha mẹ không còn.
Đây có lẽ là chuyện đáng tiếc nhất, và không thể bù đắp nhất trên đời.
Ngay khi Ngô Minh vẻ mặt buồn bã chuẩn bị tắt trang web trên máy tính đi, mí mắt hắn đột nhiên giật mạnh.
“Ủa? Đây là…”
Ánh mắt hắn chăm chăm nhìn vào một tin nhắn nổi bật ở góc dưới bên phải của trang web.
Ngô Minh có thể khẳng định khi hắn đăng nhập tài khoản, tin nhắn riêng này không hề tồn tại.
Nói cách khác, tin nhắn riêng này bật ra sau khi hắn đăng nhập.
Ngô Minh khẽ nhíu mày di chuyển chuột nhấp vào tin nhắn riêng đó, nhưng khi hắn nhìn rõ nội dung bên trong, cả người lập tức giật mình.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận