Dịch: Hoangforever
Bộ phận khai thác thị trường vốn dĩ không phải nơi được ưa chuộng, vì để thúc đẩy các loại hợp tác chiến lược, nghiên cứu phát triển thị trường, các yêu cầu từ các "ông lớn" tài trợ thường cần thông qua tay Ngô Minh, sau đó mới chuyển giao đến nội bộ công ty.
“Xét theo cách này, thì người có động cơ và kỹ thuật như vậy, hình như thật sự không ít.”
Ngô Minh làm giám đốc thị trường của công ty bao nhiêu năm nay, số người bị hắn đắc tội có thể xếp hàng từ tầng một lên tận sân thượng.
Đặc biệt là những nhân viên cốt cán ngày thường chỉ biết cắm đầu vào kỹ thuật.
Một khi bị đám "mọt sách" kỹ thuật cố chấp này ghét, gần như cả đời, cũng đừng mong thoát khỏi danh sách đen của họ.
“Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa. Đã không lần ra được từ kỹ thuật, vậy thì chỉ còn cách đi đường vòng thôi.”
Về mặt kỹ thuật, đối phương có thể xóa sạch mọi dấu vết từng tồn tại trên trang web.
Nhưng trong hiện thực, những dấu vết ấy lại ở khắp nơi.
“Lúc đầu đăng ký tài khoản trang web đó, mình còn nhỏ…”
Tài khoản trang web cũng được đăng ký bằng chứng minh nhân dân của Ngô Văn Thanh.
Không sai, người đứng sau “trò đùa ác ý” này, chắc chắn đã lần theo manh mối này, để tìm được trang web đó.
Mà bao nhiêu năm nay, điểm giao nhau duy nhất trong cuộc đời của Ngô Minh và Ngô Văn Thanh, chỉ còn lại nhà tang lễ.
“Vậy là hắn theo dõi mình đến nhà tang lễ? Rồi phát hiện mối quan hệ giữa mình và người đó? Sau đó lần theo manh mối để tìm đến trang web, phá tường lửa, hack tài khoản của mình? Thật đúng là hao tâm tổn trí mà!”
Ngô Minh cảm thấy bản thân đột nhiên có tiềm năng làm “Địch Nhân Kiệt” thời hiện đại.
Hiện tại, “chuỗi bằng chứng” đã được thu thập đầy đủ, giờ chỉ còn lại bước cuối cùng.
“Chỉ cần đến nhà tang lễ xem lại camera giám sát hôm đó, là biết ai đã theo dõi mình rồi.”
Dấu vết trên mạng có thể bị xóa, nhưng dấu vết trong thực tế lại không dễ dàng như thế.
Không phải là kỹ thuật không thể làm được, mà là vì giới hạn pháp luật ở đất nước này là thiêng liêng, không thể xâm phạm.
Bạn có thể dùng kỹ thuật để giở mấy trò đùa trên một trang web nhỏ.
Nhưng nếu chuyện tương tự xảy ra ở nơi đụng chạm đến ranh giới pháp luật, thì cho dù kỹ thuật của bạn có cao siêu đến đâu, trước bộ máy nhà nước cũng không có chỗ để ẩn thân.
Vì một trò đùa mà phải chịu sự trừng phạt của pháp luật?
Cái giá này, e rằng quá đắt đỏ!
“Trừ phi đám cuồng kỹ thuật đó gõ code đến nỗi hỏng cả não, mới làm ra mấy chuyện ngớ ngẩn như vậy.”
Có thể là nửa đêm nhớ lại nhiều chuyện, cũng có thể là do bị “trò đùa” đột ngột này, khiến cho cơn buồn ngủ của Ngô Minh không còn nữa, thế là hắn cứ vậy nằm trên ghế sofa, mắt mở trừng trừng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cho đến khi chân trời dần hiện lên một vệt mây đỏ, hắn liền đứng dậy rửa mặt thay đồ, lái xe đến nhà tang lễ.
Vẫn là cánh cửa kính quen thuộc đó, vẫn là người dẫn lễ tang với nụ cười chuyên nghiệp quen thuộc đó, chỉ có điều, lần này khi thấy Ngô Minh, khóe miệng của người đó cứng đờ rõ rệt.
Có lẽ là do ấn tượng “quá sâu sắc” mà Ngô Minh để lại lần trước.
Nhưng với nghiệp vụ chuyên môn, người dẫn lễ tang vẫn nhanh chóng bước tới.
“Thì ra là anh Ngô, hôm nay anh đến đây có việc gì sao?”
“Ừ, tôi đến xem… người đó.”
Nghe thấy Ngô Minh quả nhiên đến để thăm cha mình, sắc mặt người dẫn lễ tang lại cứng lại thêm vài phần.
Ngô Minh dường như cũng nhận ra điều gì đó.
“Cái đó… anh Ngô, xin lỗi… bởi vì cha anh… anh cũng biết đấy, chỗ trong nhà tang lễ của chúng tôi mỗi ngày đều rất hạn hẹp, tuy theo thủ tục là phải có chữ ký của người thân mới được hỏa táng, nhưng tình huống hôm đó… thật sự không thể trách chúng tôi được.”
Người dẫn lễ tang cố gắng giải thích, nhưng chỉ nhận lại một câu nhạt nhẽo từ phía Ngô Minh: “Vậy là, các người đã hỏa táng ông ấy rồi?”
“V… vâng!”
Cảm nhận được ánh mắt của Ngô Minh, người dẫn lễ tang mồ hôi đầm đìa.
Người trước mặt đây là người ngay cả cha ruột cũng có thể không nhận, anh ta thật sự không thể tưởng tượng được, Ngô Minh sau khi biết tin này sẽ khiến nhà tang lễ đảo lộn đến mức nào.
“Ồ, tôi biết rồi.”
Phản ứng của Ngô Minh lại lạnh nhạt đến bất thường, lạnh nhạt đến mức khiến người dẫn lễ tang suýt nữa phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
“Di vật của ông ấy còn không?”
Ngô Minh cũng chẳng buồn giải thích, trực tiếp hỏi.
“Có, di vật của lệnh tôn, chúng tôi vẫn luôn bảo quản cẩn thận.”
Người dẫn lễ tang mồ hôi như tắm, sợ Ngô Minh kiếm cớ gây chuyện, vội vàng dẫn hắn đến lấy di vật mà Ngô Văn Thanh để lại.
Anh ta nào biết rằng, hôm nay Ngô Minh đến đây vốn không phải vì mấy món di vật, mà là để mượn thiết bị giám sát của nhà tang lễ, làm rõ kẻ đứng đằng sau “trò đùa” này là ai.
“Anh Ngô, di vật của cha anh đều ở đây cả.”
Ngay khi Ngô Minh đang trầm ngâm, người dẫn lễ tang đã ôm một thùng giấy bước ra.
Nhà tang lễ cũng sợ Ngô Minh quay lại gây chuyện, nên đã sắp xếp lại những món đồ bị anh ta ném vào thùng rác lại bỏ vào trong chiếc hộp này.
Không ngờ, giờ lại thật sự dùng đến.
Đúng lúc người dẫn lễ tang âm thầm khen mình nhanh trí, thì bên ngoài cửa lớn bỗng xuất hiện một đám người đen kịt vây kín lấy họ.
“Ngô Minh tiên sinh, chúng tôi là người của Ban Điều Tra Tội Phạm Đặc Biệt, mời anh phối hợp, hỗ trợ điều tra.”
----
Chú thích:
1. Địch Nhân Kiệt là một nhân vật lịch sử nổi tiếng thời nhà Đường ở Trung Quốc, đồng thời cũng là hình tượng trinh thám kinh điển trong văn hóa Á Đông.
Địch Nhân Kiệt được hư cấu như một vị quan thám tử đại tài, phá được nhiều vụ án hóc búa, kỳ bí.
Thường được ví như “Bao Công thời Đường” hay thậm chí là “Sherlock Holmes Trung Hoa”.
Nhiều tiểu thuyết, phim ảnh, truyện tranh khai thác hình tượng ông với các vụ án liên quan đến mưu phản, ma quái, cung đình, bí ẩn cổ đại...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận