“Giữ được mạng là tốt rồi, còn tính toán mấy cái đó làm gì."
Tô Gia lại đưa nước cho cô, ép cô uống: “Em mua nhà đi, ở khách sạn chị không yên tâm.”
Nhan Quỳnh cắn ống hút uống mấy ngụm, ánh mắt tránh né:
“Mua nhà ở thành phố Cảng đắt lắm, em nên thuê một căn trước thì hơn.”
“Lại hết tiền rồi?”
Sắc mặt Tô Gia nặng nề, chị ấy khoanh hai tay trước ngực: “Có phải người nhà em lại đến hút máu em rồi không?”
Nghe vậy, Nhan Quỳnh cười khổ, giọng nói lạnh lẽo: “Ít ra thì trong cái nhà đó còn bố em, em không thể không quan tâm.”
Tô Gia lấy đi cốc nước trong tay cô, cằn nhằn: “Em quan tâm ông ta gớm nhỉ, năm đó ông ta dung túng cho Vương Hoa Mai ép em bỏ học cấp ba, còn chẳng thèm cho em tiền sinh hoạt, em quên hết rồi à!”
Chị ấy đúng là thấy bất bình thay cho cô.
Nhan Quỳnh chỉ cười mỉa, còn trong lòng lại đau đớn.
Vương Hoa Mai là vợ sau của bố cô, sau khi mẹ cô mất ba tháng thì cưới về. Nửa năm sau, Vương Hoa Mai sinh ra một cô con gái, khoảng thời gian trước hai người đã có yêu đương vụng trộm rồi, nhưng cô cũng không muốn suy đoán nhiều.
Lấy nuối tiếc với người đã chết bù đắp cho người còn sống. Nhan Quỳnh sớm đã nhìn chán sự bạc tình của thế gian rồi.
Tô Gia thấy dáng vẻ cúi đầu của cô, trong lòng khó chịu, chị ấy lấy trong túi ra một bản hợp đồng: “Đây là bản hợp đồng kéo dài thời hạn của châu báu DK, trưa nay mới bàn xong đấy. Em ký đi, cũng có thể lấy được một khoản tiền để tiêu.”
Nhan Quỳnh liếc chị ấy một cái, mắt chứa đầy ý cười: “Chị Gia này, có phải gần đây em gặp may rồi không?”
Tô Gia nhìn đồng hồ đeo tay, hời hợt nói: “Em may mắn hay không chị không biết, còn chị thì hơi đen đủi đấy.” Nhan Quỳnh nhớ đến nguyên nhân hôm nay Tô Gia xin nghỉ, là vì trong nhà có chuyện.
Cô hoang mang chớp mắt, nhìn trộm khuôn mặt giả vờ trấn định của người trước mặt, bỗng có cảm giác chị ấy đang rất lo lắng.
Cô mím môi, nói: “Chị Gia, nếu chị bận thì đi trước đi. Em không sao, trời sáng em sẽ xuất viện ngay.”
Nghe vậy, Tô Gia cảm thấy hơi ngại, chị ấy giải thích: “Quỳnh, gần đây bố chị vào viện, chị phải chạy qua chạy lại hai bên hơi bận rộn. Nhưng để em ở lại một mình, chị cũng không yên tâm.”
Tô Gia vò đầu, tiến thoái lưỡng nan.
Nhan Quỳnh mỉm cười: “Chị Gia, sao bây giờ chị lại không quả quyết vậy chứ. Chị em đây bây giờ đã là người có phí đại ngôn rồi, nếu chú cần dùng tiền thì cứ tính cho em!”
Tô Gia bật cười, dặn dò kỹ lưỡng cô một lúc mới rời đi.
Nhan Quỳnh nhìn trần nhà, suy nghĩ đề nghị vừa rồi của chị ấy. Hay là, mua một căn nhà nhỉ?
Cô là một nữ ngôi sao thị phi đầy trời, thế mà ngay cả một chỗ để ở cũng không có, nếu hôm nào đó bị bóc ra, vậy chẳng phải mất mặt lắm à?
Nhưng thân phận của cô đặc biệt, nếu muốn mua thì cũng phải mua nhà ở khu của người nổi tiếng, như vậy tính an toàn sẽ được đảm bảo hơn.
Trong lúc suy nghĩ, cô cầm lấy điện thoại, lướt danh bạ. Càng xem cô càng cau mày, bởi vì chẳng có một ai đáng tin cả.
Nghệ sĩ cô thân quen không nhiều, cũng chẳng có ai hot. Cuối cùng Nhan Quỳnh bỏ điện thoại xuống, ngón tay ma sát đôi môi khô nẻ, suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ được cách gì.
“Tinh.” Điện thoại vang lên tiếng báo tin nhắn.
Nhan Quỳnh mở khóa, nhìn thấy một tin nhắn quan tâm.
“Muốn ăn gì? Tí nữa mang đến thăm cô.”
Đó là một số điện thoại lạ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận