Nhan Quỳnh đọc đi đọc lại câu này, chỉ còn thiếu phân tích từng tác dụng của mỗi chữ trong câu nữa thôi.
Nhưng cô vẫn không nghĩ ra là ai. Bây giờ những người biết cô nhập viện chỉ có Tô Gia, đạo diễn, Tân Trạc và trợ lý của anh ta.
Chẳng lẽ là Tần Trạc?
Suy nghĩ này vừa mọc lên liền nhanh chóng sinh sôi nảy nở, càng nghĩ, cô càng cảm thấy đối phương là Tần Trạc.
Cô bắt đầu gọi đồ.
“Tôi muốn ăn bánh bao súp Lý Ký ở Thành Nam, sữa đậu nành xay bằng tay ở phố Bắc, không đường, cảm ơn!
Nhan Quỳnh coảng môi, có ý trêu chọc đối phương.
Hai món cô nói, một món ở Thành Nam, một món ở Thành Bắc, cho dù lái xe đi mua cũng phải mất hơi hai tiếng.
Mà cô cũng không tin Tần Trạc đi thật, anh ta cũng đâu có ngu.
Còn tại sao lại nói vậy à, Nhan Quỳnh chi đùa anh ta mà thôi.
Sau khi gửi tin nhắn đi, đối phương không nhắn lại nữa. Nhan Quỳnh chỉ coi đó là một tin nhắn đùa giỡn của Tần Trạc, không để tâm, rất nhanh cô đã buồn ngủ rồi.
Cô bị đánh thức bởi tiếng làm ồn của ai đó. Thực ra cũng không quá ồn, chỉ là giấc ngủ của cô rất nông. Cô tỉnh dậy khi nghe tiếng mở cửa.
Nhan Quỳnh dụi mắt, thấy một người đàn ông mặc đồ bác sĩ, đeo kính gọng vàng xuất hiện ở cửa.
Khi anh bước vào, mí mắt của Nhan Quỳnh giật mạnh, tay đang dụi mắt cũng khựng lại, nhìn chằm chằm anh.
Tưởng Thiệu Đình ngó lơ sự kinh ngạc của Nhan Quỳnh, anh bước nhanh đến trước giường, đặt đồ ăn sáng lên bàn.
“Để cô đợi lâu rồi, cửa hàng bán đồ ăn sáng năm giờ mới mở cửa.”
Sau khi ngồi xuống, anh cắm ống hút vào cốc sữa đậu nành còn nóng, nói: “Không cho đường đâu.”
Nhan Quỳnh chẳng rõ ra sao, cô nhận lấy, cười gượng: “Sớm biết là anh gửi tin thì tôi đã không đắc ý đến vậy.”
Nhan Quỳnh hút một ngụm sữa đậu nành, vẫn rất ngọt!
Cửa hàng sữa đậu này cô hay mua lắm, rõ ràng không cho đường nhưng vị vẫn ngọt.
Tưởng Thiệu Đình chỉ ngồi nhìn cô, không nói chuyện.
Không biết có phải ảo giác không mà sau khi Tưởng Thiệu Đình vừa bước vào, cô cứ cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm dần.
Nhan Quỳnh bị anh nhìn đến mức da đầu tê dại, cô cầm cái bánh bao thịt cắn một miếng, ăn rất ngoan ngoãn.
Ánh mắt sâu thẳm của anh như có thể nhìn thấu lòng người, Nhan Quỳnh bị anh nhìn đến mức vừa mất tự nhiên, vừa chẳng hiểu ra làm sao. Cô nắm chặt tay, uống hết cốc sữa vào bụng. Sự bất an thấp thỏm làm cô không khống chế được mà hút quá mạnh.
Suýt chút nữa chết sặc!
“Khụ khụ khụ...”. Người đàn ông nghiêng người vỗ lưng Cô, mắt chứa ý cười, bất lực nói: “Sao lại không cẩn thận thế chứ?”
Còn không phải do anh cứ nhìn chằm chằm à!
Nhan Quỳnh không dám nói thật, ai biết được vị này đến đây có mục đích gì.
Cô ổn định hô hấp, đặt đồ ăn xuống, hỏi: “Sao bác sĩ Tưởng lại đến thăm tôi vậy?”
Tưởng Thiệu Đình thu dọn túi đồ ăn sáng của cô, mỉm cười ôn hòa: “Trong lòng nghĩ đến, nên tôi tới.” Hư?
Sao càng nghe cô càng cảm thấy sai trái vậy!
Nghĩ đến việc anh biết số điện thoại của mình, cô cau mày: “Sao anh biết số điện thoại của tôi?”
Tường Thiệu Đình mỉm cười: “Chỉ cần có hứng thú thì đều có thể tra được, mà tôi, chỉ có hứng thú với người hoặc chuyện tôi thích!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận