“Ô, nhanh thế đã dẫn về nhà rồi à.”
Tân Trạc mở miệng trước, ánh nhìn mờ ám đảo quanh cô và Tưởng Thiệu Đình.
“Đâu nhanh bằng anh, ba ngày thay một cô.”
Nhan Quỳnh chẳng sợ, cô khoanh tay liếc anh ta, hất cằm: “Đây là ai vậy? Bạn gái mới?”
Tân Trạc nghẹn lời, nhất thời chẳng còn tâm trạng đùa giỡn nữa, anh ta chỉ người phụ nữ bên cạnh: “Mộ Dung Tư, con gái bạn mẹ tôi.”
Câu giới thiệu này nói rõ quan hệ hai người rất xa cách, âm thầm có ý muốn vạch rõ giới hạn.
“Xin chào, tôi là Mộ Dung Tư, là vợ tương lai của Tần Trạc.”
Cô gái tên Mộ Dung Tư cười nhẹ, giơ tay ra.
Nhan Quỳnh hơi sững người, sau đó bắt tay với cô ấy, cô nhìn Tần Trạc, phát hiện sắc mặt anh ta dần dần trầm xuống. Đây là, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình?
Nhan Quỳnh không biết Tần Trạc nghĩ kiểu gì nữa, cô gái trước mắt vừa xinh đẹp vừa quý phái không tốt ? Sao anh ta cứ phải đi tìm mấy nữ minh tinh phẫu thuật thẩm mỹ tuyến ba tuyên bốn các thứ chứ?!
“Anh Đình, tôi còn có chuyện, đi trước đây.”
Sắc mặt anh ta hiện rõ vẻ không vui, chỉ gật nhẹ với Tưởng Thiệu Đình rồi bước lớn rời khỏi.
Mộ Dung Tư không hề cảm thấy bối rối, biểu hiện của cô ấy vẫn rất bình tĩnh, cô mỉm cười lễ phép với Tưởng Thiệu Đình: “Tạm biệt!”
Sau đó ưu nhã rời đi.
Rõ ràng là có quen biết với Tưởng Thiệu Đình.
Nhan Quỳnh nhìn bóng lưng họ không nhịn được mà hóng hớt hỏi: “Chuyện gì thế? Tấn Trạc gặp phải nợ đào hoa à?"
Tưởng Thiệu Đình không để tâm: “Vậy à, tôi không quan tâm chuyện người khác.”
Chỉ muốn quan tâm chuyện của em thôi.
Nhất thời chủ đề lại quay lại về Nhan Quỳnh, cô thúc giục: “Đi mau lên, tôi muốn tắm rồi đi ngủ, ngày mai năm giờ phải đến đoàn làm phim trang điểm nữa.”
“Được.”
Tưởng Thiệu Đình thu lại tình ý dưới đáy mắt, đi thang máy lên tầng, quẹt thẻ phòng.
Nhan Quỳnh bước vào “nhà” của Trưởng Thiệu Đình, vô thức bắt đầu tham quan.
Nói là nhà, không bằng nói đây là một căn phòng tổng thống. Bởi vì bố cục thiết kế ở đây giống như một căn phòng hào hoa trong khách sạn năm sao.
Đi đến trước tủ, Nhan Quỳnh bị hấp dẫn bởi những chiếc cúp để đầy trong tủ kia. Cô lại gần mới nhìn rõ những chữ nhỏ được khắc trên đó, là tiếng Anh.
Tuy cô chỉ học đến cấp ba, nhưng cũng từng bỏ ra một số tiền lớn để mời giáo viên dạy tiếng Anh đấy, lúc đó cô nghĩ, lỡ sau này đi theo con đường quốc tế thì sao?
Cô nhìn kỹ con chữ trên đó, nhất thời trừng to mắt, giải... giải đua xe?!
Cô mở cửa tủ, lấy một cái cúp trong đó ra, quay người hét lên với Tưởng Thiệu Đình: “Tưởng Thiệu Đình, đây là cái gì?”
Anh đi lên trước, cất cái cúp lại vào tủ, kéo lấy tay của cô: “Cô biết rồi còn hỏi?”
“Thế vừa nãy anh còn nói kỹ thuật lái xe của mình không tốt? Anh có nhiều giải thưởng như vậy còn giả vờ kỹ thuật kém?” Nhan Quỳnh giãy khỏi tay anh.
Anh cởi khuy tay áo sơ mi, xắn tay áo đến khuỷu tay, ý cười càng sâu: “Lúc đua xe chỉ có mình tôi trong xe, còn vừa nãy có cả cô nữa!”
Nhan Quỳnh sửng sốt, trái tim bỗng chốc mềm mại vì anh, giọng nói run rẩy:
“Anh đừng có nói mấy lời ngon tiếng ngọt nữa, anh... anh cố ý đưa tôi về nhà, anh... háo sắc!”
“Ha.”
Khóe môi người đàn ông cong lên, đi đến gần cô.
Dưới ngọn đèn hoa lệ cổ điển, khuôn mặt trắng nõn của cô gái như được nhuộm một tầng ấm áp, tựa như vì nụ cười của anh mà trở nên ngượng ngùng.
Anh chầm chậm nói: “Vậy cô nói xem, thông thường những tên háo sắc lừa con gái về nhà rồi sẽ làm gì?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận