Nhan Quỳnh thu lại vẻ chán ghét trên mặt, lạnh lùng mở miệng: “Dù là phim nào thì cũng cần diễn có tâm!”
Nói xong, cô cầm theo bữa sáng Tưởng Thiệu Đình mua cho đi vào trong, mặc kệ cô gái vừa cố ý chào hỏi cô kia.
Tô Gia khoanh tay, trào phúng: “Nhan Ngọc này, cô đúng là không biết xấu hổ! Giành bạn trai của chị gái xong, còn đến trước mặt người ta tỏ vẻ đắc ý, cẩn thận hôm nào đó bị nghiệp quật đấy!”
Cô gái được gọi là Nhan Ngọc vẫn nở nụ cười tươi, không hề để tâm đến sự mỉa mai của Tô Gia.
Lúc này, đằng sau có tiếng nói vang lên: “Anh Trạc, anh đang nhìn gì vậy?”
Hai người cùng quay đầu nhìn, Tô Gia vẫn thản nhiên, còn nụ cười trên mặt Nhan Ngọc lại cứng đờ, cô ta hoảng hốt nhìn về phía Tân Trạc hình như đã đứng xem kịch một lúc lâu.
Địa vị trong giới của Tân Trạc rất cao, nếu không Nhan Quỳnh cũng sẽ không vì scandal với anh ta mà tăng rất nhiều lưu lượng(*) và giá trị bản thân.
(*) Lưu lượng là mức độ chỉ độ nổi tiếng, số lượng fan... của nghệ sĩ.
Cho nên Nhan Ngọc rất run sợ người tiền bối phải thực lực này. Bị anh ta nghe thấy chuyện riêng của mình, sắc mặt cô ta lúc xanh lúc trắng, xấu hổ muốn chết.
Tần Trạc quay đầu trừng mắt với trợ lý: “Lần sau lúc tôi đang hóng hớt thì đừng có quấy rầy! Quỷ mới biết được vì cậu mà tôi đã bỏ lỡ mấy câu!”
Dứt lời, Tần Trạc mỉm cười, nhìn thoáng qua Tô Gia, rồi đi nhanh vào trường quay.
Cậu trợ lý không hiểu ra sao, ngơ ngác chạy lên đi theo Tân Trạc.
“Chậc chậc, không biết cái tên ngu Trần Bách Xuyên kia khi nào mới biết được hết chuyện riêng của cô!”
Tô Gia nhấn mạnh từ chuyện riêng, tỏ vẻ thất vọng lắc đầu rồi xoay người rời đi.
Quả nhiên, hoa khổng tước(*) đi đến đâu cũng vẫn là hoa khổng tước, chỉ biết bóc lột tâm huyết của người khác, ăn mặc sang chảnh, lái BMW!
(*) Hoa khổng tước: ý chỉ những người ăn mặc lòe loẹt, tự luyến.
Sắc mặt Nhan Ngọc trắng bệch, cô ta vốn định tìm Nhan Quỳnh gây phiền phức, ai dè lại bị mấy người này chế giễu. Cô ta thấy lạnh người, trong lòng ghi sổ Nhan Quỳnh thêm một lần nữa!
***
Trong trường quay, nam nữ chính đang diễn vô cùng nghiêm túc.
Nhan Ngọc ngồi một bên chờ diễn, nhưng không hề có tâm tư xem kịch bản, cô ta lạnh lùng nhìn Nhan Quỳnh, bắt đầu tính kế.
Nhan Ngọc lấy di động gửi đi một tin nhắn, đợi khi nhận được tin trả lời, khóe môi cô ta nhếch lên, tâm trạng không vui nhất thời tan biến hết.
Phần diễn buổi sáng của Nhan Quỳnh vừa kết thúc liền phải đi đến tổ B quay tiếp. Hôm nay Tân Trạc tan làm sớm, vừa hay đi cùng cô ra ngoài.
Tân Trạc lướt điện thoại, uống một ngụm cà phê đá mà trợ lý đưa cho, thoải mái giãn mày.
Thấy Nhan Quỳnh không nói lời nào, anh ta đẩy vai cô một cái, nói đùa: “Nhan Quỳnh, chúng ta lại lên trang nhất rồi, nhưng gần đây hai người thân thiết như vậy, anh ấy không ghen à?”
Nhan Quỳnh biết anh ta nói tới ai, cô muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, cuối cùng cô chỉ trả lời qua loa: “Anh rảnh vậy sao không lo cho mình đi, tránh để khắp nơi đều có vợ với chả người tình!”
Những người trong đoàn làm phim đối với sự “thân mật” của họ đã không còn ngạc nhiên nữa, đều cho rằng bản thân biết rõ chuyện tình cảm này.
Nhưng thực ra hai người họ cũng không tính là thân thiết! “Chị!”
Bỗng một tiếng nói không thích hợp vang lên phá vỡ bầu không khí đối chọi giữa hai người họ. Nhan Quỳnh nghe tiếng “chị” liền vô thức quay đầu, người cô nhìn thấy đầu tiên chính là Trần Bách xuyên.
Anh ta mặc vest màu xanh đậm, mái tóc được chải gọn gàng, khuôn mặt tuấn tú, đường nét tinh xảo, vẫn đẹp trai như trước đây.
Lúc này, Nhan Ngọc khoác tay anh ta, hai người đi sóng vai với nhau, trông rất đẹp đôi.
Nhưng Nhan Quỳnh biết rõ, đôi “tài tử giai nhân” trong mắt người khác này có thể đến được với nhau, là do một người quyến rũ, một người ngoại tình!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận