Tất cả mọi người đều yên lặng, Nhan Ngọc liếc Trần Bách Xuyên lúc này hơi thay đổi sắc mặt một cái, ý cười nơi đáy mắt của cô ta dần biến mất, cô ta ôm lấy khuỷu tay Trần Bách càng chặt hơn, nói: “Bách Xuyên à, trùng hợp lắm nhé, em với chị cùng một tổ quay phim đấy, bộ phim này chọn diễn viên khó thế mà chị vẫn được chọn làm nữ chính!”
Cô ta đang ám chỉ Nhan Quỳnh dùng thủ đoạn không đúng đắn gì đó.
“Ừ.”
Trần Bách Xuyên hờ hững ừ một tiếng, không nhìn ra cảm xúc trên mặt anh ta.
Thấy Trần Bách Xuyên không có tình cảm lạ luyến nào, Nhan Ngọc thầm thở phào nhẹ nhõm. Khóe môi vương một nụ cười đắc ý. Vẻ đắc ý mà Nhan Ngọc tưởng đã che giấu được lộ ra vô cùng rõ ràng, Nhan Quỳnh nhìn mà thấy ghê tởm trong lòng.
“Chị à, mẹ của Bách Xuyên đến thành phố Cảng rồi, bọn em có hẹn đi ăn cơm tối, bọn em đi trước đây.”
Trần Bách Xuyên không nói lời nào, chẳng giống một người có tính cách sáng sủa như trước đây tí nào.
Khi hai người họ đã đi xa rồi, Nhan Quỳnh mới thở ra một hơi dài. Năm xưa khi cô và Trần Bách Xuyên yêu nhau, anh ta vẫn luôn không muốn công khai tình cảm, cho đến khi bị phóng viên chụp được thì mới đành ra thông báo thừa nhận. Hơn nữa mẹ của anh ta muốn tìm cho anh ta một người bạn gái ngoài giới giải trí, nên chưa bao giờ gặp mặt Nhan Quỳnh, và cũng không chấp nhận Nhan Quỳnh.
Bây giờ nhìn lại, đúng là cảnh còn những người đã khác.
Sau khi Trần Bách Xuyên chia tay với cô được ba tháng, anh ta liên thông báo yêu đương với Nhan Ngọc. Theo lời vừa rồi của Nhan Ngọc thì có vẻ mẹ anh ta cũng chấp thuận mối quan hệ của họ.
Nhan Quỳnh không hề cảm thấy không cam lòng, cũng chẳng cảm thấy buồn bã, cô chỉ cảm khái tình cảm năm xưa đúng là bị đem đi cho chó gặm, không đáng giá!
Thấy cô thất thần, Tần Trạc đưa cho cô một chai nước, trong giọng nói có sự thân thiết chẳng rõ ở đầu ra: “Cô không sao chứ?”
Năm đó Nhan Quỳnh và Trần Bách xuyên là một cặp khá nổi trong giới giải trí, bây giờ mà bỏ công tìm trên mạng vẫn sẽ thấy mấy chuyện đó. Sau khi hai người chia tay, Trần Bách Xuyên ra nước ngoài học bổ túc ngành đạo diễn, dần dần chuyển về công tác sau màn ảnh, bây giờ anh ta vừa là diễn viên, vừa là đạo diễn mới.
Nhan Quỳnh nhận lấy chai nước, uống một ngụm, mua mai: “Tra nam không đáng để tôi phải đau lòng, giờ thứ chi phối được cảm xúc của tôi chỉ có Nhân dân tệ thôi!”
Tân Trạc ném cốc cà phê uống hết vào thùng rác, hào phóng nói: “Ôi chà, giỏi đấy! Đi thôi, tôi đưa cô đến tổ B.”
Nhan Quỳnh nhướng mày: “Anh tiện đường?”
Tần Trạc nở nụ cười sâu xa khó dò: “Không thuận đường về nhà tôi, nhưng thuận đường để tôi tìm phụ nữ.”
Đệch!
Thực ra là vì Tưởng Thiệu Đình dặn anh ta, nhưng không cho anh ta nói ra, ai mà biết anh lại muốn làm anh hùng giấu tên như vậy chứ!
Nhan Quỳnh bị chọc cười bởi sự thành thật của anh ta, cô cười nhẹ: “Đi nào!”
Tần Trạc theo thói quen muốn đặt tay lên vai cô, ai dè trong đầu liền hiện lên vẻ mặt âm trầm của Tưởng Thiệu Đình, thế là anh ta cứng ngắc thu tay lại.
Trong lòng anh ta đang vô cùng khinh bỉ, Tưởng Thiệu Đình một lòng một dạ với cô gái này, chẳng biết đã bị bỏ bùa mê thuốc lú gì nữa!
***
Buổi tối sau khi kết thúc công việc.
“Chị Gia, chị không cần đón em đâu, em gọi taxi về khách sạn là được.”
“........”
“Đừng lo, em tìm một khách sạn năm sao là được, đắt cũng có cái tốt của đắt mà, ha ha. Vâng, em cúp máy đây.”
Nhan Quỳnh cúp điện thoại, xoa xoa thái dương đau nhói, đứng ở trên đường gọi xe.
Đằng sau có tiếng bước chân đến gần, sau đó là tiếng gọi mà cô đã khắc sâu trong trí nhớ: “Quỳnh Quỳnh.”
Nhan Quỳnh khựng lại, tâm tình phức tạp. Cô nhấc chân muốn tránh xa chỗ này.
Người đàn ông phía sau đi nhanh đến, chặn trước mặt cô.
Ánh sáng vàng cam của ngọn đèn bên đường đủ để cho cô nhìn rõ khuôn mặt của người phía trước.
Nhan Quỳnh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Trần Bách Xuyên: “Tránh ra!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận