Nhan Quỳnh bị tát rối cả tóc, vài người giúp việc đứng ở trong góc không biết làm sao, bầu không khí như đông cứng lại.
Cô không ngờ ông Nhan sẽ tát cô. Cho tới bây giờ cô đều nghĩ dù có lấy vợ khác thì bố vẫn sẽ yêu thương cô!
Nhưng vào lúc này, cô nhận ra mình sai rồi.
Nhan Quỳnh ngẩng đầu, thở dài thật sâu: “Con biết bố không thật lòng muốn gặp con, nhưng nghe bố nói nhớ con, con vẫn đến. Dù hôm nay tổ chức sinh nhật cho bà ta, dù... con không hề muốn nhìn thấy họ. Bố, sau này mỗi tháng, con sẽ gửi tiền cho bố, số tiền này bố muốn tiêu thế nào thì tiêu, muốn cho ai cũng được cả. Đợi tình cảm còn sót lại của con với cái nhà này biến mất hoàn toàn, giữa chúng ta sẽ không còn gì nữa.”
Nhan Quỳnh nức nở nói một câu rồi quay người rời đi.
Dưới tầng.
Nhan Quỳnh nắm chặt áo khoác trên người, đèn đường u ám kéo dài bóng của cô, khiến nó càng thêm cô đơn lẻ loi. “Chị!”
Giọng Nhan Ngọc ngọt ngấy vang lên phía sau, phá vỡ bóng đêm yên tĩnh, khiến Nhan Quỳnh dừng bước.
Cô quay đầu lại, thấy Nhan Ngọc mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt đuổi theo.
Nhan Quỳnh cười nhẹ, không che giấu vẻ trào phúng trong ánh mắt.
“Tôi không có gì để nói với cô cả.”
Trong mắt Nhan Quỳnh có ánh nước, cô nhịn xuống nỗi khổ trong lòng, hít sâu một hơi, định bước lên xe.
“Chị, hôm qua chị tát em là vì Bách Xuyên à?”
Nhan Quỳnh giễu cợt nói: “Cô vô liêm sỉ nhưng không có nghĩa là người khác cũng thế. Cô có thể đừng vì mấy chuyện rách nát trước đây của tôi với anh ta mà đến quấy rầy tôi không?”
Nhan Ngọc cứ như nghe không hiểu, hỏi mãi không thôi, “Vậy tại sao chị lại đánh em?”
“Tôi đánh cô mà cần lý do à, cô làm gì thì tự mình biết, nếu lần sau dám tính kế tôi, tôi vẫn sẽ đánh cô như thế thôi!”
Mắt Nhan Quỳnh hơi sưng đỏ, nhưng lúc cô ta lườm vẫn không mất đi vẻ sắc bén.
Đáy mắt Nhan Ngọc có ý cười thấp thoáng. Thời gian trôi qua vài giây, cuối cùng Nhan Quỳnh thu lại ánh mắt trước, lái xe rời đi.
……..
Nhan Quỳnh trở lại khách sạn, khi cửa vừa đóng lại, nỗi khổ sở kìm nén trong lòng cuối cùng cũng được giải phóng, nước mắt cô tuôn rơi như mưa.
Từ nhỏ cô đã phải chịu đựng sự ghẻ lạnh của mẹ kế, sau đó rời khỏi nhà lúc mười bảy tuổi, bây giờ đến cả người thân duy nhất cũng lạnh nhạt với cô. Ngực cô như có một hòn đá cực lớn đang đè, khiến cô không thể thở nổi.
Trong đầu bỗng hiện lên bóng dáng của Tưởng Thiệu Đình, ánh mắt cô càng ngày càng mơ hồ, cô cắn răng, cố nhịn xuống sự tủi thân này.
“Kính coong...”
Ngoài cửa có tiếng chuông vang lên, Nhan Quỳnh ngồi dậy, nhìn vào mắt mèo trên cửa.
Tưởng Thiệu Đình?
Nhan Quỳnh nhanh chóng lau nước mắt, hít sâu một hơi, mở cửa cho anh.
Cô vừa mới khóc xong, nên trong lúc nói chuyện cũng có mang theo giọng mũi: “Sao anh lại đến đây?”
Tưởng Thiệu Đình không để ý câu hỏi của cô, đôi mắt hẹp dài híp lại thành một đường thẳng, nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Tại sao lại khóc?”
Tường Thiệu Đình bước tới, ôm cô đi vào trong phòng, dùng chân đóng cửa phòng lại.
Nhan Quỳnh vừa định đây ra thì người đàn ông như hiểu được suy nghĩ của cô mà thu tay lại.
Nhan Quỳnh rủ mắt, mất tự nhiên nghiêng đầu đi.
Tưởng Thiệu Đình nắm cằm cô quay mặt cô lại, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó dưới ánh đèn: “Tôi hỏi cô, tại sao lại khóc?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận