Nhan Quỳnh đẩy tay anh ra, tìm đại một lý do, “Con gái vốn thích khóc mà, không liên quan đến anh, anh đừng hỏi nữa.”
Tưởng Thiệu Đình kéo cổ tay cô, giúp cô chải lọn tóc rối trước trán, dịu dàng nói: “Tôi rất mong có liên quan đến cô!"
Nhan Quỳnh mím môi, tâm trạng dần dần bình ổn lại hỏi: “Không phải không qua lại nữa à, sao anh lại tới tìm tôi?”
Dù gì hôm đó, cô cảm thấy họ đã nói chuyện rõ lắm rồi. Lúc đấy, cô đã ôm dự định cắt đứt liên hệ với Tưởng Thiệu Đình.
Người đàn ông ngồi xuống ghế sofa, hoàn toàn không thấy sự lạnh nhạt hôm trước đâu nữa, Nhan Quỳnh cong môi lên: “Đời này của tôi chưa bao giờ được nếm thử cảm giác yêu mà không có được, anh cũng không ngoại lệ!”
Hai người lại nhìn nhau lần nữa, Nhan Quỳnh vô thức cắn môi, “Tôi rất tò mò, anh nhìn trúng tôi ở mặt nào vậy?”
Anh nói cho tôi biết đi, tôi sẽ sửa! Chắc chắn sửa!
Vẻ mặt hoảng hốt của cô rơi vào trong đội con người trong veo như ngọc của anh, hình như tâm trạng của Tưởng Thiệu Đình không tệ, anh mỉm cười, “Tôi thích tất cả của cô, đôi mắt xinh đẹp, cái cổ thon dài, bờ vai tinh tế...”
Ánh mắt nghiền ngẫm của anh lướt qua chỗ nào đó, anh nói tiếp: “Cái eo nhỏ nhắn, đôi chân thẳng tắp...”
“Dừng lại!”
Sắc mặt Nhan Quỳnh dần dần đỏ lên, cô vô thức cảnh giác, ngăn cản anh nói tiếp: “Không phải anh là bác sĩ biến thái, muốn giải phẫu tôi để làm thí nghiệm chứ?”
Bị ánh mắt mờ ám của anh quét một lượt, khiến cô cảm thấy mình như không mặc đồ đứng trước mặt anh.
Lúc này, tất cả phản ứng của cô đều phơi bày hết trước mặt anh, không thể che giấu.
Tưởng Thiệu Đình chống đầu gối đứng dậy, cởi áo khoác ra, vứt lên ghế sofa, từng bước tới gần cô.
“Tôi chưa từng nghĩ đến giải phẫu, nhưng cô vừa nhắc thế thì tôi chợt muốn làm một thí nghiệm!”
Giọng nói trầm thấp quyến rũ của người đàn ông vang lên bên tai, Nhan Quỳnh không nhịn được ngừng thở, hỏi: “Thí nghiệm gì?”
Tưởng Thiệu Đình cúi xuống, nhìn về phía cô, cong môi nói: “Dưới điều kiện tâm trạng hứng khởi, liệu có thể gia tăng tốc độ, kéo dài thời gian hay không!”
Nhan Quỳnh: “?”
Lúc ở cấp hai, cô từng học vận tốc bằng quãng đường chia cho thời gian, nhưng rõ ràng cái mà Tưởng Thiệu Đình muốn nói không phải cái này.
Nhan Quỳnh không hiểu: “Ý anh là con người vui vẻ sẽ sống được lâu à?”
Nam nhân cúi đầu cười ra tiếng, anh nhấc cằm cô lên, nói: “Tôi nói là về mặt sinh lý, còn cô nói là về mặt tâm lý!”
Sinh lý?
Nhan Quỳnh tỉ mỉ thưởng thức hai chữ này, phút chốc, trong đầu cô xuất hiện một cảnh tượng không thích hợp với trẻ em. Khuôn mặt trắng đỏ bừng, trông như một đóa hoa hồng diễm lệ dưới ánh nắng chói chang.
“Nhưng trong phản ứng trì độn của cô là có thể nhìn ra được, cô không thể cung cấp cho tôi bất cứ số liệu đáng tin nào trong hạng mục thí nghiệm này.”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Tưởng Thiệu Đình vang lên bên tai lần nữa, anh ép cô đến vách tường, hai tay chắn ở hai bên người cô, trong mắt lướt qua vẻ nghiện ngầm: “Không bằng chúng ta thực hành xem sao?” A a aa a a!
Nhan Quỳnh sắp bị anh ép đến phát điên rồi, thực tế chứng minh đây là một tên trong ngoài bất nhất!
Cảm giác tê dại ngứa ngay ở tại lan ra toàn thân, cô vô thức ngừng thở để đè nén sự mờ ám này. Nhan Quỳnh dựa lưng vào tường, trượt người xuống, chạy trốn khỏi cánh tay của anh.
“Gần đây tôi quay phim rất mệt, xin từ chối tất cả các giờ học thực hành!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận