Yêu đương trong lúc sự nghiệp đang đi lên?
Nhan Quỳnh lắc đầu liên tục, không thể tiếp nhận được suy nghĩ này, cô chỉ chính mình, lại chỉ Tưởng Thiệu Đình, nói: “Tuy cô nam quả nữ ở trong một phòng đúng là có chút mờ ám, nhưng thực ra chúng em trong sạch!”
Tô Gia gật đầu, tin Nhan Quỳnh, bởi vì là bạn nên chị ấy biết Nhan Quỳnh trước giờ chưa bao giờ giấu mình bất cứ chuyện riêng nào.
Chị ấy nhìn Tưởng Thiệu Đình, nhận ra đây là người đàn ông đưa Nhan Quỳnh đến trường quay.
Chị ấy nhớ lại, không chắc chắn lắm mà kêu tên của anh: “... Tưởng Thiệu Đình?”
Anh gật đầu, sau đó đi vào phòng khách, để lại chỗ cho hai người họ nói chuyện.
Nhan Quỳnh không có thời gian quan tâm anh, tối rồi mà Tô Gia lại tự mình chạy đến chỗ cô, chắc chắn là vì có chuyện quan trọng.
Tô Gia kéo cánh tay cô đến ban công, nhíu mày cân nhắc mấy giây mới trầm giọng nói: “Đã xảy ra chuyện rồi, vừa có người tung một đoạn ghi âm lên mạng!”
Ghi âm?
Ấn đường Nhan Quỳnh giật giật, những cụm từ như “video”, “ảnh”... đều đại biểu cho cuộc sống cá nhân! Mà chuyện mọi người thích nhất chính là hóng hớt, đào bới đời sống cá nhân của nghệ sĩ!
“Có liên quan đến em? Nội dung gì?”
Việc hỏi liên tiếp như thế đã vạch trần nội tâm của Nhan Quỳnh, bây giờ cô có chút hoảng loạn.
Tô Gia không trả lời thẳng, mà lấy đi điện thoại trong túi quần cô, nghiêm túc nói: “Chị sẽ giữ điện thoại thay em, mấy ngày nữa sẽ trả lại.”
Nghe vậy, Nhan Quỳnh cau chặt mày lại, hỏi:
“Trên mạng có người tung tin xấu về em?”
Nhan Quỳnh làm nghệ sĩ nhiều năm rồi, cô biết chỉ có lúc trên mạng xuất hiện đề tài không thể khống chế thì người quản lý mới lấy đi điện thoại của nghệ sĩ, tránh những bình luận tiêu cực làm ảnh hưởng đến tâm lý và trạng thái của nghệ sĩ.
Lần trước cô có scandal với Tân Trạc mà Tô Gia còn chẳng thu điện thoại của cô, lần này xem ra tình hình có vẻ nghiêm trọng. Tô Gia nắm chặt điện thoại của Nhan Quỳnh trong tay, thở ra một hơi dài mới nói: “Đoạn ghi âm đó do một trang báo mạng lớn tung ra trước.”
Tô Gia không nói rõ được, chỉ đành mở điện thoại bật đoạn ghi âm đó cho cô xem.
“Cô vô liêm sỉ nhưng không có nghĩa là người khác cũng thế. Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ. Tôi đánh cô mà cần lý do à, lần sau tôi vẫn sẽ đánh cô như thế thôi.”
Nhan Quỳnh nghe thấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng đầy châm chọc của mình, cảm thấy mờ mịt, nhưng rất nhanh cô nghĩ ra gì đó, rồi nở nụ cười nhạt.
Chẳng trách lúc cô rời đi, Nhan Ngọc lại đuổi theo muốn ăn mắng, thì ra là lén ghi âm lại.
Những lời cô nói ở nhà họ Nhan bị Nhan Ngọc cắt ghép rồi tung ra ngoài, hãm hại cô. Tô Gia khoanh tay, vuốt cằm, “Bài đăng lần trước của Nhan Ngọc đã thể hiện rằng cô ta bị tiền bối bắt nạt trong đoàn làm phim. Mà đoạn ghi âm nửa thật nửa giả này càng khiến mũi nhọn của dư luận nhắm thẳng vào em. Bây giờ fan của cô ta và Trần Bách Xuyên, đám quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng cộng với anti fan của em đang đòi em đứng ra giải thích kìa.”
Nhan Quỳnh: “...”
Ngoại trừ người thân thiết của cô và Nhan Ngọc ra thì không ai biết cô với cô ta là chị em cùng cha khác mẹ. Hơn nữa quan hệ của các nữ diễn viên trước giờ đều rất vi diệu, chơi thân thì bị nói là kẻ nhiệt, xa cách thì bị nói xé rách mặt vì lợi ích.
Từ trước đến nay Nhan Quỳnh không kết bạn với người trong giới. Một là không gặp được người cùng chí hướng, hai là cô công muốn phí tâm tư duy trì nó.
Bây giờ, vì Nhan Ngọc lửa cháy đổ thêm dầu mà cư dân mạng càng ngày càng cảm thấy Nhan Quỳnh cô là người vì cạnh tranh mà không từ thủ đoạn.
Nói thật, trong đoạn ghi âm, lời nói của cô có hơi hướng bạo lực. Trong mắt quần chúng, một nữ diễn viên hai mươi ba tuổi như cô, một khi nói bậy thì có nghĩa sẽ từ trên thân đàn rơi xuống cõi trần!
Mọi người không thể chấp nhận được sự chênh lệch đó!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận