Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Cả Thế Giới Không Bằng Em (Dịch)
  4. Chương 37: Cùng lắm thì cưới cô về làm mợ chủ thôi!

Cả Thế Giới Không Bằng Em (Dịch)

  • 516 lượt xem
  • 848 chữ
  • 2021-09-02 14:43:39

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nhan Quỳnh ngồi trên xe, than ngắn thở dài mãi hình như muốn làm cho Tưởng Thiệu Đình thấy phiền. Đừng tưởng cô không biết mấy lời anh nói vừa nãy cũng là để giá heo ăn thịt hổ!

Anh cố ý!

Tưởng Thiệu Đình thuần thục đánh tay lái, nói: “Cô không cần phải ủ rũ làm gì, không làm được ngôi sao thì cùng lắm tôi cưới cô về nhà làm mợ chủ.”

Nhan Quỳnh cạn lời: “...”

Cô khoanh tay, liếc anh: “Ước mơ của tôi là được nhận giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, chứ không phải được gả vào nhà giàu!” 

Tưởng Thiệu Đình gật đầu, nụ cười bên môi không giảm. Chỉ cần cô ở cạnh anh là anh liên cảm thấy tâm trạng vui vẻ thoải mái rồi.

Trở lại Tử Kim Hào Đình, Nhan Quỳnh xách một túi quần áo đi thẳng vào phòng cô ở lần trước.

Tưởng Thiệu Đình đặt áo khoác và cà vạt treo ở khuỷu tay lên sofa, cổ áo để hở. Anh vào trong bếp bưng đồ ăn được giữ nóng trước khi đi lên bàn.

“Nhan Quỳnh, tôi không giận cô.” 

Tưởng Thiệu Đình gắp bỏ xương cá cho cô, nhẹ nhàng nói: 

“Tôi chỉ không muốn cô hạ thấp bản thân. Tôi biết, cô không phải người như vậy!” 

Mỗi một câu một chữ của anh như nện thẳng vào tim cô, khiến trong lòng cô nổi sóng.

Cô và Tưởng Thiệu Đình quen nhau chưa được một tháng, nhưng sự tin tưởng của anh đã chiếm được một vị trí quan trọng trong lòng cô. 

Cô nghịch đôi đũa trên tay, nhất thời không biết đáp lại tình cảm của anh thế nào. Tưởng Thiệu Đình biết rõ tâm sự của cô, nhưng không tấn công. 

Những chuyện thế này không vội được.

Sau bữa cơm tối, Nhan Quỳnh muốn giúp anh thu dọn bát đĩa, nhưng vừa đưa tay ra đã đụng phải ngón tay của anh. 

Trong nháy mắt, ánh mắt giao nhau, không khí mờ ám sinh sôi nảy nở.

Nhan Quỳnh giấu tay ra sau lưng, cảm thấy ngón tay nóng bừng, cô nhỏ giọng nói: 

“Tôi buồn ngủ rồi, về phòng trước đây. Hôm nay anh rửa bát đi, ngày mai tôi sẽ rửa.” 

Nhan Quỳnh xoay người chạy nhanh về phòng. Nhìn cô rời đi, Tưởng Thiệu Đình nhướng mày, ý cười càng ngày càng thêm đậm.

Cô... đang hoảng hốt!

Nhan Quỳnh vừa vào phòng đã dựa lên cửa, ôm lấy trái tim đang đập thình thịch của mình.

Gần đây cô làm sao vậy, sao cứ luôn động lòng trước người đàn ông này chứ! Cô vỗ về trái tim đầy sức sống của mình, thì thầm trong lòng: Mày không được động lòng với đàn ông, không được!

“Ừ.” 

Tưởng Thiệu Đình cầm áo khoác lên, đáy mắt nổi sóng, nụ cười dịu dàng treo ở khóe môi: 

“Tử Kim Hào Đình cách chỗ này hơi xa, tôi sợ về muộn quá trong tiểu khu không có ai. Có lúc yên tĩnh quá cũng không tốt lắm.”

Nhan Quỳnh cảm thấy cạn lời, một người đàn ông cao hơn mét tám mà lại sự yên tĩnh?! 

Tô Gia đứng ở ngoài nên hiểu rõ, chị ấy đẩy thẳng Nhan Quỳnh vào lòng Tưởng Thiệu Đình.

Nhan Quỳnh mặc ít, cái va chạm này khiến phần ngực bị đụng vào của cô hơi đau.

Cô ngẩng đầu, thấy ánh mắt nghiên cứu của Tưởng Thiệu Đình di chuyển từ mặt cô xuống bên dưới.

Nhan Quỳnh bỗng thấy hồi hộp, cô vô thức quấn chặt áo khoác, nhịn thở trừng mắt nhìn anh. Ánh mắt vừa rồi của anh rõ ràng là đang nhìn ngực cô! Đồ háo sắc!

Cô nhanh chóng dời tầm mắt, nhìn về phía Tô Gia, hỏi: “Chị đẩy em làm gì?”

Tô Gia không vạch trần họ vừa “liếc mắt đưa tình”, chị ấy nói: “Không phải anh ta muốn về nhà sao, em đi cùng anh ta đi!”

Nhan Quỳnh nhìn Tô Gia như nhìn kẻ thiểu năng, hỏi lại: “Chị bảo em đi nhà anh ta?”

Nhan Quỳnh thay một bộ đồ ngủ bảo thủ đi ra, thấy dáng vẻ bận rộn của Tưởng Thiệu Đình trong bếp.

Tưởng Thiệu Đình ngẩng đầu, cũng nhìn thấy Nhan Quỳnh đứng ở cửa.

 “Cơm vẫn còn nóng, cô có muốn cùng ăn không?” 

Anh vừa nói vừa rót một cốc nước ấm: “Gần đây không phải làm việc, đừng nói giảm cân gì đó với tôi nữa!”

“Ừm.”

Nhan Quỳnh trả lời, chầm chậm đi vào trong, tiếng bụng réo không cho phép cô ra vẻ.

Nhan Quỳnh mới vừa ngồi xuống, Trưởng Thiệu Đình đã đặt cốc nước ấm trước mặt cô.

Cô ngẩn ra, mỉm cười rồi cầm lấy cốc nước ấm, uống một ngụm xong mới hỏi: “Anh chưa ăn cơm đã đi tìm tôi à?”

Tưởng Thiệu Đình với một bát cơm cho cô, nhướng mày: “Ăn rồi, nhưng giờ lại đói.”

Thực ra không phải thế.

Buổi tối lúc tan làm, anh vừa làm cơm xong liền nhận được điện thoại của Tân Trạc.

Cho nên anh lập tức chạy đến ngay, biết cô một mình nên muốn ở cạnh cô.

Nhan Quỳnh nhận lấy bát cơm, hỏi:

 “Tưởng Thiệu Đình, không phải lần trước anh đang giận tôi à, sao giờ lại như không có gì vậy?”

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top