Đi bệnh viện?
Ấn đường Nhan Quỳnh giật giật, phút chốc bị lòng tò mò chiếm lấy, nhưng nghĩ đến thân phận của mình cùng tình cảnh trước mắt, cô lại do dự.
“Tôi đi bệnh viện có bất tiện lắm không?
Mắt Tưởng Thiệu Đình sâu như biển, mỉm cười,
“Chẳng có gì bất tiện cả, dù sao để cô ở nhà tôi không yên tâm.”
“Khụ..”
Nhan Quỳnh hắng giọng để giảm bớt xấu hổ, cô kiêu ngạo hất cằm,
“Trừ việc không biết làm cơm ra thì tôi có gì mà phải lo lắng chứ!”
Tưởng Thiệu Đình gật đầu, như cười như không,
“Còn việc gì không?”
“Hả?”
Nhan Quỳnh bị anh nhìn đến tê dại cả da đầu, cô vội nói: “Không còn gì nữa, ngủ ngon!”
Một giây sau, Nhan Quỳnh xoay người đi ra ngoài, thậm chí còn tốt bụng đóng cửa lại giúp anh.
Không ổn rồi!
Nhan Quỳnh vừa chạy vừa nghĩ thầm, cuộc sống ở chung vừa ngượng ngùng vừa kích thích này mà kéo dài lâu sẽ xảy ra chuyện mất!
***
Ngày hôm sau, Nhan Quỳnh đúng hẹn đi làm cùng Tưởng Thiệu Đình. Cô mặc áo sơ mi nhạt màu và quần bò, đội mũ đeo khẩu trang, không nhìn ra dáng vẻ một ngôi sao nổi tiếng nên có chút nào.
Vừa vào bệnh viện, thay áo khoác màu trắng cái là Tưởng Thiệu Đình liền trở nên nghiêm túc. Nhan Quỳnh yên lặng theo sau anh, nhận ra trong bệnh viện này, nữ y tá và nữ bác sĩ thích Tưởng Thiệu Đình rất nhiều.
Năng lực cảm nhận của phụ nữ rất nhạy cảm, khi mấy người này chào hỏi anh là cô đã biết ngay họ yêu thầm và ham muốn anh từ trong ánh mắt của họ rồi.
Nhan Quỳnh bỗng cảm thấy kỳ lạ, nhất là lúc nhìn thấy anh mỉm cười đáp lại câu chào của họ, cô không muốn nhìn nữa.
Ở trong phòng làm việc của Tưởng Thiệu Đình, rốt cuộc cũng có bác sĩ chú ý tới Nhan Quỳnh luôn đi theo phía sau anh...
Cô che kín từ đầu đến chân, nên nhất thời không nhìn ra được. Nhưng dựa vào phong cách ăn mặc thì có thể đoán ra được tuổi tác.
Giây tiếp theo, bác sĩ đó nói đùa: “Bác sĩ Tưởng, đây là bạn gái anh à?”
Tưởng Thiệu Đình lấy văn kiện trong ngăn kéo, quay đầu nhìn Nhan Quỳnh một cái, cười nói,
“Ừ, mấy hôm nay cô ấy bị dị ứng, ở một mình trong nhà tôi không yên tâm, nên đưa cô ấy đến bệnh viện trông coi.”
Bác sĩ kia gật đầu,
“Đáng tiếc quá, nếu không tôi cũng muốn xem xem cô gái đã kết thúc cuộc sống độc thân của anh là ai, chắc chắn rất xinh đẹp.”
“Cô ấy quả thật rất đẹp.”
Tưởng Thiệu Đình cười nhẹ, không nói gì nữa.
Nhan Quỳnh bĩu môi, lầm bầm.
Bạn gái gì?
Cô là mỹ nữ còn độc thân đó! Hừ!
Bác sĩ kia rời khỏi phòng làm việc của Tưởng Thiệu Đình, chỉ còn lại hai người họ.
Cô tháo khẩu trang xuống dưới cằm, hít thở không khí, hỏi:
“Có phải anh chuẩn bị phẫu thuật không?”
Tưởng Thiệu Đình sửa sang lại bệnh án trên bàn, thuận miệng đáp lại,
“Tôi là bác sĩ nội khoa, không phẫu thuật.”
Nội khoa?
Nhan Quỳnh không hiểu gãi đầu, chỉ cảm thấy đội mũ lâu nên hơi ngứa.
Một giây sau, cô vẫn hỏi nghi vấn trong lòng ra, “Bác sĩ nội khoa là sao? Trong phim, không phải ngày nào bác sĩ cũng phải phẫu thuật à, vô cùng giỏi ý.”
Tường Thiệu Đình ngẩng đầu, thấy dáng vẻ ham học hỏi của cô, anh giải thích,
“Khám nội khoa, cung cấp phương pháp không cần phải phẫu thuật cho người bệnh, cũng có nghĩa là trị bệnh theo kiểu kê đơn uống thuốc. Hiểu chưa?”
Nhan Quỳnh ngơ ngơ gật đầu, hiểu chút ít, cô nói: “Thì ra anh không phải cầm dao phẫu thuật, mà là người bán thuốc!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận