Trong mắt Mộ Dung Tư hiện lên vẻ mất mát: “Nhưng lần này rời đi tạm thời chúng ta sẽ rất khó gặp nhau được.”
“Ừ.”
Đầu dây bên kia chỉ ừ một tiếng, nói: “Vậy em bảo trọng.”
Bảo trọng?
Chỉ là một câu bảo trọng khách sáo thế thôi à!
Mộ Dung Tư cảm thấy chua xót, dù họ đã từng có tiếp xúc thân mật nhất, nhưng trong lòng anh, cô chưa bao giờ nhận được sự coi trọng, anh luôn cách xa cô cả ngàn dặm.
Mộ Dung Tư không nghe thấy Tần Trạc nói gì tiếp, cô cau mày:
“Em lo anh ở đây một mình.”
“Anh thì có gì mà phải lo lắng?”
Tần Trạc nhẹ giọng cười,
“Em nên lo lắng cho mình thì hơn. Nhân lúc tuổi trẻ xinh đẹp, lau cho sáng mắt rồi chọn một mối hôn sự tốt khác đi.”
Lau cho sáng mắt, đừng có đặt tâm tư vào người không đáng!
Mộ Dung Tư yên lặng cúi đầu, cảm thấy viền mắt nóng rát, cuối cùng cô mỉm cười, giả vờ như chưa từng nghe thấy:
“Tần Trạc, anh đừng quá đắc ý, cho dù em không đến tìm anh thì khi anh ba mươi cũng phải về Đế Đô thôi. Chúng ta còn có rất nhiều thời gian!”
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Lần nào Tần Trạc cũng có thể phá vỡ sự kiên cường mà cô cố ý dựng lên, lần nào cô cũng tự mình băng bó vết thương, rồi chạy về phía anh ta lần nữa!
Tần Trạc nghe thấy điện thoại truyền đến tiếng máy bận, anh ta ngẩn ra hai giây, sau đó nở nụ cười nhạt.
Tuổi trẻ đơn thuần quá, trên thế giới này nào có nhiều thời gian đến thế, đều chỉ là thất vọng nhiều rồi sẽ gặp được người tốt hơn thôi.
Mà cô ấy cũng sẽ như vậy!
Điện thoại vừa đặt xuống lại vang lên, Tân Trạc nhìn tên người gọi trên màn hình, Lam Lam?
Ánh mắt của anh ta hơi mê mang, nhưng một giây sau đã mỉm cười ấn nghe máy: “A lô?”
“.......”
“Uống rượu à?”
Anh ta vuốt râu mọc lún phún trên cằm, như đang suy nghĩ gì đó, nhưng hình như không nghĩ ra.
“........”
“Được thôi, gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến ngay!”
Tần Trạc cúp điện thoại, vẫn không nhớ ra Lam Lam là ai. Song anh ta nghĩ lại, cảm thấy cô gái mà mình lưu trong danh bạ, chắc cũng không tồi.
Nghĩ như vậy, anh ta nhanh chóng vào phòng tắm cạo râu, sửa soạn lại khuôn mặt lôi thôi của mình.
Hôm nay có rượu hôm nay say, không cần biết chân tình này gửi nhầm ai!
………...
Mười hai giờ trưa, sau khi khám xong cho người bệnh cuối cùng, Tưởng Thiệu Đình đứng dậy cởi áo bác sĩ ra, đưa mắt nhìn lướt qua bàn làm việc trong góc. Anh nhìn thấy Nhan Quỳnh khoanh tay nằm lên bàn, nghiêng đầu ngủ say sưa.
Mũ đã sớm bị cô cởi ra rồi, mái tóc dài đen nhánh phủ lên bàn. Hình như đeo khẩu trang không thoải mái nên cô cứ nhíu mày suốt. Ánh mắt anh nhìn cô vô cùng chăm chú, đến tận lúc lông mi dài rậm của Nhan Quỳnh run lên, hình như sắp tỉnh dậy.
Quả nhiên một giây sau, Nhan Quỳnh chậm rãi mở mắt ra. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô chỉ cảm thấy cánh tay mình đau nhức, hình như bị cái bàn cứng chọc phải.
Lúc cô nhìn thấy dáng người thon dài ở cách đó không xa, ánh mắt bỗng khựng lại.
Ngơ ngác, yếu đuối, điềm đạm đáng yêu...
Dưới cái nhìn ấm áp dịu dàng của anh, Nhan Quỳnh vuốt mái tóc rối, đứng dậy ngọt ngào hỏi: “Tan làm rồi ư?”
“Ừ, đến giờ nghỉ trưa rồi, tôi đưa cô đi ăn.”
Tưởng Thiệu Đình đè xuống sự xao động trong lòng, yết hầu trượt lên xuống, anh cầm lấy áo khoác của mình ở trên giá treo đồ, bình tĩnh nói. “Ừm, được.”
Nhan Quỳnh dụi mắt, cầm lấy mũ lưỡi trai trên bàn, chậm rãi đi theo Tưởng Thiệu Đình.
“Bác sĩ Tường, đưa bạn gái đi ăn cơm à?”
Hai ba bác sĩ đi qua nở nụ cười tươi chào hỏi Trường Thiệu Đình, anh lễ phép mỉm cười, khách sáo gật đầu!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận